Thu Phong Triền

Chương 60



Lần này An đại tẩu và đứa nhỏ được bình an, ít nhiều là nhờ La lão gia phái Trác Lăng Phong, bằng không khó sanh như thế, tất nhiên dữ nhiều lành ít.

Đảo mắt đến đầy tháng của đứa nhỏ, An đại hán mời láng giềng, tổ chức tiệc rượu đầy tháng, còn có hình có dạng tặng thiếp mời cho La lão gia.

Đưa thiếp mời tự nhiên là Tiếu Đồng.

Khi hắn gõ cửa chính của La gia, thì thấy người coi việc mở cửa đã đổi người khác. Hơn nữa người này mới nhìn thấy mình lại lễ độ cung kính, một đường dẫn hắn vào đại sảnh.

Nha hoàn cung kính đem trà lên, bọn hạ nhân đều đối với hắn thực khách khí.

Cao quản gia tiến vào, mỉm cười cùng hắn chào hỏi, nói: “Trác đại phu đang ở hậu viện bắt mạch cho lão gia cùng tiểu thư, lát nữa mới có thể đi ra, xin công tử đợi một lát.”

Tiếu Đồng vội hỏi: “Cao quản gia khách khí rồi, gọi ta là A Đồng là được rồi.”

Cao quản gia nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Lễ không thể thiếu. Vẫn là kêu công tử mới tốt.”

Tiếu Đồng có chút không hiểu ra sao, chợt nhớ tới lời nói mới rồi của hắn, uhân thiết nói: “La lão gia cùng Mộng nhi tiểu thư xảy ra chuyện gì? Chính là thân thể không khỏe sao? Vì sao phải để Trác đại phu bắt mạch?”

“Lão gia thật không bị cái gì, chính là theo thói quen đi bắt mạch. Bất quá tiểu thư gần đây có chút nắng nóng không khoẻ, Trác đại phu phải nhìn kỹ.”

Tiếu Đồng nhớ tới tiểu cô nương khả ái kia, trong lòng đột nhiên có chút đau.

“Bệnh có nghiêm trọng không? Có nặng lắm không? Khó chịu lắm không?”

Tử Hà thấy hắn lo lắng như thế, thầm nghĩ không hổ là phụ tử liền tâm, lại có thể yêu thương như thế. Nhân tiện nói: “Ngươi không cần lo lắng, Trác đại phu đang bắt mạch, hẳn là không có trở ngại.”

Tiếu Đồng vẫn cảm thấy lo lắng. Vừa lúc có một gã sai vặt tiến vào, nói lão gia thỉnh hắn đi thư phòng.

Tử Hà tự mình Tiếu Đồng đến cửa thư phòng, nhìn nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Tiếu Đồng lại không có chú ý, nói lời cảm tạ với hắn liền gõ cửa đi vào.

Già La Diêu một mình lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, đang nhìn hành lang dài vừa rồi bọn họ đi tới. Y hơi hơi nghiêng đầu, cái cổ tao nhã và nhỏ bé, tóc mai bạc trắng cũng thấy vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Tiếu Đồng nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Hắn cảm thấy La lão gia thật sự là một người rất quái lạ. Rõ ràng chỉ có ba mươi tuổi, dung mạo còn rất trẻ, nhưng lại có tóc bạc. Rõ ràng là một người cao quý khoan thai, nhưng lại ở ẩn, ít nói.

Thông qua lui tới đã nhiều ngày, vị này La lão gia bất luận cách nói năng, học thức hay là tính tình, rõ ràng cũng không phải cái trấn nhỏ này có thể dung nạp được. Tiếu Đồng nhìn ra được thân phận của y nhất định rất cao, có lẽ là đại quan ở kinh thành, hoặc quý tộc thế gia.

Nhưng vì sao tới nơi này?

Tiếu Đồng đem thiếp mời đầy tháng của tiểu Tri Ân đưa lên, Già La Diêu khách khí hai câu, chuyển động xe lăn, đem thiếp mời để trên bàn.

Tiếu Đồng nói: “Ta vừa rồi nghe nói Mộng nhi tiểu thư bị bệnh, không biết hiện tại tình hình như thế nào?”

