Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 16



[1] Tu La:A-tu-la hay Asura (Tiếng Phạn: असुर Asura) hay các thần (Ác Thần) ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. Những vị thần này vẫn ở trong tam giới, phúc hơn cõi người, bằng trời nhưng đức kém hơn. Thân hình cũng xấu hơn. Vua thần thì ở lưng chừng núi Tu di. Khác còn thần cấp dưới thì ở đình miếu. Những vị này lúc tu hay bực tức hoặc chẳng có tu hành mà có công giúp dân. Nên được làm thần để hưởng phúc. Đến khi phúc hết thì thần lại đi đầu thai nơi khác. (nguồn: wikipedia)

Vĩnh An Hầu phủ, Linh Lung Hiên.

Mấy ngày nay kinh thành mưa nhiều không dứt, trên bầu trời rộng lớn khó có thể nhìn thấy một chút nắng.

Bệnh đau đầu của Lưu thị vô cùng nghiêm trọng, bà lấy tay vịn trán, vẻ mặt mệt nhọc dựa vào giường La Hán, yếu ớt thúc giục Lý bà tử hầu hạ bên cạnh nói: “Mau đi xem một chút, làm sao ni cô của am Thanh Liên vào được Hầu phủ vào mấy ngày trước.”

Lý bà tử cung kính đáp lại: “Vâng, nô tỳ đi giúp chủ mẫu nhìn một chút.”

Trong cuộc sống đời thường, rất nhiều phụ nhân trong kinh thành khó tránh khỏi thường xuyên tiếp xúc với cái gọi là “tam cô lục bà”.

Nhất là ni cô, đạo cô và quẻ cô trong tam cô này, thường xuyên ra vào hậu viện, thường xuyên kết giao với những phụ nhân trong thâm trạch này.

Những ni cô này bình thường đều có sự hiểu biết cực kỳ nhạy bén, điều hiểu rõ nhất là tâm tư của những phụ nhân này, mỗi khi vào hậu trạch, các nàng ngoại trừ tụng kinh giảng Phật cho những phụ nhân này, còn có thể dùng thuật nói cực kỳ cao siêu để tâm sự chuyện phiền lòng đã xảy ra gần đây với các nàng.

Cho nên những ni cô này trông có vẻ bình thường không có gì lạ, thực ra mỗi người đều không đơn giản như thế.

Trong tay các bà nắm không ít bí mật hậu trạch của thế gia, cho nên phàm là thế gia huân quý gia phong trong sạch sẽ cấm nữ quyến và những ni cô trong phố lui tới.

Tuy Lưu thị là chính thê, nhưng vẫn không được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái, trước khi mẫu thân của Thẩm Du là tiểu Đường thị chưa qua đời, Thẩm Hoằng Lượng sủng ái tiểu Đường thị nhất, gần như là ngày nào cũng ở trong viện của mẹ con các nàng, mấy tháng mới đến viện của Lưu thị một lần.

Nhưng sau khi tiểu Đường thị chết sớm, Thẩm Hoằng Lượng lại nạp một nữ thương hộ có tuổi gần bằng Thẩm Nguyên làm thiếp vào Hầu phủ, hiện giờ hắn sủng ái vị Ngũ di nương này nhất.

Mà thái độ của Thẩm Hoằng Lượng đối với Lưu thị chính là, chỉ cần bà có thể xử lý tốt chuyện bên trong Hầu phủ, không hãm hại thiếp thất và thứ tử thứ nữ của hắn, là đủ rồi.

Thẩm Hoằng Lượng nhắm một mắt, mở một mắt khi biết Lưu thị mời ni cô vào phủ, cũng không hỏi quá nhiều.

Thỉnh thoảng chỉ dặn dò vài câu, để Lưu thị không nên nói bậy bạ những ni cô kia, nói những lời không nên nói.

Lưu thị thực sự đau đầu, trong quá trình chờ ni cô đến, còn làm đổ nước trà do tỳ tử dâng lên.

Tỳ nữ của Linh Lung Hiên tất nhiên bị thái độ hiếm khi tức giận của chủ mẫu làm cho sợ hãi, nàng thở cũng không dám thở một tiếng, chỉ yên lặng thu dọn hết mảnh sứ vụn trên mặt đất.

