Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 61: 61: Mặt Lại Đỏ




“Lạch cạch ——” một tiếng.
Thẩm Nguyên cụp mắt xuống nhưng lại nhìn thấy bút trên tay Lục Chi Quân rơi một giọt mực đen trên giấy Tuyên Thành, vết mực đó rất nhanh bị lem trên giấy.
Bốn chữ to mạnh mẽ, rất có phong độ mà nam nhân vừa mới viết, cũng bị một giọt mực nhỏ này phá hủy hết.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân không có gì khác thường, nhưng trong lòng Thẩm Nguyên cảm thấy vô cùng tiếc, đành phải giúp nam nhân trải giấy Tuyên Thành lần nữa.
“Quan nhân, chỉ có thể phiền ngài viết thêm một lần nữa cho thiếp thân.”
Sau khi Thẩm Nguyên thẹn thùng nói xong, rồi thấy Lục Chi Quân tạm thời để bút trên tay xuống, ánh mắt hơi tối sầm lại, nhìn nàng một lúc lâu không rõ ý tứ.
Mặt mày nam nhân rất thâm sâu, cứ im lặng không nói nhìn nàng như vậy, có loại khí chất cao ngạo thâm trầm, như thể trong nháy mắt có thể nhìn thấu người khác.
Thẩm Nguyên bị hắn nhìn như vậy nên hơi không tự nhiên, lại nhỏ giọng hỏi: “Quan nhân… Mặt thiếp thân… Có gì à?”
Khuôn mặt to bằng bàn tay của nàng trắng nõn như phấn, mềm mại mà sạch sẽ không tỳ vết, tất nhiên không có chút gì bẩn thỉu.
Lục Chi Quân quan sát tình cảm trên mặt nàng, cảm thấy Thẩm Nguyên vẫn chưa phát hiện một thân phận khác của hắn, mà hôm nay nàng hỏi hắn nguyên nhân về Vân Trí Lộ là muốn tìm một phu tử đáng tin cậy, nên từ từ thu hồi tầm mắt, cụp mắt nhìn xuống giấy Tuyên Thành.
Hắn lạnh nhạt nói: “Ta sẽ giúp nàng viết một lần.”
Lục Chi Quân vốn cảm thấy hắn đã che giấu trong lời nói, thê tử chắc chắn sẽ không nhắc tới Vân Trí Lộ với hắn nữa, nhưng không nghĩ rằng nàng đến trước án thư của hắn vài bước, sau khi đứng bên cạnh ghế thái sư hắn ngồi, lại không phiền hỏi một lần: “Quan nhân, ngài quên trả lời vấn đề của thiếp thân, không biết ngài và Vân tiên sinh còn liên lạc không?”
Thẩm Nguyên hỏi Lục Chi Quân về Vân Trí Lộ, thật ra cũng có chút tâm tư riêng, đương nhiên nàng không chỉ muốn tìm một phu tử đáng tin cậy cho thư viện Hoa Mai, mà còn muốn gặp vị Vân tiên sinh này trông như thế nào.
Bây giờ, nàng đã gả làm vợ rồi, thậm chí còn có đứa nhỏ với Lục Chi Quân nên đã không còn tình cảm thiếu nữ năm đó, nhưng nếu có cơ hội, Thẩm Nguyên vẫn rất muốn thấy Vân Trí Lộ.
Nàng ước chừng, tuổi tác của Vân Trí Lộ chắc cũng lớn hơn quan nhân của nàng vài tuổi.
“Sao ta cảm thấy gần đây nàng luôn nhắc tới người này?”
Sau khi Lục Chi Quân thấp giọng hỏi xong, cũng không muốn giúp Thẩm Nguyên viết chữ trước, ngược lại ngồi thẳng tựa vào lưng ghế thái sư, bàn tay to đeo ngọc ban chỉ tùy ý đặt trên tay vịn.
Ánh nến trong thư phòng sáng chói một cách lạ thường, hôm nay hắn mặc áo mãng phục có vạt áo rộng, màu của nó giống quan phục, là màu đỏ tươi rực rỡ.

