Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 90: Chương 90




Đỗ Phương Nhược thân là đích nữ Hầu phủ, thuở nhỏ được nuông chiều, cha mẹ cưng chiều, các huynh trưởng cũng rất cư xử nhã nhặn với nàng.
Làn da vốn được duy trì bình thường mỏng manh như tuyết vô tình bị góc bàn va vào, Vệ thị sẽ cảm thấy đau lòng nửa ngày.
Do đâu mà nàng phải chịu những nỗi bất bình như vậy?
Thẩm Nguyên, con đàn bà chanh chua này lại dám tát vào mặt nàng!
Đỗ Phương Nhược cố gắng khiến mình bình tĩnh, không muốn mất đi dáng vẻ đoan trang khéo léo thường ngày, nên dùng bàn tay nhỏ nhắn che gò má đau đớn, lạnh lùng chất vấn Thẩm Nguyên: “Phu nhân Quốc công, ngươi quá ngang ngược rồi đấy, đổ oan cho người thì không nói, lại còn đi lên tát vào mặt ta.

Ngươi đây là đang ỷ vào quyền thế của Trấn Quốc công mà tùy tiện sỉ nhục nữ tử yếu đuối như ta sao?”
Thẩm Nguyên mặc một bộ áo dài tay màu lam hồ, đứng bên sườn cạnh núi giả, khí chất rất dịu dàng, tao nhã, cổ điển.
Mỹ nhân hiện tại đang lạnh lùng đứng yên, sau khi nhìn thấy dạng vẻ đến mức tức giận run rẩy của Đỗ Phương Nhược, hàng lông mày màu khói tinh xảo nhíu chặt lại.
Đỗ Phương Nhược vốn định dùng những lời này để chọc giận Thẩm Nguyên.
Nhưng Thẩm Nguyên lại im lặng, lạnh lùng nhìn nàng ta một lúc lâu.
Dáng vẻ này của Thẩm Nguyên nhất thời khiến Đỗ Phương Nhược sinh ra một loại khí lực, muốn đánh người một cái, rồi lại có cảm giác ngột ngạt.
Đỗ Phương Nhược có chút mất địa thế, rồi nâng cao giọng lên một chút, nói tiếp: “Nơi này chính là Lưu Viễn Hầu phủ!”
Khóe môi của Thẩm Nguyên khẽ nhếch lên, sau khi Đỗ Phương Nhược dứt lời, cũng đi về phía nàng ta hai bước.
Đỗ Phương Nhược cũng không biết vì sao, rõ ràng dáng người của nữ tử trước mặt rất mảnh mai, nhưng giờ phút này nàng ta không khỏi nảy sinh tâm tư sợ hãi với Thẩm Nguyên.
Lúc này, Thẩm Nguyên mới sâu kín mở miệng, nói: “Đỗ cô nương, năm đó phụ thân ngươi không kế thừa tước vị, lúc nhậm chức ở ngoại ô Dương Châu, ngươi vẫn còn đang trong bụng mẫu thân ngươi.

Rất nhiều chuyện ở Dương Châu, ngươi đều không biết rõ.

