Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào một ngày đầu đông, tuyết rơi trong kinh thành.

Mùa đông dài cuối cùng cũng đã tới, đồng nghĩa với việc kinh thành mấy tháng nữa trời sẽ không mưa, Thẩm Nguyên đã gần hai mươi ngày không bị bệnh tim tra tấn nữa.

Cho nên sau khi vào đông, thai của nàng cũng dần dần ổn định, làn da càng ngày càng tốt lên.

Trước khi Lục lão thái thái nhìn thấy Thẩm Nguyên ở Vân Úy Hiên, bà còn cảm thấy may mắn rằng mình đã nghe theo lời của Niệm Không, quả nhiên như lời hắn nói, một khi Thẩm Nguyên không tiếp xúc với Khấu thị thì cơ thể của nàng rõ ràng là khỏe mạnh hơn rất nhiều, khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay trông mịn màng hơn so với trước đây.

Chỉ là sự mịn màng này đối với mỹ nhân như Thẩm Nguyên mà nói là vừa đủ, ngũ quan của nàng vẫn thanh tú như trước, đường nét trên khuôn mặt vẫn rất căng bóng, sự mịn màng này do mang thai chỉ khiến nàng càng thêm sắc sảo, mất đi vẻ nhu nhược trước đây.

Mấy ngày nay có tuyết rơi, trên cành cây khô bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có vài hạt sương trong suốt, không đề cập tới công phủ, chỉ riêng cảnh sắc trong viện của Thẩm Nguyên cũng rất tuyệt đẹp.

Thời điểm cuối năm đang đến gần, vóc dáng của Liêu ca nhi đã cao hơn một chút, y phục trước đây đã ngắn một khúc.

Hàng năm sau khi Trấn Quốc Công phủ vào đông, việc mua sắm vải lụa và phân phát than củi cho mọi người trong phủ là chuyện quan trọng, tuy rằng Thẩm Nguyên mới quản lý công việc, nhưng xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa, cũng không xảy ra sai sót gì.

Ngoại trừ được Lục lão thái thái tán thưởng, hạ nhân tâm phục khẩu phục với năng lực của tân chủ mẫu, và cũng cảm thấy mặc dù Thẩm Nguyên tuổi còn trẻ, nhưng năng lực lại không thua gì Tam phu nhân quản lý công việc trước đây.

Hơn nữa trước đây Khấu thị quản lý chuyện bếp núc, vào mùa đông thường thường sẽ có một vài hạ nhân oán giận.

Nhưng năm nay, hạ nhân trong công phủ đều hài lòng với sự sắp xếp của Thẩm Nguyên, trong khi Thẩm Nguyên còn tiết kiệm được không ít tiền bạc.

Trong thư phòng.

Thẩm Nguyên ngồi trước án thư, nàng đang dùng bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận cắt tỉa cành hoa mai vàng.

Hôm nay nàng mặc áo sam màu anh đào, mái tóc đen dày được vấn thành búi tóc cao, trên tóc còn đội mũ rái cá biển có lông thỏ nằm trên[1] mà các thế gia cao quý trong kinh thường đội, dùng để giữ ấm.

Lúc Bích Ngô vào phòng, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ chăm chú cắm hoa của Thẩm Nguyên thì cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhìn thấy giống như một bức tranh do sĩ nữ dùng bút miêu tả một cách tỉ mỉ.

Không thể không bất ngờ rằng sự phú quý nuôi dưỡng mỹ nhân nhất, Thẩm Nguyên bây giờ vẫn còn toát ra vẻ yếu đuối, nhưng từ sau khi gả cho Lục Chi Quân, giữa hai lông mày thường ẩn chứa vẻ đau buồn đã bớt đi rất nhiều.

Khí chất của nàng cũng trở nên thanh tú hơn, hiện tại càng ngày càng có dáng vẻ của nữ chủ nhân của công phủ.

Cách đây không lâu, Thẩm Nguyên gửi một lá thư gia đình đến Đường phủ ở Dương Châu, hôm nay thư trả lời của Đường Văn Bân đã đến kinh thành.

Bích Ngô đưa thư nhà cho Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên dùng móng tay lột bỏ sáp niêm phong, sau đó cẩn thận đọc thư do cữu cữu viết cho nàng.