Đúng lúc này, Tĩnh Trần sư thái của am Thanh Liên cuối cùng cũng cùng Lý bà tử vào Linh Lung Hiên.

Lưu thị thấy Tĩnh Trần sư thái đã đến đây, bà cũng cố gắng giữ vững tinh thần, ngồi dậy từ chỗ La Hán giường.

Bà có chút kính trọng đối với những phương trượng và ni cô của tu viện Phật tự, thái độ rất lịch sự với Tĩnh Trần sư thái.

Sau khi Lưu thị và Tĩnh Trần sư thái hàn huyên vài câu, rồi giọng điệu yếu đuối nói ra nỗi khổ gần đây của bà với Tĩnh Trần sư thái: “Không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, bệnh của ta rất nặng, uống thuốc do y sư kê đơn cũng không có chút tác dụng nào, mà càng ngày càng nghiêm trọng hơn… Ai, còn phải mời Tĩnh Trần sư thái giảng kinh thư cho ta, cũng giúp ta diệt trừ nghiệp chướng.”

Nhìn tuổi của Tĩnh Trần sư thái vừa qua bốn mươi tuổi, gương mặt nàng ôn hòa, sau khi giơ tay chào hỏi, liền hỏi Lưu thị: “Thí chủ vừa nhắc tới nghiệp chướng, vậy ngươi cũng biết rõ, gần đây bản thân mình đã làm chuyện gì thì mới khiến mình có thêm nghiệp chướng.”

Lý bà tử vừa nghe lời này xong, liền mất hứng.

Tĩnh Trần sư thái này trông rất từ bi ôn hòa, nhưng không khi nói chuyện thì không lịch sự chút nào, vừa đến mà đã hỏi chủ mẫu Hầu phủ đã tạo nghiệt gì, thật đúng là không hiểu quy củ.

Cho nên Lý bà tử liền quát Tĩnh Trần vài câu, nói: “Ta nói Tĩnh Trần sư thái, chủ mẫu chúng ta mời ngươi tới đây, còn tốn nhiều tiền hương khói như vậy, không phải để ngươi đến Hầu phủ hỏi thăm lung tung, ngươi chỉ cần lo việc tụng kinh của ngươi là được rồi.”

Tĩnh Trần sư thái nghe xong, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, không vì Lý bà tử nói năng lỗ mãng mà biểu hiện bất kỳ thái độ tức giận nào.

Lưu thị liếc Lý bà tử một cái, trách mắng: “Không được vô lễ với sư thái!”

Lý bà tử đành phải tức giận im lặng.

Lưu thị luôn luôn tự xưng rằng tuy bà không phải là người tốt thiện lương gì, nhưng cũng không làm mấy chuyện ác nào mà phạm vào thiên đạo, vì thế liền hỏi Tĩnh Trần: “Cái này… Ta thực sự không thể nhớ những gì ta đã làm gần đây … Sư thái có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã làm chuyện gì thì sẽ làm nghiệp chướng tăng thêm trên người vậy?”

Tĩnh Trần sư thái hơi gật đầu, rồi giọng điệu khá sâu trả lời: “Chuyện sẽ làm cho nghiệp chướng của người sẽ tăng lên rất nhiều, ví dụ như sát sinh, gian dâm ô cướp bóc, trộm cắp tài sản của người khác, tham ô tài sản bất chính… Mà một khi phạm phải mấy điều trên, tất nhiên sẽ làm nghiệp chướng trên người tăng thêm, cũng sẽ bệnh tật quấn thân, sẽ không khỏi hẳn.”

Lưu thị nghe xong lời này, mặc dù gương mặt trở nên trắng bệch, nhưng trong lòng cũng dần dần có tính toán.

Của hồi môn do thương nhân buôn muối Dương Châu Đường Văn Bân chuẩn bị cho Thẩm Nguyên khá phong phú, Thẩm Nguyên vừa vào kinh thành, Lưu thị liền cảm thấy, bà vừa là đích xuất trên danh nghĩa của Thẩm Nguyên thì đã có quyền giúp kế nữ này quản lý của hồi môn.