Tôn lên mày đen mắt lạnh của nam nhân, cao quý và tuấn tú, khí chất thêm một chút nội tâm và uy nghiêm thuộc về nam nhân trưởng thành.
Khi Lục Chi Quân liếc mắt nhìn nàng, nhịp tim của Thẩm Nguyên đập không rõ lý do, đập lỡ vài nhịp.
Đối với nam nhân có thể mặc màu đỏ đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ nhìn thấy một mình Lục Chi Quân.
Sau khi trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy, đôi môi mềm mại của Thẩm Nguyên khẽ mở rồi khép lại, quên mất vừa rồi Lục Chi Quân hỏi nàng cái gì.
Đúng lúc này, nam nhân cũng đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai của nàng, kiên nhẫn hỏi lại: “Hả? Sao lúc nào nàng cũng nhắc đến ông ta thế?”
Bởi vì hắn đang ngồi nên khi nhìn nàng, tất nhiên là hơi ngẩng đầu lên.
Thẩm Nguyên rủ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của hắn, mu bàn tay cũng cảm giác được hơi ấm của lòng bàn tay nam nhân, sự khác thường trong lòng càng lúc càng tăng lên, giống như bị thứ gì đó làm cho bỏng rát.
Nhịp tim đập thình thịch cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí có chút rung động.
Thẩm Nguyên không thể biết đó là cảm giác gì, nhưng nàng biết rõ rằng mình trở nên như thế này không phải vì nàng lo lắng hay sợ hãi.

