Thu Phong Triền

Chương 7



Ánh mắt Già La Diêu phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Vương đại nhân còn có việc sao?”

Vương đại nhân bị tầm mắt của y đảo qua, rùng mình một cái, nhìn nhìn Bạch Thanh Đồng, lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, bồi cười nói: “Vương gia, ám song này của hạ quan thành thật hàm hậu, tính tình nhu thuận, ở quê đã vô cùng ngưỡng mộ vương gia, lần này vào kinh…”

“Vương đại nhân!” Thần sắc Già La Diêu lạnh hơn, chậm rãi nói: “Sắc trời cũng không còn sớm. Đại nhân vào kinh báo cáo công việc, đi đường mệt nhọc, vẫn là trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong nâng chén trà lên, làm ra tư thái tiễn khách.

Động tác của y tuy rằng tao nhã, nhưng thần sắc trong trẻo lại lạnh lùng, khí thế bao phủ, rõ ràng biểu lộ tâm tình tức giận.

Vương đại nhân cảm thấy run rẩy, liếc mắt về phía Bạch Thanh Đồng đang đứng thẳng một bên, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, biết sự tình đã hỏng, trên mặt bất giác toát ra biểu tình hận không thể đánh vào miệng.

“Vương, vương gia, hạ quan…”

Hắn còn ý đồ muốn vãn hồi xu hướng suy tàn, Cao quản gia đã tiến lên từng bước, nói: “Vương đại nhân, thỉnh!”

Sắc mặt vương đại nhân tái nhợt, ngốc lăng một lát, rốt cục phát hiện tình thế không thể vãn hồi, đành phải khô khan nói: “Là ty chức đã quấy rầy quá lâu, cũng nên cáo từ.” Hắn cảm thấy kinh hoảng, ngay cả tự xưng cũng bất giác lùi xuống một bậc.

Cao quản gia đưa bọn họ lui ra, Già La Diêu nghiêng đầu nhìn Bạch Thanh Đồng, thấy hắn ngẩn người nhìn bọn họ biến mất sau đại môn, không khỏi cảm thấy căng thẳng, nói: “Đồng, ngươi nhìn cái gì?”

Bạch Thanh Đồng phục hồi tinh thần lại, nói: “A, không nhìn cái gì.”

Hắn đã nhìn ra, ý tứ vừa rồi của người nọ, giống như muốn đem đứa con cho Già La Diêu.

Hắn nghĩ như vậy, trên mặt liền mang vài phần thần sắc.

Già La Diêu là ai? Chỉ nhìn bộ dáng của hắn liền đoán được hắn suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói: “Vương đại nhân kia vào kinh báo cáo công việc, có cầu ta, mới dẫn song nhân theo hướng ta thỉnh an, cũng không có ý tứ khác.”

Nếu không phải buổi chiều Bạch Thanh Đồng nghe từ Già La Bảo việc Già La Diêu thích nam nhân, chỉ sợ sẽ không biết cái gì. Nhưng vừa rồi biểu hiện của Vương đại nhân kia rõ ràng như thế, nếu hắn đoán không ra mới là lạ. Hiện tại Già La Diêu giải thích, cũng không khác mấy với ý tưởng chứng thực của hắn.

“Thế nhưng muốn đem đứa con tặng ngươi, thật đúng là… Ai, vừa rồi ta nghe, nam hài kia hình như là nam song đi?” Bạch Thanh Đồng lắc đầu, hỏi.

“Ân.”

Bạch Thanh Đồng cảm thấy có chút bất khả tư nghị.

Từ lúc hắn thức tỉnh đến nay, bởi vì đầu óc quên hết, nên mỗi ngày đều có người cho hắn ‘học bổ túc’. Đọc sách viết chữ, luyện võ tập kiếm, đó là cơ bản nhất, nhưng không xong chính là ngay cả rất nhiều hiểu biết cơ bản hắn cũng không nhớ rõ, cho nên tới bây giờ, Tử Mặc còn không giải thích cho hắn vài thứ.

Nhớ rõ lúc đầu nghe được cái gì mà trong lịch sử Đại Tề quốc có một nam song Đại tướng quân tên gì gì đó, hoặc một nam song thừa tướng gì gì đó rất nổi danh, còn có cái gì mà trong tám bức mĩ đồ lưu truyền dân gian, liền có bốn bức là bốn nữ song tuyệt đẹp, hắn còn kỳ quái vì sao ở sau chữ nam, nữ lại có thêm chữ song, sau khi nghe xong giải thích của Tử Mặc chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây là cái thế giới gì hả?

Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Thanh Đồng.

Không biết vì sao, trong khái niệm cố hữu của mình, hắn cảm thấy trên thế giới chỉ nên có hai loại nam nhân cùng nữ nhân, sao lúc nào còn dư ra song nhân có đặc thù lưỡng tính? Hơn nữa loại song nhân này, còn có nam có nữ, hoặc giá hoặc thú, có quyền lựa chọn, thật là… bất khả tư nghị.

Hắn mất một thời gian rất dài mới lý giải được việc có giới tính thứ ba ngoại trừ nam nữ, nhưng vì trong Tĩnh vương phủ không có song nhân, không được tận mắt nhìn, nên cũng dần dần lãng quên.

Hôm nay trên đường phố, hắn chỉ lo nhìn ngắm thứ mới mẻ xung quanh, cũng không đặc biệt lưu ý đến đám người, cho nên với khái niệm này cũng không khắc sâu. Cho đến khi thấy được thiếu niên xưng là nam song kia, hắn mới lần đầu ý thức được, song nhân là một loại người không thể thiếu trong thế giới này, hơn nữa số lượng nhiều, tỉ lệ cơ hồ chiếm một phần ba tổng dân cư.

