Già La Diêu tuy thân thể hư nhược, nhưng thủ đoạn cao minh.
Khi Bạch Thanh Đồng hôn lên môi y, cảm giác được y nhiệt liệt cùng khiêu khích, trong đầu bỗng toát ra một ý niệm: Quả nhiên lão bà vẫn hơn! Sự thật chứng minh y vẫn trong vòng tay trong trái tim hắn.
Hắn dục hỏa bốc cao, rồi lại có chút không biết như thế nào xuống tay, Thật sự là bụng Diêu to quá. Hắn chỉ đụng nhẹ cũng cảm nhận được thai nhi động động bên trong. Già La Diêu phát hiện hắn khó xử, nhẹ giọng nhắc hắn: “Lấy gối mềm… đặt ở dưới thân ta.”
Bạch Thanh Đồng nghe vậy liền làm theo, hắn nâng thân mình Già La Diêu nhẹ nhàng đặt vào dưới một cái gối mềm.
Rồi tiếp đến hắn hôn hôn lên bụng Già La Diêu, không chút ghét bỏ những vết rạn loang lổ bề mặt.
Có lẽ do sắp sinh, hậu huyệt Già La Diêu so với bình thường càng mềm mại ướt át, nhưng bên trong cũng không hề thả lỏng. Tại thời điểm Bạch Thanh Đồng tiến vào, không nhịn được có chút lo lắng, huyệt khẩu nhỏ bé này có thể như nữ tử cùng song nhân sinh sản bình thường sao?
Nhưng hiển nhiên cơ thể ám song cấu tạo bên trong vẫn tự nhiên hợp lý, bằng không Mộng nhi sẽ không bình an mà sinh ra, mấy đứa con của Duệ kia cũng sẽ không từ bụng Tề Uy đế mà đi ra.
Bạch Thanh Đồng nghĩ đến thế liền an tâm. Nhớ đến thân mình y cho nên làm thật cẩn thận. Nhưng dù gì động phòng hoa chúc cũng là đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hơn nữa hai người đã hai tháng không làm chuyện phòng the, đêm này thực sự trân quý.
Già La Diêu tinh lực không nhiều, tuy chính mình là người khơi mào khiêu khích Thanh Đồng, tuy thấy ngọt ngào nhưng xương sống cùng thắt lưng ẩn ẩn đau, tới quá nửa đêm có chút gian nan.
Bạch Thanh Đồng ôm y từ phía sau ngủ, cảm giác được người trong ngực mình nhích tới nhích lui, không khỏi từ mơ màng tỉnh lại.
“Xày ra chuyện gì? Rút gân ư?”
“Không phải… thắt lưng có điểm đau.”
Vừa rồi sau khi hoan hảo, Thanh Đồng đã giúp y xoa bóp một lúc lâu, lúc này nghe vậy, liền từ bỏ buồn ngủ mông lung mà ngồi dậy, lại giúp y mát xa.
Già La Diêu cũng biết hắn mệt mỏi, huống chi từ sau đại hôn không có khi nào nghỉ ngơi tốt, nhân tiện nói: “Không có việc gì. Giúp ta trở mình một chút, đổi tư thế thì tốt rồi.”
“Được.”
Bạch Thanh Đồng thật cẩn thận giúp y trở mình, lại đặt một gối mềm ở thắt lưng cho y. Già La Diêu vẫn có chút không khỏe, nhưng không đành lòng gây sức ép Thanh Đồng, liền nói: “Tốt hơn rồi. Ngươi mau ngủ đi.” Nói xong chính mình ngáp một cái, chốc đã buồn ngủ.
Bạch Thanh Đồng cười cười, nằm xuống ở bên cạnh y, kéo chăn đắp cả hai. Mấy ngày qua hắn thực mệt muốn chết, đêm lại vừa cùng Già La Diêu ân ái một hồi, thể xác và tinh thần thư sướng, vừa nằm liền ngủ.
Đợi hắn tỉnh lại đã là bình minh, hắn mông lung mở hai mắt, vốn muốn mỉm cười ngọt ngào xem dung nhan phu nhân lúc ngủ, ai ngờ đã bị một khuôn mặt trắng xanh, đầy mồ hôi lạnh dọa.