Mà từ sau khi Thẩm Nguyên bị Khang Bình Bá Lục Kham lui hôn, của hồi môn đã lưu lại trong Hầu phủ, bà nghĩ Thẩm Nguyên đã qua tuổi thành thân của nữ tử thế gia, vả lại nàng đã bị Khang Bình Bá Lục gia hủy hôn, như vậy những thế gia trong kinh thành sẽ rất khó đến phủ để cầu hôn, cho nên liền có suy nghĩ cắt xén của hồi môn của Thẩm Nguyên.

Hiện giờ xem ra, của hồi môn này của Thẩm Nguyên không thể để lại một thứ gì cho dù là nhỏ nhất!

Nghĩ đến đây, trên mặt Lưu thị biểu hiện vài phần lo lắng, lập tức ra lệnh Lý bà tử nói: “Mau đi gọi đại cô nương lại đây, sau đó nhanh chóng đưa nàng đến khố phòng, để cho nàng tự mình đi quản lý của hồi môn mà cữu cữu Đường gia nàng đã chuẩn bị cho nàng. Tối nay trước đó phải dọn dẹp xong cho ta, trong viện của ta không được phép có bất cứ thứ gì của nàng nữa, tất cả đều trả lại cho chủ cũ cho ta, chuyển về viện của nàng!”

Lý bà tử lộ vẻ chần chờ, thấy thái độ của Lưu thị kiên quyết, nên vẫn đáp một tiếng.

Mà Tĩnh Trần sư thái khẽ rủ mặt xuống, nghe xong lời này, khóe môi có thêm ý cười như có như không.

Chân trước của Lý bà tử vừa muốn bước ra khỏi Linh Lung Hiên, Lưu thị lại cất cao giọng gọi bà lại: “Chờ một chút, đến lấy từ khố phòng…”

Lưu thị nghĩ, mình phải diệt trừ nghiệp chướng, nếu là đã cắt xén của hồi môn của Thẩm Nguyên, vậy thì lần này mình trả lại, dù sao cũng phải cho nàng thêm chút ngân lượng.

Không bằng lấy năm trăm lượng đi?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lưu thị nhanh chóng từ bỏ nó ngay trong lòng.

Năm trăm lượng thật sự quá nhiều, tuy rằng bà đã chuẩn bị của hồi môn cho Hàm tỷ nhi vượt qua con số này gấp mấy chục lần, nhưng dù sao Thẩm Nguyên không phải con ruột của bà.

Năm trăm lượng vẫn là quá nhiều.

Nhưng nếu là năm mươi lượng, vậy khó tránh khỏi sẽ lộ ra kế mẫu của nàng quá keo kiệt.

Lưu thị suy nghĩ một lát sau, rốt cuộc mở miệng ra mệnh Lý bà tử: “Đến khố phòng lấy cho đại cô nương một trăm lượng bạc, xem như là đích mẫu ta cho nàng thêm một phần của hồi môn.”

***

Cơn mưa phùn rơi xuống nhưng không xua đi được cái nóng oi bức giữa mùa hè.

Vẻ mặt của Thẩm Nguyên mặc dù trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tay phải đang cầm chén trà thì run nhẹ, nước trà trong suốt suýt nữa rơi xuống, Bích Ngô thấy thế liền biết, nàng lại tái phát bệnh tim.

Bích Ngô có chút đau lòng chủ tử nhà mình, liền ân cần an ủi nói: “Cô nương, hôm nay trời đã mưa, vậy không bằng ngài quay về giường nằm một lát, không thể lúc nào cũng cố gắng chống đỡ như vậy đâu.”

Thẩm Nguyên lắc đầu, dịu dàng trả lời: “Không có gì đáng lo, chỉ cần gắng gượng là được rồi.”

Hôm nay mưa không tính là lớn, ngực nàng cũng chỉ hơi run rẩy chút mà thôi, so với cơn mưa to không chịu nổi thì đây thực sự chỉ là những bệnh nhẹ mà thôi.

Lưu thị đem đồ cưới trả lại cho nàng ta, còn phá lệ cho nàng ta thêm một trăm lượng bạc, Tĩnh Trần sư thái chỉ nói mấy câu đơn giản, thật đúng là có tác dụng rất lớn.

Trước khi Tĩnh Trần sư thái rời phủ, Trầm Nguyên còn lặng lẽ gặp nàng ta một lần.