Ngươi đi hỏi mẫu thân ngươi đi, có biết Đường gia từng nhận nuôi một nghĩa nữ còn đang ở trong tã lót không?”
Dứt lời, thản nhiên liếc mắt nhìn Trăn Trăn mặt lộ vẻ kinh ngạc, tiếp tục dùng một loại giọng điệu đặc biệt chắc chắn lại nói: “Ái thiếp của Yên thế tử là nghĩa muội của ta, ngươi bày mưu tính kế làm nhục nghĩa muội của ta, ta tát ngươi một cái coi như cũng nhẹ.”
Đỗ Phương Nhược bỗng dưng giật mình.
Nàng biết mẫu thân sinh nàng ở Dương Châu, không lâu sau khi nàng sinh ra, đích trưởng tử của đại phòng Hầu gia qua đời vì bệnh, hiện giờ Lưu Viễn Hầu cũng là phụ thân của hắn nên lúc này mới bị một đạo thánh chỉ của bệ hạ truyền chiếu quay về kinh, rồi kế thừa tước vị.
Trăn Trăn rốt cuộc có phải là nghĩa nữ nhà Đường gia hay không, Đỗ Phương Nhược cũng không rõ lắm.
Nhưng nhìn thấy Thẩm Nguyên bảo vệ nàng ấy như thế, liền cảm thấy quan hệ của hai người này cũng không tầm thường.
Nàng vốn nghĩ Uất Trì Tĩnh và Trăn Trăn đều không có người quen ở kinh thành, giữa Thẩm Nguyên và Trăn Trăn cũng chỉ là những người quen nói chung.
Nhưng không nghĩ rằng sau lưng con tiện nhân này lại có thêm một chỗ dựa lớn như vậy!
Đỗ Phương Nhược phẫn nộ xách váy, vẻ mặt khóc nức nở chạy về phòng khách, muốn cáo trạng với Vệ thị.

Đa số các nữ quyến đã rời khỏi yến tiệc, Vệ thị như có điều suy nghĩ ngồi ở chủ vị.
Thấy Đỗ Phương Nhược trở về, sắc mặt của Vệ thị cũng trầm xuống rất nhiều, vừa rồi bà đã đoán ra chuyện này do Đỗ Phương Nhược động tay động chân sau lưng.
Trước khi làm việc, nàng thực sự không thương lượng với bà, còn để cho một vài phu nhân, tiểu thư xem một trò cười.
Vệ thị vừa định khiển trách Đỗ Phương Nhược, nhưng nhìn thấy các dấu ngón tay ửng hồng trên gò má phải của nữ nhi.
“Mặt bị làm sao vậy?”
Đỗ Phương Nhược tủi thân nói: “Quốc công… Phu nhân Quốc công nàng tát nữ nhi một cái…”
Vệ thị hoảng sợ, hoảng hốt thậm chí đứng lên khỏi ghế bành, vẫn không tin lại hỏi một lần nữa: “Quốc công phu nhân? Nàng đánh con à?”
—— “Là ta đánh đấy.”
Lúc này, Thẩm Nguyên cũng đã trở lại phòng khách nhưng Trăn Trăn lại không đi theo nàng.
Vệ thị vốn nghĩ sau khi Thẩm Nguyên đi ra ngoài tìm Trăn Trăn, tám phần là hai người sẽ cùng nhau rời khỏi phủ.
Nhưng Thẩm Nguyên lại quay về phòng khách, Vệ thị muốn nói với nàng rằng nàng dựa vào cái gì mà dám đánh nữ nhi bảo bối của bà.
Lúc này, Đỗ Phương Nhược đã hạ thấp giọng, lẩm bẩm nói với Vệ thị rằng Trăn Trăn là nghĩa muội của Thẩm Nguyên.
Vệ thị nhíu mày, Đường gia ở Dương Châu phủ có địa vị lừng lẫy, nhưng rốt cuộc Đường Văn Bân nhận có nhận nuôi nghĩa nữ hay chưa thì bà cũng không rõ lắm.
Sau khi Thẩm Nguyên vào sảnh, liền tùy tiện chọn một cái ghế bành ngồi gần đó.
Bây giờ, nàng hoàn toàn không giống trước đây.
Trước đây, mặc dù nàng có thân phận cao quý, nhưng khí chất ít nhiều sẽ không áp chế được bề ngoài của mình.
Người ta nói rằng phu thê sống chung với nhau trong một khoảng thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng bởi đối phương.
Vệ thị nhìn một số phương diện hiện tại của Thẩm Nguyên, nàng càng ngày càng giống vị Thủ phụ đại nhân trong nội các kia, càng ngày càng có loại cường thế và sắc bén ấy, thậm chí là sự độc đoán.
Chỉ cần ngồi ở đó, có thể khiến người ta tự dưng sinh ra một chút sợ hãi.
Sau khi Vệ thị hắng giọng, coi như bình tĩnh nói với Thẩm Nguyên: “Tuy Phương Nhược vô tình trêu chọc nghĩa muội của Quốc công phu nhân, nhưng con bé xuất phát từ lòng tốt, sao phu nhân có thể đi lên liền tát người như vậy, tát vào gương mặt mềm mại nhất của nữ nhi gia chứ.

