Tiếng bánh xe vang lên, xe ngựa đi về phía Vĩnh An Hầu phủ đang chạy vững vàng.
Thẩm Nguyên ngồi trong xe rộng rãi, trong lòng cảm thấy có cảm tình với Liêu ca nhi tuổi còn nhỏ.
Nàng cũng có trải nghiệm tương tự với Liêu ca nhi, từ khi sinh ra, cha mẹ ruột đã không còn ở bên cạnh.
Mà cữu phụ Đường Văn Bân vẫn là một quân tử ôn hòa chính trực, ngày thường thái độ đối với ngoại sinh nữ (cháu gái bên ngoại) như nàng cũng rất hòa hợp, nhưng cho dù là như thế, Thẩm Nguyên cũng sẽ hơi có cảm giác sợ hãi đối với bậc cha chú trong nhà.
Chưa kể đến Ngũ thúc của Liêu ca nhi này, hắn là một nam tử đặc biệt nghiêm khắc.
Nếu nàng có một thúc phụ cường thế như Lục Chi Quân, e rằng còn sợ hãi, khóc lóc hơn Liêu ca nhi.
Bích Ngô nhỏ hơn Thẩm Nguyên bốn tuổi, nàng ta làm nha hoàn của nàng khi Thẩm Nguyên mười tuổi.
Trên đường trở về Hầu phủ, Bích Ngô không khỏi nhớ lại chuyện cũ ở Dương Châu.
Lúc Thẩm Nguyên còn nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo, nhưng bên trong lại là một kẻ thích tạo phản.
Khi nàng lớn như Liêu ca nhi, cũng từng làm chuyện bỏ nhà ra đi.
Nghĩ đến đây, Bích Ngô không khỏi trêu ghẹo nàng nói: “Cô nương, nói đến thật sự là trùng hợp, năm ngài mười tuổi thì bỏ nhà ra đi, chính Lục đại nhân đưa ngài về Đường phủ.”
Bích Ngô dứt lời, Thẩm Nguyên chợt nhớ đến chuyện cũ chín năm trước.
Nhớ tới lúc nhỏ bướng bỉnh và không hiểu chuyện, vẻ mặt của mỹ nhân có chút thẹn đến đỏ mặt.
Giọng điệu Thẩm Nguyên tuy vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại có chút oán giận: “Đã nhiều năm trước rồi, sao ngươi còn nhớ rõ vậy chứ?”
Bích Ngô che miệng cười.
Thật ra khi Thẩm Nguyên còn rất nhỏ, đã từng tiếp xúc với Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân vừa qua lễ đội mũ[1], liền trúng Trạng Nguyên lang, nhưng phụ thân của hắn là Lục Hồng Ngang lại qua đời cùng năm, cho nên hắn phải ở trong nhà túc trực bên linh cữu trong ba năm, không được vào triều làm quan.
[1] Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Chờ tang kỳ đi qua, tiên đế liền phái hắn ra ngoài làm việc tại Dương Châu, làm Ngự sử tuần tra muối ở địa phương.
Hắn chỉ ở Dương Châu một năm, nhưng chiến tích lại xuất sắc, rất được dân chúng địa phương kính trọng.
Thẩm Nguyên cẩn thận hồi tưởng lại ngoại hình lúc Lục Chi Quân hai mươi ba tuổi, trong đầu chỉ có một bóng hình cao lớn có chút mơ hồ.
Tướng mạo khi còn trẻ của hắn tất nhiên là đẹp trai ngời ngời, rất nhiều khuê tú ở phủ Dương Châu cũng từng yêu mến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là Lục Chi Quân khi đó không có ý định cưới vợ, ở vùng đất phong nguyệt[2] như Dương Châu cũng chưa từng truyền ra bất cứ chuyện phong lưu nào.
[2] Phong nguyệt: Từ này có hai nghĩa, 1. trăng gió, cảnh sắc, phong cảnh; 2. tình yêu nam nữ.
Trong ấn tượng của Thẩm Nguyên, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng khí chất của hắn đã sâu sắc và chững chạc hơn nhiều so với những nam nhân cùng tuổi, làm cho người ta có cảm giác còn trẻ trung mà đã già.
Nhưng Lục Chi Quân khi đó, cũng đã bớt đáng sợ hơn nhiều so với bây giờ.
***
Vinh Yến Đường.
Trên lưng ghế bành hoa lê vàng, thấm đẫm hoa văn sơn thạch linh chi, mà trên mặt ghế có vân gỗ trơn nhẵn đó lại rơi xuống một chiếc khăn tay của nữ tử có kết cấu mềm mại.
