Thu Phong Triền

Chương 65



“Thúc thúc… Thúc thúc…”

Mộng Nhi thấy hắn cứ như gặp được cứu tinh, giãy dụa với tay ra với hắn.

Tiếu Đồng lập tức chạy tới ôm Mộng Nhi vào lòng, hỏi: “Nhũ mẫu, thế này là sao?”

Hóa ra hôm nay Mộng Nhi đến thỉnh an phụ thân, muốn phụ thân mang nàng ra ngoài chơi, nhưng Già La Diêu không đồng ý, Mộng Nhi liền bắt đầu quấy khóc. Nếu là trước kia, Già La Diêu chắc chắn sẽ lập tức ôm con vào lòng dỗ dành, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, chắc tâm tình không tốt, lại nhẫn tâm để nhũ mẫu bế con đi.

Mộng Nhi còn chưa đầy hai tuổi, làm sao chịu được ủy khuất như vậy. Trong trái tim nhỏ bé của nàng trừ Già La Diêu thì chỉ còn có nhũ mẫu và Tiếu Đồng là thân cận nhất, thế là liền khóc đòi Tiếu Đồng chơi cùng nàng.

Trong lòng Tiếu Đồng thấy rất đau a. Tội nghiệp Mộng Nhi còn nhỏ như vậy, không có huynh đệ tỷ muội, cũng không có bạn cùng tuổi, mọi người trong La phủ đều cẩn thận hầu hạ nàng, làm sao có người dám đưa nàng đi chơi. Chỉ mỗi việc ở trong sân đi mấy vòng cũng sợ nàng bị ngã, trông chừng cực kỳ cẩn thận.

Tiếu Đồng thấy Mộng Nhi tội nghiệp như vậy, liền bàn với nhũ mẫu muốn đưa nàng ra ngoài đi dạo một chút. Nhũ mẫu do dự một lát, đi xin chỉ thị của lão gia, không ngờ lão gia lại bằng lòng. Thế là Tiếu Đồng bế Mộng Nhi, dẫn theo nhũ mẫu cùng một nha hoàn ra ngoài dạo phố.

Tiếu Đồng mấy ngày nay vùi đầu trong thư cục, vẫn chưa thật sự thăm thú hoàng thành. Lúc này mang theo Mộng Nhi vào khu phố náo nhiệt nhất, lập tức bị biển người dọa sợ.

Nguyên lại giờ đang đúng tiết Vạn Hoa mùa hạ của Tề Quốc, nam thanh nữ tú đều cùng ra phố, chơi đăng mê (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố treo trên ***g đèn, trên dây hoặc dán trên tường), tầm bách hoa, đi miếu xin quẻ và nhiều nữa. Chỉ cần là người chưa kết hôn đều phải cầm trong tay một chậu hoa tươi hoặc một bó hoa, đến lúc hoàng hôn thì đặt hoa xuống bên bờ sông, hoặc trồng bên miếu thờ.

Khắp nơi trên đường đều là những người trẻ tuổi đi mua hoa hoặc đi trẩy hội, Tiếu Đồng bế theo Mộng Nhi đi chưa được mấy bước chân đã lạc mất đám người của nhũ mẫu.

Đến khi hắn phát hiện ra liền nhíu mày, muốn quay lại tìm đám người nhũ mẫu, nhưng Mộng Nhi lại hưng phấn kéo kéo hắn líu lo không thôi, la hét đòi cái này cái kia.

Tiếu Đồng không chống đỡ nổi cô bé con này làm nũng với mình, đành ngoan ngoãn lấy tiền lương ra mua thật nhiều đồ chơi cho Mộng Nhi. Hắn vẫn ôm Mộng Nhi vào lòng, không dám đặt nàng xuống, chỉ sợ vừa đặt chân xuống đất sẽ bị lạc mất.

“Này! Thanh Đồng! Thanh Đồng! Có phải ngươi đấy không?”

Tiếu Đồng không chịu được chen lấn, sợ bé con bị đè, đi dạo được một lát thì thấy Mộng Nhi có chút mệt mỏi, liền nhanh chóng ôm nàng tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ chân.

Đằng sau vẫn có người đang gọi, nhưng thấy không liên quan gì đến mình nên hắn không để ý. Ai ngờ người nọ lại đuổi đến tận nơi, bắt lấy tay áo hắn reo lên: “Cái tên này, ta gọi ngươi cả nửa ngày sao không thèm để ý đến ta?”

“Các hạ có nhận sai người không?” Tiếu Đồng lúc này mới phát hiện ra người bị gọi nãy giờ là mình.