Gương mặt của Thẩm Nguyên rất dịu dàng, bờ môi mềm mại dần dần hiện lên một nụ cười, sau khi nàng đọc xong phong thư, nói: “Năm nay, biểu ca trúng tên trong kì thi Hương, sang năm huynh ấy sẽ có thể vào kinh thành để tham gia kì thi Hội, qua bức viết thư này, ta có thể cảm thấy cữu cữu đang vui mừng bao nhiêu.”

Bích Ngô nghe xong, trong lòng cũng mừng cho Đường Vũ Lâm, dù sao hắn đã trượt mấy lần thi trước đó rồi.

Tuy nhiên, Đường Vũ Lâm cũng chỉ vừa mới thông qua tuyển chọn kỳ thi Hương, còn chưa tham gia thi Hội, cho nên Thẩm Nguyên và Đường Văn Bân vẫn quyết định, ít nhất phải đợi sang năm sau khi công bố kết quả thi thì sẽ nói chuyện nàng đã xuất giá cho Đường Vũ Lâm.

Bích Ngô là người biết rõ tình yêu của Đường Vũ Lâm dành cho Thẩm Nguyên nhất, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn đặt Thẩm Nguyên lên hàng đầu trong mọi việc.

Thật ra, Đường Vũ Lâm cố gắng tham gia các kì thi như vậy, cũng là vì Thẩm Nguyên, hắn luôn cảm thấy mình không xứng với biểu muội thông minh này, vì vậy quyết định đi thi lấy công danh, nhập sĩ làm quan, muốn sau khi có tên trên bảng thì sẽ nhắc đến hôn sự với Thẩm Nguyên.

Đường Văn Bân nói cho Đường Vũ Lâm biết, sau khi Thẩm Nguyên bị Khang Bình Bá từ hôn ở kinh thành thì nàng vẫn ở lại phủ Vĩnh An Hầu.

Đường Vũ Lâm tin điều này là sự thật, sau khi thông qua kỳ thi Hương, hắn trở về biệt trang ngoại ô Dương Châu, tiếp tục chăm chỉ phấn đấu chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.

Hắn thậm chí không biết những chuyện xảy ra gần đây của những người thương nhân buôn muối trong thành Dương Châu, cho nên Thủ phụ đại nhân trong kinh cưới trưởng nữ Thẩm gia làm vợ, hắn cũng không biết chút nào.

Sau khi Thẩm Nguyên cắm hoa mai xong, liền hỏi Bích Ngô: “Hạ nhân trong viện đã thay y phục mùa đông mới được may chưa?”

Bích Ngô gật đầu trả lời: “Cơ bản là đã thay xong rồi, chỉ có mấy nha hoàn và gã sai vặt thì chưa không thay, có lẽ là muốn chờ năm mới rồi mới mặc.”

Hôm qua, Thẩm Nguyên sai người phân phát y phục mùa đông có kích thước phù hợp cho hạ nhân trong viện, mấy ngày trước thường xuyên sai người nấu canh có ít thịt và canh mây để cải thiện bữa ăn cho tất cả mọi người, tất nhiên hạ nhân trong viện rất cảm kích Thẩm Nguyên, cũng cảm thấy có thể làm việc trong viện chủ mẫu là chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Thẩm Nguyên ừ một tiếng.

Nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ cuối cùng đã ngừng rơi, nên cùng Bích Ngô ra khỏi phòng, muốn tùy ý đi dạo trong sân, hít thở bầu không khí trong lành một chút.

Bích Ngô cẩn thận đỡ cơ thể nặng nề của Thẩm Nguyên, nàng ta nhìn thấy trong hoa viên nhỏ phía sau thư phòng, có vài nha hoàn đang cầm chổi quét tuyết đọng lại trên mặt đất đá xanh.

Thẩm Nguyên nhàn nhạt nhìn lướt qua các nàng một cái, phát hiện trong những nha hoàn này có mấy người là đi từ Vĩnh An Hầu phủ tới.

Tất nhiên nàng sẽ không để cho người của Thẩm phủ đến gần hầu hạ nàng, những nha hoàn này thường làm việc ở bên ngoài sảnh Y Điệp, trên cơ bản là sẽ không tiến vào khu vực riêng tư của Thẩm Nguyên.

Tướng mạo của một nha hoàn trong đó rõ ràng xuất chúng hơn so với những người còn lại.

