Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 91: 91: Cho Thẩm Nguyên Một Thân Phận Trưởng Công Chúa




Hai tháng sau, kinh thành sẽ vào lễ Thất Tịch của một năm nữa.
Yên thế tử Uất Trì Tĩnh có công cứu trợ thiên tai ở biên giới Vân Nam, hơn nữa bình an trở về kinh thành, Thái hậu ở điện Thái Hòa thay mặt hoàng đế đang bị bệnh tiến hành khen ngợi Uất Trì Tĩnh.
Ban thưởng cho hắn một vạn lượng vàng, rồi ra lệnh cho Lại bộ đề bạt Uất Trì Tĩnh làm chánh nhị phẩm Công bộ thượng thư của vương triều này.
Trước khi Uất Trì Tĩnh vào Cấm Thành thì đã thay xong quan phục màu đỏ nghiêm nghị, sau khi cầm lá bài quỳ xuống đất, cung kính tạ ơn Thái hậu, khuôn mặt tuấn tú, sạch sẽ của nam nhân vẫn chưa có chút vui mừng nào sau khi được phong thưởng, ngược lại có chút nặng nề.
Một canh giờ trước, đánh ngựa đi từ cửa thành Vĩnh Định vào kinh, trong lòng Uất Trì Tĩnh không biết vì sao có cảm giác bất an khó có thể diễn tả thành lời.
Luôn cảm thấy sau khi hắn đi biên giới Vân Nam, kinh thành liền xảy ra chuyện gì đó, vả lại chuyện này còn có liên quan đến mỹ thiếp Trăn Trăn của hắn.
Cho nên, sau khi Uất Trì Tĩnh yết kiến kiến Thái hậu trong hoàng cung xong, cũng không dám trì hoãn quá nhiều, sau khi đi ra từ Ngọ Môn, liền nhanh chóng roi vọt chạy về phủ đệ của thế tử vương gia chư hầu trong kinh.
Lần này Uất Trì Tĩnh trở về, so với trước khi rời kinh đã ốm đi một chút, màu da cũng sạm hơn lúc trước do phơi nắng khá lâu, có thể thấy xương của người hắn rõ ràng hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng khỏe khoắn hơn, khí chất ôn hòa dần dần phai nhạt, lại càng thêm khí chất của nam tử.
Sau khi hắn vào sảnh chính, nha hoàn nội thị cung kính gọi một tiếng: “Thế tử.”
Vẻ mặt của Uất Trì Tĩnh coi như bình tĩnh, sau khi hắn nhìn thoáng qua khung cảnh trong sảnh, liền lạnh nhạt hỏi một nha hoàn trong đó: “Sao Trăn di nương lại không có ở đây?”
Vẻ mặt của nha hoàn hơi né tránh, sau khi hé cánh môi ra, chỉ run giọng trả lời: “Trăn… Trăn di nương nàng…”
Thấy nha hoàn muốn nói lại thôi, trong lòng Uất Trì Tĩnh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ trong đầu.
Tính tình thường ngày của hắn luôn bình tĩnh tự chủ, nhưng sau khi nghe nha hoàn kia trả lời, hiếm khi lộ vẻ lo lắng trước mặt hạ nhân, thậm chí là ảm đạm.
Nam nhân nhíu chặt hàng lông mày, lớn tiếng lại hỏi: “Trăn di nương rốt cuộc bị làm sao?”
Uất Trì Tĩnh xưa nay đối đãi với người khác, trông như là một quý công tử tao nhã, trên thực tế hắn lại là một người có lòng dạ nham hiểm rất sâu.
Người như vậy, xưa nay rất ít khi tức giận.
Một khi thật sự tức giận với người khác, còn đáng sợ hơn so với Tu La, Diêm Vương.
Nha hoàn bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, lúc này mới nói hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Uất Trì Tĩnh đi Vân Nam ——
“…… Sau khi Trăn di nương trở về sau khi bị làm nhục ở Lưu Viễn Hầu phủ, đã bị… Thẩm thị phu nhân Trấn Quốc công tự xưng là nghĩa tỷ của nàng đón đi, nói muốn cho nàng ở lại công phủ một thời gian.


Sau khi di nương đi theo phu nhân, nô tỳ cũng đã phái người đi đón di nương, nhưng di nương không chịu trở về phủ.

