Thu Phong Triền

Chương 59



Già La Diêu cầm bình dược trong tay, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.

Tiếu Đồng lắp bắp nói: “La, La lão gia, ngài sao lại đến đây?”

“Có chút lo lắng, cho nên đến xem.”

Già La Diêu trả lời rất đơn giản, ánh mắt của y thực ôn hòa, thái độ thực chân thành.

Tiếu Đồng nhìn y, không biết sao, đột nhiên bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn đại ca còn đang ở trong sảnh đường khẩn trương đi tới đi lui, cũng không có đi nhắc nhở hắn. Lúc này, hắn không nghĩ lại làm cho An đại ca thật thà hiền lành gia tăng thêm lo lắng.

“La lão gia, không biết nói sao, cảm ơn ngài. Tôi…” Tiếu Đồng không biết nên nói cái gì.

Già La Diêu mỉm cười, nói:” Lại đây, ta trước giúp ngươi bôi thuốc.”

“Nga.”

Tiếu Đồng thật tự nhiên lại gần.

Già La Diêu dừng một chút, nói: “Lại đây.”

Mở dược bình ra, đem thuốc tốt nhất bôi lên vết bầm ở trên mặt hắn.

Tiếu Đồng cảm giác trên mặt mát lạnh, đã có chút không yên lòng. Hắn không dám nhìn thẳng Già La Diêu, ánh mắt nhìn nơi khác, bên tai lại nghe tiếng kêu của đại tẩu ở trong nhà, cái mũi lại ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Già La Diêu.

Mùi hương kia cùng mùi hương trên người Mộng nhi rất giống nhau, chính là mùi sữa đặc trưng trên người trẻ nhỏ, hơn một chút hơi thở của nam nhân thành thục.

Loại này mùi hương làm cho hắn an tâm. Tiếu Đồng không hiểu tại sao lại có chút quen thuộc, tựa hồ cùng… Cùng Tiếu Duệ cảm giác giống nhau.

Nhớ tới Tiếu Duệ, Tiếu Đồng có chút thất thần.

Tiếu Duệ là một ca ca tốt. Cho tới bây giờ đều thế. Bảo vệ hắn, giáo dục hắn, cùng hắn học tập, cùng nhau uống rượu, cùng nhau chơi đùa… Là một người ca ca hoàn mỹ trong giấc mộng của mọi nam hài tử.

Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Tiếu Đồng thật sự không muốn xa rời hắn.

Hắn chưa bao giờ che dấu tình cảm yêu mến của mình đối với Duệ, điểm ấy còn từng Duệ hung hăng cười nhạo hắn.

Bất quá như thế thì làm sao? Hắn chính là thích ca ca, hắn chính là thương hắn, muốn độc chiếm hắn, muốn vĩnh viễn cùng hắn cùng một chỗ. Tuy rằng hắn biết đây là việc không có khả năng.

Tiếu Duệ hy vọng hắn lớn lên, hy vọng hắn vui vẻ, hy vọng hắn tự do. Hy vọng hắn có thể sớm một ngày độc lập, rời đi che chở của mình để đi tìm mảnh trời xanh của riêng mình. Cho nên hắn không thể để cho Duệ thất vọng.

Nhưng kỳ thật, ý tưởng giấu diếm, dơ bẩn, trơ trẽn này chưa bao giờ rời đi đầu óc của hắn. Khi hắn có một lần trộm đi đơn vị không quân tìm Tiếu Duệ muốn cho hắn một kinh hỉ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hắn cùng một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi cấp trung úy ở trong quán rượu không quân ôm hôn, từ nay về sau trước mắt Tiếu Đồng liền giống như mở ra một cánh cửa khác.

Hắn không có cảm thấy được ca ca của mình là một song tính luyến có gì không tốt. Trái lại, hắn hâm mộ trung úy kia, may mắn Tiếu Duệ là một song tính luyến. Như vậy làm cho hắn có cảm giác mình cũng có cơ hội.