Con cái do chính cha mẹ nuôi lớn, sau này nếu phu nhân có nữ nhi, mà bị nữ quyến từ bên ngoài đến tát một cái ở trong phủ, phu nhân nên nghĩ thế nào hả?”
Lời của Vệ thị nói coi như khách khí, nhưng Thẩm Nguyên lại không hề dịu đi thái độ, chỉ lạnh lùng nói: “Hầu phu nhân nói rất đúng, con cái do cha sinh mẹ nuôi, nữ nhi ngươi có thể vô căn cứ vu khống nghĩa muội ta là kỹ nữ trước mặt bao nhiêu người như vậy, vì sao ta không thể thay muội muội ta giáo huấn nó một trận chứ? Thói đời này đối với nữ tử mà nói, quan trọng nhất chính là danh tiết.

Đỗ cô nương làm vậy là muốn ép muội muội ta đi chết đi à.

Ta tát nó một cái, chẳng qua với nó là nể mặt ngài và Lưu Viễn Hầu thôi.”
Đỗ Phương Nhược nghe Thẩm Nguyên nói lời cao thâm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại sâu kín nói một câu: “Vốn là kỹ nữ mà còn không cho người ta nói.”
Thẩm Nguyên nghe xong, lập tức nghiêng đầu liếc Đỗ Phương Nhược một cái.

Vệ thị cũng ra hiệu Đỗ Phương Nhược không nên tiếp tục nói nữa.
Lời nhận xét này của Thẩm Nguyên lập tức khiến Vệ thị và Đỗ Phương Nhược rơi vào thế hạ phong, hơn nữa câu tức giận của Đỗ Phương Nhược đã hoàn toàn bại lộ rằng nàng ta đang cố tình hãm hại Trăn di nương.
Tình thế đảo ngược.
Hiện tại, thành Lưu Viễn Hầu phủ nên cho Thẩm Nguyên một lời giải thích.
Vệ thị thở dài, lại hỏi: “Phu nhân Quốc công vừa trở về phòng khách, nói vậy không chỉ muốn biểu đạt sự tức giận với ta và Phương Nhược, ngài… Muốn chúng ta làm gì đây?”
Thẩm Nguyên trả lời: “Chúng ta hôm nay, nói trắng ra là chuyện này của Trăn di nương, do chính Đỗ cô nương gây ra.”
“Cô nương, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu.”
Thẩm Nguyên nhìn Đỗ Phương Nhược với ánh mắt rực lửa.
Đỗ Phương Nhược cố tình né tránh ánh mắt của Thẩm Nguyên, lại nghe nàng nói tiếp: “Ngươi làm như vậy, chờ khi Yên thế tử trở về từ biên giới Vân Nam, sau khi biết được tất cả, hắn sẽ nghĩ gì về ngươi hả? Bôi nhọ thanh danh của Trăn di nương thì ngươi có thể nhận được cái tốt gì hả?”
Đỗ Phương Nhược cắn môi, không trả lời nàng.
“Đường đường là một thiếp thất của thế tử vương gia chư hầu, mà thực sự bị vu khống và làm nhục như thế ở quý phủ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của quý phủ cũng sẽ không dễ nghe đâu.