Thế tử cũng biết quyền lực của Trấn Quốc công ở kinh thành là như thế nào, nếu hắn muốn cho người mang di nương đi, Hoàng Thượng và Phủ doãn Thuận thiên phủ cũng không thể làm gì với hắn.”
Nha hoàn run rẩy nói xong, ánh mắt của Uất Trì Tĩnh cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Lần này nam hạ đi biên giới Vân Nam, Uất Trì Tĩnh cũng đã trải qua vô số khó khăn hiểm trở, thậm chí còn từng bị thích khách ám sát mấy lần.
Nhưng mỗi một lần, hắn ta đều có thể may mắn sống sót.
Cho dù trong quá trình cứu trợ thiên tai, gặp phải một vài vấn đề khó giải quyết nhưng Uất Trì Tĩnh có thể thần kỳ gặp phải cao nhân chỉ điểm.
Những chuyện xảy ra trên người hắn ta, tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là có người cố tình phái người âm thầm bảo hộ hắn ta.
Có thể có người có quyền thế như thế ở các nơi trong Kỳ triều chỉ có vị Thủ phụ đại nhân Lục Chi Quân trong triều mà thôi.
Cũng chính vì có kinh nghiệm ở Vân Nam nên Uất Trì Tĩnh cũng đoán được kế hoạch của Lục Chi Quân, có lẽ Thái tử mà hắn thực sự nhìn trúng không phải là Uất Trì Trinh, mà là hắn ta.
Phái hắn đi biên giới Vân Nam cũng là để cho hắn ta có một cơ hội kiến công lập nghiệp, có một công tích như vậy, lợi thế của hắn ta ở vị trí đó lập tức tăng lên rất nhiều.
Nhưng dù sao Lục Chi Quân cũng là người đa nghi và cẩn thận.
Mặc dù âm thầm nâng đỡ hắn ta, nhưng đồng thời cũng đang đề phòng hắn ta.
Uất Trì Tĩnh đã mất mẫu thân từ nhỏ, lão Yên vương thì đang hấp hối ở nước Yên, mà hắn ở nước Yên cũng cho cấp dưới đắc lực và trung thành nắm giữ triều cục của nước chư hầu.
Hắn ta là người nhìn như là không có gì vướng bận.
Chỉ có Uất Trì Tĩnh là người biết rõ nhất, thiếp thất mà hắn ta nhìn như không để trong lòng, thật ra cũng là người mà hắn ta để ý nhất.
Uất Trì Tĩnh không thể xác định được liệu Lục Chi Quân bắt Trăn Trăn làm con tin, để đạt được mục đích kiềm chế hắn ta hay không.
Ở phủ thế tử chưa được một lúc, Uất Trì Tĩnh đã dùng tốc độ nhanh nhất đến Trấn Quốc Công phủ của Lục gia.
Trước cánh cổng kiểu vuông cao chót vót của công phủ, có hơn mười người hầu vạm vỡ cầm giáo.

