Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 50



Lục Chi Quân vừa gọi nàng là Nguyên nhi.

Hàng lông dài dài của Thẩm Nguyên run rẩy, rốt cuộc cũng có thể xác nhận, thì ra trước ngày xuất chinh, tiếng Nguyên nhi vang lên bên tai nàng không phải là ảo giác của nàng, Lục Chi Quân đã thân mật gọi nàng từ lâu như vậy.

Thấy Lục Chi Quân vẫn cao ngất ngồi trên ghế giao nhau bằng gỗ lê, trên mặt phù dung của Thẩm Nguyên đột nhiên hiện lên một tia giật mình.

Ánh mắt thâm sâu của nam nhân đã khóa thật sâu trên người nàng, không rời một khắc, ẩn chứa ý tứ thúc giục nhàn nhạt.

Bàn tay thon dài của hắn buông xuống đầu gối, động tác thản nhiên, nhưng lại thể hiện tính cách mạnh mẽ và lạnh lùng của hắn, làm cho người ta có cảm giác áp bức không giận tự uy.

Không đợi hắn mở miệng lần nữa, đôi giày thêu hoa sen thêu hình bướm của Thẩm Nguyên cuối cùng chậm rãi nhấc lên, không do dự đi về phía hắn nữa.

Khi chỉ cách Lục Chi Quân vài bước, Thẩm Nguyên đứng hình, vì sự bất an và căng thẳng, hai bàn tay trắng nõn như sứ cũng nắm chặt trước bụng nhô lên.

“Ngồi trên đùi ta.”

Lục Chi Quân dường như nhíu mày vì thái độ không tự nhiên của Thẩm Nguyên, sau khi lạnh giọng ra lệnh xong, đột nhiên dùng bàn tay to nắm lấy một cổ tay nhỏ của nàng, ý bảo Thẩm Nguyên ngồi xuống.

Thẩm Nguyên dựa theo lời nói của hắn ngồi trên đôi chân thon dài và rắn chắc của hắn, mí mắt mỏng còn mở ra khép lại vài lần, sau khi nàng ngồi xuống, nam nhân liền im lặng đặt bàn tay lên trán vẫn còn hơi nóng của nàng.

Lục Chi Quân muốn thăm dò nhiệt độ cơ thể của thê tử, sau khi tay hắn đặt lên trán nàng, làm nổi bật gương mặt to bằng bàn tay của nàng càng lúc càng nhỏ, hai gò má mềm mại cũng thoáng ửng hồng, mỹ nhân trong ngực còn bất lực nhắm mắt vì hành động này của hắn.

Khi mắc bệnh này, khí chất của Thẩm Nguyên cũng yếu hơn trước đây một chút.

Thân hình mảnh mai, mỏng manh đến không thể chịu nổi yếu ớt như vậy, cho dù nam nhân có cứng rắn thế nào nhìn thấy cũng có thể cảm thấy thương xót nàng.

Sau khi bàn tay to của Lục Chi Quân từ trước trán nàng dời xuống, hắn nói với giọng cực thấp như đang thì thầm: “Sốt cao vẫn chưa hạ…”

Giọng nói trầm thấp của hắn lướt qua tai Thẩm Nguyên, thấy hắn không hề nhắc đến chuyện di thư, tảng đá treo trong lòng Thẩm Nguyên nhất thời cũng rơi xuống đất, nhẹ giọng đáp: “Trước khi đi ngủ thiếp đã uống thuốc rồi, ước chừng qua hôm nay sẽ hết sốt cao.”

Lục Chi Quân nghe giọng nói dịu dàng của thê tử, rồi dùng bàn tay còn lại, nhặt giấy trên bàn một lần nữa.

Thấy vậy, trong lòng Thẩm Nguyên đột nhiên hoảng hốt, tư thế ngồi trên hai chân hắn cũng thoáng thay đổi, theo bản năng muốn đứng lên, không muốn có tư thế thân mật với hắn trong không khí mập mờ như thế này.

Gương mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân càng lúc càng trầm xuống, cánh tay thon dài đang ôm eo nàng cũng mạnh hơn một chút, không cho người trong ngực có bất kỳ cơ hội bỏ trốn nào.

Giọng điệu của hắn khá bình tĩnh, và hỏi: “Nàng đã viết nó?” 

Chữ nhỏ xinh trên giấy rõ ràng chính là chữ viết của Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên cũng không có gì để phản bác.

Dưới ánh mắt rực lửa như ngọn đuốc của nam nhân, dùng giọng thẹn đỏ mặt nói: “Ừm… Là thiếp thân viết.”

