Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 26



Vừa nghe Lục Chi Quân nói cái gì ôm, thay đổi tư thế.

Mặt phù dung của Thẩm Nguyên trong chốc lát liền đỏ ửng lên.

Thẩm Nguyên đương nhiên biết hôm nay là ngày thứ hai nàng và Lục Chi Quân thành hôn, tân hôn yến nhĩ[1] như thế, nàng thân là thê tử, tốt nhất là phải đi củng cố sự sủng ái của phu quân.

[1] Tân hôn yến nhĩ: nghĩa cũ là người đàn bà bị ruồng bỏ bảo chồng cũ tái hôn và trêu đùa tình mới, sau đó đảo nghĩa lại dùng làm từ mừng đám cưới. Mô tả niềm vui của hôn nhân. 

Nếu Lục Chi Quân muốn, lẽ ra nàng cũng không nên không nể mặt hắn.

Nhưng mấy ngày nay thân thể của Thẩm Nguyên thật sự có chút không thoải mái, vả lại những triệu chứng khó chịu này, tuyệt đối không chỉ có thể dùng nguyệt sự không đều mà để giải thích được.

Thẩm Nguyên luôn cảm thấy, nguyên nhân hôm nay mình khó chịu như vậy, sợ là không thể không liên quan đến chuyện phòng the đêm qua cùng Lục Chi Quân.

Vốn dĩ Thẩm Nguyên nghĩ, chờ sau khi nàng thành hôn, nhất định phải mau chóng bắt được Lục Chi Quân.

Nhưng bây giờ xem ra, thân thể của nàng gầy yếu, có lẽ không chịu nổi nhu cầu của nam nhân.

Kiếp trước Thẩm Nguyên chưa từng sống qua hai mươi tuổi, tuy rằng ông trời cho nàng một cơ hội để sống lại, nhưng mỗi khi trời mưa thì lại mắc bệnh tim.

Thật ra trong lòng nàng có hơi thầm lo lắng.

Từ sau khi sống lại, nàng cũng phải càng yêu quý thân thể của mình so với trước kia.

Cho nên cho dù biết nếu như cự tuyệt Lục Chi Quân, hắn có thể sẽ không vui lắm, nhưng Thẩm Nguyên vẫn dùng giọng nói ôn hòa từ chối: “Quan nhân… Thân thể của thiếp thân tối nay không thoải mái lắm, không nghĩ muốn… Không nghĩ muốn…”

Lời còn chưa nói đầy đủ, động tác Lục Chi Quân hôn vành tai nàng dừng một chút.

Thẩm Nguyên có chút căng thẳng, còn tưởng rằng Lục Chi Quân tức giận.

Lại không ngờ, nam nhân chỉ chuyển đôi môi mỏng sang bên cổ nàng, sau khi sống mũi cao thẳng cọ cọ trên làn da mịn màng trên cổ nàng, rồi thấp giọng trả lời: “Ừm, chờ cơ thể của nàng tốt hơn, thì sẽ xử lý nàng sau vậy.”

Giọng điệu của Lục Chi Quân nói những lời này vẫn không mặn không nhạt, rất nghiêm trang, bình tĩnh đến mức giống như đang đàm luận công việc với nàng, không mang theo một tí vẻ cợt nhả.

Nhưng lời nói lại cực kỳ không đứng đắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên cũng bị tiếng “xử lý” của nam nhân càng lúc càng ửng hồng.

Nàng không khỏi nhớ tới Trăn Trăn đã từng nói với nàng, nàng ấy nói cho dù là nam nhân như thế nào, bề ngoài có đứng đắn đi chăng nữa thì vào thời điểm này đều rất không đứng đắn.

Nhưng Lục Chi Quân lại có thể đem lời nói không đứng đắn này nói rất nghiêm trang.

Trăn Trăn còn nói nam nhân như vậy mới là khó đối phó nhất.

Đôi mắt dịu dàng của Thẩm Nguyên khẽ cụp xuống, nàng đang rất chăm chú suy nghĩ tâm sự thì Lục Chi Quân dùng bàn tay to nắm lấy vai nàng, cũng đùa bỡn nàng trở mình, khiến gương mặt nàng vừa vặn có thể đối diện với hắn.