Liêu ca nhi thấy thế, liền mở miệng phúng phính nói: “Đó là khăn tay của Thẩm tỷ tỷ!”
Giọng nói trong trẻo của cậu bé vừa dứt, khăn tay ấy đã được Lục Chi Quân nhặt lên.
Trên khăn trắng như tuyết có thêu một con bướm màu xanh ngọc.
Nó đang linh động vỗ cánh bay, trông có vẻ duyên dáng và xinh đẹp, nhưng thực ra nó rất mảnh mai và yếu ớt.
Hương thơm thanh bình của hoa mộc lan cũng quấn lấy bàn tay to lớn của nam nhân.
Lục Chi Quân im lặng nhìn chiếc khăn tay trong tay, Liêu ca nhi lúc này lại nói: “Thẩm tỷ tỷ đã nói, cái khăn này rất quan trọng đối với nàng.”
Lục Chi Quân đầy ẩn ý đem tầm mắt dừng trên người Liêu ca nhi, thấp giọng hỏi: “Nàng thật sự nói những lời này sao?”
Liêu ca nhi bĩu môi nhỏ nhắn, gật đầu lia lịa.
Sau đó liền thấy, Ngũ thúc cẩn thận lời ăn tiếng nói của hắn, đúng là khàn giọng cười một chút.
Nụ cười bên bờ môi mỏng của hắn tuy rằng rất nhạt, nhưng lại hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc ngày thường của hắn.
Liêu ca nhi nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Chi Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có hơi ngây dại.
Mặc dù nam nhân nhanh chóng thu lại nụ cười nhạt nhẽo trên mặt, nhưng cậu bé vẫn suy đoán, tâm tình của Ngũ thúc hắn chắc là đang rất tốt.
Vì thế Liêu ca nhi mềm giọng hỏi hắn: “Ngũ thúc, con có thể giúp Thẩm tỷ tỷ cầm cái khăn này không?”
Đôi mắt của Lục Chi Quân khôi phục lại sự lạnh lẽo thường ngày, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm của tiểu chất, chỉ trả lời ba chữ đơn giản lại lưu loát: “Không thể được.”
Liêu ca nhi vừa định tranh thủ thêm một chút, nhưng đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng đó của Lục Chi Quân lại thản nhiên nhìn lướt qua hắn một cái.
Cậu bé phồng gò má lên, cuối cùng buồn bực, kìm nén lời nói vào trong bụng.
***
Từ lúc chạng vạng, hoàng hôn hợp lại khắp nơi.
Gió nhẹ và nắng mỏng trong Quốc công phủ, cảnh đẹp thưa thớt dần.
Giang Trác đang cùng Lục Chi Quân đi tới Kỳ Tùng quán.
Lúc nãy khi ở trong Vinh Yến Đường, hắn ta thấy rõ chủ tử còn cầm khăn tay của cô nương Thẩm gia ấy, nhưng trong nháy mắt, khăn tay này sao lại biến mất không thấy thế?
Giang Trác thấy Lục Chi Quân nhìn không chớp mắt, rồi lặng lẽ liếc về phía ống tay áo rộng thêu hoa văn nước biển trên vách đá của hắn.
Hắn ta chớp mắt.
Có phải công gia đã giấu nó trong tay áo không?
Đồng tử dưới ánh chiều tà, vóc người của nam nhân rất cao lớn, dáng vẻ hiên ngang.
Sườn mặt của Lục Chi Quân rất thon gọn, rõ ràng, ba chiều và tinh tế.
Hắn không nhìn Giang Trác, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Đôi mắt kia của ngươi đang nhìn lung tung cái gì vậy?”
Giọng điệu của nam nhân bình tĩnh, không có bất kỳ sự không kiên nhẫn nào.
Chỉ là giọng nói của hắn trầm thấp hùng hậu hơn rất nhiều so với nam tử bình thường, có thể nói là cực kỳ từ tính, nhưng cũng sẽ khiến người ta cảm thấy nghiêm túc, lạnh lùng.
Giang Trác vội vàng che giấu nhận sai, sau đó đổi đề tài, nói: “Công gia, lúc này chắc là đại cô nương Thẩm gia đã về phủ rồi.”
Ngay khi hắn ta nhắc đến Thẩm Nguyên, bóng dáng của Lục Chi Quân rơi xuống phiến đá xanh cũng bỗng dưng dừng lại.
Lập tức, bên tai Giang Trác liền vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Chi Quân: “Hôn sự của nàng và Lục Kham, nên lui thôi?”
Vừa dứt lời, Giang Trác liền trợn to hai mắt.