Già La Diêu thấp giọng nói: “Mộng nhi từ nhỏ thân thể không tốt, lần này chỉ sợ…”

Sắc mặt Tiếu Đồng trắng nhợt, tiến lên hai bước vội la lên: “Vừa rồi Cao quản gia không phải nói không có trở ngại sao? Chẳng lẽ bệnh thật sự nghiêm trọng?”

Hai hàng lông mày của Già La Diêu nhíu lại, khe khẽ thở dài, vẻ mặt u buồn trầm lặng.

Tiếu Đồng càng thêm khủng hoảng: “Rốt cuộc là bệnh gì? Hai ngày trước không phải vẫn còn tốt sao? Mộng nhi, Mộng nhi… Ta có thể đi thăm nàng hay không?”

Già La Diêu miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Cũng không phải bênh nặng gì, hảo hảo chăm sóc sẽ không sao. Đúng rồi, tiểu Tri Ân bây giờ không phải lại mập ra chứ?”

Tiếu Đồng thấy y rõ ràng nói sang chuyện khác như thế, lo lắng tình huống của Mộng nhi, hận không thể lập tức bay đến chỗ của Mộng nhi để thăm nàng. Thấy La lão gia hỏi  tình huống của Tri Ân, trả lời rất không yên lòng.

Già La Diêu như thế nào không nhìn ra hắn đứng ngồi không yên? Lại cố ý mỗi lần hắn hỏi Mộng nhi liền nói sang chuyện khác, khiến cho Tiếu Đồng càng thêm vò đầu bứt tai.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, bỗng nhiên Cao quản gia tiến vào nói với Già La Diêu: “Lão gia, Trác đại phu thỉnh ngài qua một chút.”

Thần sắc hắn có chút kinh hoảng bất an, Tiếu Đồng nhìn thấy mà căng thẳng trong lòng.

Già La Diêu bình tĩnh tâm tình, nói với Tiếu Đồng: “Ngươi ở trong này ngồi một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong bảo Cao quản gia phụ giúp y đi ra ngoài.

Tiếu Đồng cũng muốn đi theo, nhưng thấy La lão gia lên tiếng, đành phải ở trong thư phòng thành thật chờ, trong lòng lại lo lắng có phải Mộng nhi xảy ra chuyện gì hay không.

Hắn càng nghĩ càng bất an, ở trong thư phòng đi qua đi lại. Vì để phân tán tâm tình, liền lấy tay tùy tiện rút ra quyển sách ở giá sách xem.

Chính là hắn làm gì có tâm trạng để xem? Lật vài tờ cảm thấy không có ý nghĩa, lại để trở về, rồi mới chọn quyển khác.

Hắn không chút để ý lật như thế, bỗng nhiên thấy một cuốn sách, trong lòng vừa động, rút ra.

Quyển sách kia rất mỏng, cũng có chút cũ, mặt trên có dấu ấn của hoàng gia, là một loại sách không được phát hành bên ngoài. Tên là “Sổ Tay Quân Sự Huấn Luyện Cùng Diễn Tập”

Đầu óc Tiếu Đồng mê muội một chút, lấy lại bình tĩnh, mở ra vừa thấy, bất luận ngôn ngữ hay là phong cách, cùng vớ  lý luận quân sự hóa tiên tiến, đều hoàn toàn giống hiểu biết của hắn ở kiếp trước.

Hắn vội vàng lật lại xem tác giả, lại bị kinh sợ.

Nơi đó có vài chữ thật to ––– Không Lam Tiên Sinh, Tiếu Duệ.

Tiếu Duệ! Tiếu Duệ! Tiếu Duệ!

Không Lam Tiên Sinh… Không lam, lam không, bầu trời màu lam…

Là Duệ! Nhất định là Duệ! Nhất định là Duệ từng ở không quân, thích ở trời xanh bay lượn!

Tiếu Đồng cơ hồ đứng không vững, vịn giá sách, đầu óc một mảnh hỗn loạn.

Duệ ở trong này! Duệ quả nhiên ở trong này!

Ta muốn đi tìm hắn! Ta muốn đi tìm hắn!