Nàng vốn định đem một trăm lượng bạc này tặng cho Tĩnh Trần, nhưng Tĩnh Trần không muốn nhận, cho nên Thẩm Nguyên đành phải giải thích cho Tĩnh Trần sư thái, nói số tiền này có thể lấy để tu sửa am Thanh Liên, cũng có thể may một số áo cà sa mới cho các am ni cô trong canh đường.

Tĩnh Trần sư thái do dự một lúc, cuối cùng nhận lấy một trăm lượng bạc này của Thẩm Nguyên.

Sau khi Lưu thị trả lại của hồi môn của Thẩm Nguyên cho nàng ta, nàng lập tức đem những của hồi môn này đổi thành ngân phiếu, mà hiện giờ trên tay nàng có lẽ có tám ngàn lượng bạc.

Sau khi mua một gian thư viện Hoa Mai ở Dương Châu, ngân lượng chỉ còn lại một nửa.

Mà bốn ngàn lượng bạc còn lại, Thẩm Nguyên còn phải làm khác.

Sau khi nàng quay về Dương Châu, còn phải tự mình chạy một chuyến tiểu Tần Hoài đầy yêu thương như sương sớm.

Nàng sẽ lấy bạc và chuộc lại một người.

Kiếp trước cho dù nàng gả cho Lục Kham nhưng vẫn tồn tại ý niệm muốn chuộc người nọ trở về, chỉ là vừa vào Khang Bình Bá phủ, nàng không còn thời gian để làm việc khác.

Trước kia bà mẫu Lư thị là một người hà khắc, sau khi nàng vào phủ, cũng một mực lấy của hồi môn của nàng để lấp đầy chi tiêu hàng ngày của Bá phủ, đôi khi tiền hàng tháng của Thẩm Du không đủ dùng, còn phải đến chỗ nàng để lấy.

Thẩm Nguyên biết dù có bạc nhiều đi nữa thì chung quy vẫn bị trách mắng, càng không nói về việc tài sản riêng của bá phủ cũng không tính là nhiều, cho nên vẫn luôn tín điều[2] cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà.

[2] Tín điều:  Điều do tôn giáo đặt ra để tín đồ tuân theo. Ví dụ: những tín điều của đạo Phật.

Nhưng Lư thị là đích nữ của Phủ Doãn trước phủ Ứng Thiên, cũng là người bản địa ở kinh thành, cuộc sống ngày thường cũng rất xa hoa, cũng có chút chướng mắt cách thức quản gia của nàng.

Còn nói, nữ tử được thương nhân buôn muối nuôi lớn là người hẹp hòi.

Nhưng điều nàng không biết chính là, trình độ giàu có của thương nhân buôn muối ở Dương Châu, không hề thua kém thế gia huân quý cấp cao ở kinh thành, thậm chí nguyên nhân năm đó Thẩm Hoằng Lượng cưới mẫu thân nàng Đường thị là nhìn trúng tiềm lực tài chính hùng hậu của Đường gia.

Tuy rằng cuộc sống trôi qua khó khăn, nhưng Thẩm Nguyên chưa bao giờ quên ước định với người nọ, vẫn luôn muốn chuộc đồ cho nàng, chỉ là kiếp trước nàng còn chưa kịp quay lại Dương Châu, thì đã chết ở trong thôn trang năm hai mươi tuổi rồi.

Hiện giờ nàng sống lại một đời, không cần gả vào Khang Bình Bá phủ nữa.

Không cần phải dùng của hồi môn của mình để thêm vào cái hố sâu không đáy của nhà chồng, thật đúng là sảng khoái.

Nghĩ như vậy, mưa phùn một hồi ngừng lại, tim đập đang nhanh của Thẩm Nguyên lập tức biến mất.

Bích Ngô vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên, liền biết tâm bệnh của nàng tạm thời đã chuyển biến tốt đẹp, vẻ mặt cũng thoải mái một chút, liền trêu ghẹo nói: “Nếu Đại thiếu gia biết cô nương sẽ trở về Dương Châu, chắc là sẽ rất vui đến mấy ngày không ngủ được.”

Khi Thẩm Nguyên nghe được ba chữ “Đại thiếu gia”, vẻ mặt lộ ra một chút ngưng trọng, sau đó dặn dò Bích Ngô: “Thời gian trước cữu cữu gửi phong thư vào kinh thành, nói hiện tại biểu ca đang bế quan chuẩn bị thi, để tránh phân tâm, thậm chí không ra khỏi cửa phòng một bước, còn cố ý chuyển đến ngoại ô Dương Châu để chuyên tâm chuẩn bị đi thi. Cho nên việc ta trở về, ngàn vạn lần không thể để cho hắn biết.”