Thanh Đồng cả kinh: “Diêu, xảy ra chuyện gì?”
Già La Diêu nguyên bản nắm chặt hai mắt, cau mày cố nén đau đớn, lúc này thấy ái nhân đã tỉnh, mở mắt ra đối hắn cười cười: “Ngươi tỉnh a~”
“Có phải thấy không thoải mái hay không?” Bạch Thanh Đồng cuống quýt ngồi dậy, kiểm tra toàn thân y. Thấy một tay Già La Diêu vươn lên đặt ở bụng dưới xoa xoa: Không có gì… sáng sớm bụng đã bắt đầu đau, đại khái là muốn sinh.”
Bạch Thanh Đồng thấy y điềm nhiên nói ra mấy lời nhẹ nhàng lại bâng quơ này, vừa sợ vừa giận nói: “Sao không sớm gọi ta dậy?”
“Ta thấy ngươi ngủ say… Ách!!” Già La Diêu cắn răng nhắm mắt. Thanh Đồng thấy y đau dữ dội, bất chấp còn muốn nói gì, hoảng loạn bò xuống giường mặc vào y phục, mở toang cửa phòng ngủ rồi đối hai bên kêu to: “Tử Hà! Tử Hà! Nhanh đi tìm Trác Lăng Phong.”
Nguyên bản sau ngày vui, trong viện mọi chuyện đã sớm được an bài trở lại như cũ, đều bị vương gia lâm bồn mà lại loạn lên.
Tử Hà đã có kinh nghiệm lần sinh trước của Vương gia, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, nhưng dù gì cũng biết phải làm gì, vẫn là được phân phó ở lại trong phòng hỗ trợ. Trác Lăng Phong nhất quán không nhanh cũng không chậm, lúc này vẫn dựa theo lệ thường kiểm tra bắt mạch, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước cùng dược. Chỉ có Bạch Thanh Đồng tâm tư rối loạn, khẩn trương luống cuống.
“Ngươi đi ra ngoài đi… không có việc gì a…”
Già La Diêu sờ đầu Bạch Thanh Đồng, ý bảo hắn ra ngoài chờ.
Thanh Đồng nghiêm mặt nói: “Ta cùng ngươi.”
Trán Già La Diêu ẩn ẩn gân xanh, y cũng không muốn ái nhân rời đi, nhưng trong phòng sinh không được sạch, từ trước đến nay đều là kiêng dè. Bạch Thanh Đồng mặc kệ quy củ này, kiếp trước bệnh viện phụ sản ở Anh quốc đều cho phép trượng phu bồi bên giường, chờ đứa nhỏ sinh ra. Sao có thể không lo được.
Già La Diêu thấy hắn không chịu rời đi, cảm thấy được an ủi phần nào, nắm tay hắn thật chặt.
.
(hạ)
Lúc này y còn có tâm tình trấn anh Bạch Thanh Đồng, ôn nhu nói: “Năm đó Mộng nhi cũng nửa đêm gõ cửa đến, đứa nhỏ này cùng tỷ tỷ nó thực giống nhau.”
Bạch Thanh Đồng miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Chỉ mong nó cũng đừng nghĩ học tỷ tỷ tra tấn ngươi…” Già La Diêu năm đó lâm bồn gian khổ, Tử Hà đã ghé lỗ tai hắn nhắc tới không quá một hai lần, Trác Lăng Phong cũng có đề cập qua.
Già La Diêu còn muốn nói gì nữa, nhưng vừa mới hé miệng, lại bị từng cơn đau ập đến.
Bố trí trong hỉ phòng vẫn chưa hạ xuống, trên giường vẫn là đệm chăn đỏ tươi đêm đại hôn, nguyên bản nhan sắc rực rỡ kia càng làm vẻ mặt Già La Diêu thêm tái nhợt.
Bạch Thanh Đồng lần đầu tiên bồi sản phụ, nói không khẩn trương là giả, huống chi Già La Diêu cũng coi như là sản phu. Tuy rằng từng sinh Mộng nhi, nhưng y cũng là một thân tàn tật, hai chân vô lực, không thể so sánh với người bình thường.