Người kia trợn tròn mắt kêu lên: “Không phải chứ? Ngươi không nhận ra ta? Thanh Đồng, ngươi đừng có đùa ta nữa mà. Bọn họ đều nói ngươi mất tích ở Tây Lương, ta vẫn tin ngươi không thể chết được, quả nhiên vẫn quay lại đây. Ha ha ha…”

Tiếu Đồng thoáng động tâm, nhất thời không đáp.

Người nọ cười to vài tiếng, bỗng nhiên thấy Mộng Nhi trong lòng hắn, đột nhiên giật mình im bặt, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi có con gái từ bao giờ đấy, đã lớn đến thế này rồi? Ngươi, rốt cuộc hai năm nay ngươi làm cái gì hả?”

Tiếu Đồng đáp: “Các hạ nhận sai người rồi, tại hạ họ Tiếu, tên chỉ một chữ Đồng, không phải Thanh Đồng gì hết. Đứa bé này cũng không phải con gái của tại hạ.”

Lúc này Mộng Nhi đang ngái ngủ. Nàng vốn còn nhỏ tuổi yếu ớt, đi dạo cả buổi đã sớm mệt mỏi, liền mơ màng cuộn vào lòng Tiếu Đồng, nắm vạt áo hắn quen miệng lẩm bẩm một tiếng “phụ thân” liền ngủ.

Người kia kinh nghi bất định nhìn Tiếu Đồng, đánh giá hắn hồi lâu, lắc đầu nói: “Ta sẽ không nhìn sai người, ngươi chắc chắn là Bạch Thanh Đồng. Ngươi cái tên này có thói xấu mất trí nhớ, có phải sau khi mất tích ở Tây Lương lại tái phát rồi không? Dù sao ngươi cũng đã quên ta một lần rồi, quên thêm lần nữa cũng không có gì bất ngờ.” Nói xong mỉm cười khẽ vuốt lên khuôn mặt nho nhỏ của Mộng Nhi trong lòng hắn, nói: “Còn bảo nàng không phải con gái ngươi. Nàng vừa rồi còn gọi ngươi là phụ thân còn gì. Vả lại cha con các ngươi trông giống nhau như thế, nói không phải cha con ai mà tin a.”

Sự nghi hoặc trong lòng Tiếu Đồng càng sâu, nhưng nghe hắn nhắc đến Mộng Nhi, lại nghĩ đến một ít nghi vấn trước kia. Hắn cũng biết dung mạo Mộng Nhi cực kỳ giống mình. Sự giống nhau này không phải chỉ đơn giản là giống về ngoại hình, mà là giống về di truyền huyết thống chân chính. Giả như khuôn mặt, mũi cùng miệng, hình dáng đều giống hắn như đúc, tuy còn rất nhỏ, nhưng từ hình dáng cánh môi đến độ cung nơi cằm đều cực kỳ có bóng dáng của di truyền học.

Từ lúc ở Thanh Tuyền trấn, An đại ca cùng đại tẩu cũng không chỉ nói qua một lần về chuyện Mộng Nhi trông rất giống hắn, nếu không phải đôi mắt của Mộng Nhi hoàn toàn là di truyền từ Già La Diêu, mọi người quả thật sẽ nghĩ đứa bé này là La lão gia trộm được của Tiếu Đồng.

Lúc đó mọi người còn lấy ra để nói đùa. Nhưng mấy tháng nay Tiếu Đồng nhất mực ở bên Mộng Nhi, sớm chiều ở chung, cảm thấy Mộng Nhi càng ngày càng giống mình. Hơn nữa hiển nhiên không chỉ có hắn, một vài hạ nhân trong La phủ cũng cực kỳ để ý. Nhưng kỳ dị hơn nữa là tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý mà chưa bao giờ lấy đề tài này ra để trêu đùa hắn, ngược lại hoàn toàn không hề tự nhiên như hồi ở cửa hàng của An gia mà tạo cảm giác như một sự cấm kỵ cố ý.

Người lạ trước mặt này nói ra một lời, vạch trần thiên cơ, Tiếu Đồng không khỏi cười khổ. Hắn không hề giải thích, chỉ nói: “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?”

Người nọ hơi khựng lại, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhíu lại, ấp úng hồi lâu mới nói: “Ta họ kép là Già La, tên một chữ, tên một chữ Bảo.”

“Già La Bảo? Ha ha, tên này thật không tồi nha.”

Người nọ buồn bực nói: “Biết ngay sẽ lại bị ngươi cười nhạo một hồi mà.”

Tiếu Đồng bỗng sực nghĩ ra: “Ngươi họ ‘Già La’? Không phải là họ Hoàng gia chứ.”

“Đương nhiên rồi.” Già La Bảo đắc ý vênh mặt, nói: “Ta chính là một vương gia.”