Vì thế mà Thẩm Nguyên để ý nàng ta vài lần, cho đến khi nhìn thấy trên đôi mắt của nàng ta cũng vẽ lông mày màu khói giống nàng.

Ánh mắt của Thẩm Nguyên hơi thay đổi, lập tức hỏi Bích Ngô: “Nha hoàn kia tên là A Hành sao?”

Bích Ngô trả lời: “Là A Hành, chủ mẫu muốn gọi nàng lại đây sao?”

Sau khi Thẩm Nguyên gật đầu, Bích Ngô lập tức cất tiếng bảo A Hành dừng công việc lại.

Sau khi A Hành đi đến trước người Thẩm Nguyên, rồi cung kính phúc thân nàng, Thẩm Nguyên liền nhìn rõ y phục mà nàng ta đang mặc.

A Hành không mặc áo khoác mà nàng cố tình cho hạ nhân trong viện, ngược lại mặc một chiếc áo sam mà hai tay áo đều thêu hoa văn con bướm, kiểu dáng áo sam này đơn giản, nàng ta mặc cũng không vượt quá khuôn phép.

Chỉ là, nếu lông mày và hình thêu con bướm trên tay áo chỉ là trùng hợp thôi, vậy chiếc cúc hình con bướm trên cổ áo của A Hành hoàn toàn không thể là sự trùng hợp nữa.

Nghĩ đến đây, đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên đã lạnh đi dần dần.

——

Sau khi màn đêm buông xuống, tuyết rơi xào xạc trong Trấn Quốc Công phủ.

Thẩm Nguyên không lập tức quay lại khuê phòng của mình ngay sau khi nói chuyện với Hồ quản sự, mà vẫn ngồi trên chỗ ghế bành một lát và uống một chén thuốc an thai.

“Bích Ngô, ngươi đi xem điểm tâm đã làm xong chưa?”

Thẩm Nguyên ra lệnh xong, Bích Ngô cung kính trả lời: “Nô tỳ đi xem một chút, chắc là sắp xong rồi.”

Dứt lời, Thẩm Nguyên ra lệnh cho Huệ Trúc đỡ nàng dậy, trước khi vào phòng lại dặn dò Bích Ngô: “Nếu điểm tâm đã xong thì ngươi đưa nó đến Kỳ Tùng quán, để công gia phải dùng một ít.”

Bích Ngô lên tiếng.

A Hành ở bên ngoài sảnh Y Điệp nên đương nhiên nghe thấy hết cuộc đối thoại của mấy người chủ tớ.

Ngày đó sau khi nàng ta đi gặp Khấu thị, Khấu thị liền cho nàng ta thời hạn, nhìn thấy thời điểm sắp đến, nếu nàng ta không hành động gì thì sẽ không kịp.

Thật ra gần đây, trong lòng A Hành đã có tính toán riêng của mình.

Sau khi quan sát những ngày này, A Hành cảm thấy cơ thể của Thẩm Nguyên không yếu ớt như vậy.

Mà hiện tại, điều này phụ thuộc vào việc Thẩm Nguyên có thể bao dung, nạp nàng ta sau khi nàng ta thành công hay không.

Nếu Thẩm Nguyên thật sự có thể bao dung nạp nàng ta thì A Hành cũng không muốn phản bội Lưu thị và Khấu thị.

Trong lòng nàng ta cũng biết rõ, nếu Thẩm Hàm thật sự vào phủ làm vợ kế của Trấn quốc công, dựa vào tướng mạo và tài trí của nàng ấy (Thẩm Hàm), tuyệt đối sẽ không được sủng ái hơn Thẩm Nguyên.

A Hành tự khoe khoang rằng nàng ta là người tỉnh táo, cũng biết rõ xuất thân và địa vị của mình. Tầm mắt của nàng ta không cao như vậy, biết mình là tỳ nữ của Vĩnh An Hầu phủ, sau này nếu muốn có thể diện thì mọi chuyện đều phải dựa vào chủ mẫu Thẩm gia.

Tâm nguyện lớn nhất của nàng ta, không gì khác hơn là có thể trở thành di nương thiếp thất của Lục Chi Quân, tốt nhất là có một tiểu viện của mình ở trong công phủ, rồi có mấy nha hoàn, gã sai vặt có thể hầu hạ nàng ta, vậy thì nàng ta đã rất thỏa mãn rồi.