Bích Ngô lè lưỡi, rồi nói: “Cô nương, thật ra nô tỳ vẫn cảm thấy, nếu ngài có thể gả cho đại thiếu gia thì thật sự rất tốt. Mặc dù đại thiếu gia ngốc ngếch một chút, nhưng đối xử với cô nương lại không có gì để nói, nghe có vẻ không hay, đại thiếu gia vì cô nương mà có thể bất chấp mạng của mình… Chỉ trách Hầu gia lại đưa cô nương vào kinh từ Dương Châu, bằng không cô nương lúc này, sợ là đã…”

Bích Ngô còn chưa nói xong, đã thấy Thẩm Nguyên liếc mắt nhẹ nhàng đâm nàng ta một cái.

Nàng ngay lập tức im lặng.

Thẩm Nguyên thu hồi tầm mắt, rồi khẽ nhấm một ngụm trà, đầu óc lại tỉnh táo và lý trí hơn.

Nàng biết biểu ca Đường Vũ Lâm đối xử với nàng cực tốt, trước kia nàng đã từng nghĩ có lẽ sau này sẽ gả cho hắn làm thê tử, an nhàn sống hết cuộc đời này.

Nhưng từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng cùng Đường Vũ Lâm, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có một chút tình cảm của nữ tử đối với nam tử với hắn, nàng chỉ coi Đường Vũ Lâm như ca ca.

Nếu như mười chín năm đó cũng không khiến nàng thích Đường Vũ Lâm.

Như vậy sau khi thành hôn, nàng cũng rất khó nảy sinh tâm tư ái mộ đối với hắn.

Sau khi trải qua cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, Thẩm Nguyên đã nghĩ thông suốt, nếu nàng thật sự không thích Đường Vũ Lâm, vậy thì đừng gả cho hắn.

Nếu không, cuộc hôn nhân này sẽ vô cùng bất công đối với Đường Vũ Lâm.

Mà chính nàng, cũng không muốn miễn cưỡng gả cho người đó nữa, tiến hành một cuộc hôn nhân mà nàng không thích.

***

Trấn Quốc Công phủ, Kỳ Tùng quán.

Sau khi Lục Chi Quân quay về phủ thì một mực chăm chú viết công văn trước án thư.

Trên án thư có ngọn nến sáng rực, bên cạnh đặt mũ ô sa rộng hai cánh, sau khi nam nhân quay về phủ liền trực tiếp đi tới Kỳ Tùng quán này, thậm chí bộ phi bào công phục cũng chưa kịp thay thành thường phục.

Giang Phong thừa dịp dâng trà cho Lục Chi Quân, cung kính nói với Lục Chi Quân: “Công gia, Thẩm cô nương nhờ Liêu ca nhi, nói là muốn tặng cho ngài một thứ. Liêu ca nhi sợ ngài, không dám tự mình đến đưa, nên để cho thuộc hạ chuyển giúp.”

Dứt lời, Lục Chi Quân liền đặt bút trên tay xuống.

Gương mặt của nam nhân thâm sâu, thấp giọng ra lệnh nói: “Cầm đến đây đi.”

Giang Phong cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ lê được chạm khắc hoa văn tinh xảo bên cạnh tay Lục Chi Quân, hắn không nghĩ nhiều đến việc chuyện Thẩm Nguyên đột nhiên muốn tặng quà cho Lục Chi Quân, chỉ nghĩ Thẩm Nguyên đã có tâm tư như các nữ nhi gia, muốn lấy lòng chủ tử của bọn họ.

Hắn ta thấy Lục Chi Quân vốn là vẻ mặt lạnh nhạt mở hộp gỗ lên.

Nhưng một lúc sau, đôi mắt phượng uy nghiêm của nam nhân đột nhiên trầm xuống.

“Công… Công gia…”

Giang Phong thuận thế liếc mắt nhìn vật trong hộp, thì thấy bên trong có khế ước và quyền quản lý của ba gian hàng đó.

Thẩm Nguyên thực sự đã trả lại nguyên vẹn tất cả cửa hàng mà Lục Chi Quân đã tặng cho nàng!