“Mặt lại đỏ rồi.”
Sau khi giọng nói trầm thấp bất lực của Lục Chi Quân vừa dứt, Thẩm Nguyên nhanh chóng tránh khỏi bàn tay to của nam nhân, rồi nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, mềm giọng trả lời: “Thiếp thân chưa từng nhắc tới ông ta mà…”
Nhìn thấy thái độ này của Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên không muốn nhắc lại chuyện để Vân Trí Lộ làm phu tử nữa, dù sao bây giờ đối với nàng, ông là một ngoại nam, trước mặt Lục Chi Quân thì cũng không tiện liên lạc với ông nữa.
Thẩm Nguyên vẫn hiểu những chừng mực này.
Cho đến khi Liêu ca nhi nơm nớp lo sợ tiến vào Kỳ Tùng quán, mới phá vỡ bầu không khí im lặng của hai người.
Lục Chi Quân vừa nhìn thấy Liêu ca nhi, khí chất không còn dịu dàng nữa, lập tức thay đổi gương mặt uy nghiêm, lạnh lùng độc quyền trưởng bối.
Hắn bình tĩnh hỏi Liêu ca nhi bài học gần đây, bàn tay to thấy rõ xương ngón tay còn thuận thế cầm cây thước gỗ.
Liêu ca nhi đứng cách đó không xa trước án thư, hai bàn tay mập mạp chắp sau lưng, không dám thở một hơi.
Thẩm Nguyên thấy bộ dạng này của hắn, phát hiện khoảng cách giữa hai người đang nói chuyện, nhẹ giọng nói với Lục Chi Quân: “Quan nhân, tối nay tình cờ đến ngày thiếp thân dạy Liêu ca nhi học, thiếp thân dẫn Liêu ca nhi trở về viện.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Đúng lúc ta đã không giám sát việc học của nó trong một thời gian rồi, nên hôm nay nàng ở đây dạy nó đi.”
Liêu ca nhi hoảng sợ mở to mắt đen, Thẩm Nguyên chợt nhớ ra rằng trước khi Lục Chi Quân viết chữ cho nàng, còn có tranh chấp với nàng vì việc tuyển học sinh.
Lục Chi Quân không đồng ý cho nàng nhận học sinh trên hai mươi tuổi, ý của hắn là, sau khi thành lập thư viện này, nàng cũng chỉ có thể tuyển vài đứa nhỏ mười mấy tuổi, vả lại cha mẹ và hoàn cảnh gia đình của những đứa trẻ này đều phải do Lục Chi Quân điều tra thật kỹ lưỡng.
Lại nói tất cả chưởng viện thành lập thư viện là muốn gửi nhân tài vào triều, tức là hy vọng các học sinh của mình có thể đạt được thứ hạng tốt trong khoa cử, được xếp hạng nhất trong các kỳ thi, trên bảng có tên.
Nếu chỉ tuyển những đứa trẻ lớn tuổi như Liêu ca nhi, vậy các học sinh của nàng thậm chí sẽ không thể tham gia kỳ thi hương, thư viện của nàng chỉ có thể được coi là một trường học vỡ lòng cho trẻ em.
Lục Chi Quân có một khí chất mạnh mẽ, nhưng Thẩm Nguyên không muốn dựa vào hắn vì vấn đề tuổi để tuyển học sinh.
Dù sao nàng bây giờ, thậm chí chưa mời được phu tử, hiện tại dân chúng không chủ động muốn đưa hài tử đến thư viện của nàng.
Thẩm Nguyên thầm thở dài, gã sai vặt mang hai cái ghế tới, nàng tập trung dạy Liêu ca nhi dưới ánh mắt chăm chú của Lục Chi Quân.
Lăng hoa ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đang dần tắt.
Lục Chi Quân mím môi mỏng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, cho đến khi Thẩm Nguyên dùng bàn tay trắng nõn kia nắm lấy bàn tay mập mạp của Liêu ca nhi, cẩn thận sửa chữa cách cầm bút của hắn một cách nhẹ nhàng, đôi mắt phượng của hắn không khỏi hơi hơi liếc nhìn.
“Liêu ca nhi, Ngũ thẩm đã dạy con bao nhiêu lần rồi, sao con không nhớ được thế? Nếu không nhớ được, ngày mai phải giảm bớt điểm tâm của con.”
Sau khi trời tối, tiểu hài tử khó tránh khỏi sẽ dễ thất thần, Liêu ca nhi vừa học bài, hiển nhiên có chút lơ đễnh.
Khi Thẩm Nguyên nói xong muốn giảm điểm tâm, Liêu ca nhi mới khôi phục một chút tinh thần, tập trung luyện chữ.
—— “Trước đây, nàng vẫn luôn dạy nó như vậy sao?”
Giọng nói trầm thấp của Lục Chi Quân đột nhiên làm gián đoạn cuộc trao đổi giữa Thẩm Nguyên và Liêu ca nhi.
Thẩm Nguyên không có vấn đề gì với phương pháp dạy học của mình, có thưởng có phạt, nên khen thì khen, nên dạy thì dạy, nên khó hiểu hỏi: “Ta vẫn dạy nó như vậy, quan nhân nghĩ sao?”
Phương pháp giảng dạy của cô quả thực không có vấn đề gì, chỉ là giọng nói của Thẩm Nguyên dễ nghe, còn có loại âm thanh uể oải êm tai như vậy.

Dịu dàng nghiêng mắt nhìn cái đầu nhỏ của Liêu ca nhi, đường cổ thon dài càng trở nên nổi bật.
Dịu dàng và yên tĩnh.