Bạch Thanh Đồng canh giữ ở đầu giường, nhìn thấy Già La Diêu đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, đau lòng không thôi.
Bỗng nhiên thấy Tử Hà trèo lên giường, hướng đầu giường lấy một dải khăn trắng thật dài, tư thế kia thật giống với những gì hắn thấy trong phim kiếp trước, chính là muốn mưu sát a. Đến đây hắn không khỏi kinh hãi nhảy dựng lên: “Ngươi làm gì?”
Tử Hà thấp giọng giải thích: “Vương gia hai chân vô lực, không thể tách ra chống đỡ, lấy hai bố khăn này trụ hai chân vương gia, làm sinh sản dễ một chút” Nói xong đem hai dải khăn ra, chần chờ một chút nói: “Công tử, a, không, vương phi, phiền ngài nâng mông vương gia.”
Bạch Thanh Đồng có chút khó hiểu, ngơ ngác hỏi: “Cái gì mông?”
Già La Diêu nhớ tới bộ dáng chật vật lúc sinh của mình, đột nhiên trong lòng nhộn nhạo, vô luận thế nào cũng không muốn Thanh Đồng thấy.
Y thay đổi chủ ý: “Đồng, ngươi đi ra ngoài đi… có Tử Hà cũng Lăng Phong ở đây, không cần ngươi bồi…”
Bạch Thanh Đồng nhíu mày: “Chúng ta không phải mới vừa nói không sao? Ta không ra.”
“Không được! Ngươi đi ra ngoài!”
Già La Diêu khẩu khí cự tuyệt thẳng thừng, Bạch Thanh Đồng kinh ngạc nhìn y.
Tử Hà dù sao hầu hạ vương gia đã lâu, hiểu rõ tính cách của y. Nhớ lại năm đó vương gia sinh tiểu quận chúa bộ dáng chật vật thê thảm ra sao, cũng phần nào hiểu được tâm tình của y. Chỉ sợ nếu Thanh Đồng thấy, cả đời cũng không thể quên được.
Hắn đã hiểu được chủ ý của Vương gia, đương nhiên thuận theo ý tứ, một bên khuyên một bên giục, lôi Bạch Thanh Đồng ra khỏi phòng ngủ.
“Vương gia đã nghĩ không muốn, ngài cứ chờ tại bên ngoài, chỉ cách một cánh cửa mà thôi, vương gia có chuyện gì ngài đều biết a.”
“Chính là… chính là…” Bạch Thanh Đồng khó hiểu không biết sao Già La Diêu đột nhiên thay đổi chủ ý.
Tử Hà kéo kéo hắn: “Vương phi, hôm nay là ngày sau đại hôn của ngài cùng vương gia, lẽ ra phải tiến cung vấn an, nhưng hiện tại vương gia đột nhiên lâm bồn, tuy nhiên không thiếu được phải cấp báo trong cung. Ngài ở bên ngoài, Cao tổng quản có việc thì báo ngài liền tốt hơn.”
“Ta hiện tại sao có tâm tình làm gì.”
“Chính là ngài đi vào cũng không giúp được gì. Huống chi có Trác thần y cùng ta, ngài cứ yên tâm.”
Tử Hà trấn an đem Thanh Đồng ra ngoài, lại vội vàng quay vào trong phòng.
Bạch Thanh Đồng vô cùng lo lắng, đành phải thấp thỏm ở bên ngoài cửa chờ.
Nhoáng một cái hai canh giờ trôi qua, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Già La Diêu ở bên trong không phát ra âm thanh gì, chỉ có Tử Hà chốc chốc lại đi ra, thay mấy bồn nước.
Bạch Thanh Đồng nhớ tới lúc trước An đại tẩu sinh kêu thét rất lợi hại, đến nỗi khiến hắn cùng An đại ca kinh hãi cực điểm, hiện tại Già La Diêu vẫn không kêu ra một tiếng, không khỏi sắc mặt tái nhợt, lo lắng không thôi.