Đôi mắt phượng thâm sâu của Lục Chi Quân nhìn khuôn mặt Thẩm Nguyên, mặc dù hắn không nói một lời, nhưng Thẩm Nguyên hiểu được tâm tư của nam nhân.

Quả nhiên, Lục Chi Quân vẫn đòi một cái khác với nàng.

Khi Thẩm Nguyên đến gần, vẻ mặt cũng ôn hòa nhắm đôi mắt lại, nhớ tới yêu cầu hơi cường thế của Lục Chi đêm qua, liền đem cánh tay phải mảnh khảnh, dáng vẻ yếu ớt khoác lên eo hắn khi hắn tinh tế nếm thử đôi môi của nàng.

Vừa làm xong động tác này, Lục Chi Quân rõ ràng rất hưởng thụ.

Hắn nhấc mắt lên nhìn nàng một cái, con ngươi đen láy cũng u ám hơn bình thường rất nhiều.

Sau khi Lục Chi Quân nhắm mắt lại lần nữa, tư thế hôn nàng cũng từ nhẹ nhàng nếm thử, dần dần chuyển thành tìm kiếm, cắn giỡn cực kỳ sâu đậm.

Một lúc lâu sau đó.

Rốt cuộc Lục Chi Quân buông Thẩm Nguyên ra, cả người nàng giống như một con thỏ đáng thương bị hổ vuốt lông, hai lỗ tai dài lạnh rung rụt vào người.

Hốc mắt cũng ửng hồng, đôi mắt trong veo nhìn càng nhu nhược đáng thương hơn so với ngày thường.

Giọng của Lục Chi Quân nghe cũng khàn khàn hơn một chút so với ngày thường, hắn vừa duỗi ngón tay vuốt ve cánh môi của mỹ nhân, vừa dặn dò: “Thân thể của nàng vẫn còn yếu, sau khi ngày mai ta và nàng về lại mặt từ Thẩm phủ thì Trần viện sứ đã rảnh rỗi, để hắn đến công phủ xem thân thể cho nàng một chút.”

Ánh mắt của Thẩm Nguyên khẽ thay đổi, có hơi khó tin hỏi: “Quan nhân muốn lại mặt cùng thiếp thân sao?”

Tuy nàng xuất thân là đích nữ Hầu phủ, nhưng gả cho Lục Chi Quân lại là gả cao.

Dựa theo phong tục của Đại Kỳ, nếu như tân nương tử gả cao, vậy thì tân lang quan không cần đích thân về lại mặt với tân phụ.

Chưa kể, Lục Chi Quân còn là người có trăm chuyện quấn lấy người.

Lục Chi Quân hỏi ngược lại: “Cùng nàng lại mặt rất kỳ lạ sao? Sao nàng lại hỏi vậy?”

Trong lòng Thẩm Nguyên nổi lên niềm vui nhàn nhạt.

Thật ra vừa nghĩ đến ngày mai phải trở về lại mặt, nàng vẫn có chút căng thẳng, dù sao kiếp trước nàng đã trải qua ngày lại mặt không vui vẻ lắm.

Thẩm Hoằng Lượng thiên vị Thẩm Du, mà Lục Kham lại là nam nhân yêu thương nàng ta, nàng kẹp giữa mấy người này, tất nhiên là không được coi trọng, cả người không được tự nhiên.

Đang nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên cảm thấy eo mình đột nhiên trúng một cái tát không nhẹ cũng không nặng.

Sau khi bàn tay Lục Chi Quân rơi xuống, Thẩm Nguyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn thì thấy sắc mặt của hắn nghiêm túc nói: “Đi thay y phục, rồi trở về ngủ.”

Thẩm Nguyên liên tục chớp mí mắt vài cái, cuối cùng gật gật đầu.

Trên người nàng còn mặc bộ váy ngựa màu đỏ phức tạp, sau khi bước lên ngồi dậy từ phía sau giường thì thấy trên tấm thảm nhung cách đó không xa, có khuyên tai nằm trên đó mà Lục Chi Quân vừa mới tùy tiện ném ra.