Nàng còn cẩn thận chuẩn bị ba quyển sổ sách, bên trong viết rõ ràng từng quyển sổ, cũng đem lợi nhuận của tháng này đổi thành ngân phiếu và đặt ở bên trong.

Rốt cuộc là cô nương được thương nhân buôn muối nuôi lớn, thật đúng là biết kinh doanh cửa hàng, mỗi một khoản nợ đều ghi rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một người sẽ không phạm sai lầm.

Nhưng cái này… Đây chính là muốn xóa sạch quan hệ với công gia bọn họ a!

Giang Phong không khỏi tim đập lệch một nhịp.

Cũng rõ ràng cảm nhận được, không khí quanh người Lục Chi Quân rõ ràng ảm đạm đi vài phần.

Lục Chi Quân rốt cuộc cũng đã từng trải và có kinh nghiệm ở trên quan trường nhiều năm, tất nhiên là không dễ dàng nổi giận như vậy, ánh mắt của hắn khó lường đặt cái hộp kia lên bàn, giọng nói cũng lạnh hơn ngày thường rất nhiều: “Chuyện bảo ngươi đi thăm dò, đã thăm dò được chưa?”

Giang Phong nghĩ thầm, tất nhiên đã thăm dò rồi.

Nhưng lúc này nói ra, chỉ sợ vị chủ tử của bọn họ sẽ càng thêm tức giận mà thôi.

“Cọc ——” một tiếng.

Lục Chi Quân gõ ngón tay xuống án thư, hắn che mặt nham hiểm nhàn nhạt, rồi ra mệnh: “Nói.”

Bị áp chế bởi khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng của Lục Chi Quân, Giang Phong cuối cùng cố gắng bình tĩnh trả lời: “Anh thân vương mấy ngày nay luôn ở trong phủ đề cập với hạ nhân, nói… Nói Thẩm cô nương sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vương phi của hắn…”

Hắn ta ngước mắt lên nhìn Lục Chi Quân một cái, thấy sắc mặt của hắn nặng nề, nhưng chưa làm người ta sợ hãi.

Cho nên Giang Phong lại nói: “Khang Bình Bá… Khang Bình Bá Lục Kham mấy ngày nay cũng luôn thương lượng với mẫu thân hắn, muốn đến Vĩnh An Hầu phủ để cầu hôn một chuyến, hắn sau khi bị bảng hiệu kia đập trúng, tựa như cực kỳ hối hận vì đã lui cọc hôn sự này với đại cô nương Thẩm gia, nên vẫn luôn muốn… Thành hôn với Thẩm cô nương một lần nữa.”

Dứt lời, Lục Chi Quân chưa nói một lời nào, lại ngước mắt liếc hắn ta một cái.

Giang Phong ổn định tinh thần, suy nghĩ một lát, cuối cùng thăm dò lại nói: “Còn nữa… Còn có…”

Lục Chi Quân nghịch ngọc ban chỉ trên ngón cái, lạnh giọng hỏi: “Còn có cái gì nữa?”

—— “Ngoại trừ Anh vương tử và Khang Bình Bá, còn có một người… Cũng muốn cưới Thẩm cô nương.”

Vừa dứt lời, Giang Phong thấy lúc này Lục Chi Quân đứng lên từ trên ghế bành, cơ thể thẳng tắp của hắn cũng rơi xuống bóng ảnh trên án thư dưới ánh sáng của ánh nến đã bị dập tắt.

Giang Phong chớp chớp mắt.

Thầm nghĩ, mọi chuyện lớn rồi.

Lúc này công gia của bọn họ tựa như cơn giận thật sự đã dâng trào.

Bầu không khí trong nhà đột ngột trở nên áp bức và ngột ngạt.

Khí tràng Lục Chi Quân mặc dù vẫn nhìn như trầm ổn như trước, nhưng lại lộ ra vài phần lạnh lùng cùng lạnh thấu xương cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn dường như bị độ tầng hàn quang lãnh duệ.

Giọng nói của nam nhân rất lạnh lùng, hỏi: “Người đó là ai?” 

_______________

Tác giả muốn nói:

Chương tiếp theo thay đổi địa điểm, nàng chạy trốn hắn đuổi theo (đầu chó)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.