Thấy có nam tử lạ đến, người hầu đứng đầu lập tức vung giáo ngăn hắn ta lại.
“Ai đang tới?”
Lông mày của Uất Trì Tĩnh hơi nhíu lại, khuôn mặt sạch sẽ và nghiêm nghị, trầm giọng đáp lại: “Làm phiền thông báo với Trấn Quốc công một tiếng, Yên vương thế tử Uất Trì Tĩnh đến cầu kiến.”
Người đứng đầu dưới đánh giá nam nhân trẻ tuổi tuấn tú từ trên xuống, lập tức sai quản sự phủ viện vừa vào cửa đến nội trạch thông báo với chủ quân.
Vẻ mặt của Uất Trì Tĩnh ngưng trọng đứng thật lâu, hắn ta hơi lay động ống tay áo rộng của quan phục, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cung kính: “Yên thế tử, mời vào.”
Người ra phủ nghênh đón hắn ta là tùy tùng thân cận của Lục Chi Quân, Giang Phong.
Sau khi Uất Trì Tĩnh nhàn nhạt gật đầu, liền được Giang Phong dẫn đến Thiều Viên ở phía tây công phủ.
Vào giữa mùa hè, trên hồ Hàm Đạm nở đầy hoa sen, cảnh quan tươi sáng, tựa như tranh vẽ.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Phong, Uất Trì Tĩnh một mình đi qua cây cầu cong, đến Thủy Ương lầu các, hắn ta nhìn thấy cửa sổ của lầu các đều dùng đá vân mẫu để chế tạo ra ngói minh, cổ xưa, lịch sự, tao nhã, nhưng lại không mất đi vẻ cao quý của công hầu thế gia.
Sau khi Uất Trì Tĩnh nhíu mày, di chuyển đến tầng một của sảnh thuyền của lầu các, liền thấy Lục Chi Quân mặc một bộ màu trắng, khí chất trầm ổn ngồi ngay ngắn ở một bên bàn trà.
Mặc dù Lục Chi Quân mặc y phục của văn sĩ, nhưng không hề có vẻ nhu nhược của văn nhân, nam nhân đã đắm chìm trong quyền thế từ lâu, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.
Hắn hoàn toàn khác với văn thần trong ấn tượng của Uất Trì Tĩnh, loại khí chất phức tạp và kiêu ngạo này, ngược lại là sự độc chiếm và hung ác nham hiểm chỉ có ở đế vương.
Lục Chi Quân thấp giọng ra lệnh nói: “Yên thế tử, mời ngồi.”
Sau khi Uất Trì Tĩnh ngồi xuống, không lập tức đề cập ngay với Lục Chi Quân chuyện muốn tìm Trăn Trăn.
Lục Chi Quân chủ động rót một chén trà cho hắn ta, không hỏi nguyên nhân Uất Trì Tĩnh đột nhiên đến phủ, chỉ tán thưởng nói: “Yên thế tử tuổi còn trẻ, lần đầu tiên được bổ nhiệm làm chuyện lớn như thế mà có thể có hành động như vậy, thực sự khiến bản quan nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Khí chất của Uất Trì Tĩnh trong sạch và cao quý, lạnh nhạt trả lời: “Lần này vào biên giới Vân Nam, cũng may ta được Quốc công hỗ trợ suốt chặng đường nên mới có thể bình an quay về kinh thành.”
Biểu hiện của Lục Chi Quân không thay đổi sau khi biết rằng Uất Trì Tĩnh đã đoán được rằng hắn đã sai người che chở chu toàn cho hắn ta suốt chặng đường.
Sau khi buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đối diện, hỏi: “Thê Yên thế tử đây có biết vì sao ta lại bảo vệ ngươi chu toàn không?”
Uất Trì Tĩnh vẫn chưa nói thẳng phỏng đoán trong lòng, trả lời: “Quốc công thân là trọng thần phụ trợ của Kỳ triều, tất nhiên là muốn cho quan viên cứu trợ thiên tai do triều đình phái đi được bình an trên mọi nẻo đường, để không làm lỡ vận mệnh của quốc gia, hoặc khiến dân chúng ở biên giới Vân Nam lâm vào nhiều cảnh khốn khó.”

Nói xong, Lục Chi Quân lại lãnh đạm cười nhạo một tiếng.
Lập tức, cũng không cố ý vòng vo với Uất Trì Tĩnh nữa, nghiêm giọng nói: “Thân thể của bệ hạ đang gặp nguy hiểm, bệnh cũng đã lâu rồi, thái y đã từng nói bệ hạ chỉ còn một năm tuổi thọ trong năm nay nữa thôi.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Uất Trì Tĩnh hơi thay đổi.
—— “Ta đã quan sát con cháu hoàng tộc trong triều rất lâu, mà cảm thấy duy chỉ một mình Yên thế tử ngươi, có thể đảm đương trọng trách.”
Lời này của Lục Chi Quân rất rõ ràng.
Thì ra hắn thật sự muốn hỗ trợ hắn ta leo lên vị trí này.
Uất Trì Tĩnh hơi híp mắt, che giấu sự kinh ngạc trong lòng, lại hỏi: “Dựa vào quyền thế của Quốc công hiện giờ, vì sao lại cam lòng giúp đỡ thế tử của vương gia chư hầu như ta chứ?”
Lục Chi Quân lúc này đứng dậy từ trước bàn, hắn đi tới bên cạnh cửa sổ chi trích ngói minh bên cạnh sảnh thuyền, rồi nhẹ nhàng xoay xaoy ngọc ban chỉ trên ngón tay cái.
Uất Trì Tĩnh nghiêng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân, thấy trong hồ Hạm Đạm bỗng dưng có một con cá màu đỏ nhảy lên khỏi mặt nước.
“Tủm ——” một tiếng sau đó.
Giọng nói trầm thấp của Lục Chi Quân vang lên một lần nữa: “Một năm trước, vào ngày yết bảng kỳ thi mùa xuân, ngươi đã từng tự mình vào kinh thành, còn dẫn biểu huynh của Thẩm Nguyên về nước Yên.