Cho nên mấy ngày nay, A Hành lặng lẽ quan sát cách ăn mặc của Thẩm Nguyên. Nghe nói công gia rất thích chủ mẫu mặc y phục hình bướm, trâm cài tóc tặng nàng cũng là có hình con bướm, ngay cả cúc áo cũng đều là cúc bướm.

Dù sao nếu dựa theo phong cách ăn mặc của Thẩm Nguyên thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.

A Hành nghĩ như vậy thì đã thấy Bích Ngô mang theo hộp thức ăn bằng gỗ lim, muốn đi về phía hành lang dài dẫn đến Kỳ Tùng quán.

Bích Ngô chưa đi được mấy bước thì đột nhiên dùng một bàn tay còn lại che bụng.

A Hành thấy thế, liền đi đến bên cạnh Bích Ngô, ân cần hỏi: “Bích Ngô tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy?”

Bích Ngô nhíu chặt mày lại, bối rối trả lời: “À, hình như ta bị đau bụng… Hiện tại rất muốn đi nhà xí, nhưng lại phải vội vàng đi đưa hộp điểm tâm này cho công gia.”

A Hành nghe xong, đôi mắt lóe lên một chút không dễ phát hiện.

Thật sự là ông trời đã giúp nàng ta, nàng ta mãi không tìm được cơ hội để tiếp cận Lục Chi Quân được, thế mà tối nay, cơ hội này lại chủ động đưa đến trước mắt nàng ta.

Thấy Bích Ngô vẫn lấy tay che bụng, A Hành lập tức trấn an nàng nói: “Bích Ngô tỷ tỷ, tỷ đừng nhịn nữa, không bằng để ta giúp ngươi đưa hộp điểm tâm này đi.”

Vẻ mặt Bích Ngô hơi do dự, rồi nhìn A Hành từ trên xuống dưới.

A Hành giả vờ đau khổ trả lời: “Bích Ngô tỷ tỷ, ta chỉ muốn giúp tỷ thôi mà, nếu như ngươi cảm thấy A Hành không làm tốt việc này, vậy A Hành sẽ quay về.”

Ánh mắt Bích Ngô dần dần ảm đạm không dễ dàng phát hiện, nhưng ngoài miệng lại trả lời: “Được rồi, sau khi ngươi đưa nó thì lập tức trở về, cũng đừng cản mắt của công gia.”

A Hành cố gắng kiềm chế sự vui mừng trên mặt xuống, sau khi nhận hộp thức ăn trong tay Bích Ngô, lập tức đi về phía hành lang dài.

Bích Ngô nhìn bóng lưng nàng ta, rồi dời tay từ trên bụng xuống.

Chủ tử đoán không sai, quả nhiên tâm tư của A Hành này không đơn giản.

——

Kỳ Tùng quán.

A Hành vừa mới đi qua cổng vòm thì trong không khí đột nhiên truyền ra âm thanh lạnh lẽo của lưỡi dao sắc bén.

“Vèo ——” một tiếng.

Trong khi trong lòng nàng ta đang hoảng sợ, Giang Phong đã rút đao ngăn cản nàng ta.

Khi hai mắt A Hành nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén kia, Giang Phong lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

A Hành run giọng trả lời: “Nô tỳ… Nô tỳ được chủ mẫu phái tới… Nha hoàn đến đưa điểm tâm cho công gia.”

Giang Phong vẫn chưa thu trường đao lại, hỏi tiếp: “Sao chủ mẫu không để Huệ Trúc hay Bích Ngô cô nương đến.”

A Hành buộc mình phải bình tĩnh lại, trả lời: “Bụng của Bích Ngô tỷ tỷ không thoải mái… Huệ Trúc tỷ tỷ thì ở trong phòng hầu hạ chủ mẫu, cho nên nô tỳ… Được phái tới chạy việc…”

Lúc này, Giang Phong mới cho thanh trường đao vào vỏ đao, giọng nói lạnh lùng dặn dò: “Sau khi vào Kỳ Tùng quán bày đồ lên bàn rồi đi ngay, đừng quấy rầy công gia làm việc.”

A Hành gật đầu liên tục.

Nhịp tim của nàng ta cũng đập nhanh hơn rất nhiều, sau khi đi qua cổng vòm thì cảm thấy mặc dù mình bị người hầu bên cạnh Lục Chi Quân đe dọa, nhưng tổng thể mà nói, mọi chuyện được phát triển một cách thuận lợi đấy chứ.