Trái tim Tiếu Đồng đập thình thịch không ngừng, trải qua hơn nửa ngày, mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Mặt trên quyển sách có dấu ấn của hoàng gia phi thường rõ ràng, cái này ý nghĩa đây là sách phát hành bên trong hoàng thất Đại Tề, chỉ có người chức cao mới có tư cách có được cùng mua mà thôi, tuyệt không lưu lạc đến dân gian. Vậy La lão gia tại sao lại có quyển sách này? Tiếu Duệ lại là loại thân phận nào?

Hắn có rất nhiều nghi vấn, lại biết trước mắt hắn đang ở trấn nhỏ xa xôi, muốn tìm hiểu bí ẩn này, chỉ có thể dựa vào một người ––– La lão gia.

Hắn tỉnh táo lại, vừa cẩn thận xem xét giá sách của La lão gia, phát hiện trừ bỏ quyển sách này, còn có mấy quyển sách quý có dấu hiệu hoàng gia khác, nhưng không có tên của Tiếu Duệ.

Không nóng nảy! Không nóng nảy! Nếu đã có manh mối, như vậy chung quy cứ chậm rãi vạch trần đáp án.

Tiếu Đồng cố gắng trấn định mình.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng xe lăn, Tiếu Đồng biết là Già La Diêu đã trở lại, vội vàng đem sách trả về chỗ cũ.

“Ngại quá, để cho ngươi đợi lâu.”

Sắc mặt Già La Diêu có chút mệt mỏi, cả mặt mày đều là cưỡng chế tức giận.

Tiếu Đồng trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “La lão gia, Mộng nhi không có việc gì chứ?”

Già La Diêu nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Trác đại phu nói nàng có chút khí hậu không hợp, còn phải hảo hảo điều dưỡng.”

Tiếu Đồng nghe y nói như thế, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: “La lão gia, nghe nói cả nhà ngài là từ kinh thành tới phải không?”

Già La Diêu gật gật đầu: “Đúng vậy. Chúng ta vốn ngụ ở ở kinh thành, nhưng sau trở về nhà cũ ở phía tây. Chỉ có điều khí hậu ở đó Mộng nhi không quá thích ứng, liền nghe Trác đại phu đề nghị, chọn Thanh Tuyền trấn non xanh nước biếc làm nơi để tĩnh dưỡng.”

Kỳ thật lời này của y có chút miễn cưỡng, Thanh Tuyền trấn tuy rằng non xanh nước biếc, lại không sánh bằng GiangNamđất lành. Nếu phải tĩnh dưỡng, có khi là một địa phương rất tốt.

Tiếu Đồng lúc này lại không thèm để ý, chỉ thân thiết nói: “Một khi đã như vậy, La lão gia vì sao không thử trở lại kinh thành?”

Già La Diêu nghe vậy hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng liếc mắt một cái. Bất quá hắn thái độ làm người hết sức lão luyện, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng bất động thanh sắc nói: “Ta đã từ quan về quê, kinh thành tự nhiên không nghĩ lại trở về.”

“La lão gia tuổi còn trẻ, như thế nào liền từ quan về quê?”

“Ha hả, phương diện này tự có duyên cớ, không đề cập tới nữa.” Tiếu Đồng tuy rằng che dấu rất khá, nhưng Già La Diêu hiểu biết quá sâu sắc hắn lập tức nhận ra hắn có ý khác, cách nói hàm hồ.

Tiếu Đồng nghe vậy, trầm ngâm một lát nói: “La lão gia, Tiếu mỗ kỳ thật ngày gần đây có chút tính toán, muốn đi kinh thành một chuyến. Không biết La lão gia đối với tình hình kinh thành có quen thuộc không? Có thể chỉ điểm cho Tiếu mỗ một phần?”

Già La Diêu cả kinh, nói: “Ngươi sao lại đột nhiên muốn đi kinh thành?”

“Kỳ thật cũng không phải đột nhiên… Tôi còn trẻ, luôn muốn đi ra ngoài một lần, chẳng qua vẫn không có cơ hội thích hợp thôi.”