Hầu phu nhân, coi như là vì thanh danh của Hầu gia và Đỗ cô nương nhà ngươi, ngươi cũng phải thanh minh với bên ngoài rằng hôm nay có người cố tình gây sự, vu khống di nương.”
Nói đến đây, Thẩm Nguyên cũng được Bích Ngô đỡ dậy, đứng lên khỏi ghế bành, lại nói: “Nếu lời đồn vẫn chưa dừng lại, thế thì ta là nghĩa tỷ của di nương, sẽ nói chuyện phát sinh hôm nay cho thế tử.”
Dứt lời, phúc lễ với Hầu phu nhân với dáng vẻ tao nhã.
“Hầu phu nhân, ta đã nói xong, cũng nên cáo từ rồi.”
Chờ sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi phòng khách, Đỗ Phương Nhược còn chưa kịp kể khổ với Vệ thị thì đã bị Vệ thị mắng: “Chuyện nha bà kia tìm nhận thân, rốt cuộc có phải là con sai khiến sau lưng hay không?”
Đỗ Phương Nhược hơi sững sờ trước lời đe dọa của mẫu thân nàng ta.
Nàng ta bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, hoa lê đái vũ khóc rống, rồi đã thừa nhận vấn đề theo một cách khác.
“Làm càn!”
Vệ thị lại lớn tiếng khiển trách Đỗ Phương Nhược, nhưng nhìn thấy Tưởng bà tử lúc này đã trở lại phòng khách.
Vệ thị lạnh lùng hỏi: “Tưởng bà tử, ngươi vừa mới làm gì đấy?”
Tưởng bà tử giả vờ bình tĩnh trả lời: “Nô tỳ… Nô tỳ đuổi nha bà vu khống làm vấy bẩn người trong sạch ra ngoài ạ.”
Vệ thị nghe Tưởng bà tử giải thích với bà, chợt cảm thấy Đỗ Phương Nhược đang quỳ trên mặt đất cúi đầu khóc, thực sự có vài phần tương tự với gương mặt của Tưởng bà tử.
Tim bà đập nhanh.
Vệ thị không có cách nào để xác định đây rốt cuộc là vì bà đột nhiên nảy sinh nghi ngờ , mà sinh ra ảo giác hay không.
Vệ thị lấy lại bình tĩnh, sau khi hơi híp mắt, cẩn thận nhìn dung mạo của hai người lần nữa, trong lòng Vệ thị lại càng thêm bối rối.
Suy nghĩ bị bà đè nén trong đầu, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, hiện rõ lên trong đầu bà ——