Sau khi A Hành vào thư phòng thì thấy Lục Chi Quân ngồi ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt chăm chú phê duyệt tấu chương mà tiểu hoàng đế đã xem qua.

Hôm nay trong hoàng cung tổ chức lễ nghi cúng tế, cho nên bộ mà Lục Chi Quân mặc cũng không phải là quan phục màu đỏ, mà là triều phục Xích La có dây lưng to, trên tóc được đội lương quan ngọc treo, lương quan màu đỏ ảm đạm được buộc vào và thắt nút nghiêm chỉnh dưới đường cằm lãnh đạm của hắn.

Mặt mày của Lục Chi Quân thâm thúy, khí chất nặng nề, uy nghiêm, tất cả đều thể hiện sự tuấn tú thuộc về nam nhân chín chắn.

Tim của A Hành không khỏi đập nhanh hơn, gã sai vặt thấy nàng ta tiến vào nên chủ động nhận hộp thức ăn trong tay nàng ta.

Gã sai vặt vốn tưởng rằng lúc này A Hành nên rời khỏi Kỳ Tùng quán, nhưng A Hành lại hạ thấp âm thanh nói với hắn ta: “Chủ mẫu đã dặn dò, muốn cho ta nhìn công gia dùng điểm tâm rồi sau đó trở về.”

Gã sai vặt hơi khó hiểu với việc này, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè của A Hành, trông không giống như đang nói dối nên không những không ngăn cản mà còn giúp đỡ nàng ta bày đĩa nữa.

A Hành bày mấy đĩa điểm tâm tinh xảo ở sau án thư, thấy trong hộp thức ăn còn có một chén trà sâm đang bốc hơi nóng.

Nàng ta đang suy nghĩ, có nên cố tình làm rơi chén trà này hay không, để khiến Lục Chi Quân chú ý đến nàng ta.

Thì đột nhiên nam nhân lạnh lùng mở miệng nói: “Chủ tử ngươi biết ngươi không đứng đắn như vậy sao?”

Lời nói của Lục Chi Quân vừa dứt thì trong lòng A Hành hoảng hốt.

Nàng ta vội vàng giải thích: “Nô tỳ… Nô tỳ chỉ muốn giúp công gia đặt chén trà này lên án thư… Không dám có tâm tư khác…”

Lục Chi Quân không nhìn A Hành một tí nào.

Hắn đã biết hết những mánh khóe quyến rũ của nữ nhân.

Nha hoàn lúc trước muốn bò lên giường hắn, cũng đã sử dụng các phương pháp tương tự như thế này.

Trước khi Thẩm Nguyên thành hôn, bất kể là cố tình ném khăn tay, hay là vô tình đụng vào tay hắn, Lục Chi Quân cũng biết rõ rằng Thẩm Nguyên sử dụng thủ đoạn với hắn, muốn thủ đoạn đó để cố tình tiếp cận hắn.

Chỉ là Thẩm Nguyên làm những việc này, khi hắn nhìn vào trong mắt là sự đáng yêu và thú vị.

Nhưng người ngoài làm những chuyện tương tự như thế, hắn chỉ cảm thấy ngu xuẩn và chán ghét.

“Cút ra khỏi đây.”

Sau khi giọng nói nghiêm nghị của Lục Chi Quân vừa dứt, A Hành cũng đã sợ đến mức mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ may mắn là Lục Chi Quân không lấy mạng nhỏ của nàng ta, nàng ta nhanh chóng chạy trốn khỏi Kỳ Tùng quán.

Sau khi A Hành chạy ra ngoài, Giang Phong lập tức đi vào trong quán, nói với Lục Chi Quân: “Bích Ngô cô nương vừa mới đến một chuyến.”

Lục Chi Quân nhìn chằm chằm hỏi: “Nàng ta có nghe thấy giọng của ta không?”

Giang Phong gật đầu, thành thật trả lời: “Nghe thấy, sắc mặt của Bích Ngô cô nương rõ ràng hơi tức giận, chắc là sau khi trở về có thể nói chuyện này cho chủ mẫu.”

——

Một lớp băng mỏng kết lại trên sông, che khuất bầu trời xanh và mây trắng, tuy bây giờ là mùa đông, nhưng vẫn có cảnh vật tươi đẹp.

Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu sóng vai đứng trên chòi gác có mái hiên chín cột, nhìn ra cảnh kinh thành.

Còn mấy ngày nữa, Lục Chi Quân sẽ dẫn tiểu hoàng đế đi vùng ngoại ô săn bắn, từ sau khi tiểu hoàng đế kế vị cũng chưa từng ra khỏi hoàng cung, hôm nay Lục Chi Quân còn cho hắn nghỉ nửa ngày, để hắn rảnh rỗi đi chuẩn bị yên ngựa.

Tuy là hoàng đế được vạn người ngưỡng mộ, nhưng hoàng đế chỉ là một đứa trẻ nhỏ, Cao Hạc Châu vừa i nhìn thấy hắn, thấy sắc mặt của hắn hưng phấn hơn ngày thường rất nhiều.

Hôm nay, cuối cùng Lục Chi Quân cũng có chút thời gian rảnh rỗi, trước đó hắn chạy hai nơi trong hoàng cung và quân doanh, thường xuyên thương lượng chuyện biên giới phía Bắc với Kiều Phổ.

Cao Hạc Châu không thể không thừa nhận, Lục Chi Quân là người được gọi là đứng đầu, tài năng của hắn có thể hỗ trợ vận hành của cả nước, cho dù trời sụp đổ cũng phải có người như hắn chống đỡ trước.

Hắn là tổ phụ của quyền thần, chắc chắn thủ đoạn rất tàn nhẫn và sắc bén, nhưng cũng chỉ có người như hắn thì mới có thể bảo vệ tất cả dân chúng của Đại Kỳ.

Năng lực của Lục Chi Quân không chỉ xuất chúng, mà còn rất có nghị lực, cho nên dù khoảng thời gian trước hắn bận rộn công vụ, mà vẫn nghĩ đến việc chuyển hồ sơ tham gia kỳ thi Hương của biểu ca Thẩm Nguyên đến kinh thành, còn cố tình rút ra một chỗ trống, một mình xem thật lâu ở trong Trung Cấp điện.

Cao Hạc Châu nghĩ về lý do tại sao hắn làm điều này, nhưng không thể tìm ra.

Tuy nói Đường Vũ Lâm là thanh mai trúc mã của Thẩm Nguyên, hai người vốn đã có hôn ước bằng miệng, nhưng hắn ta chỉ là một thương hộ ngay cả cử nhân cũng chưa từng trúng.

Chỗ duy nhất mạnh hơn Lục Chi Quân chính là Đường Vũ Lâm trẻ hơn hắn một chút.

Nghĩ đến đây, tuy rằng Cao Hạc Châu khó hiểu, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh hỏi: “Sau khi ngươi xem hồ sơ của Đại thiếu gia Đường gia kia, cảm thấy thế nào?”

Lục Chi Quân thản nhiên trả lời: “Có thể thấy một năm nay hắn đã rất chăm chỉ.”

Cao Hạc Châu lại hỏi: “Đã kiêng kỵ hắn như vậy, thì cứ để người của Lễ bộ động tay động chân một chút, sang năm hắn sẽ không có cơ hội đến kinh thành tham gia thi Hội nữa.”

Đôi mắt phượng sắc bén của Lục Chi Quân khẽ nhìn lên, trầm giọng nói: “Hắn cũng là thí sinh chăm chỉ học hành, cho nên ta sẽ không đến mức chắn đường hắn ở trên này.”

Nghe xong, Cao Hạc Châu không khỏi nhướng mày.

Giọng điệu của Lục Chi Quân nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng ý tứ trong lời nói lại thể hiện rõ ràng từng chữ một rằng hắn kiêng kỵ Đường Vũ Lâm.

Cao Hạc Châu đã nóng lòng cuộc thi Hội vào mùa xuân.

Sau khi Đường Vũ Lâm vào kinh thành để thi, hắn ta có thể nhìn xem người mà Lục Chi Quân kiêng kỵ trông như thế nào.

Thật tuyệt vời nếu hắn ta có thể nhìn thấy phản ứng của Lục Chi Quân khi nhìn thấy Đường Vũ Lam.

——

Buổi chiều Thẩm Nguyên thường phải nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của A Hành tối hôm qua, nàng lại không thể ngủ được.

Tuy rằng Lục Chi Quân mạnh mẽ hơn một chút, nhưng lại là trượng phu rất đáng tin cậy.

