Thu Phục Nam Thần Phái Cấm Dục

Chương 4



Biên tập: Mama Tổng Quản

(*"▽`*)...(*"▽`*)

-------------------------------------------------

Thư Tâm thờ ơ nhìn đĩa cơm chiên trứng, sâu kín hỏi: "Đây chính là món sở trường cô làm được nhất đó hả?"

Giai Niên cười ngượng ngùng: "Anh đừng nhìn bề ngoài nó không đẹp mắt, thật ra hương vị vẫn không tệ đâu, không tin thì anh nếm thử xem.".

Thư Tâm tiện tay vơ lấy áo khoác màu đen đang vắt trên tay vịn của ghế salon, đứng lên: "Có lòng rồi, tôi không muốn bị ngộ độc thực phẩm."

Giai Niên coi bộ anh muốn ra cửa, lập tức cười híp mắt đi theo. Thư Tâm quay đầu lại liếc cô một cái: "Cô đi theo làm gì? Cô ở nhà ăn hết cơm chiên trứng cô làm đi."

Giai Niên ngửa đầu nhìn trần nhà, giả bộ ngu ngơ không nghe thấy.

Hai người một trước một sau lặng lẽ đi xuống lầu, Giai Niên vô thức muốn dắt chiếc xe điện đang đậu trước cửa của cô ra, kết quả vửa đi được hai bước, đã bị Thư Tâm ở sau lưng gọi lại: "Cô dắt nó ra làm gì? Chúng ta lái xe đi luôn."

Giai Niên khó hiểu: "Sao thế, chỗ chúng ta sắp đến ăn trưa xa lắm hả?"

Thư Tâm lắc đầu: "Xa lại không xa."

Giai Niên dùng vẻ mặt khinh bỉ: "Không xa mà anh còn đòi lái xe, đi xe đạp điện có phải tiện hơn không? Lại không sợ bị kẹt xe."

Thư Tâm bỏ hai tay vào trong túi quần, rủ mắt từ trên cao xuống nhìn cô, nhìn tới nửa ngày cũng không đáp lời nào.

Giai Niên nhìn biểu cảm của Thư tâm, trong nháy mắt tâm sáng như gương: "Chẳng lẽ... Thư Tâm vĩ đại anh không biết chạy xe đạp điện? Không sao không sao, không biết chạy xe xe đạp điện cũng không có gì mất mặt, chị đây chở cưng."

Lời này của Giai Niên vốn muốn đùa với Thư Tâm, rốt cuộc Thư Tâm lại lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô một hồi, đột nhiên cười: "... Chị?"

Rõ ràng giờ này là giữa trưa, mà lúc này Giai Niên vẫn đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng không hiểu vì sao, Giai Niên bỗng nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh từ bên cạnh cô thổi qua. Vì thế Giai Niên lập tức giục: "Lái xe lái xe, anh nói lái xe thì lái xe, nghe anh..."

Nói xong Giai Niên mới ý thức được lời này hình như có hơi... Oh, thế là lại lập tức sửa lời: "Ý của tôi là, chúng ta lái xe đi ăn cơm ha."

Kết quả lúc này Thư Tâm không chịu: "Lái xe cái gì, không phải cô nói sẽ chở tôi đi sao?" Nói xong, Thư Tâm liền nhấc chân dài bước tới chỗ chiếc xe đẹp điện của Giai Niên.

***

Giai Niên cảm thấy mình đã rước phiền phức lớn vào thân rồi.

Nói sao nhỉ, trước kia cô cũng không phải cô chưa từng dùng xe đạp điện chở ai, nhưng những người cô chở trước đó đều là những người có quan hệ thân thiết, ví dụ như bà nội, ví dụ như Ôn Thanh, còn có... cháu gái cháu trai của dì Liêu lầu dưới. Hay nói cách khác, yên sau xe đạp điện của Giai Niên, lần đầu chở đàn ông. Hơn nữa, còn là một người đàn ông chỉ mới gặp có hai lần.

Giai Niên vẫn nghĩ chở đàn ông hay chở phụ nữ, ngoại trừ khác nhau về cân nặng ra, hẳn cũng không có khác biệt gì quá lớn. Bây giờ mới biết, ngoại trừ khác nhau về cân nặng, còn có khác biệt về khoảng cách - Thư Tâm hận không thể trực tiếp ngồi lên thùng xe đạp điện của cô.

Thư Tâm ngồi cách xa cô như vậy, gặp đường bằng phẳng thì cũng không sao, nhưng lúc lên dốc xuống dốc, Giai Niên thấy rất khó chạy. Thế nên lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đầu tiên, Giai Niên nhịn không nổi nữa nói với Thư Tâm ở sau lưng: "Thư Tâm vĩ đại, có thể phiền ngài ngồi xích lại gần ta một chút được không?".

Kết quả Giai Niên vừa dứt lời, đã nghe Thư Tâm ở sau lưng trả lời nhẹ hều: "Không thể!"

Giai Niên: "..."

A a a a, quỷ tha ma bắt anh đi.