Vừa dứt lời, giọng Lục Chi Quân bất ngờ trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Thẩm Nguyên, nàng cứ nghĩ như vậy để ta làm một nam nhân không vợ đúng không?”

Nghe giọng điệu sắc bén và nghiêm túc hơn rất nhiều của hắn, tim Thẩm Nguyên cũng đập nhanh hơn.

Hóa ra sự nhẫn nại và dịu dàng vừa rồi của hắn chính là bình tĩnh trước cơn bão.

Thái độ của Lục Chi Quân lúc này cũng khẳng định phỏng đoán của nàng, hắn vẫn còn tức giận vì bức di thư dang dở này.

—— “Nàng phân bổ của hồi môn của nàng rất rõ ràng, mấy nha hoàn đó, biểu muội Đường gia nàng, còn có cữu cữu nàng, thậm chí ngay cả Lục Dung và Lục Liêu Tễ cũng liệt kê xong…”

Nói đến chỗ này, Lục Chi Quân lạnh nhạt cười nhạo một tiếng, lại hỏi: “Còn ta đâu?”

“Ở trong mắt nàng, ta không thiếu cái gì, cho nên không cần phải sắp xếp cái gì cho ta phải không?”

Lục Chi Quân xưa nay là một người rất ít nói, hôm nay lại tự mình hỏi nàng nhiều lời như vậy.

Thẩm Nguyên có thể cảm nhận được sự phẫn uất trong lòng hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng và Lục Chi Quân bộc lộ mâu thuẫn sau khi hai người thành hôn.

Có lẽ nếu cứ nói thêm, bọn họ sẽ có những cãi vã như những cặp phu thê trên phố phường khác.

Nhưng mọi chuyện đã đến mức như hôm nay, thấy mình sắp sinh con, rồi cả ngày sốt cao không hạ.

Thẩm Nguyên cảm thấy cho dù Lục Chi Quân không tình nguyện lắm, nàng vẫn phải nói sự thật trước mặt hắn, dặn dò chuyện sau khi nàng mất với hắn, cũng tốt để cho nam nhân có chuẩn bị tâm lý trước.

“Quan nhân.”

Thẩm Nguyên nhẹ nhàng gọi hắn.

Trên đôi mắt trong suốt của nàng là đôi lông mày màu khói thanh tú, ngữ điệu hơi nặng nề nói: “Quan nhân… Ta không lường trước được, cơ thể của ta bây giờ sẽ trở nên tồi tệ như vậy … Hơn nữa ngài cũng biết, ta bị bệnh tim rất nghiêm trọng… Nói không chừng có thể không sống được qua hai mươi…”

Còn chưa dứt lời, Lục Chi Quân liền lớn tiếng ngắt lời nàng: “Không cho nàng nói như vậy.”

Sau khi bị nam nhân khiển trách, trong lòng Thẩm Nguyên vẫn còn bàng hoàng, thậm chí còn có loại bất bình khó tả nào đó.

Dù sao chuyện sinh tử không phải là người phàm như nàng có thể khống chế được, nhưng rõ ràng là Lục Chi Quân không thể hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

Khi đôi mi dày của Thẩm Nguyên rũ xuống, trong đôi mắt nhu nhược vẫn trào ra mấy giọt nước mắt trong veo mà không khống chế được.

Nhưng nàng không muốn để Lục Chi Quân nhìn thấy mình đang khóc nức nở vì đã bị hắn giam cầm trong ngực, còn không thể động đậy nên nàng nghiêng mặt qua.

Nàng vừa định đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, nhưng Lục Chi Quân đột nhiên dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, rồi chỉnh thẳng mặt nàng.

Hắn nhìn vẻ mặt khóc nức nở của nàng, hắn cũng biết thái độ vừa nãy của mình hơi quá nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là tàn bạo.

Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân hạ thấp giọng nói đi rất nhiều, con ngươi đen láy như mực đuổi theo gương mặt đang né tránh của nàng, vừa nói: “Nguyên nhi, nàng nhìn ta.”

Thẩm Nguyên thấy thái độ của nam nhân dịu dàng hơn rất nhiều, nàng không kháng cự như hồi nãy, sau khi chần chờ một giây, vẫn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn lần nữa.

Đôi mắt phượng của hắn ẩn chứa tình cảm rất phức tạp, Thẩm Nguyên không thể nhìn thấu và hiểu được nó.