“Diêu! Diêu! Ngươi có khỏe không? Đau liền hô lên a, không cần chịu đựng! Ta ở ngay ngoài này, ngươi đau liền kêu lên a… Diêu! Diêu!”
Bạch Thanh Đồng từ ngoài cửa thỉnh thoảng lại hướng bên trong kêu mấy câu, Trác Lăng Phong nghe được nhíu mày.
Sao hắn so với vương gia còn giống sản phụ hơn?
Trác Lăng Phong muốn liếc vương gia một cái, không khỏi bội phục nghị lực của người.
Đại khái là sợ Bạch Thanh Đồng lo lắng, Già La Diêu cắn bố khăn cố nén chịu cơn đau, chỉ có thỉnh thoảng từ yết hầu truyền ra vài tiếng rên rỉ rất khẽ.
Lần này sinh so với Mộng nhi thuận lợi hơn một chút, nước ối đã sớm vỡ ra, huyệt khẩu mở rộng cũng mau hơn. Nhưng Già La Diêu hai chân dưới vô lực, không có điểm tựa để chống, hơn nữa thai nhi so với lần trước lớn hơn không ít, càng cần nhiều sức hơn.
Trác Lăng Phong thở dài, xem ra trừ bỏ chờ đợi không có biện pháp khác.
Hắn kiên nhẫn chờ, bên ngoài Bạch Thanh Đồng kêu cũng không quản.
Hoàng đế nhận được tin tức, vội vàng chạy lại, thấy Bạch Thanh Đồng sắc mặt cũng không đen hơn mình bao nhiêu, hai người ở ngoài cửa gấp đến độ đi lại xây xẩm mặt mũi.
Hoàng đế so với Bạch Thanh Đồng còn nóng vội hơn, tới buổi chiều liền không thể ngồi yên, nhấc chân muốn đi vào bên trong. Cũng may Bạch Thanh Đồng mau lẹ, một phen giữ hắn lại.
“Ngươi tính làm gì?”
“Trẫm muốn vào xem một chút.”
Bạch Thanh Đồng giận dữ: “Ta còn chưa được vào, ngươi gấp cái gì?”
Già La Vũ cũng cáu: “Ngươi có ý gì? Hoàng thúc đến bây giờ còn chưa sinh, trẫm lo không chịu nổi rồi, ai còn tâm tình giống ngươi ngồi uống trà?”
“Con mắt nào của ngươi thấy a? Bên trong là lão bà của ta đang sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ ta không lo?”
“Vậy ngươi ngồi đây làm cái gì?”
“Không ngồi chẳng lẽ nằm chờ?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói…”
Vốn Bạch Thanh Đồng đối tiểu hoàng đế một bụng tức, tiểu hoàng đế cũng là xem hắn không vừa mắt, hai người bắt đầu đối đầu, thoáng cái quên luôn thân phận đối phương, lập tức mở miệng nã nhau.
Bởi vì Già La Diêu sinh sản chính là bí mật, bên ngoài sẽ không lưu lại ngoại nhân, hoàng đế mang người đến cũng phải ở lại bên ngoài viện, cho nên trong phòng trừ bỏ Tử Ly lưu lại hầu hạ, không còn ai khác.
Tử Ly đáng thương nào dám có thân phận đối hoàng đế cùng vương phi vô lễ, gấp đến độ tay chân luống cuống. Mắt thấy hai người thân phận cao quý sắp động thủ, sợ tới mức rốt cuộc ngốc không được, chạy đi tìm Cao tổng quản cầu cứu.
Hai người cãi nhau âm lượng ngày một lớn, nội dung cũng càng lúc càng thái quá, tranh chấp trong lời nói đã từ việc sinh đẻ của Già La Diêu chạy tuốt tới chỗ nào.
Già La Diêu ở bên trong phòng nghe rành mạch không sót một câu.
Y bên này đau đến chết đi sống lại, bên ngoài hai cái tên vô lương tâm kia lại còn cãi nhau, cái tức này làm sao mà nuốt trôi.
Y mạnh nâng đầu lên, phun ra bố khăn trong miệng hướng bên ngoài rống to: “Đều câm miệng cho ta!”