Thẩm Nguyên thấy vậy, đưa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, chậm rãi vặn vẹo vành tai non mềm đã bị hắn làm đỏ lên, lẳng lặng nhìn Lục Chí Quân cũng đang ngồi dậy.

Lục Chi Quân chỉ tùy tiện ngồi ở mép giường, nhưng sống lưng cao ngất, bàn tay thon dài hơi đặt trên đầu gối, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí thế cứng rắn và sắc bén.

Dáng vẻ của nam nhân vô cùng ưu tú, xương mày và sống mũi cao thẳng tắp, hốc mắt sâu hơn nam tử bình thường, ánh mắt khi nhìn người rất thâm trầm khó lường.

Triều chính của Đại Kỳ này do Thủ phụ đại nhân như hắn nắm giữ.

Cho nên trong góc nhỏ của chiếc giường ở trong khuê phòng thê tử, Lục Chi Quân dường như đang lặng lẽ truyền đạt cho nàng rằng sẽ kiểm soát mọi thứ về nàng.

Sau khi nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên chỉ gặp ánh mắt của hắn trong chốc lát, sau đó nhanh chóng tránh đi.

Nàng không khỏi oán thầm ở trong lòng.

Lục Chi Quân xuất thân quân ngũ, cho dù làm quan nhiều năm, trong xương vẫn có thể là võ tướng, có một số hành động rất thô lỗ, vừa ném bông tai vừa vỗ chỗ đó của nàng, hành động này chẳng khác gì một mãng phu.

Khi Thẩm Nguyên đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng vẻ mặt không hề khôn khéo, ngược lại sẽ có chút vẻ dịu dàng không nơi nương tựa.

Lục Chi Quân bình tĩnh nhìn sự thay đổi trong biểu hiện của nàng.

Đúng lúc này, hắn thực sự đã lẩm bẩm nói hai chữ ——

“Yếu đuối.”

Khuôn mặt phù dung của Thẩm Nguyên hơi ngẩn ra.

Đây là… đang nói nàng à?

Nàng luôn tự khoe rằng từ nhỏ đến lớn nàng không có sự yếu đuối của các nữ tử thế gia, ngay cả cữu mẫu La thị cũng khen nàng là một cô nương hiền lành mà không có sự yếu đuối nào.

Tại sao nàng không làm gì cả, chỉ liếc nhìn Lục Chi Quân một cái.

Mà sao rơi vào trong mắt hắn thì lại thành yếu đuối đây?

Sắc mặt của Thẩm Nguyên trầm xuống, Lục Chi Quân đã giúp nàng nhặt bông tai trên mặt đất lên, sau khi hắn ngồi trở lại giường, liền ra lệnh nói: “Đưa tay ra.”

Thẩm Nguyên chịu đựng sự khó hiểu trong lòng, nhưng vẫn làm theo lời của hắn.

Sau khi xúc cảm hơi lạnh rơi xuống lòng bàn tay nàng, Lục Chi Quân lại trầm giọng nói: “Nàng thật sự rất yếu đuối.”

Có thể là vì tính cách của hắn quá mạnh mẽ, tuổi lại lớn hơn nàng một chút, cho nên Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng khi Lục Chi Quân nói chuyện với nàng chưa bao giờ nặng lời khi nói chuyện với nàng, giọng điệu sẽ cố ý chầm chậm, hài hòa.

Nếu như không phải như vậy, nàng nhất định sẽ rất căng thẳng khi ở trước mặt hắn.

Vừa rồi giọng điệu của hắn rất ấm áp.

Nhưng trong lòng Thẩm Nguyên vẫn có chút khó chịu.

Nàng thật sự không nghĩ rằng Lục Chi Quân cảm thấy nàng yếu đuối.

——

Sáng hôm sau.

Trước khi đi Vĩnh An Hầu phủ, Hồ quản sự của công phủ đến viện của Thẩm Nguyên.

Sau khi Thẩm Nguyên cùng hắn ngồi ở sảnh Y Điệp, Hồ quản sự thái độ ân cần dặn dò đại khái gia nghiệp của Lục gia với Thẩm Nguyên.

Nghe đến gần trăm gian điền trang, cửa hàng mặt tiền, còn có trí nghiệp[2] còn lại, Thẩm Nguyên đột nhiên cảm thấy, nàng vốn sống ở Dương Châu vẫn giống như ếch ngồi đáy giếng.