Đồng thời lại có cảm giác ham muốn lý trí.
Thẩm Nguyên tất nhiên không biết rõ nàng như vậy, trong mắt nam nhân, sẽ khiến bọn họ có suy nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân đã hạ quyết tâm.
Rồi thản nhiên trả lời: “Không có gì.”
Vừa dứt lời, Liêu ca nhi đột nhiên phát hiện, ánh mắt lạnh như băng mà bức người của Ngũ thúc giống như rơi trên người hắn.
Liêu ca nhi không khỏi rùng mình.
——
Ngày hôm sau, Vân Úy Hiên.
Thân thể Lục lão thái thái gần đây trở nên mạnh mẽ hơn một chút, hôm nay Thẩm Nguyên bảo nhũ nương ôm Lục Sóc Hi tới, để lão thái thái có thể tận hưởng niềm vui gia đình.
Lục Sóc Hi ngủ ngon lành trong tã lót, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, lông mi của bé cũng theo cha mẹ, đen và dài, khi nhắm mắt lại, còn rủ xuống lông mi như lông quạ.
Lục lão thái thái gọi vài tiếng Sóc ca nhi, cười đến không khép miệng lại được, sau khi hỏi Thẩm Nguyên vài câu tình hình gần đây của Lục Sóc Hi, rồi bảo nhũ mẫu ôm bé xuống.
Trước khi Thẩm Nguyên đến Vân Úy Hiên, nàng thực sự đoán rằng Lục lão thái thái có chuyện gì đó muốn giải thích một mình với nàng, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc bà muốn nói gì với nàng.
Trên bàn bằng gỗ tử đàn, có hàng chục hạt bạch quả đựng trong hộp thức ăn hình vuông sơn mài.
Thẩm Nguyên dùng ngón tay mảnh khảnh giúp Lục lão thái thái lột vỏ mỏng của quả bạch quả, rồi nghe bà hỏi: “Trường tư của Lục gia thế nào rồi?”
Dứt lời, tim Thẩm Nguyên đập thình thịch.
Thì ra Lục lão thái thái biết chuyện của nàng ở bên ngoài thư viện, nhưng không nói gì, những gì bà vừa nói cũng là trường tư của Lục gia, điều này chứng tỏ Lục Chi Quân đã giúp nàng chuẩn bị tốt mọi thứ ở chỗ trưởng bối công phủ.
Dùng danh hiệu riêng này làm lá chắn, để nàng có thể làm những gì nàng muốn.
Nhưng sau khi làm xong những chuyện này, hắn cũng không nói gì với nàng, nếu không phải Lục lão thái thái nhắc tới chuyện này, nàng cũng không biết Lục Chi Quân đã làm những chuyện này vì nàng…
Thẩm Nguyên he giấu sự kinh ngạc và xúc động trong lòng, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Hồi tổ mẫu, tôn dâu đã xử lý xong chuyện riêng tư rồi, công gia cũng giúp tìm một biên tu của Hàn Lâm viện làm phu tử cho trường.

Mặc dù biên tu lớn tuổi một chút, nhưng lại là một học giả có học vấn uyên thâm, rất có uy tín ở kinh thành.

Nếu không phải công gia đi cửa sau, tôn dâu cũng không thể mời được ông.”
Lục lão thái thái ừ một tiếng, rồi cảm thấy bề ngoài Thẩm Nguyên tuy rằng nhu nhược, thân thể không tính là quá khỏe, nhưng lại là một nữ tử khá thông minh và đảm đang.

Nếu nàng là nam nhi, nàng có thể là một người tài năng hơn người, có tiền đồ rộng lớn.
Ngoài miệng vẫn dặn dò: “Vạn sự vẫn nên lấy việc bếp núc của công phủ làm đầu.