Bạch Thanh Đồng nhịn không được gãi gãi đầu, lại bắt đầu cảm thấy quái dị.

“Làm sao vậy?” Già La Diêu không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy thần thái của hắn hình như có chút buồn rầu.

“Ta chỉ thấy kỳ quái, vì sao trên đời lại có song nhân chứ? Có nam nhân cùng nữ nhân còn chưa đủ sao?”

Già La Diêu sửng sốt, không nghĩ tới vì cái gì hắn lại hỏi vấn đề này, nhân tiện nói: “Thời kì còn hỗn loạn, ba vị đại thần Phục Nghi, Bàn Thiên, Nữ Oa dựa theo hình dáng của mình mà đắp nặn người, làm cho ba chủng nam song nữ cùng chung sống, không có vì cái gì. Nếu trên đời này chỉ có nam nhân cùng nữ nhân, chẳng phải là kỳ quái sao? Chủng tộc người sao có thể sinh sản hưng thịnh?”

Bản thân Bạch Thanh Đồng cũng nói không ra cảm giác quái dị trong lòng đến từ đâu, đành phải cười nhẹ, nói: “Nói cũng đúng.”

Già La Diêu mỉm cười, nói: “Song nhân đó là song nhân. Nam song theo chí hướng nam tử, nữ song theo chí hướng nữ tử. Tề quốc chúng ta cũng không bắt buộc nam song phải nhập sĩ nhập võ, liền giống như nam tử tầm thường. Do ngươi từ trước không thích song nhân, cho nên trong phủ không có, chắc là như thế, nên ngươi mới cảm thấy kỳ quái.”

Trong lòng Bạch Thanh Đồng hơi động.

Bởi vì ta không thích song nhân, nên trong phủ mới không có một người?

Hắn cười cười, nói sang chuyện khác: “Diện mạo người vừa rồi rất khá, nhìn qua tú thanh tú khí tư nhã nhặn văn (hiểu chết liền, đại khái là nhã nhặn thanh tú), cũng không giống nam song, nhìn như một nữ hài tử.”

“… Ngươi thích đứa nhỏ kia?”

“Không có gì thích hay không thích, chỉ là cảm thấy diện mạo của hắn rất được thôi.”

Già La Diêu mỉm cười nhìn hắn, nói: “Về muộn như vậy, đói bụng đúng không? Nên đi dùng bữa.”

Buổi tối Bạch Thanh Đồng nằm trên giường, gối đầu lên hai tay, nhìn đỉnh giường ngẩn người.

Không nghĩ tới hôm nay ra ngoài một chuyến, thật đúng là có nhiều thu hoạch.

‘Một lần nữa’ nhận thức hai người Già La Bảo cùng Lâu Tĩnh Đình, quả thực làm cho hắn vui vẻ không ít, về sau cũng có bằng hữu, nhân sinh không quá nhàm chán.

Nhưng buổi chiều nghe nói chuyện Già La Diêu thích nam nhân, vẫn làm cho hắn cả kinh, ẩn ẩn có chút bất an.

Không phải hắn phản cảm vấn đề Già La Diêu thích nam phong, chỉ là hồi tưởng lại mấy ngày nay y cẩn thận chiếu cố mình, có ngốc thế nào, cũng cảm giác được loại tình cảm này vượt quá quan hệ thu dưỡng bình thường.

Nghĩ như thế, thỉnh thoảng trong kinh lại có những lời nhàn ngôn toái ngữ, chỉ sợ cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Trước đây mình ở chung với Già La Diêu thế nào, Bạch Thanh Đồng không nhớ rõ. Nhưng từ lúc hắn tỉnh dậy, hai người vẫn ở chung rất hòa hợp.

Có lúc hắn cũng hoài nghi, vì sao Già La Diêu lại đối xử với một đứa trẻ mồ côi được thu dưỡng tốt như thế?

Từ đáy lòng hắn không tin trên đời này có chuyện vô duyên vô cớ đối tốt với một người, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ căm ghét một người. Hắn chẳng qua chỉ là con của một tội thần, hơn nữa tướng quân phụ thân không ấn tượng kia còn bị phán tội mưu phản, bị xử tử. Thu dưỡng đứa nhỏ như hắn, đối với Già La Diêu mà nói, chỉ sợ cũng có nhiều áp lực, huống chi cũng không sủng đến mức này. Người trong vương phủ lén gọi hắn là tiểu vương gia, hắn có nghe qua.

Liên tưởng như vậy, chứng thực những lời đồn đãi lan truyền bên ngoài, tựa hồ có vài phần đúng.

Chẳng lẽ Già La Diêu thật sự thích hắn? Chẳng lẽ quan hệ trước kia của bọn họ thật sự không minh bạch?

Bạch Thanh Đồng nghĩ đến y từng nói qua, bởi vì mình không thích song nhân, cho nên tất cả song thị từng có trong phủ đều bị đuổi đi. Đây là nể mặt nhiều thế nào? Sủng ái nhiều thế nào!

Lại liên tưởng đến từ lúc hắn tỉnh, Già La Diêu đối với hắn rất cẩn thận, thậm chí thái độ còn có vài phần lấy lòng, lại khả nghi.

Bạch Thanh Đồng càng nghĩ càng bất an, nhịn không được lăn qua lăn lại, phủi quần áo sờ soạng trên dưới, xoay quanh trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.