Thu Phong Triền

Chương 20



Trong Thanh Trữ cung hỏa bồn cháy to, treo mạc trướng, trong điện tràn ngập vị thuốc đông y rất nặng, cùng một loại không khí nặng nề, mục nát, sắp đến tử vong.

Già La Diêu đẩy xe lăn yên lặng đi đến trước giường, một lõa phụ gầy gò héo rũ nằm trên đó.

Tuyệt đại phong tư từng có đã sớm trôi đi theo năm tháng như dòng nước, lưu lại chính là thể xác và tinh thần mỏi mệt mà tàn lão đã trải qua đủ loại gợn sóng vân dũng trong hậu cung này.

“Mẫu hậu…” Già La Diêu nhẹ nhàng gọi, nhìn phụ nhân còn không đến năm mươi tuổi đã nhanh chóng già cả sắp chết này, nói không rõ trong lòng có tư vị gì.

Thái hoàng thái hậu, Hiền quý phi của trước kia, hơi hơi mở hai mắt, ánh mắt dừng ở trên người Già La Diêu, qua một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Diêu nhi, ngươi đã đến rồi.”

Nàng ý bảo cung nữ đỡ nàng ngồi dậy, sau đó phất tay cho các nàng đều lui ra.

“Mẫu hậu, con hướng ngài thỉnh an. Gần đây thân thể ngài có khỏe không?” Ánh mắt Già La Diêu mềm nhẹ, trong đôi mắt lộ ra một tia quan tâm thản nhiên.

Thái hoàng thái hậy nở một nụ cười nhẹ, nói: “Ai gia còn tưởng rằng ngươi đã quên mẫu hậu ta này rồi chứ.”

“Con không sớm tiến cung thỉnh an, là con không phải, thỉnh mẫu hậu trách phạt.”

“Diêu nhi thân là nhiếp chính vương, sự vụ bận rộn. Ai gia cùng thái hậu đều là phụ nữ, không giúp được hoàng thượng, hết thảy còn cần Diêu nhi quan tâm. Ai gia lão bà tử này có tư cách gì trách phạt ngươi chứ.” Thái hoàng thái hậu thở dài, yên lặng nhìn y một lúc lâu, tầm mắt chậm rãi rơi xuống hai chân của y.

“Gần đây chân của ngươi… Có thể có khởi sắc gì không?”

Già La Diêu ảm đạm cười: “Nhiều năm như vậy, làm sao còn có cái gì khởi sắc. Không nặng hơn đã là vạn hạnh.”

Trong đôi mắt thái hoàng thái hậu bỗng nhiên hiện lên một tia xấu hổ, ngón tay khô gầy âm thầm nắm chặt đệm dưới thân.

“Diêu nhi…” Nàng phun ra hai chữ này, lại dường như bỗng nhiên bị nghẹn lại, ôm ngực thở dốc vài tiếng, phát ra từng đợt ho khan.

“Đến –” Già La Diêu đang muốn cao giọng gọi người, lại bị thái hoàng thái hậu ngăn lại.

“Không cần gọi người, kêu các nàng đến đây cũng vô dụng. Khụ khụ… Hôm nay hai mẹ con chúng ta hảo hảo nói chuyện đi.”

Già La Diêu lẳng lặng nhìn nàng.

Thái hoàng thái hậu hoãn xuống, nói: “Diêu nhi, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên thành thân sinh tử đi. Trước đó vài ngày ai gia đã cho người mang bức họa đến cho ngươi, có thể thì hãy xem được không?”

“Mẫu hậu, thân thể con không trọn vẹn, không nghĩ liên lụy nữ tử thuần khiếu này. Việc lập phi, ngài không cần nhắc lại.”