Không xích lại thì không xích lại, ai thèm!

Giai Niên hì hà hì hục chở theo Thư Tâm như muốn ngồi lên thùng xe chạy qua hai con đường, sau đó... lúc cách nhà hàng Thư Tâm nói còn chưa đến 100 mét, lại bị hai vị cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ chặn lại.

Cảnh sát giao thông A từ xa đã ngoắc ngoắc hai người bọn họ: "Ài, hai người các người, tấp vô tấp vô, đúng, chính là hai người, không cần nhìn người khác, tấp vô."

Giai Niên mặt xám mày tro xuống xe, sau đó giật giật ống tay áo của Thư Tâm, nói nhỏ: "Ê nè, gặp cảnh sát giao thông rồi, lúc này coi như hai chúng ta xong đời luôn."

Từ lúc bị cảnh sát giao thông chặn lại, trong lòng Thư Tâm đã có dự cảm không tốt, giờ phút này nghe Giai Niên nói thế, loại dự cảm không tốt này càng mãnh liệt hơn. Quả nhiên, một giây sau nghe Giai Niên nói tiếp: "Đợi lát nữa anh nhớ xem sắc mặt tôi mà làm theo! Tôi kêu anh nói thì anh mới được nói đó!".

Thư Tâm: "..."

Bây giờ, anh giả vờ không quen cô còn kịp không?

Người đầu sỏ là Giai Niên cùng một người mặt đang ngơ ngác là Thư Tâm, đứng nghiêm chỉnh trước mặt chú cảnh sát giao thông nghe dạy bảo.

Cảnh sát giao thông A dáng vẻ nghiêm khắc: "Mấy người không biết không phải xe gắn máy thì không được phép chở ngưởi à?"

Giai Niên thành thật gật đầu: "Dạ biết, nhưng con không phải cố ý chở người đâu ạ, các chú nghe con giải thích tí xíu...".

Từ đầ, cảnh sát giao thông B đã chuẩn bị ghi hoá đơn nộp phạt, nghe nói như thế liền nở nụ cười: "À, vậy cô giải thích đi! Chúng tôi đang nghe đây."

Giai Niên: "Bạn trai con đau dạ dày, con vội vàng chở anh ấy đến bệnh viện kiểm tra nên mới vi phạm quy định. Các chú cũng biết, khoảng thời gian này, rất khó đón được xe. Lúc đầu, bạn trai con còn đề nghị tự lái xe, nhưng con biết cơ thể anh ấy hiện giờ không được khoẻ, như vậy không phải càng rắc rối hơn sao? Cho nên con cũng chỉ đành phải...".

Cảnh sát giao thông A hừ lạnh một tiếng: "Cho nên cô cũng chỉ đành phải biết luật mà còn phạm luật?".

Giai Niên nhìn xuống hòn đá nhỏ dưới chân, giả bộ đáng thương: "Con biết sai rồi! Sau này con tuyệt đối sẽ không tái phạm, niệm tình đây là lần đầu con vi phạm, các chú tha cho con lần này đi được không?".

Thư Tâm: "..."

Có quỷ mới tin cô là lần đầu tiên chở người khác, rõ ràng là một tay lái lụa mà.

Cảnh sát giao thông B liếc nhìn Giai Niên, lại liếc sang Thư Tâm đang đứng sau lưng Giai Niên, sau đó hỏi Giai Niên: "Cô xác định cậu ta là bạn trai của cô à? Sao tôi cảm thấy cậu ta giống như là không quen cô vậy."

Cảnh sát giao thông A cũng nói: "Thành phố A gần đây có rất nhiều tài xế xế lái xe lậu, không phải cô cũng là thành viên trong số đó chứ?".

Giai Niên khóc không ra nước mắt: "... Tất nhiên là không phải!". Nói xong lại nhịn không được lấy tay giật giật tay áo của Thư Tâm: "Anh cũng nói gì đi!".

Thư Tâm liếc Giai Niên một cái, giật ống tay áo của anh ra khỏi bàn tay nhỏ bé, cuối cùng cũng cố mà mở miệng nói ra: "Giờ cô cho tôi nói chuyện rồi à? Không phải lúc mới hồi nãy không cho tôi nói sao?".

Cảnh sát giao thông A và cảnh sát giao thông B nghe thế thì nhìn nhau cười: "Chao ôi, gia phong thật nghiêm nha! Được rồi, ký tên ở đây, sau đó đóng tiền nộp phạt, thì hai người có thể đi rồi, nhưng lần sau đừng tái phạm nữa."

Giai Niên mặt xám ngoét nhìn Thư Tâm đóng tiền phạt, chờ chạy được một khoảng xa xa, mới nhỏ giọng lảm nhảm: "Sao tôi nói chúng ta là người yêu mà họ không tin, còn anh nói đại một câu họ tin ngay luôn hả? Chẳng lẽ là tại nhìn anh đẹp hơn?"