Sau khi hắn ta không thể tin nhìn Lục Chi Quân, nhưng lại thấy sắc mặt của hắn bình thản, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Giang Trác khẽ nhếch môi, sau khi ngẩn người một lúc lâu, mới cung kính trả lời: “Thuộc hạ đã biết.”
Mặc dù Lục Chi Quân hỏi một câu, nhưng Giang Trác lại nhận ra dụng ý của chủ tử.
Hắn muốn yêu cầu Khang Bình Bá lui hôn sự với Thẩm Nguyên càng sớm càng tốt.
Giang Trác vốn tưởng rằng đại cô nương Thẩm gia đó chỉ khiến Lục Chi Quân có hứng thú.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Chuyện này thực sự lớn rồi.
***
Phủ bá tước.
Lư thị ngồi trên chủ vị ở chính đường, tức giận ném chén trà bên tay xuống đất.
Bà giận dữ trách móc Lục Kham nói: “Đừng nói là ở kinh thành, Đại Kỳ này tất cả các nhà truyền giáo và các châu phủ, chỗ nào không có tai mắt của Ngũ thúc con? Nhất định là con do dự không quyết định giữa tỷ muội Thẩm gia, lúc này mới chọc giận Ngũ thúc của con! Việc này không cần thương lượng nữa, con nhất định phải hủy hôn với đại cô nương Thẩm gia!”
Đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của Lục Kham khẽ rủ xuống, chỉ thấp giọng khuyên Lư thị bớt giận.
Hắn không tỏ thái độ gì với việc này, nhưng lúc này đột nhiên nhớ tới, ngày đó trong Thiều Viên yến, Thẩm Nguyên đứng bên ngoài cửa số trống không ở Hải Đường Xuân Ổ, nhìn hắn bằng ánh mắt buồn bã.
***
Đã ba ngày kể từ lần cuối cùng nhìn thấy Lục Chi Quân.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, mẫu thân Lô thị của Lục Kham đã đích thân đến Hầu phủ, cùng Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng lui hôn sự giữa nhi tử Lục Kham và trưởng nữ Thẩm gia.
Vấn đề đã được giải quyết quá gọn gàng, khiến Thẩm Nguyên nghi ngờ, tự hỏi liệu những lời mà nàng yêu cầu Bích Ngô nói ở Quốc công phủ có tác dụng gì không.
Mà Lục Chi Quân nghe xong, ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa.
Lưu thị thân là kế mẫu của Thẩm Nguyên, mặc dù bà không có hảo cảm gì với kế nữ này, nhưng lại nghĩ sau khi nàng bị Khang Bình Bá phủ từ hôn nên giả vờ an ủi nàng một phen.
Lúc Thẩm Nguyên đến viện của Lưu thị, bà đang ngồi trên giường La Hán, trên bàn gỗ đàn hương bên cạnh tay cũng bày quả sơn trà vừa mới hái.
Gần đây, Lưu thị bị trúng gió, dưới búi tóc còn buộc Phúc Thọ vòng qua trán, trong tay bà cầm một chuỗi phật châu.
Sau khi Thẩm Nguyên ngồi xuống, Lưu thị liền giả vờ an ủi nàng nói: “Nguyên tỷ nhi, ngươi cũng đừng quá đau buồn, cho dù đã lui hôn sự này với Khang Bình Bá, nhưng phụ thân ngươi cũng sẽ vì ngươi mà chọn hôn sự tốt hơn.”
Thẩm Nguyên nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng trong nháy mắt, ở trước mặt mẹ kế, nàng đột nhiên rơi vài giọt nước mắt.
Tướng mạo của nàng vốn đã yếu đuối, rụt rè này làm ra dáng vẻ khóc lóc, có thể nói là lê hoa đái vũ[3], ta thấy còn thương.
[3] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nàng tiên rơi lệ, nhưng cũng có vậy thôi.
Lưu thị phải thấy dáng vẻ này của Thẩm Nguyên, đúng là cũng hơi động lòng trắc ẩn.
Bích Ngô đứng ở phía sau Thẩm Nguyên, đôi mắt hạnh tròn trịa mở to ra.
Nàng kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyên rơi lệ cực nhanh, đồng thời cũng đột nhiên hiểu ra vì sao chủ tử lại luôn trừng mắt nhưng không chớp mắt ở trên đường tới đây.
—— “Ai, Nguyên tỷ nhi. Mấy ngày nay ngươi ra phủ dạo một vòng đi, thích cái gì thì mua cái đó, tâm tình sẽ tốt hơn một chút.”