Phương Nhược mà bà cưng chiều, tự hào như vậy, rất có thể không phải là nữ nhi ruột của bà.
Mà nữ nhi ruột của bà rất có thể chính là nữ nhân bị Phương Nhược luôn miệng mắng là kỹ nữ nọ.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, dù sao Trăn di nương cũng không phải do bà nuôi lớn, mọi tình cảm chân thành của Vệ thị đều đổ lên người Đỗ Phương Nhược.
Nhiều năm như vậy, loại tình cảm này rất khó dễ dàng buông bỏ.
Nghĩ đến đây, Vệ thị thở dài, sau khi nhắm mắt lại, liền trầm trọng nói: “Tưởng bà tử, ngươi đưa đại cô nương trở về trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Đỗ Phương Nhược được Tưởng bà tử đưa đi khỏi phòng khách, Vệ thị mới ôm lồng ngực run rẩy, gọi quản sự Hầu phủ tới: “Nha bà hồi nãy chắc là còn chưa đi xa, ngươi nhớ tránh Tưởng bà tử và đại cô nương, tìm bà ta trở về cho ta.”
Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi Hầu phủ thì đã đến hoàng hôn.
Sau khi Thẩm Nguyên ngồi lên xe ngựa, Trăn Trăn không nói một lời ngồi bên cạnh nàng, trong mắt nàng ấy hoàn toàn không còn thần thái xán lạn bình thường nữa.
Biết tâm trạng của Trăn Trăn sa sút, Thẩm Nguyên chỉ đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mu bàn tay nàng ấy, lặng lẽ an ủi nàng ấy.
Một lúc lâu sau, Trăn Trăn mới mở miệng nói: “Nguyên nhi, cám ơn tỷ.”
Thẩm Nguyên lạnh nhạt trả lời: “Thấy muội bị người ta sỉ nhục như vậy, sao tỷ có thể mặc kệ chứ?”
Trăn Trăn cụp mắt xuống, u oán nhàn nhạt trong đáy mắt đã biến thành kiên quyết và hạ quyết tâm.
“Muội không muốn làm thiếp thất của hắn nữa.”
“Nếu hắn thật sự muốn cưới Đỗ Phương Nhược làm vợ, vậy nàng thân là chủ mẫu, nhất định không thể hòa hợp với thiếp thất như muội đâu.”
Thẩm Nguyên im lặng trong chớp mắt.
Cũng cảm thấy điều Trăn Trăn lo lắng cũng không phải không có lý, lúc nàng mới vào kinh thành, tuy rằng không được cha mẹ Thẩm gia sủng ái, nhưng tốt xấu gì cũng có Vĩnh An Hầu phủ làm chỗ dựa vững chắc cho nhà mẹ đẻ.
Nhưng cho dù là thế, lấy cuộc hôn nhân kiếp trước của nàng và Lục Kham mà nói, nàng ở Bá phủ vẫn là chính thê nhưng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Trăn Trăn không biết cha mẹ mình là ai, trong kinh thành ngoại trừ phu nhân Quốc công là nàng ra thì không còn người nào đáng tin cậy.
Đỗ Phương Nhược thiên kiều bách sủng như vậy, cũng là một người không tha thứ cho người khác như vậy, nếu sau này thật sự gả cho Yên thế tử, đến lúc đó nam nhân bận rộn triều vụ, mà thiếp thất ở hậu trạch, chỉ có thể chịu hết sự làm nhục của chủ mẫu trong thiên địa bốn phương.
Kiếp này, Thẩm Hàm bị Đại Bạch thị tra tấn đến chết.
Sau khi Đại Bạch thị hại Thẩm Hàm sảy thai, có lẽ là vì báo ứng, con của nàng ta cũng không thể giữ được, nhưng chỗ độc ác của Đỗ Phương Nhược cũng không thua gì Đại Bạch thị.
Sau khi Đỗ Phương Nhược và Trăn Trăn thật sự trở thành quan hệ thê tử với thiếp thất, nàng ta nhất định sẽ ỷ vào thế lực của nhà mẹ, dập Trăn Trăn sống không bằng chết.
Thẩm Nguyên tất nhiên không muốn chuyện có thể đoán trước này thật sự xảy ra trên người Trăn Trăn.
Liền thấp giọng hỏi Trăn Trăn: “Vậy muội… Thích Yên thế tử sao?”
Trăn Trăn chỉ lắc đầu với nàng, nhưng không nói lời nào.
Sau khi nàng ấy bị nha bà bán cho một người, liền biết mình sắp được phái đến Yên quốc làm mật thám, người nọ cho nàng một thân phận mới.
Uất Trì Tĩnh cực kỳ đa nghi, nàng hầu hạ hắn cũng đã hơn một năm, tin tức hữu dụng duy nhất có thể dò được trên người hắn là một ngày nọ khi hắn say đã nói với nàng rằng Yên vương bẩm báo cho giấy tờ tổ tiên của Hồng lô tự ở kinh thành, che giấu năm sinh thực tế của hắn một tuổi.
Nhưng Trăn Trăn lại không nói việc này cho nàng.
Lúc cá nước thân mật, nàng đã cũng từng chìm đắm trong sự dịu dàng ngắn ngủi của Uất Trì Tĩnh.
Uất Trì Tĩnh thân phận cao quý, đẹp trai bẩm sinh và có tài năng xuất chúng, hắn là một người rất xứng đáng được vinh danh.
Nếu nói từ thích, vậy nàng nhất định nói thích hắn.
Nhưng cho đến bây giờ, cái thích này cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi Trăn Trăn tạm thời kéo bản thân khỏi tâm trạng buồn bã trở lại hiện thực, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Nguyên vẫn đang lo lắng nhìn nàng ấy.
Trăn Trăn có thể tinh tế nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên thấy nàng ấy một mực nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nhìn tỷ như vậy?”
“Tỷ không cảm thấy, ánh mắt của tỷ và Yên thế tử rất giống nhau sao?”
Thẩm Nguyên bật cười, bất đắc dĩ trả lời: “Muội không nhìn thấy ánh mắt của hắn gần đến như vậy đâu, nhưng nếu người khác có chỗ giống nhau là điều rất bình thường mà.”
Trăn Trăn đột nhiên giơ hai lòng bàn tay nhỏ nhắn lên, ra hiệu muốn nói bên tai Thẩm Nguyên.
Sau khi Thẩm Nguyên tiến lại gần, liền nghe Trăn Trăn hạ thấp giọng, nói: “Muội nói cho tỷ biết hai bí mật, một là mùa xuân năm ngoái, Uất Trì Tĩnh từng lặng lẽ tới kinh thành một chuyến, cũng là vào lúc đó, hắn đưa Đường Vũ Lâm trước đây chưa từng gặp mặt về biên giới nước Yên.