Cho tới bây giờ, tuy rằng Thẩm Nguyên không thể xác định tình cảm của hắn dành cho nàng có giống như kiếp trước hay không, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn đối xử tốt với nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác được người khác chăm sóc và bảo vệ như vậy trong đời.

Thẩm Nguyên dần dần quen với việc Lục Chi Quân đối xử tốt với nàng, thậm chí hơi đắm chìm vào đó.

Đêm qua nàng đột nhiên nhận ra nàng cũng có ham muốn chiếm hữu không thể nói thành lời với Lục Chi Quân.

Tuy rằng biết nam nhân có thân phận như hắn, khó tránh khỏi sẽ có một di nương hay tiểu thiếp thông phòng, bên ngoài cũng sẽ nuôi mấy hồng nhan tri kỷ.

Nhưng Thẩm Nguyên lại muốn tận hưởng điều tốt lành của Lục Chi Quân dành riêng cho nàng.

Nàng cũng muốn hắn chỉ là quan nhân của một mình nàng.

A Hành muốn trèo lên giường Lục Chi Quân khi nàng đang mang thai, nhưng nàng ta không thể.

Bích Ngô thấy Thẩm Nguyên vẫn chưa ngủ, liền đi đến bên giường, có chút buồn bực nói: “Phu nhân, chỗ đó của Hầu phủ đã phái người thúc giục nhiều lần, Hầu gia vẫn hy vọng ngài có thể giúp Nhị tiểu thư cầu tình với công gia.”

Khuôn mặt phù dung dịu dàng của Thẩm Nguyên không hề có một nụ cười nào, mái tóc đen dày của nàng xõa ra phía sau, làn da trằng như tuyết, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Công gia đã trở lại chưa?”

Nàng gọi hai chữ công gia, giọng nói cực kỳ mềm mại.

Mặc dù là một nữ tử, nhưng Bích Ngô nghe thấy thì máu thịt mình chạy run người.

Ngả mình trong khuê phòng hoa lệ này là một vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, dịu dàng đến thế, thử hỏi có nam nhân nào có thể chịu đựng được?

Bích Ngô trả lời: “Công gia đã quay về phủ, chỉ là nô tỳ nghĩ rằng ngài vừa mới ngủ nên đã nói việc này với công gia, và hắn đã đến Kỳ Tùng quán trước.”

Thẩm Nguyên nghe xong, liền vẫy vẫy tay với Bích Ngô, nhỏ giọng nói thầm bên tai nàng ta.

Bích Ngô nghe xong, trên mặt lộ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là cung kính đáp: “Nô tỳ đã biết ạ.”

——

Gần đây kinh thành trời lạnh, cho nên trên người Lục Chi Quân còn khoác một chiếc áo choàng nhung lông chồn màu đen.

Trên người nam nhân đan xen hai màu, là màu đỏ chói mắt của quan phục và màu đen cực kỳ của áo choàng.

Với khí chất uy nghiêm, uy nghiêm của hắn, khiến người ta cảm thấy hắn là người cao ngạo, cao quý, không thể coi thường.

Lục Chi Quân vừa tiến vào Kỳ Tùng quán thì biết được tin cơ thể Thẩm Nguyên không khỏe, muốn hắn đi qua xem một chút.

Nghe xong, Lục Chi Quân nhíu mày, lập tức muốn cất bước đi về phía hành lang, hắn vừa đi vừa trầm giọng hỏi Giang Trác: “Y sư đã xem chưa?”

Dáng đi của hắn vẫn trầm ổn như trước, nhưng có thể làm cho người ta thấy được sự khẩn trượng nào đó.

Giang Trác lắc đầu, cung kính trả lời: “Thuộc hạ không rõ phu nhân có tìm y sư hay không, công gia đi xem một chút đi.”

Khi đến bên ngoài khuê phòng của Thẩm Nguyên, Lục Chi Quân thấy hai tay của A Hành đang cầm một chậu đồng đầy nước nóng với đôi tay run rẩy, và đang đứng sau tấm thảm hoa cao từ trần đến sàn với nửa đầu gối cúi xuống.

Lục Chi Quân lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, không đợi A Hành mở miệng hỏi an, liền đi vào nội thất tìm Thẩm Nguyên.