[2] Trí nghiệp: là thuật ngữ chung để chỉ một loạt các hoạt động như mua bán nhà đất, trao đổi bất động sản, bao gồm cả mua bán và cho thuê nhà.

Nghe Hồ quản sự nói như vậy, Thẩm Nguyên càng cảm thấy, phủ Khang Bình Bá kia thật sự không tính là gì, vả lại diện tích của Bá phủ, tổng cộng cũng lớn hơn gấp đôi viện tử hiện tại của nàng, chỉ có thể được xem như là một phủ trạch nho nhỏ.

Luật pháp của Kỳ triều không thể bảo vệ quyền tài sản và quyền thừa kế của nữ tử, cữu cữu Đường Văn Bân rất yêu thương nàng, trước khi vào kinh thành đã chuẩn bị cho nàng một khoản của hồi môn lớn.

Nhưng Lưu thị thân là kế mẫu, nếu như bà cắt xén số tiền vì nàng không gả ra ngoài này, chỉ có thể bị người ta nói một câu không đủ hiền hậu chứ không hề bị pháp luật trừng phạt.

Nếu như nữ tử của Kỳ triều tái giá hoặc là bị ly hôn, thì của hồi môn của nàng mang đến phủ chồng cũ, cũng phải để lại toàn bộ cho nhà chồng, biến thành tài sản hợp pháp của nhà chồng cũ.

Khi Thẩm Nguyên kiếp trước bị Lục Kham bỏ rơi, của hồi môn trong tay thực sự còn vài ngàn lượng tiền mặt, có khi bổng lộc của Lục Kham không đủ dùng, trí nghiệp của Bá phủ còn không thu được tiền thuê, Thẩm Nguyên phải lấy của hồi môn của mình để Bá phủ chi tiêu.

Nhưng sau khi nàng được đưa đến thôn trang, số tiền này của nàng tất nhiên là một đi không trở lại.

Hồ quản sự nói trí nghiệp kia, cũng đủ duy trì công phủ mấy chục năm sau, thậm chí là chi tiêu của mấy trăm năm.

Mà của hồi môn mà Đường Văn Bân cho Thẩm Nguyên so với trí nghiệp của công phủ, có vẻ không bằng một tí nào.

Hồ quản sự vừa nhắc tới ngân lượng hằng tháng của gã sai vặt và nha hoàn bà tử với nàng, Thẩm Nguyên đã tính sơ sơ trong lòng.

Nếu như ở trong Quốc công phủ có thể ngồi ở vị trí nha hoàn nhất đẳng, vậy mỗi tháng nàng ta có thể nhận tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng còn cao hơn so với bổng lộc của quan lại nhỏ cửu phẩm ở Dương Châu.

Huống hồ một nha hoàn đã như thế, huống chi là chủ tử trong công phủ này.

Tám ngàn lượng của hồi môn trong tay Thẩm Nguyên, cũng chỉ đủ duy trì chi tiêu của công phủ trong vòng nửa năm, nếu Thiều Viên lại tổ chức thêm mấy yến tiệc nữa, mấy tháng sau, của hồi môn của nàng sẽ bị tiêu sạch hết.

—— “Đương nhiên, những thứ này đều là của công gia, lão nô chỉ là giúp công gia xử lý mà thôi. Công gia đã dặn dò lão nô, ngài ấy nói chỉ cần phu nhân muốn lấy bạc thì có thể đề cập với lão nô bất cứ lúc nào.”

Thẩm Nguyên gật đầu.

Người có thể làm việc bên cạnh Lục Chi Quân đều là những người không đơn giản, Hồ quản sự trông đã lớn tuổi, nhưng tính tình cẩn thận, có lối suy nghĩ rất tích cực, vả lại trí nhớ của ông tốt đến mức dọa người, không cần nhìn sổ sách mà có thể nói hết trí nghiệp và doanh thu hàng năm của công phủ.

Thẩm Nguyên cảm thấy, người như Hồ quản sự làm việc ở nội trạch thì có hơi đáng tiếc, tài năng này của ông chỉ cần đảm nhiệm chức quan Hộ bộ thì vẫn còn dư dả.