Vẻ buồn bã trong đôi mắt đầy nước của Thẩm Nguyên cũng không đạt tới đáy mắt.
Thấy Lưu thị cuối cùng nói ra lời này, nàng liền lập tức nghẹn ngào nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, chỉ là không gạt mẫu thân… Ngân lượng hàng tháng của hài nhi có chút không đủ.”
Lưu thị cầm chuỗi Phật châu trong tay, thì nàng mới hiểu rõ.
Hóa ra bà đang chờ nàng ở đây.
“Hầu phủ chúng ta có một cửa hàng bánh trên phố Tiền Môn, làm ăn cũng không tệ lắm, ngày mai ngươi đi xem một chút, rồi giúp sắp xếp công việc lại đi. Cửa hàng này có lợi nhuận ba thành (30%) thì ngươi lấy để tiêu xài đi.”
Thẩm Nguyên dùng khăn mềm lau nước mắt, dịu dàng cảm kích nói: “Đa tạ mẫu thân.”
***
Sau khi đi ra từ sảnh hoa treo, trên khuôn mặt phù dung trắng nõn như sứ của Thẩm Nguyên vẫn còn nước mắt, nhưng ánh mắt lại khôi phục sự bình tĩnh ngày thường.
Chủ tớ hai người đi trong chốc lát, sau khi đến núi giả cao và dốc, Bích Ngô thấy bốn phía không có người, mới mở miệng oán giận nói: “Cái gì thế này, đồ cưới mà lão gia đã chuẩn bị cho cô nương cũng đủ hai mươi gian cửa hàng rồi, cô nương ngài hủy hôn Khang Bình Bá, thế mà chủ mẫu vẫn giữ của hồi môn của ngài không buông thế?”
Thẩm Nguyên nhẹ nhàng thở dài.
Cữu phụ Đường Văn Bân chuẩn bị không ít của hồi môn cho nàng, nhưng kế mẫu Lưu thị tham lam của nàng, rõ ràng là muốn chiếm đoạt của hồi môn của nàng.
Cho nên nàng mới thăm dò thái độ của Lưu thị.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu thị kia, nếu nàng muốn lấy lại đồ vật thuộc về nàng, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
***
Phố Tiền Môn.
Ngay khi Thẩm Nguyên và Bích Ngô vừa đi ra từ cửa hàng bánh ngọt của Thẩm gia, nàng đã tính toán một khoản.
Tuy rằng ngoài miệng kế mẫu Lưu thị nói, cửa hàng bánh ngọt này buôn bán không tệ, nhưng trên thực tế, nó không có nhiều lợi nhuận lắm.
Hơn nữa Lưu thị biết Đường gia nhiều đời làm kinh doanh, mà mẫu gia của Thẩm Nguyên, cữu mẫu La thị cũng là thương nhân buôn muối có thực lực hùng hậu ở Dương Châu.
Thuở nhỏ, Thẩm Nguyên được La thị nuôi lớn, mưa dầm thấm đất nên rất giỏi tính sổ và quản lý cửa hàng.
Lưu thị từ trong miệng hạ nhân biết được Thẩm Nguyên còn giỏi tính toán sổ sách hơn tiên sinh ở phòng chi tiêu, dứt khoát đuổi hắn đi, trực tiếp để Thẩm Nguyên toàn quyền quản lý cửa hàng này.
Mà Thẩm Nguyên mỗi tháng có thể được vài lợi nhuận, nhưng cũng chỉ có năm lượng bạc.
Bích Ngô vừa nghĩ tới chuyện này, liền tức giận không có chỗ để xả: “Tính toán của chủ mẫu thật là tốt, bà đây đâu muốn cho cô nương tiền chi tiêu, rõ ràng là muốn cho cô nương làm sổ sách cho bà!”
Đôi mắt dịu dàng của Thẩm Nguyên lại nhìn về phía trước.
Bích Ngô cũng theo tầm mắt chủ tử nhìn qua thì thấy Liêu ca nhi Lục gia giống như một con gà con vừa mới ra khỏi lồng, bước hai cái chân ngắn lon ton chạy đến trước người Thẩm Nguyên ——
“Thẩm tỷ tỷ!”
Thẩm Nguyên dịu dàng cười, vừa định cúi người sờ sờ đầu cậu bé, Giang Phong liền vọt lên, kịp thời bắt được Liêu ca nhi, hô hấp không đều gọi: “Tiểu tổ tông, ngài có thể chạy chậm hơn không.”
Dứt lời, Giang Phong vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, làn da tuyết như hoa ngọc lan trước mặt.
Hắn đang suy nghĩ nên giữ Thẩm Nguyên lại như thế nào.