Một điều khác là… Năm sinh của hắn bị Yên vương che giấu.

Uất Trì Tĩnh cũng giống như tỷ, thực tế đều sinh vào năm Thái Khang thứ sáu.

Mà năm Thái Khang thứ sáu, Yên vương Uất Trì Hành cũng không có rời khỏi kinh thành, đến nước chư hầu…”
Nói đến đây, sắc mặt của Thẩm Nguyên hơi thay đổi.
Sau khi cau mày nhìn Trăn Trăn bên cạnh, liền thấy nàng ấy cắn môi lại nói: “Muội nghe nói… Mối quan hệ của tỷ với cha tỷ không được tốt lắm.

Vĩnh An Hầu năm đó đưa tỷ đến Dương Châu nuôi dưỡng, vốn đã là chuyện lạ rồi.

Đương nhiên chuyện này cũng có thể là do muội suy nghĩ nhiều thôi, muội chỉ muốn nói suy đoán của muội cho tỷ biết, cũng muốn cho tỷ chú ý nhiều hơn một chút thôi.”
Vẻ mặt của Thẩm Nguyên trở nên có chút ngưng trọng.
Ý của Trăn Trăn chẳng lẽ đang hoài nghi… Nàng là nữ nhi riêng của Yên Vương?
Nhìn Thẩm Nguyên làm ra như thế
Sau khi vẻ mặt nghiêm túc, Trăn Trăn vội vàng giải thích nàng: “Tỷ đừng nghĩ quá nhiều, đây chỉ là suy đoán của muội thôi.”
Thẩm Nguyên lắc đầu.
Cho dù Yên vương kia thật sự là phụ thân ruột của mình, vậy thì sao chứ?
Nhiều năm như vậy, Yên vương chưa từng đến tìm nữ nhi là nàng, có khác gì đem nàng trở thành công cụ thông gia giống Thẩm Hoằng Lượng mà nàng không quan tâm?
Bây giờ, nàng đủ tin tưởng trượng phu Lục Chi Quân, gia đình cũng rất vững chắc, mỗi ngày nàng đều sống rất hạnh phúc, không cần phải đi nhận người chỉ sinh ra nhưng không chăm sóc kia làm phụ thân.
Về phần rất có thể cùng nàng là huynh muội ruột, hoặc là tỷ đệ ruột Uất Trì Tĩnh.
Trăn Trăn đã quyết định cắt đứt quan hệ với hắn, vậy nàng thân là bạn của Trăn Trăn, tất nhiên không cần phải nhận huynh đệ là hắn nữa.
Chỉ từ khi Trăn Trăn lắc đầu với nàng, ý bảo nàng ấy là không thích Uất Trì Tĩnh, cũng đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Uất Trì Tĩnh thực sự là nhân trung long phượng, tướng mạo cũng cực kỳ đẹp trai.
Tất cả những ưu điểm như vậy cộng lại với nhau, cũng không đủ để làm cho Trăn Trăn thích hắn, vậy chứng tỏ thái độ của người này với thiếp thất cực kỳ tồi tệ.
Đã như thế, Trăn Trăn không cần phải tiếp tục đi theo hắn nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.