Bích Ngô đứng bên cạnh Thẩm Nguyên, nghe Hồ quản sự thường nhắc tới mở bếp nhỏ cho Thẩm Nguyên, nàng ta càng nghe càng không rõ.

Tuy nhiên, chuyện duy nhất mà nàng ta có thể hiểu được chính là, tuy rằng Khấu thị trước mắt nắm giữ quyền bếp núc của công phủ, nhưng cũng không có quyền trên thực tế.

Bởi vì ngân lượng cung cấp cho chi tiêu của Quốc công phủ hàng ngày đều nằm trong tay của Lục Chi Quân.

Nếu Khấu thị muốn bạc để tổ chức yến tiệc, hoặc là phát ngân lượng hằng tháng cho hạ nhân thì cũng phải đến chỗ Hồ quản sự để lấy chi tiêu.

Thẩm Nguyên và Hồ quản sự nói chuyện rất vui vẻ, không hề có trở ngại gì trong cuộc trò chuyện giữa hai người.

Hồ quản sự có chút kính nể với chủ mẫu tuổi còn trẻ Thẩm Nguyên, ông vốn đã chuẩn bị đầy đủ kiên nhẫn, nghĩ rằng phải chi tiêu trong mấy tháng thì tân phu nhân mới có thể dần dần lên tay xử lý chuyện công phủ.

Nhưng rốt cuộc, cô nương được thương nhân buôn muối Dương Châu nuôi dưỡng vẫn không thể khiến người ta khinh thường.

Thấy sắp đến canh giờ về lại mặt, Hồ quản sự đứng dậy, cung kính từ biệt Thẩm Nguyên.

Thật ra những chuyện mà Hồ quản sự giúp Lục Chi Quân xử lý, chỉ là chi tiêu của trí nghiệp Trấn Quốc Công phủ.

Mà thủ hạ của Lục Chi Quân có rất nhiều người như ông, giúp hắn quản lý trí nghiệp ở những nơi khác.

Tuy nhiên, Hồ quản sự không nhắc tới việc này với Thẩm Nguyên.

——

Vĩnh An Hầu phủ.

Kể từ đêm qua, có tin từ Quốc công phủ, nói là Trấn quốc công muốn cùng tân phụ của hắn trở về lại mặt Hầu phủ, hạ nhân của Vĩnh An Hầu phủ này mỗi người đều hăng hái tinh thần, từ đêm qua đã bắt đầu chỉnh sửa cành hoa, chuẩn bị bàn tiệc.

Sợ rằng vào ngày lại mặt sẽ khiến vị Thủ phụ đại nhân này mất hứng.

Cái này đâu giống như đại cô nương muốn về lại mặt?

Có Lục Chi Quân đi cùng, quả thực còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn so với hoàng đế lão tử giá lâm.

Sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, Thẩm Hoằng Lượng dần dần suy nghĩ rõ rất nhiều chuyện.

Vốn dĩ hắn bảo Thẩm Nguyên gả thay cho Thẩm Du, chính là muốn Thẩm gia leo lên mối quan hệ này của Lục gia.

Hiện tại ngược lại, Thẩm Nguyên trực tiếp lướt qua Lục Kham, gả cho Ngũ thúc Lục Chi Quân của hắn.

Hôn sự này còn tốt hơn so với cái cọc lúc trước.

Cho nên vào ngày lại mặt Thẩm Hoằng Lượng gọi trưởng tử Thẩm Hạng Minh của mình tới, hy vọng hắn có thể lộ diện trước mặt Lục Chi Quân, nếu đến lúc đó thật sự có thể vào điện thi, nói không chừng Lục Chi Quân còn có thể dẫn dắt Thẩm Hạng Minh.

Thẩm Nguyên nhìn Thẩm Hoằng Lượng thấp hơn Lục Chi Quân một đầu, gần như nịnh nọt đi theo bên cạnh hắn, hai chân còn run rẩy không dễ phát hiện, sắc mặt của nàng không khỏi ngưng trọng vài phần.

Những tâm tư mà Thẩm Hoằng Lượng đã bị vạch trần quá rõ ràng.