Nhưng là nhiều năm ở chung cùng vài lần thử đều làm cho hắn hiểu được, Duệ chỉ coi hắn như đệ đệ.

Bất luận hắn cố gắng như thế nào đều thay đổi không được điểm này, tuy rằng bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống chân chính.

Tiếu Đồng là một người thông minh. Hắn vẫn thực thông minh, cho nên hắn khéo léo che dấu tấm lòng của mình. Nếu Duệ chỉ hy vọng hắn là đệ đệ, như vậy hắn chính là đệ đệ đi. Thân tình, dù sao vẫn vượt lên tình yêu.

Chính là việc thình lình xảy ra ngoài ý muốn cùng tử vong kia, làm cho Tiếu Đồng có một chút hối hận.

Hắn thật sự nên dũng cảm thông báo một lần trong sinh mệnh có hạn của mình. Cho dù thất bại, cũng sẽ không giống như bây giờ thống khổ cùng hối hận. Nếu Tiếu Duệ mang theo tình cảm của mình đối với hắn rời đi thế giới, như vậy hắn sẽ cảm thấy tình yêu của mình không có biến mất, nó còn đang lấy một hình thức nào đó để tiếp tục. Nhưng hiện tại, hắn ngay cả cơ hội bày tỏ cũng không có. Hắn chỉ có thể vĩnh viễn là đệ đệ của Duệ.

Tiếu Đồng như thế miên man suy nghĩ, ngay cả tiếng động trong phòng đều xem nhẹ.

Già La Diêu nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ hoảng hốt của hắn, trong lòng đột nhiên lạnh.

Tiếu Đồng đơn giản như vậy, Già La Diêu lại hiểu biết hắn như vậy, cho nên có thể dễ dàng nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.

Hắn suy nghĩ về một người. Một người chính mình có thể cũng không biết, cũng không hiểu. Người kia có thể làm cho Tiếu Đồng biểu lộ vẻ mặt nhớ nhung cùng say đắm, vẻ mặt này hung hăng đánh đau trái tim của Già La Diêu.

Là ai? Người kia là ai? Ta muốn giết hắn!

Đáy lòng Già La Diêu dâng lên sát ý mãnh liệt cùng ghen tị. Mắt của y hiện ra một tia sắc bén. Nếu lúc này có người nhìn thấy vẻ mặt của y, sẽ bị làm cho khiếp sợ, tâm tình hoảng hốt mà sợ hãi hướng y quỳ xuống.

Nhưng lúc này nơi này không có người khác. An đại hán sớm bị tiếng kêu thê thảm của lão bà cùng từng chậu từng chậu máu loãng mẹ Tiểu Du mang ra thay làm cho sợ cháng váng. Mà Tiếu Đồng, còn trầm ngâm trong thế giới của mình.

Bất quá có lẽ là sát ý của Già La Diêu quá rõ ràng, Tiếu Đồng lại cảm giác được. Hắn có chút kinh ngạc vì bầu không khí kỳ lạ ở chung quanh làm cho bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn phía Già La Diêu, đã thấy y cúi đầu, che lại vẻ mặt cùng tâm tình, lấy tay chỉnh đốn thứ gì đó.

Tiếu Đồng kỳ quái sờ sờ cổ, trong lòng cân nhắc một trận cảm giác lạnh đột nhiên vừa rồi là làm sao? Chẳng lẽ cảm lạnh?

Bỗng nhiên trước mắt chợt lóe sáng, chiếc nhẫn màu vàng ở tay trái ngón áp út của Già La Diêu có thể thấy được rõ ràng.

Tiếu Đồng sửng sốt một lát, thật sâu nhìn Già La Diêu liếc mắt một cái.

Sinh sản ở buồng trong vẫn còn tiếp tục, mắt thấy ngày đã sáng, Tiếu Đồng lại bắt đầu bất an, lẩm bẩm nói: “Sinh đứa nhỏ sao lâu như vậy a?”