“Nàng sẽ không sống không quá hai mươi tuổi, về phần bệnh tim của nàng, ta sẽ tìm danh y khắp nơi ở Đại Kỳ, nhất định sẽ tìm được y sư có thể chữa trị cho nàng.”

“Nàng sẽ bình an sinh đứa con của chúng ta, sốt cao cũng sẽ nhanh chóng hạ sốt, chờ đến khi nàng sinh con mà nếu gặp mưa, ta sẽ nắm tay nàng ở trong phòng sinh, cùng nàng sinh con.”

“Ta sẽ không để cho hai mẹ con các nàng xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải tin tưởng ta.”

Nói đến đây, Lục Chi Quân dùng sức nắm chặt bàn tay thấy xương ngón tay thật lớn của mình, từ từ xoa di thư nàng viết vào lòng bàn tay.

Thẩm Nguyên nhìn động tác của hắn thì thấy tờ giấy đã bị nam nhân vò nát thành từng cục, rồi bị hắn đặt lên án thư.

Lục Chi Quân nhìn thoáng vẻ mặt của Thẩm Nguyên, sau khi nghe xong những lời này của hắn, gương mặt rụt rè của nàng chỉ lộ ra vẻ sững sờ và luống cuống.

Nhưng tính tình của Thẩm Nguyên là dịu dàng nhất, có lẽ là vì cảm nhận được tâm trạng của hắn không tốt, cho dù tâm trạng của mình vẫn chưa bình phục, nhưng đã cố gắng nhiều lần, muốn mở môi đáp lại hắn.

Lục Chi Quân biết rõ trong lòng Thẩm Nguyên chưa thật sự bình tĩnh lại, nàng vẫn còn sợ hãi mọi thứ trong tương lai bởi vì cái chết bi thảm ở kiếp trước, còn có bệnh tật kiếp này.

Thẩm Nguyên quyết tâm trước tiên làm tư thế ngoan ngoãn để dừng cuộc đối thoại của hai người lại, nàng biết Lục Chi Quân không muốn nàng nhắc lại chuyện sau khi nàng mất, nên rất kiêng kỵ chữ chết này, vậy sau này nàng sẽ không nói những chuyện này trước mặt nam nhân nữa.

Nàng vừa định mở miệng trả lời hắn, Lục Chi Quân đột nhiên nghiêng người xuống, rồi đặt nhẹ đôi môi mát lạnh vào giữa hai lông mày nàng, sau đó đặt lên một nụ hôn vô cùng trân trọng, rồi thấp giọng hỏi: “Nàng còn nhớ lúc ở Dương Châu, nàng đã nói gì với ta không?”

Giọng nói của nam nhân hùng hậu mà dịu dàng, cơ thể Thẩm Nguyên cũng dần dần thả lỏng, trả lời: “Ừm, thiếp thân còn nhớ rõ, quan nhân chỉ điều gì?”

Lục Chi Quân nhớ lại cuộc nói chuyện với Đường Vũ Lâm kiếp trước trước ngôi mộ của Thẩm Nguyên.

Khi đó, hắn không biết Thẩm Nguyên, nhưng cũng thông qua lời nói của Đường Vũ Lâm, biết được tâm nguyện ban đầu của Thẩm Nguyên, là muốn mở một thư viện.

Lục Chi Quân không biết dùng thư viện để dụ dỗ thì có thể làm xoa dịu cảm xúc của Thẩm Nguyên không, nhưng nếu thật sự cho nàng mở một thư viện, đối với hắn mà nói cũng không tốn tí sức lực nào.

Trong các Bố chính sứ ti của Đại Kỳ, hắn có gần trăm thư viện, có hơn hai mươi nhà trong kinh thành, chưởng viện của những thư viện này cũng có thể giúp hắn chú ý các nhân tài sắp chuyển đến cuộc thi khoa cử.

Nếu Thẩm Nguyên muốn mở, mở mấy nhà cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, dựa vào tính tình của nàng, nhất định là muốn tự mình làm hết mọi việc, nếu nàng muốn làm như vậy, hắn cũng có thể chiều theo ý muốn và sở thích của nàng mà cho nàng một cơ hội quản lý thư viện từ đầu đến cuối.

“Không phải nàng đã nói muốn mở thư viện sao?”

Sau khi Lục Chi Quân lạnh nhạt hỏi xong, đôi mắt Thẩm Nguyên mở to ra không thể tin được.

Khi còn ở Dương Châu, Lục Chi Quân đã hỏi nàng, rốt cuộc có muốn gả cho hắn không.