Đã thấy Thẩm Nguyên lúc này hơi cụp mi mắt xuống, đột nhiên dùng bàn tay nhỏ nhắn đỡ trán.
Bộ dáng kia, hình như là bị say nắng.
Nhưng khi nàng cau mày, lại có loại cảm giác mệt mỏi, lại nhỏ nhắn mềm mại nhược liễu phù phong[4].
[4] Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió
Bích Ngô kịp thời đỡ lấy Thẩm Nguyên, ân cần hỏi: “Cô nương, có phải ngài bị say nắng không?”
Khi Thẩm Nguyên cau mày lắc đầu, Liêu ca nhi cũng khẽ há cái miệng nhỏ, lo lắng nhìn về phía nàng.
Thấy dáng vẻ mong manh vừa chạm vào là vỡ ngay của Thẩm Nguyên, trong lòng Giang Phong nhất thời cảm thấy thương hại.
Nhưng cũng khó tránh khỏi có chút mừng thầm.
Thẩm cô nương bị say nắng, không hẹn mà gặp, không sắp mà nên!
Lần này, ngược lại không cần hắn tốn tâm tư để giữ nàng lại nữa.
Giang Phong kịp thời kìm nén sự vui mừng trên lông mày, cũng lộ ra vẻ lo lắng, an ủi: “Ôi, Thẩm cô nương, đúng lúc tiểu nhân vừa thuê một gian nhã gian ở tửu lâu phía trước, nếu ngài đã bị say nắng, không bằng theo chúng ta cùng đi vào nghỉ ngơi đi.”
***
Thẩm Nguyên không thật sự bị say nắng, sau khi nàng theo Giang Phong và Liêu ca nhi tiến vào tửu lâu, liền phát hiện, chưởng quầy của tửu lâu này có thái độ đặc biệt tôn kính với Giang Phong.
Tôn kính đến mức gần như nịnh nọt.
Sau khi mọi người vào nhã gian, trong lòng Thẩm Nguyên đã có suy đoán.
Tửu lâu này chắc là tài sản riêng của Lục Chi Quân.
Nàng luôn biết rõ Lục Chi Quân không phải là quan thanh liêm, mà là Thủ phụ nội các với quyền nghiêng về vua và dân, thế lực của hắn trải rộng khắp các nơi trong Kỳ triều, khối tài sản mà ngồi có lẽ không phải là điều mà nàng có thể tưởng tượng được.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên nhàn nhạt uống vài ngụm trà thảo mộc để giải nhiệt.
Thẩm Nguyên thấy Liêu ca nhi dường như muốn nói nhỏ với nàng vài câu, liền hơi hơi nghiêng đầu, đưa tai phải được đeo bằng bông tai bằng ngọc trai vào áp vào người hắn.
Liêu ca nhi vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nhã gian đã bị người đẩy ra.
Thẩm Nguyên thấy rõ tướng mạo của người đến, trong lòng cũng có chút hồi hộp không biết vì thế mà lập tức đứng lên khỏi ghế bành.
Hôm nay là hưu mộc của Lục Chi Quân, vì vậy hắn mặc một bộ áo sam màu sắc ảm đạm, trên tóc tất nhiên là không đội mũ ô sa hoặc là lương quan.
Nhưng khí thế của hắn vẫn thâm trầm, kiêu ngạo như trước, không thể khinh thường.
Từ sau khi đến kinh thành, đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên thấy hắn mặc thường phục.
Nam nhân dáng người chỉnh tề, áo sam này càng tôn lên vòng eo con kiến và đôi chân dài của hắn, có phần bớt trang nghiêm và nghiêm túc hơn so với khi mặc quân phục, nhưng lại đẹp trai và gần gũi hơn.
Sau khi gặp Thẩm Nguyên, hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhẹ nhàng nhíu lại, chỉ thấp giọng hỏi: “Thẩm cô nương?”
Thẩm Nguyên có chút xấu hổ, giọng nói rụt rè trả lời: “Lục đại nhân…”
Sau khi Lục Chi Quân vào nhã gian, không vì lý do gì mà người ta có cảm giác bị áp bức trong căn phòng này.
Đôi mắt phượng thâm sâu của hắn nhìn mỹ nhân mảnh khảnh đang rụt rè đứng, sau khi ra hiệu cho Thẩm Nguyên ngồi xuống, rồi hỏi: “Sao gần đây luôn gặp được ngươi thế?”
_____________
Tác giả muốn nói:
Hôm nay là Quân thúc mặc thường phục, hơi thở vừa đẹp trai vừa giống chó ~