Tiếu Đồng ngẩn người. Vương gia có thể ở lại kinh thành, nhất định có thân phận tôn quý. Thanh niên trước mặt nhìn qua có vẻ cực kỳ quen thuộc với mình, không biết liệu có liên quan gì không. Nếu như vậy, thân phận trước kia của mình hẳn không đơn giản.

Tiếu Đồng được An đại hán cứu lên, nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng cũng chẳng hiểu gì mấy về thế giới này, tuy nhiên một vài sinh hoạt nho nhỏ lại cực kỳ thành thục. Hắn cũng chẳng có cảm giác hồn phách xuyên việt nhập thân gì, phi thường tư nhiên cho rằng đây là thân thể của mình. Hơn nữa từ sau khi nghi ngờ Già La Diêu, hắn cũng đã cẩn thận cân nhắc qua, thậm chí sinh ra một ý nghĩ kì lạ, đó là bản thân vốn đã sinh hoạt ở đây, chính là nhân duyên trùng hợp, nhớ lại chuyện kiếp trước.

Đương nhiên hết thảy đều chỉ là phỏng đoán. Hắn cười với Già La Bảo, nói: “Hóa ra ngươi là Vương gia, ta đáng ra còn nên hành lễ với ngươi đúng không?”

Già La Bảo cười ha hả nói: “Không cần không cần. Đừng làm bộ với ta nữa, ngươi ghét nhất là phải quỳ trước mặt người khác còn gì.”

Tiếu Đồng thoáng động tâm. Xem ra Già La Bảo trước kia quả thật có quen mình, hơn nữa cực kỳ hiểu mình nữa.

Già La Bảo nói: “Thanh Đồng, con gái ngươi tên là gì? Mấy tuổi rồi? Là ngươi cùng ai sinh đấy? Ngươi về kinh thành từ lúc nào thế?” Hắn vốn đang muốn hỏi hoàng thúc có tìm được ngươi không, bất quá đúng lúc nhớ ra, nuốt lại vấn đề này.

“Nàng tên Mộng Nhi, sắp được hai tuổi rồi. Là con gái của lão gia nhà ta. Nửa tháng trước ta cùng lão gia chuyển đến kinh thành.”

“Lão gia nhà ngươi? Lão gia nhà ngươi là ai? Nàng không phải con gái ngươi thật à?” Già La Bảo trong đầu đầy một đống dấu hỏi.

“Lão gia nhà ta họ La. Là một… thương nhân bình thường thôi.” Tiếu Đồng không biết nhiều về Già La Diêu, không dám tùy tiện trả lời.

“Họ La?” Già La Bảo nhíu mày, còn muốn nói gì đó, chợt thấy tiểu Mộng Nhi trong lòng Tiếu Đồng trở mình, lộ ra tượng phật vàng nhỏ.

Già La Bảo cảm thấy tượng phật kia có chút quen mắt, giật mình, lại nghĩ tiếp đến tên Mộng Nhi, đột nhiên biến sắc.

“Có chuyện gì vậy?” Tiếu Đồng phát hiện y trở nên khác thường.

Già La Bảo lấy lại tinh thần, cười gượng một chút, đáp: “Không có gì. Giờ ngươi đang ở đâu? Để ta cho người đưa các ngươi về.”

“Không cần đâu. Ta ở cách đây không xa lắm, tự về được rồi.”

Tiếu Đồng muốn cáo từ, Già La Bảo không chịu để hắn đi, quấn lấy hồi lâu, hai người cuối cùng định một ngày tái kiến.

Tiếu Đồng kỳ thật cũng muốn tâm sự với Già La Bảo, ôn lại chuyện trước kia, nhưng bởi vì nhũ mẫu đã lạc mất, lại bế theo Mộng Nhi có chút bất tiện, liền thuận theo hắn hẹn lần sau gặp lại, mang theo bé con vội vàng bỏ đi.

Trở về La phủ, đám người nhũ mẫu đã về từ trước, đang lo lắng đứng chờ, thấy Tiếu Đồng bình yên vô sự ôm tiểu thư về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Già La Diêu ở thư phòng như Tử Mặc hồi báo, im lặng không đáp.

Thân phận Tử Mặc hiện tại là ám vệ ẩn thân, mấy ngày nay vẫn bám theo sau Tiếu Đồng, báo cáo nhất cử nhất động của hắn cho Vương gia. Sự tình ngày hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Già la Diêu cũng biết Tiếu Đồng về kinh rồi sớm muộn gì cũng gặp lại người quen cũ, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy, hơn nữa người đầu tiên gặp được lại là Già La Bảo.