Vừa nghĩ đến kiếp trước Thẩm Hoằng Lượng nói để Lục gia xử lý nàng tùy ý, còn tùy tiện chôn mộ của nàng ở ngoại ô thì Thẩm Nguyên không còn tâm tư kính trọng gì nữa với phụ thân này.

Nàng là người rõ ràng minh bạch, nếu Thẩm Hoằng Lượng thật sự muốn thông qua nàng để kiếm tiền đồ cho những đứa con còn lại của Thẩm gia, như vậy tất nhiên nàng sẽ không giúp hắn việc này.

Cũng sẽ không vì những chuyện này của Thẩm gia mà quấy rầy Lục Chi Quân.

Lúc ăn trong bàn tiệc tại sảnh hoa sen.

Tuy rằng Thẩm Hoằng Lượng ngồi ở chủ vị, nhưng ông vẫn cảm thấy có hơi lo lắng vì sự hiện diện của Lục Chi Quân.

Mấy đứa con có thể lên bàn tiệc của Thẩm gia cũng bị khí chất của Lục Chi Quân làm cho sợ hãi không thể dùng cơm được.

Thực ra Lục Chi Quân không thể hiện cái giá gì, còn gắp chút đồ ăn cho Thẩm Nguyên ở trước mặt người Thẩm gia, thấp giọng dặn dò: “Ăn thêm.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Hàm ghen tị đến mức một hạt cơm cũng không ăn được.

Trong lòng Thẩm Du cũng khá khó chịu, nàng ta tất nhiên là thích Lục Kham, nhưng cũng biết vị gia[3] này mà Thẩm Nguyên gả, tuy rằng lớn tuổi hơn nàng một chút, nhưng mọi thứ trên người đều mạnh hơn Lục Kham rất nhiều.

[3] Gia: lão gia; ông chủ; cụ lớn (cách gọi quan lại, địa chủ thời xưa)

Lục Kham so với Lục Chi Quân, lợi thế chỉ còn lại là một người trẻ tuổi.

——

Sau bữa ăn.

Lưu thị đá lông nheo muốn nói chuyện riêng với Thẩm Nguyên, muốn gọi nàng đến Linh Lung Hiên, muốn cùng nàng ôn lại chút chuyện.

Dù sao Lưu thị cũng là đích mẫu trên danh nghĩa của Thẩm Nguyên, đã về phủ hôm nay, mặc dù Thẩm Nguyên biết Lưu thị khẳng định không có lòng tốt gì, nhưng cũng không dễ từ chối.

Sau khi nhắn nhủ việc này cho Lục Chi Quân thì mang Bích Ngô cùng và Huệ Trúc đến Linh Lung Hiên.

Sau khi Thẩm Nguyên ngồi xuống ghế bành thì thấy Thẩm Hàm cũng ở Linh Lung Hiên, cũng ngồi đối diện nàng.

Hôm nay Thẩm Nguyên mặc áo len màu tím nhạt, trên cổ áo là những con bướm sặc sỡ, hoa sen, cẩm tú cầu và hoa trà đều được thêu tinh tế, khi nhìn từ xa sẽ cảm thấy đẹp đẽ lạ thường.

Sau khi Thẩm Nguyên thành hôn, khí chất cả người càng thêm ôn hòa lịch sự, tao nhã như lan.

Nhưng tóm lại nàng cũng là một phu nhân có cáo mệnh nhất phẩm trong người, trông cả người có vẻ cao quý hơn so với lúc chưa xuất giá.

Trong lòng Lưu thị càng lúc càng khó chịu.

Ai có thể nghĩ rằng Thẩm Nguyên chưa tới hai mươi tuổi mà đã thành cáo mệnh phu nhân nhất phẩm.

Lưu thị che đi sự chua xót trong lòng, vẫn giả vờ hỏi han Thẩm Nguyên nói: “Nguyên tỷ nhi à, ngươi ở công phủ có quen không?”

Thẩm Nguyên ôn hòa đáp lại: “Đa tạ mẫu thân nhớ nhung, hài nhi mọi thứ đều tốt ạ.”