Thẩm Nguyên cung kính gật đầu, rồi nghe thấy Lục lão thái thái thấp giọng hỏi: “Khi nào hết bận, ngươi cũng nên để ý tới công gia nhà ngươi.”
Nghe được hai chữ công gia, Thẩm Nguyên lập tức hỏi: “Công gia làm sao vậy?”
Lục lão thái thái liếc nàng một cái, lập tức bất lực trả lời: “Nhìn xem, ta đoán là Lục lão Ngũ này không nói gì với ngươi rồi.”
Trong lòng Thẩm Nguyên bỗng dưng căng thẳng một chút, giọng nói dịu dàng cũng mang theo một chút vội vàng: “Tổ mẫu, rốt cuộc công gia bị sao vậy?”
Lúc này, Lục lão thái thái mới đem chuyện Lục Kham buộc tội Lục Chi Quân ở trên triều, kể lại một lần cho Thẩm Nguyên, hôm qua bà mới biết được chuyện này.
Sau khi Lục Kham phải chịu năm mươi đại bản, Lư thị liền đến công phủ một chuyến, khóc lên khóc xuống, tâm sự với bà.
Trong lời nói đều là muốn Lục Chi Quân buông tha cho nhi tử duy nhất của bà một mạng, lúc trước hắn ta đã kêu gào muốn xây tường, Lư thị không thể lay chuyện được hắn ta.
Lư thị cũng biết Lục gia có thể có ngày hôm nay, Lục Kham có thể ngồi vững tước vị Khang Bình Bá này, đều dựa vào địa vị của Lục Chi Quân trong triều.
Vậy nên đến chỗ lão thái thái, xem có cách hòa hoãn mâu thuẫn của hai thúc cháu không, sau khi nàng trở về, đương nhiên sẽ thuyết phục Lục Kham, đừng làm như một gã thanh niên ngổ ngáo nữa, cả ngày cứ muốn buộc tội Ngũ thúc của mình.
Thẩm Nguyên nghe xong, mặt phù dung bỗng dưng trầm xuống một chút.
Nàng cảm thấy, Lục Chi Quân quả nhiên xảy ra chuyện gì ở trên triều.
Hơn nữa người làm hắn tức giận, lại là Lục Kham.
Nàng sống lại một đời, thậm chí nàng không có bất oán hận với nam nhân Lục Kham, khi nhìn thấy hắn, nàng chỉ coi hắn là cháu trai ruồi bu.
Cho dù Lục Kham làm gì đi nữa, trong lòng nàng cũng sẽ không nổi bất kỳ gợn sóng nào.
Nhưng cho đến hôm nay, khi Thẩm Nguyên nghe nói Lục Kham ngáng đường Lục Chi Quân trong triều, một nỗi oán hận đã lâu không được cảm nhận đột nhiên trào dâng trong lòng.
Thật ra chuyện này nếu đổi thành người khác, không phải là Lục Kham, Thẩm Nguyên sẽ tức giận, chỉ là dù sao Lục Kham cũng là trượng phu kiếp trước của nàng.
Lại thêm thân phận như vậy, sự bất mãn của Thẩm Nguyên đối với Lục Kham chắc chắn trở nên nhiều hơn.
Sau khi Lục lão thái thái nói xong, bà nhìn thấy Thẩm Nguyên không vui.
Lại nói trên mặt mỹ nhân nhu nhược như Thẩm Nguyên, rất khó nhìn ra nét tức giận như vậy.
Lục lão thái thái không khỏi đánh giá Thẩm Nguyên nhiều hơn vài lần, Thẩm Nguyên nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Ý của tổ mẫu là gì?”
“Chờ qua mấy ngày, vết thương của Kham ca nhi gần như đã lành, ngươi tổ chức một một bữa cơm gia đình ở Viễn Hương đường đi, người Lục gia chúng ta có rất nhiều người, Lục Kham coi như là người có tiền đồ nhất trong thế hệ này của nó.

Gia trạch không yên ổn, khó tránh khỏi tai họa, vốn dĩ thúc cháu bọn họ nên có quan hệ chiếu cố lẫn nhau ở trong triều đình.

Hôm nay, thằng này buộc tội hắn, ngày mai hắn lại dùng chút quyền lực chèn ép nó, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Tại bữa tiệc gia đình, hãy để thúc cháu bọn họ ngồi xuống nói chuyện vui vẻ, ngươi cũng khuyên quan nhân nhà ngươi, ngày đó nhất định phải đến dự tiệc.

Để Kham ca nhi nói rõ với hắn, chuyện như vậy, về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Thẩm Nguyên im lặng ngay lập tức, không cho Lục lão thái thái một câu trả lời chắc chắn.
Nàng hiểu rõ tính tình của Lục Chi Quân, trong mắt hắn không chứa được một hạt cát nào, về lý do đến bây giờ hắn vẫn nhẫn nhịn Lục Kham, Thẩm Nguyên lại đoán không ra.
Tuy nhiên, nên sắp xếp bữa tiệc gia đình, nàng phải để Lục Kham đến đây một chuyến.