Bích Ngô thấy Lục Chi Quân đến đây, liền lui ra từ trong khuê phòng của Thẩm Nguyên, rồi đi đến bên tai A Hành dặn dò một câu: “Chủ tử vừa cho ngươi đứng ở đây, ngươi nên thành thành thật thật mà đứng, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được nhúc nhích.”

A Hành sợ hãi đáp một tiếng, trong lòng tất nhiên cũng không biết Thẩm Nguyên đột nhiên để cho nàng ta hầu hạ thân cận là có mục đích gì.

Lúc Lục Chi Quân bước đến giường Bạt Bộ, thấy lông mi lay động của Thẩm Nguyên như cánh bướm, chớp liên hồi.

Đôi mắt mềm mại của nàng hiện lên một chút bất bình, nàng cũng vươn cánh tay mảnh khảnh về phía hắn.

Lục Chi Quân đi tới, nắm lấy bàn tay vươn ra của nàng vào lòng bàn tay, thấp giọng hỏi: “Trên người có chỗ nào không thoải mái?”

Thẩm Nguyên lắc đầu, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Quan nhân, ta có chuyện muốn nói với ngài, ngài ngồi lại đây một chút.”

Hàng lông mày lạnh lùng của Lục Chi Quân nhíu lại một chút, rồi nghe theo lời của Thẩm Nguyên, ngồi xuống bên cạnh giường.

Hắn vừa ngồi xuống, Thẩm Nguyên liền thò bàn tay nhỏ nhắn vào ống tay áo của hắn, sau khi tìm thấy vết sẹo dài dữ tợn trên cánh tay hắn, liền dùng ngón tay mềm mại hơi lạnh của mình vuốt ve vết sẹo của hắn.

Sau khi Lục Chi Quân bị nàng chạm vào vết sẹo trên người, cơ thể đột nhiên cứng đờ, nhưng không ngăn cản hành vi của Thẩm Nguyên, mu bàn tay thấy rõ xương ngón tay lộ ra gân xanh.

Hắn kiên nhẫn trầm giọng hỏi: “Nàng định làm gì?” 

Thẩm Nguyên không lập tức trả lời hắn, chỉ cẩn thận thò người ra, đột nhiên đưa đôi môi mềm mại của mình dịu dàng ngậm vành tai của nam nhân.

Sau khi cảm nhận được sự ấm áp và nhờn dính trên vành tai, Lục Chi Quân lập tức nắm chặt tay, nhưng sau khi nghe Thẩm Nguyên buông hắn ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thiếp thân muốn nhìn một chút… Chỗ của mình và quan nhân có giống nhau hay không thôi.”

Lục Chi Quân dùng đôi mắt phượng sắc bén trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi dời tay Thẩm Nguyên ra khỏi tay áo hắn, lạnh giọng hỏi: “Không phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao?”

Thẩm Nguyên gật đầu, sau đó làm bộ để cho Lục Chi Quân tới gần, thuần thục lừa gạt hắn: “Thần thiếp sẽ nói cho quan nhân.” 

Lục Chi Quân mím môi mỏng, nhíu mày nặng trĩu đến gần Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên đặt đôi môi mềm mại bên tai hắn, rồi thừa dịp hắn không chuẩn bị gì mà cắn lỗ tai hắn.

A Hành đứng bên cạnh cái lồng treo, rồi dùng dư quang nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra trong khuê phòng.

Nàng ta nhìn thấy Thẩm Nguyên cắn hai cái lên lỗ tai của Lục Chi Quân, rồi nhìn thấy nam nhân có khí thế hung ác ôm nàng vào giường, tấm màn che bị hắn dùng bàn tay to đột nhiên kéo xuống, rốt cuộc nàng ta không nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

A Hành mơ hồ nghe thấy Thẩm Nguyên dường như nhu nhược hô nhẹ một tiếng, rõ ràng là bị hoảng sợ.

Lập tức, giọng nói trầm thấp, thuần khiết mà lạnh lùng của Lục Chi Quân cũng truyền đến: “Lá gan của nàng càng lúc càng lớn, xem ra hôm nay thật sự phải xử lý nàng mới được.”

A Hành cuối cùng hiểu được dụng ý của Thẩm Nguyên, đột nhiên mở to hai mắt.

Thẩm Nguyên chắc đã nhìn ra tâm tư của nàng ta, nàng đang trả thù nàng ta!

Mà phương thức trả thù của nàng chính là để cho nàng ta nghe những gì trên giường!

[1]




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.