Già La Diêu nghe vậy nói: “Lần đầu mang thai đều như vậy. Mới vừa chỉ một đêm, còn không tính lâu.”

Tiếu Đồng trắng mặt: “Một đêm còn không lâu?”

Già La Diêu thản nhiên nói: “Khi sinh Mộng nhi, giằng co suốt hai ngày hai đêm.”

“Hai, hai ngày hai đêm? Vậy, vậy tôn phu nhân không có việc gì chứ?”

Tiếu Đồng lớn lên ở xã hội có mức độ phát triển cao, hoàn toàn không thể hiểu được sinh đứa nhỏ cư nhiên phải mất hai ngày hai đêm? Hơn nữa là ở thế giới cổ đại như bây giờ, chẳng phải là thực vất vả?

Già La Diêu nhìn hắn một cái, bình thản nói: “Ta không có phu nhân.”

Tiếu Đồng sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới quả thật không có nghe mọi người nói tới thê tử của La lão gia.

Chẳng lẽ khó sanh đã chết? Hay vẫn là có ẩn tình khác?

Tiếu Đồng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Già La Diêu, lại bất động thanh sắc liếc mắt một cái chiếc nhẫn trên tay y, không hề hỏi nhiều.

Trời sáng, Cao quản gia La phủ mang theo đồ ăn sáng tiến vào, ở trong sảnh đường dọn xong, mời Tiếu Đồng cùng An đại hán cùng nhau ăn chút. Thế nhưng bọn hắn làm sao nuốt trôi a.

Tiếu Đồng lúc này mới phát hiện Già La Diêu lại bồi bọn họ một đêm, không khỏi vô cùng băn khoăn, nói: “La lão gia, không bằng ngài đi về trước đi. Tôi xem ra đại tẩu còn muốn qua một thời gian ngắn mới sinh.”

Già La Diêu lắc lắc đầu, cúi đầu dùng bữa không nói.

An đại hán mất hồn mất vía, thế nhưng đến bây giờ còn không có phát hiện La lão gia ngồi ở đối diện mình, vô tri vô giác bị Tiếu Đồng nhét hai cái bánh bao vào tay, ánh mắt còn nhìn chằm chằm cửa phòng trong buồng.

“A –––”

Bỗng nhiên trong buồng truyền đến một tiếng la, Tiếu Đồng thiếu chút nữa bị bánh bao làm cho nghẹn.

“ Oa… Oa oa…”

Sau là tiếng khóc của trẻ con rõ to, làm phấn chấn tâm tình của mọi người.

Mẹ Tiểu Du hưng phấn mà chạy đến chúc mừng: “Sinh a. Là một tiểu tử. Mẫu bình an a.”

An đại hán mừng rỡ, định xông vào, lại bị mẹ Tiểu Du ngăn lại nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, chờ thu dọn xong ngươi hãy đi vào. Chờ một chút.” Nói xong lại xoay người vào phòng.

“Chúc mừng đại ca!”

Tiếu Đồng cũng trở nên hưng phấn, cùng An đại hán canh giữ ở cửa trông mong.

Cuối cùng sau thời gian một nén nhang, mẹ Tiểu Du ôm cái tã lót nho nhỏ đi ra. Hai người lập tức đi lại xem.

Già La Diêu lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn T bộ dáng hưng phấn vui sướng của iếu Đồng, cảm thấy bỗng nhiên có chút khó chịu.

Chính là đứa nhỏ của người ngoài, hắn liền yêu thích phi thường như thế, nếu là mình sinh Mộng nhi khi đó hắn ở, không biết nên như thế nào cao hứng phấn chấn.

Già La Diêu trong lòng đau xót, nghĩ đến Đồng đã quên hắn đã từng chờ đợi Mộng nhi sinh ra nhiều thế nào.