Thẩm Nguyên khi đó biết rõ nếu đã trêu chọc hắn, dựa vào thủ đoạn và quyền lực của hắn thì mình không trốn thoát được.

Nhưng vẫn muốn thăm dò thái độ của hắn, không muốn dễ dàng đồng ý với hắn như vậy.

Khi nàng đề xuất chuyện muốn mở một thư viện với Lục Chi Quân, nàng cảm thấy mình vừa thái quá vừa lố bịch, sau khi Lục Chi Quân đồng ý với nàng, nàng còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi nàng thành hôn với Lục Chi Quân thì đã nhanh chóng mang thai, chuyện mở thư viện cũng trở nên càng lúc càng xa vời.

Thẩm Nguyên lo liệu việc bếp núc trong phủ, bận rộn chiến đấu với Khấu thị, nàng càng ngày càng cảm thấy việc kinh doanh thư viện có thể là giấc mộng mà nàng vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Bây giờ, Lục Chi Quân lại nhắc tới chuyện này với nàng, khiến Thẩm Nguyên cảm thấy sửng sốt, trong lòng có cảm giác mất mát từ lâu, khiến nàng vô cùng kích động.

Đôi mắt nước của nàng cũng trở nên sáng ngời hơn rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi: “Quan nhân… Ý ngài là ta có thể mở một thư viện của riêng ta?”

Sắc mặt Lục Chi Quân vẫn không thay đổi, nhưng vẻ mặt này của Thẩm Nguyên lại là vẻ tươi sáng và hưng phấn mà hắn chưa từng thấy qua.

Hắn im lặng trong chớp mắt, cũng cảm thấy Đường Vũ Lâm thật sự hiểu Thẩm Nguyên.

Lục Chi Quân cúi đầu rũ đôi mắt phượng xuống, lạnh nhạt trả lời: “Ừm, nàng có thể mở một thư viện, chờ sau khi nàng hết ở cữ là có thể bắt tay vào chuẩn bị… Một tháng này có thể để Giang Phong và những người hầu còn lại chạy trong kinh thành, giúp nàng chọn địa điểm.”

Thẩm Nguyên nghe giọng nói dịu dàng của hắn, nhất thời còn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Nàng vừa định vươn bàn tay nhỏ nhắn ra muốn lặng lẽ véo cánh tay mình một cái, nhưng Lục Chi Quân lúc này hơi cúi người, sau khi mổ cánh môi mềm của nàng, lại không quên nhấn mạnh thêm một câu: “Nhưng nếu nàng luôn cảm thấy mình sẽ sống không quá hai mươi tuổi thì sẽ không được mở thư viện này. Sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì có thể giao cho nhũ nương chăm sóc. Nhưng nếu như cơ thể của nàng vẫn chưa tốt lên thì chỉ có thể ngày ngày ở trong phủ, không được đi chỗ nào.”

Nghe xong, Thẩm Nguyên liên tục lắc đầu, sự lo lắng vẫn còn đó lúc trước đột nhiên biến mất.

Dù biết mình bị bệnh và có thể sẽ không sống được bao lâu, nhưng thư viện chưa mở cửa này đã mang đến cho nàng niềm hy vọng và kỳ vọng vô bờ bến.

Vào lúc này, mong muốn sống tốt của Thẩm Nguyên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cho nên khi Lục Chi Quân cúi người hôn nàng lần nữa, Thẩm Nguyên thậm chí không thấp giọng nhắc nhở nam nhân mà chủ động đưa đầu lưỡi nhỏ bé vào khe môi của nam nhân.

Thấy Thẩm Nguyên chủ động như vậy, con ngươi sâu thẳm của Lục Chi Quân đương nhiên ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng đón nhận sự gần gũi có một không hai của thê tử, dùng sức khuấy động đôi môi ngọt ngào của nàng, cẩn thận nhấm nháp hồi lâu. 

Quả nhiên, đó là cách tốt nhất để xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong lòng Thẩm Nguyên, cũng như Đường Vũ Lâm nói, chính là muốn nàng mở một thư viện của riêng mình.

____________________

Tác giả muốn nói: 

Tuy rằng để cho Nguyên tỷ mở thư viện đối với Quân thúc mà nói giống như là chơi đùa với tiểu kiều thê, nhưng Nguyên tỷ cũng là nữ chính duy nhất có đường sự nghiệp nghiêm túc trong văn chương của ta, cho nên ta vẫn vui mừng thay nàng, nữ nhân yếu đuối cũng có thể có chí tiến thủ trong sự nghiệp mà ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.