“Cái gì kêu không cần nhắc lại? Ngươi thân là nhiếp chính vương, hoàng thúc đương triều, như thế nào có thể không có Vương phi?”” Thái hoàng thái hậu hiển nhiên có chút kích động, ngồi thẳng người, hấp tấp nói: “Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, lúc còn trẻ tuổi hồ đồ, ai gia nghĩ đến ngươi sẽ sửa. Hiện giờ ngươi không hề nghĩ đến chuyện hoang đường này, còn chậm chạp không chịu lập phi, đến tột cùng muốn kéo dài tới khi nào? Ngươi muốn ai gia tới hoàng tuyền cũng không còn mặt mũi đi gặp tiên hoàng sao?” Thái hoàng thái hậu nói tới đây, bỗng nhiên ho mạnh.

“Mẫu hậu, ngài không cần kích động!” Già La Diêu ngồi ở trên xe lăn, cũng không tiện qua giúp nàng, đành phải liên tục trấn an. Muốn gọi người, lại bị thái hoàng thái hậu ngăn lại.

Thái hoàng thái hậu thật vất vả hoãn xuống, sắc mặt rõ ràng lại già nua vài phần, tinh khí không bằng vừa rồi.

Già La Diêu lấy một ly nước chè xanh, đưa qua cho nàng,

Thái hoàng thái hậu không nhận trà, lại kéo tay y qua, chảy lệ.

“Diêu nhi, là mẫu hậu có lỗi với ngươi. Những năm gần đây, ngươi giận mẫu hậu không?”

“Mẫu hậy, ngài nói gì vậy. Ơn của ngài đối với con, con đến chết cũng không quên, sao lại giận ngài cái gì?” Già La Diêu mỉm cười, nụ cười có chút chua xót cùng cổ quái.

Thái hoàng thái hậu khóc nói: “Không phải. Không phải… Ngày của ai gia không còn nhiều lắm, những năm gần đây ủy khuất ngươi, chỉ mong sinh thời có thể nhìn thấy ngươi cưới vợ sinh con, bù lại những chuyện có lỗi ai gia đã từng làm. Diêu nhi, kỳ thật…”

“Mẫu hậu, ngài mệt mỏi. Việc này về sau nói đi. Con chưa từng trách ngài, ngài chớ suy nghĩ nhiều.” Già La Diêu đột nhiên cắt ngang lời nàng, không để ý đến ngăn cản của nàng gọi cung nữ tiến vào, phân phó nói: “Đi thỉnh ngự y đến. Hảo hảo chiếu cố thái hoàng thái hậu.”

“Diêu nhi…” Thái hoàng thái hậu vẫn đang kéo tay y, đôi mắt từng xinh đẹp ôn nhu chứa đầy đau đớn.

Già La Diêu chậm tãi rút tay về, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, người hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Con ngày khác lại đến xem ngài.”

Thái hoàng thái hậu tuyệt vọng ngã lên giường, nước mắt chậm rãi chảy dọc theo hai má, yên lặng nhìn đứa trẻ từ nhỏ lớn lên bên cạnh ra đi không quay lại.

Ngoài đại điện tuyết rơi xuống như lông ngỗng, trước bậc thang tích tụ một tầng thảm tuyết thật dày.

Già La Diêu nắm chặt áo choàng giữ ấm, để cung nhân đỡ y vào xe ngựa đứng ngoài điện.

Một đóa bông tuyết bay qua trước mắt, y giống như thấy được chính mình của hai mươi năm trước, cùng đại hoàng huynh chạy trốn vui đùa ầm ĩ trong đại tuyết ở phía sau hoa viên.

Y không cẩn thận trượt một cái, mông bị đập mạnh lên mặt đất. Đại hoàng huynh đã chạy tới dìu y, hỏi y có đau không. Quần áo mùa đông rất nặng, y căn bản không biết đau, thừa dịp lúc đại hoàng huynh đến kéo y liền dùng lực một chút, kéo hoàng huynh té lên mặt đất, sau đó bản thân cười to nhảy dựng lên, chạy lên phía trước, kêu: “Ta thứ nhất! Hôm nay ta thứ nhất!”

Đó là trò chơi trước đây y cùng đại hoàng huynh hay chơi, trận đấu sau khi tan học ai là người chạy về Thanh Trữ cung sớm nhất. Người chạy về trước có thể là người đầu tiên được uống canh hoa quế sữa tự tay Hiền phi nương nương làm.