Khi đó bộ dáng hắn vuốt bụng của mình hưng phấn mà cùng thai nhi nói chuyện vẫn đang rõ ràng ở trước mắt, phật bình an hắn tặng mình vẫn đeo ở trước ngực, cái nhẫn tượng trưng cho tình yêu cũng vẫn như cũ mang ở trên tay mình, thế nhưng hết thảy đã không phải là cùng một người.

“Chúc mừng các hạ có quý tử.”

Già La Diêu ý bảo Tử Hà đẩy y tiến lên, hướng An đại hán chúc mừng.

An đại hán lúc này mới tỉnh ngộ La lão gia vậy mà lại đại giá quang lâm nhà mình, luôn luôn trông coi tại nhà mình, vừa rồi không chỉ có cùng nhau ăn đồ ăn sáng, bây giờ còn xưng mình là “Các hạ”, người đầu tiên chúc mừng mình, không khỏi lại kích động và cảm kích.

Lắp bắp nói: “Đa tạ, đa tạ! La, La lão gia, ngài muốn ôm đứa nhỏ một lát hay không?”

Già La Diêu sửng sốt một chút, lập tức cao hứng nói: “Tốt”. Nói xong đưa tay, thật cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay An đại hán.

Y ôm có thể so với  An đại hán tốt hơn nhiều. Đứa nhỏ vững vàng nằm ở trong lòng ngực của y, còn oa oa khóc lớn. Tiếng khóc rõ to cùng tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt như mèo kêu của Mộng nhi khi mới sinh ra hoàn toàn khác nhau.

An đại hán đem đứa nhỏ đi ra ngoài, trong lòng vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm. Nhắc tới đứa nhỏ thật sự quá nhỏ rất yếu, hắn ôm đều phát run.

Già La Diêu thấy đứa nhỏ này mặc dù mới sinh ra, nhưng khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất là cường tráng, không khỏi vô cùng vui mừng, nói: “Đứa nhỏ đã nghĩ ra tên là gì chưa?”

An đại hán cùng Tiếu Đồng đồng thời sửng sốt, thẹn thùng nói: “Không. Yêm là một thô nhân, không biết đặt tên.”

Tiếu Đồng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cười nói: “Đại ca, vừa lúc La lão gia ở trong này, không bằng thỉnh La lão gia đặt đi.”

Già La Diêu sửng sốt. An đại hán đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Được! Được! Lần này ít nhiều La lão gia cũng có hỗ trợ, thỉnh La lão gia cho đứa nhỏ một cái tên đi.”

Già La Diêu chần chờ nói: “Điều này không tốt lắm…”

An đại hán vội hỏi: “La lão gia ngài là người có thân phận có tri thức, có thể cho đứa nhỏ của yêm một cái tên là phúc phần của nó. Hơn nữa ngài cùng Trác đại phu là ân nhân của nhà yêm, yêm cảm kích các ngài còn không kịp nữa… Yêm, yêm sẽ không nói. Yêm cũng sẽ không đặt tên tự, phiền toái ngài. Phiền toái ngài.”

Hắn nói thật lộn xộn, nhưng lại vô cùng chân thật.

Già La Diêu nhìn Tiếu Đồng, thấy hắn cũng đang chờ mong nhìn mình, liền gật đầu mỉm cười nói: “Được. Vậy La mỗ sẽ không khách khí.”

Thế là An Gia tiểu tử liền có một cái tên thật văn nhã ––– An Tri Ân.

Tiếu Đồng nghĩ đến Già La Diêu cho đứa nhỏ cái tên này, là ý nói mình cùng đại ca phải biết báo đáp ân huệ linh tinh, lại hoàn toàn không biết Già La Diêu là bởi vì cảm động và nhớ nhung năm đó An đại hán cứu Tiếu Đồng dưới dòng sông lạnh như băng lên, có ngụ ý khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.