Lưu thị lại ra vẻ hiền lành, nhã nhặn nói: “Nguyên tỷ nhi à, tuy nói ngươi vào kinh không được bao lâu, nhưng ta coi ngươi như con của mình sinh ra, lấy tiền riêng của mình mua đồ cưới cho ngươi.”

Bích Ngô nghe như vậy, không nhịn được trợn tròn mắt.

Sắc mặt của Thẩm Nguyên coi như bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Nếu mẫu thân có chuyện muốn nói với ta thì cứ nói đi không sao cả.”

Dứt lời, Thẩm Hàm ngước mắt nhìn Lưu thị một cái đầy ẩn ý không thể giải thích được.

Lúc này Lưu thị mới thu hết vẻ mặt của mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giống như là muốn truyền tin tức gì đó cho người bên ngoài hiên.

Quả nhiên, một lúc sau, bà tử bên cạnh bà đã dẫn một nha hoàn tuổi còn trẻ tiến vào Linh Lung Hiên.

Nha hoàn này nhìn như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng có một chút nhan sắc, khí chất cũng tốt hơn nha hoàn bình thường.

Khi Bích Ngô đang không rõ nguyên nhân thì Thẩm Nguyên hơi khẽ nhíu mày.

Lúc này, Lưu thị mới giải thích với Thẩm Nguyên: “Nguyên tỷ nhi, đây là người mà ta cố ý chọn cho ngươi, chỉ là mấy ngày trước ngươi gả đi quá vội vàng nên lúc đó không tặng nàng ta cho ngươi.”

Con ngươi dịu dàng của Thẩm Nguyên dần dần trở nên lạnh lẽo.

Nha hoàn này không phải là nha hoàn đơn giản gì.

Ý tứ của Lưu thị rất rõ ràng, bà muốn đem nha hoàn này đưa cho nàng, sau đó để cho nàng ta đi làm thông phòng của Lục Chi Quân.

Khi nàng còn ở Dương Châu, cũng từng nghe qua một số mẫu thân vì để cho nữ nhi lôi kéo sự sủng ái của phu quân mà cố ý sắp xếp một số khế ước bán thân trong tay, cùng với nha hoàn có dung mạo xuất chúng làm thông phòng, để tân phụ mang đến nhà chồng.

Thẩm Nguyên trước kia đã không quen mấy chuyện này, cảm thấy nữ nhi vừa mới kết hôn mà mẫu thân muốn đưa thông phòng cho nữ nhi, điều này rất khiến người ta chán ghét.

Nhưng xuất phát điểm của những mẫu thân ở Dương Châu đều là vì tốt cho nữ nhi.

Nhưng Lưu thị rõ ràng là không có lòng tốt.

Cho nên giọng nói dịu dàng của Thẩm Nguyên trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Công gia tính tình thẳng thắng, kiêu ngạo, người bình thường không lọt vào mắt của chàng, ngài nhét nàng ta cho ta, công gia chẳng những sẽ không nhận, mà còn có thể oán giận ta.”

Thẩm Hàm vừa nghe lời này xong, lập tức cất cao giọng nói: “Mẫu thân ta có lòng vì ngươi, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu.”

Thẩm Nguyên vừa nghĩ đến bây giờ mình cũng không ở Hầu phủ, không cần sớm chiều ở chung với Thẩm Hàm, cũng không còn như trước, luôn có nhiều cố kỵ như vậy, vì thế liền lạnh lùng trách mắng: “Hàm tỷ nhi, ta tốt xấu gì cũng là trưởng tỷ của ngươi, sao ngươi có thể nói chuyện với ta như vậy? Cho dù ta không phải là trưởng tỷ của ngươi thì cũng là cáo mệnh phu nhân của triều đình, một dân nữ bình thường như ngươi cũng ngàn vạn lần không nên vênh váo tự đắc nói chuyện trước mặt cáo mệnh phu nhân như vậy.”

“Ngươi…”

Thẩm Hàm nhất thời lỡ lời, mặt cũng tức giận đến mức đỏ lên.

Lúc này, Thẩm Nguyên đứng dậy từ chỗ ghế bành, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn, nói: “Mẫu thân, chắc là công gia ở Bảo Hoa Đường chờ đến lo lắng, ta phải trở về trước.”

Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi Linh Lung Hiên, vẻ mặt của Thẩm Hàm oán giận Lưu thị: “Nương, nương xem nó kìa, hiện tại nó có chỗ dựa vững chắc, càng ngày càng ra mặt ta đây.”

Lưu thị cũng cảm thấy Thẩm Nguyên được thế liền quên mất cội nguồn.

Bà an ủi Thẩm Hàm: “Con tức giận làm chi, con không nhìn sắc mặt của nó à? Lúc này mới thành hôn được mấy ngày mà tiều tụy như thê. Trưởng tỷ con có tướng bạc mệnh, nó sống không lâu đâu. Nếu con thật sự thích Trấn quốc công kia thì còn có thân phận đích nữ Thẩm gia, chờ trưởng tỷ con thật sự xảy ra chuyện, thì con liền có thể danh chính ngôn thuận đi làm vợ kế của Trấn quốc công rồi. Làm vợ kế thì sao chứ? Làm vợ kế cũng là chính thất phu nhân, là chủ mẫu Quốc công phủ thôi.”

Khi Thẩm Hàm nghe thấy hai chữ làm vợ kế[4] này, cảm xúc cuối cùng dần dần ổn định lại.

[4] Làm vợ kế: Từ gốc trong tiếng Trung chỉ có hai từ là “填房”, Hán Việt là điền phòng.

Con ngươi của nàng cũng nhuộm vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo.

Tuy rằng Thẩm Nguyên tịch thu thông phòng mà Lưu thị nhét cho nàng, nhưng trong mấy nha hoàn trước kia của Thẩm gia, có một người không phải ngọn đèn cạn dầu.

——

Sau khi Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên quay về nhà thăm cha nương, buổi chiều hôm đó đi hoàng cung một chuyến, sau khi hắn trở lại công phủ, đã là lúc hoàng hôn.

Vẻ mặt của Thẩm Nguyên vẫn choáng váng ngồi trên ghế bành ở sảnh Y Điệp, nàng vẫn đang khiếp sợ, cũng đặt bàn tay mảnh khảnh lên bụng vẫn còn bằng phẳng.

Cho đến hạ nhân ngoài sảnh cất cao giọng nói: “Công gia đã trở lại.”

Lúc này Thẩm Nguyên mới định thần lại, sau khi nàng đứng dậy từ ghế bành, còn chưa đợi Lục Chi Quân vào phòng, liền bước nhanh đến ngưỡng cửa, khuôn mặt có nhiều lo âu.

Hôm nay Lục Chi Quân mặc mãng phục được dệt bằng vàng trên vạt áo trên, khí chất uy nghiêm cao quý.

Quan phục của quan văn của Kỳ triều đều có màu đỏ thẫm, trên tay áo và trên đầu gối của hắn thêu con trăn dữ tợn hung hãn, con rồng lớn trước áo còn uy vũ duỗi móng vuốt.

Lục Chi Quân quay lưng về phía mặt trời lặn, khiến người ta không dám nhìn hắn.

Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy lúc này hắn quá lạnh lùng, cũng vì trong lòng hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau.

Lục Chi Quân đã kịp thời nắm chặt cổ tay nàng, không để Thẩm Nguyên lui về phía sau, ân cần thấp giọng hỏi: “Ta thấy Trần viện sứ vừa mới rời khỏi công phủ, hắn vừa xem cơ thể của nàng như thế nào rồi?”

Thẩm Nguyên tiều tụy ngước mắt lên, đôi môi mềm mại khép mở nhưng lại không thốt ra được một lời.

Hạ nhân đã biết đều lui xuống.

Hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhíu lại vài phần, đúng lúc này, hắn thấy Thẩm Nguyên đặt bàn tay nhỏ nhắn khác lên mu bàn tay hắn.

Lập tức dẫn dắt tay trái hắn nhẹ nhàng để lên bụng nàng.

Thẩm Nguyên dịu dàng gọi: “Quan nhân…”

Bàn tay to của Lục Chi Quân dừng lại sau cái bụng mềm mại nhưng bằng phẳng của nàng, mặt mày thoáng giãn ra một chút, rồi thấp giọng hỏi: “Hử?”

“Ta hình như… Có thai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.