Khi đó ta đã nghi ngờ quan hệ giữa Thẩm Nguyên và ngươi.”
Nói đến đây, Lục Chi Quân quay đầu lại lần nữa và nhìn về phía Uất Trì Tĩnh.
“Ta biết, ngươi là huynh trưởng sinh đôi của Thẩm Nguyên.

Mẹ đẻ của ngươi không phải là Nhâm vương phi, mà là nguyên phối (vợ cả đầu tiên) của Vĩnh An hầu, Đường thị.”
Đúng lúc này, tay phải đang cầm chén trà của Uất Trì Tĩnh khẽ run lên khi Lục Chi Quân vừa dứt lời.
Nước trà trong suốt cũng theo đó tràn ra, vẻ mặt của Uất Trì Tĩnh trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Cái gì gọi là bày mưu tính kế, hôm nay hắn ta mới thật sự cảm nhận được.
Vốn tưởng rằng Lục Chi Quân không biết thân thế thật sự của Thẩm Nguyên, nhưng không ngờ, từ một năm trước hắn đã nghi ngờ việc này.
Lục Chi Quân ngồi lại ghế gập bên cạnh bàn trà, vẻ lạnh lùng trên mặt đã phai đi, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp như trước: “Đương nhiên, ta chọn giúp ngươi không phải không có điều kiện.”
Uất Trì Tĩnh ngước mắt nhìn hắn, hỏi: “Điều kiện của Quốc công là gì?”

Giọng điệu của Lục Chi Quân càng thêm trịnh trọng: “Phải cho Thẩm Nguyên thân phận trưởng công chúa, vả lại sự thật năm đó, không nên nói cho nàng biết.

Ta không muốn cho nàng biết rằng nàng thật ra là nữ nhi do Yên Vương vứt bỏ.”
Đôi mắt phượng của Uất Trì Tĩnh mở to hơn, khó có thể tin hỏi: “Ngươi cũng biết chuyện năm đó cha ta giữ đứa bé khó giữ lại sao?”
Lục Chi Quân cười lạnh một tiếng: “Trên đời này không có bức tường kín nào mà không có kẽ hở, Yên vương là một kẻ làm chuyện bất chính với thê tử mình, nhưng lại là nam nhân không có trách nhiệm với mẫu thân ngươi.

Mấy ngày trước, Thẩm Hoằng Lượng vừa mới bị phế bỏ tước vị, nếu không phải Thẩm Nguyên cần một bối cảnh nhà mẹ cường đại thì ta không muốn cho nàng nhận loại người đó làm phụ thân.”
Uất Trì Tĩnh nặng nề trả lời: “Đương nhiên cái này, là cha ta… Nợ mẫu thân ta, và muội muội ta.

Nếu trong tương lai, ta thật sự có thể leo lên vị trí đó thì thân phận trưởng công chúa tất nhiên sẽ là của nàng.

Cũng như không thể thiếu đất phong và thái ấp.”
“… Chuyện năm đó, ngay cả nam tử là ta nghe xong, còn cảm thấy tàn nhẫn, chân tướng như thế, tất nhiên là không thể nói cho muội ấy biết được.”
Lục Chi Quân rót trà cho Uất Trì Tĩnh lần nữa, lại hỏi: “Lần này, thế tử vào Vân Nam, có bị thổ ty địa phương cản trở không?”
Sau khi Uất Trì Tĩnh nhấp một ngụm trà, trả lời: “Ở biên giới Vân Nam, điều kiện nước, thổ nhưỡng và con người phức tạp hơn so với Bố chính sứ còn lại của Kỳ triều, nếu thật sự muốn thành lập nước chư hầu, cũng rất khó khăn.”
Không cần lãng phí quá nhiều nước bọt khi nói chuyện với người thông minh.
Lục Chi Quân vừa ném ra một câu, Uất Trì Tĩnh đã biết được tâm tư của hắn.
Uất Trì Tĩnh lại hỏi: “Tuy nhiên, nếu có Quốc công trấn giữ, tất nhiên sẽ yên ổn lâu dài, đất nước Đại Kỳ sẽ được nguyên vẹn.

Nếu Quốc công giúp ta lên ngôi, ta cũng sẽ hứa với Quốc công là lấy vị trí thân vương cho ngươi, cũng như ban tặng đồ Cửu Tích.”
___________
Tác giả có điều muốn nói: Lần này Nguyên tỷ thật sự trở thành công chúa điện hạ của Quân thúc òi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.