Thư Tâm vốn dĩ không muốn đáp lại cô - cái chuyện mất mặt bị cảnh sát giao thông chặn lại bên đường phạt tiền này, anh sống suốt hai mươi tám năm, chỉ gặp phải trong cơn ác mộng mà thôi. Nhưng hôm nay nó lại xuất hiện sống động trong thế giới hiện thực.

Quả đúng là... ác mộng thành sự thật!

***

Chỗ Thư Tâm dắt Giai Niên đi ăn là nhà hàng Cảng Thức Trà. Nhà hàng này mặc dù không lớn, nhưng trang trí rất tinh tế, mà bên trong tuy đông khác, nhưng cũng không ồn ào.

Hai người vừa ngồi vào bàn, đã có phục vụ tươi cười đưa thực đơn tới. Thư Tâm ra hiệu cho phục vụ đưa thực đơn cho Giai Niên ở phía đối diện, còn mình thì cầm bình nước nóng trên bàn bắt đầu cẩn thận, kiên nhẫn tráng đồ dùng trên bàn.

Giai Niên lật xem hết thực đơn một lượt như đang cưỡi ngựa xem hoa, gọi cháo hầm hải sản và bánh bao nhân tôm kiểu Hồng Kông, sau đó hỏi Thư Tâm ở phía đối diện: "Nè, chỗ này chắc anh thường hay tới, đối với đồ ngọt anh có đề cử món nào không?"

Thư Tâm tiện tay cầm lấy thực đơn mở ra xe, sau đó chỉ vào một món ngọt trong đó rồi nói với Giai Niên: "Món này hương vị cũng không tệ, cô có muốn ăn thử không?"

Giai Niên thò đầu qua xem món ngọt Thư Tâm chọn xong, cả người đều bùng nổ: "... anh có ý gì hả?".

Thư Tâm ngỡ ngàng: "Không phải cô kêu tôi đề cử sao?".

Giai Niên hừ lạnh: "Trong thực đơn có nhiều đồ ngọt đến thế, anh đề cử cái gì không đề cử, sao hết lần này đến lần khác lại đề cử món đu đủ sữa dừa đá xay hả? Tôi thấy anh căn bản là đang cười nhạo tôi."

Cuối cùng Thư Tâm cũng phản ứng kịp lí do vì sao Giai Niên lại xù lông lên: "Tôi không có ý đó, cô suy nghĩ nhiều quá rồi."

Giai Niên: "Rõ ràng là anh không có ý tốt.".

Thư Tâm: "Cô nhạy cảm quá rồi. Hơn nữa, cô bây giờ cũng quá tuổi rồi, ăn cái đó còn có tác dụng gì chứ?".

Giai Niên: "..."

Thật nực cười!

Thư Tâm cầm lấy thực đơn mở ra, lại gọi thêm cơm thịt bò, một đĩa vịt nướng, bánh sầu riêng, chân gà hấp đậu và miến xào bò. Giai Niên vừa mới quyết định đơn phương cắt đứt quan hệ với Thư Giao, chẳng qua nhìn thấy anh hết chọn món này tới món khác, cuối cùng kiềm chế không được hỏi một câu: "... Anh có mang tiền không đó?".

Đừng trách vì sao Giai Niên lại hỏi như vậy, suy cho cùng cũng do Thư Tâm đã từng ra ngoài ăn nhưng lại không mang ví.

Kết quả Thư Tâm liếc cô một cái: "Tiền phạt vừa rồi không phải là tôi nộp sao?"

Giai Niên: "..."

Người này thật đúng là hết nói nổi.

Sự thật chứng minh mặc dù Thư Tâm là người mở miệng luôn khiến người khác nghẹn họng, nhưng chọn nhà hàng vẫn không tệ, không chỉ có bối cảnh tốt, mà mùi vị đồ ăn cũng coi như không tệ. Giai Niên vừa ăn vừa cảm thán: "Sớm biết đồ ăn ở nhà hàng này ngon như vậy, tôi đã hẹn sư huynh và Ôn Thanh tối nay đến đây ăn rồi."

Nghe thấy xưng hô "Sư huynh" này, động tác ăn cơm của Thư Tâm ngừng lại một chút, sau đó, lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì.

Lúc tính tiền, Giai Niên vốn muốn AA(*), nhưng vừa mới lấy tiền ra, tay đã bị Thư Tâm đè xuống. Giai Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt bất mãn của Thư Tâm, đành cất ví tiền vào balo lại: "Vậy lần này anh mời đi, lần sau tới tôi.".

(*): Nghĩa là chia đôi tiền đó.

Thư Tâm: "Không cần. Cô nghèo như vậy, tôi không nỡ xài tiền của cô."

Giai Niên: "..." Có tin tôi rút tiền trong thẻ ra quăng vào mặt anh không?

___________________________

Chuyện phúc lợi: Ta đã tạo 1 blog cá nhân trên Facebook tên là "Mama Tổng Quản". Nó chỉ là của riêng ta thôi. Thế nên bắt đầu lại từ con số 0. Ta treo phúc lợi khi trang đạt được các mốc 77 like, 777like và 7777 like nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.