Lúc này, Thẩm Nguyên quyết định lấy thân phận trưởng bối chất vấn hắn ta mới được.
Rốt cuộc hắn ta có sợi dây nào bị hỏng không, nhắm vào Ngũ thúc của hắn một cách thiếu suy nghĩ như vậy?
Mặc kệ Lục Kham có lý do gì, trong mắt nàng quan nhân bị oan ức.
Đã chịu oan ức như vậy, vậy nàng nhất định phải thay hắn giáo huấn một chút, Lục Kham là đứa cháu trai chẳng ra gì.
——
Sau khi Thẩm Nguyên ra khỏi Vân Úy Hiên, liền thấy Giang Phong cũng đang chờ đợi ở ngoài, vừa nhìn đã biết là muốn nói với nàng về một số việc của thư viện.
Vào ngày này, kinh thành trời trong gió mát, mây trong lành.
Hôm nay, Thẩm Nguyên không có tâm tình nghe Giang Phong nói về chuyện thư viện, thay vào đó nhẹ nhàng hỏi một câu: “Mấy ngày trước, có phải công gia bị Lục Kham buộc tội sao?”
Giang Phong nghe xong, suy ra ý trong lời của Thẩm Nguyên.
Ngay lập tức, hắn chớp mắt mấy cái, cung kính đáp lại: “Hồi chủ mẫu, có chuyện này, những lời của Khang Bình Bá nói a, rất khó nghe.”
Giọng Thẩm Nguyên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hỏi: “Nói gì?”
Giang Phong thoáng nhìn dung mạo của Thẩm Nguyên, không khỏi mở to mắt hơn, có thể thêm mắm thêm muối vào những lời khó nghe của hắn rồi nói với mỹ nhân bên cạnh.
Trên thực tế Lục Chi Quân có thể ngồi ở vị trí hôm nay, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua? Vả lại kinh nghiệm cuộc sống trước đây của hắn đầy thăng trầm, chuyện mà người ngoài trải qua mấy đời cũng không nhiều bằng Lục Chi Quân ba mươi mấy năm.
Không biết đã lang thang Quỷ Môn Quan bao nhiêu lần rồi, chút mánh khóe của Lục Kham, đáng lẽ Lục Chi Quân phải cam chịu, sẽ không để trong lòng chút nào.
Nhưng cho dù như thế, Giang Phong vẫn giả vờ thổn thức nói với Thẩm Nguyên: “Aiiiii, công gia có thói quen giấu mọi chuyện trong lòng, ngày thường sẽ không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng hắn càng như vậy thì tiểu nhân lại càng cảm thấy công gia nhất định khó chịu trong lòng.”
Thẩm Nguyên gật đầu như tán thưởng, cũng âm thầm nắm chặt nắm tay.
Đúng lúc này, nàng thấy Liêu ca nhi cũng từ hướng hai người đi tới.
Thẩm Nguyên nhìn thấy hắn, liền vẫy vẫy tay, gọi hắn lại đây.
Liêu ca nhi do dự một lát, rồi đi tới trước người Thẩm Nguyên, nhưng lại dừng bước, cách nàng hai trượng, không dám đến gần nàng.
Thẩm Nguyên cảm thấy Liêu ca nhi khác thường, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Liêu ca nhi, sao con lại trốn thẩm mẫu thế?”
Liêu ca nhi liên tục lắc lắc cái đầu nhỏ, giọng ngọng nghịu đáp lại: “Con… Con không có.”
Thẩm Nguyên nở nụ cười dịu dàng, nói: “Đúng lúc bây giờ con theo thẩm đến viện của thẩm, hôm nay thẩm sẽ dạy con học.”
Dứt lời, nàng định chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liêu ca nhi.
Nhưng Liêu ca nhi lại trốn về sau, không dám để Thẩm Nguyên dẫn hắn.
Thẩm Nguyên khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy, sao không để thẩm dẫn con?”
Trong đôi mắt đen láy của Liêu ca nhi đã chảy nước mắt, dưới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Nguyên, oa một tiếng rồi khóc.
“Ngũ thúc… Ngũ thúc, thúc không cho phép Ngũ thẩm đích thân dạy con học nữa… Hu hu hu, thúc nói hoặc là chọn một phu tử khác cho con, hoặc đến thư viện của Ngũ thẩm học Đồng Lâm biên tu[1]… Ngũ thúc không cho phép con theo học Ngũ thẩm nữa…”
[1] Biên tu: Chức quan thuộc Hàn lâm viện, hàm Chánh thất phẩm, giữ việc chép sử.

Nguyễn Công Trứ cũng từng giữ chức biên tu Sử quán dưới triều Minh Mệnh.

(nguồn: hvdic.thuvien.net)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.