Tiếu Đồng không trực tiếp hỏi về quyển sách kia cùng chuyện Tiếu Duệ, bởi vậy mới hạ quyết tâm nhất định phải đi kinh thành một chuyến, vô luận như thế nào cũng muốn làm cho rõ chuyện của Tiếu Duệ.

Già La Diêu trầm tư một lát, nói: “Chuyện kinh thành ta đều quen thuộc, ngươi nếu thực hạ quyết tâm đi, lại đến cùng ta nói một tiếng. Giúp ngươi chỉ điểm một phần tự nhiên cũng không thành vấn đề, ta nói không rõ có một số việc còn muốn xin ngươi hỗ trợ.” Y nói lời này trước sau đều chừa lại đường lui, làm cho Tiếu Đồng vô luận có đi hay là không, đều cần đến gặp y một lần.

Tiếu Đồng vẫn chưa nghĩ nhiều, liền đồng ý.

Ngày đó hắn trở về An Gia cửa hàng, đợi đầy tháng của An Tri Ân qua, liền đem quyết định của mình nói cùng An đại hán.

An đại hán cùng song nhân nhà hắn khi nghe nói hắn muốn đi kinh thành, đều chấn động. Nhưng thấy hắn chủ ý đã định, cũng chỉ thuận theo ý hắn.

Tiếu Đồng đã ở đây hơn một năm cũng tích góp được chút ít, nhưng nhiêu đây chi phí đi đường còn chưa đủ. An đại hán vay mượn khắp nơi, lại cho hắn chút bạc. Nhưng Tiếu Đồng như thế nào có thể nhận tiền của hắn, chết sống không cần. Hai người giằng co, chuyện tình đi kinh thành lại chậm trễ xuống.

Ngày hôm đó La phủ đột nhiên sai một gã sai vặt đến, nói La lão gia muốn gặp hắn.

Tiếu Đồng đi vào La phủ, Già La Diêu thấy hắn, mỉm cười nói: “A Đồng, ta tháng sau chuẩn bị mang Mộng nhi quay về kinh thành, chính là phương diện hộ vệ không đủ người, ngươi nguyện ý hộ tống ta cùng tiểu nữ một đoạn đường chứ?”

Từ sau ngày ấy An đại tẩu sinh đẻ, Già La Diêu liền theo Trác Lăng Phong cùng nhau gọi hắn “A Đồng”.

Tiếu Đồng vừa mừng vừa sợ, chần chờ nói: “La lão gia, ngài lần trước không phải nói kinh thành không nghĩ trở về sao?”

Già La Diêu thở dài: “Kỳ thật ta ở kinh thành còn có rất nhiều sản nghiệp, trước đó vài ngày chưởng quầy có thư, mời ta trở về chủ trì một chút. Chính là Mộng nhi yếu đuối, ta lại hành động bất tiện, liền không nghĩ trở về. Chính là gần đây thân thể Mộng nhi không tốt, Trác đại phu nói sợ vẫn không thích ứng khí hậu nơi này, bởi vậy quyết định quay về kinh thành. Mộng nhi sinh ra ở nơi nào, thích ứng khí hậu nơi đó, lại nói kinh thành dược liệu cũng nhiều, thuận tiện cho nàng chữa bệnh.”

Tiếu Đồng vui vẻ nói: “Như thế tốt lắm, thân thể Mộng nhi là quan trọng a.”

Già La Diêu thở dài nói: “Đúng vậy a, ta chỉ có một đứa con gái, tất cả đều vì nàng. Chính là từ nơi này đến kinh thành đường xá xa xôi, trước đó vài ngày trong nhà hộ viện bởi vì vi phạm một chút chuyện, đều bị ta đuổi đi, lần này quay về kinh thành người không đủ. A Đồng, ngươi nếu nguyện ý, tiện lợi giúp ta chiếu cố, về chuyện trả thù lao ta liền ấn theo lương tháng trong phủ ta được không?”

Tiếu Đồng làm sao còn có thể không đáp ứng, vội vàng nói đồng ý.

Già La Diêu nhìn bộ dáng mừng rỡ của hắn, không khỏi cũng mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.