Ngày đó y thắng. Đại hoàng huynh cả người đầy tuyết chạy ở phía sau y.

Sau đó cũng là ngày đó, lúc y vừa uống xong canh hoa quế sữa tự tay Hiền phi nương nương đưa lên, y cũng mất đi hai chân…

Nhiều năm trôi qua như vậy, y đã sớm không phải tam hoàng tử không biết thế sự năm đó. Có một số việc có lẽ vĩnh viễn cũng không cần nói ra.

Y tin tưởng Hiền quý phi vẫn yêu thương y. Bằng không năm đó thứ y mất đi sẽ không phải là hai chân, mà là cả sinh mệnh.

Khóe miệng Già La Diêu giật giật, xả ra một nụ cười cổ quái giống như lạnh lại không phải lạnh, giống như chế giễu lại không phải chế giễu.

Y hiểu Hiền quý phi. Dù sao đại hoàng huynh mới là đứa con thân sinh của nàng. Lúc ấy Thanh Lưu phái ủng lập y, cùng hai phái ủng lập đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử của Hiền quý phi, Trần quý phi tranh chấp không ngớt, đúng là thời điểm nội đấu kịch liệt nhất. Hiền quý phi tuy rằng vì y trúng độc nên bị biếm, nhưng lại đem bản thân cùng đứa con thoát khỏi tranh đấu đoạt vị, hơn nữa kỳ diệu nhất chính là, mọi người ngược lại cũng không thật sự hoài nghi là nàng hạ độc. Đó là điều Tề Văn Đế rất tin không nghi ngờ.

Người sống trong hậu cung tẩm *** này hơn mười năm, gặp qua đủ loại âm mưu không thể tưởng tượng, chân chân giả giả, hư hư thật thật, như thế nào có thể tìm hiểu được một chân tướng?

Già La Diêu mất đi hai chân, chung thân vô duyên với ngôi vị hoàng đế như vậy là đủ rồi. Chỗ anh minh của Hiền quý phi, ở ngay chỗ nàng có thể chịu đựng. Sự thật cũng chứng minh, nhẫn nại của nàng rất có giá trị. Tứ hoàng tử được lập vi thái tử, sau lại bị phế, cuối cùng vẫn là đại hoàng huynh Già La Duyên chiếm được ngôi vị hoàng đế.

Già La Diêu không phải không hoài nghi qua Hiền quý phi. Chỉ là trong lòng y, nữ nhân này là người “mẫu thân” của y. Bất luận như thế nào, khi y còn nhỏ đã ôm qua y, đã thương qua y. Điểm ôn nhu này, đủ để cho y chung thân mặc niệm.

Cho nên y đặt hoài nghi ở trong lòng, đem tất cả cừu hận đều phát tiết ở trên người Trần quy phi. Y trợ đại hoàng huynh đi lên ngôi vị hoàng đế, giúp hắn bình định biến loạn, giúp hắn củng cố căn cơ. Y làm hết thảy những điều mà hoàng đệ phải làm, đơn giản vì đó là lựa chọn duy nhất của uy. Là tình cảm còn sót lại trong lòng y.

Chính là, đại hoàng huynh a… Ngươi vì cái gì phải ở lúc trước khi lâm chung sám hối tất cả với y? Giải thoát của ngươi, chính là một loại trói buộc khác cho ta sao?

Già La Diêu cúi đầu nở nụ cười ra tiếng, giương mắt nhìn bầu trời xám xịt mông lung, nhìn bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống, cảm giác trên người có chút lạnh.

“Vương gia, hiện tại hồi phủ sao?” tử hà đỡ y lên xe ngựa, giúp y ngồi xuống nhuyễn tháp, cung thanh hỏi.

“Trở về.”

Già La Diêu nắm chặt mao thảm trên đùi.

Nghĩ đến nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của Bạch Thanh Đồng, y chưa bao giờ có khát vọng trở về bức thiết như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.