Thôi… Dù sao sớm đã chuẩn bị, sớm muộn cũng thế cả thôi.

Già La Diêu trong lòng lại đang lo chuyện khác.

Buổi sáng Tử Hà đưa thuốc cho Già La Diêu, nói: “Vương gia, chuyện kia tựa hồ công tử đã hoài nghi, mập mờ hỏi ta tình hình cụ thể đêm hôm đó.”

Già La Diêu cúi đầu uống thuốc, tùy ý đáp: “Kệ hắn đi.”

Tử Hà chần chừ một lát, hỏi: “Vương gia, che giấu việc này thì không sao, chỉ là vạn nhất… vạn nhất ngài mang thai thì sao?”

Tay Già La Diêu run lên, chén thuốc rơi xuống đất.

Sẽ không trùng hợp chỉ một lần mà có ngay thế chứ?

Tử Hà thấy sắc mặt Vương gia biến trắng, nhanh chóng kiếm cớ lui ra.

Già La Diêu tâm thần bất ổn cả buổi sáng, chỉ nghĩ đến khả năng này, đến cả Mộng Nhi đến đòi y đưa ra ngoài chơi cũng không đồng ý. Sau đến chiều lại nghe được Tiếu Đồng đưa Mộng Nhi dạo phố gặp Già La Bảo, càng thấy sự tình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Già La Diêu hạ quyết tâm, thản nhiên nói: “Buổi tối bảo Tiếu Đồng đến phòng ta.”

“Lão gia, ngài cho gọi ta?”

Tiếu Đồng là lần đầu tiên vào ngọa thất của Già La Diêu, trong lòng có chút tò mò cùng bất an.

Vào nội thất, liền thấy Già La Diêu chỉ mặc độc một tấm áo đơn trắng tuyết thêu chỉ vàng, nghiêng người tựa trên giường.

Y tựa hồ vừa tắm xong, mái tóc còn ẩm ướt buông xõa trên vai, thậm chí xuyên qua tấm áo đơn còn có thể thấp thoáng thấy làn da màu mật bạch, vô cùng lả lơi gợi cảm.

Tim Tiếu Đồng lệch nhịp, không dám nhìn thêm.

Già La Diêu cười với  hắn, miễn cưỡng vẫn tay về phía hắn: “Lại đây, ngồi đi.”

Bên giường chỉ có một chiếc ghế đẩu, đặt rất gần Già La Diêu.

Tiếu Đồng lại gần ngồi xuống, mặt có chút nóng lên.

Trên người Già La Diêu có một cỗ khí tức nam tính thanh nhã phảng phất. Tiếu Đồng cố gắng trấn định nói: “Lão gia, muộn như vậy cho gọi ta có việc gì?”

“Không có gì. Gần đây không gặp ngươi, gọi ngươi đến cùng tâm sự thôi.” Già La Diêu một tay chống cằm, một tay tùy ý buông xuôi trên tấm thảm dưới thân, chiếc vòng vàng nhỏ nơi ngón áp út phản chiếu ánh nến mà lóe kim quang.

“Hôm nay ngươi đưa Mộng Nhi đi dạo phố, có gặp thú sự gì không?”

“Cũng chẳng có gì.” Tiếu Đồng nghĩ một lát, đơn giản kể lại chuyện dạo phố hồi chiều.

Già La Diêu lại hỏi vài chuyện khác, hai người như thể trở lại trong xe ngựa trên đường về kinh, từ tốn tán gẫu.

Già La Diêu ngôn đàm hữu vật (nói chuyện lý thú, sinh động), ngôn từ văn nhã, Tiếu Đồng luôn cực kỳ ăn ý với y. Chẳng qua không khí đêm nay có chút quỷ dị.

Tiếu Đồng không biết có phải vì mình chột dạ, vẫn cứ thấy Già La Diêu đêm nay sao với trước kia càng thêm gợi cảm quyến rũ, nhất cử nhất động đều khiến hắn…

Khụ khụ, không được nghĩ nhiều! Không được nghĩ nhiều!

Chỉ là Tiếu Đồng càng khắc chế bản thân lại càng không tự chủ được nhớ lại cái đêm bên dòng suối nhỏ kia, cơ thể thon gầy duyên dáng của người trong mộng kia, đôi tay nhiệt tình hữu lực, tiếng rên rỉ gợi cảm trầm thấp, cùng đôi mắt mịt mờ khi khóc nấc lên…

Đoàng đoàng –––

Một tiếng sấm dội vào óc Tiếu Đồng, hắn bỗng nhiên nhớ ra, dung nhan dưới thân hắn đêm đó, cùng La lão gia đang mỉm cười nhìn hắn, một thân bạch y hoàn toàn trùng khớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.