Chương 111
Đường Thi hôn mê tận hai ngày, lúc đó đã hơn nửa đêm, Bạc Dạ ôm Đường Thi toàn thân đầy máu đến bệnh viện, sau một cuộc điện thoại, Giang Lăng từ nhà chạy đến phòng mổ. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta khẽ cau mày.
“Trước đây vợ của anh có mắc chứng bệnh trầm cảm không?”
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Giang Lăng mặc một chiếc áo choàng trắng, đi đến chỗ Bạch Dạ hỏi.
Bạch Dạ trầm mặc một hồi lâu, sau đó phun ra một câu: “Đúng vậy.”
Giang Lăng cười nhạt: “Nếu như vậy thì xin chúc mừng anh, nếu như anh muốn ép cô ấy chết thì cần gì phải vất vả đưa cô ấy đến bệnh viện như vậy! Muộn mấy phút nữa để cho cô ấy chết đi không phải tốt hơn sao?”
Trong lòng Bạch Dạ nhói đau, nhanh chóng hỏi lại: “Tại sao lại nói tôi muốn giết cô ấy?”
“Cô ấy mắc chứng bệnh trầm cảm.”
Giang Lăng cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh: “Tôi dám thề, nếu không phải anh bắt ép cô ấy làm cái gì hoặc làm cô ấy phát bệnh trở lại, chắc chắn cô ấy sẽ không cắt cổ tay tự hại mình! Anh không biết sao, thời điểm cô . ấy cắt cổ tay mình cũng đã không muốn tiếp tục sống nữa!”
Khi Giang Lăng nói đến đây, anh ta gần như đang nói chuyện một cách khó nhọc, anh ta cũng không thể hiểu nổi, nếu như Bạc Dạ yêu Đường Thi thì tại sao anh lại tổng cô ấy vào ngục giam, nếu như không thương yêu, vậy vì cái gì mà lại quan tâm cô ấy những lúc như này. Rốt cuộc là anh muốn gì?
Bạc Dạ tái mặt vì những lời nói của Giang Lăng, anh lập tức nói: “Tôi không có… Tôi không ép cô ấy. Tôi chỉ là… Muốn cho cô ấy ở lại nhà họ Bac.”
Năm năm trước, trong giới con nhà giàu, Đường Thi vẫn luôn là người được bọn họ kính trọng, cho dù năm năm trước Đường Thi xảy ra chuyện gì không biết, cũng luôn có người giúp đỡ cô. Trước giờ Giang Lăng cũng luôn duy trì sự tôn kính này, gặp gỡ nhiều như vậy, có thể là từ năm năm trước đến bây giờ, cô đã kiên cường khiến cho không ai có thể tưởng tượng nổi. Nhưng… là một người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ như vậy, lại hết lần này đến lần khác bị Bạc Dạ uy hiếp đến sup đổ!
Giang Lăng nhẹ giọng hỏi anh: “Bạc Dạ, rốt cuộc lòng dạ của anh còn độc ác đến mức nào?” Đồng tử của Bạc Dạ co lại, lời nói của Giang Lăng tuy âm lượng không lớn nhưng lại như một nhát búa nặng nề trong lòng anh.
Hiếm khi Bạc Dạ để lộ ra trên khuôn mặt sự hoang mang tột độ như bây giờ, như là đang cố giải thích một điều gì đó: “Tôi không có… Tôi không có…”
“Đừng ép buộc cô ấy nữa, Bạc Dạ, nếu như năm năm trước Đường Thi thực sự giết người, cái giá mà cô ấy phải trả đã đủ lắm rồi.”
Giang Lăng nhìn chằm chằm vào mắt của Bạc Dạ, cố gắng nhìn ra dấu vết tội lỗi trên khuôn mặt của anh, nhưng không có, anh ta tiếp tục nói: “Nếu như… Năm năm trước, Đường Thi không giết người. Như vậy thì Bạc Dạ, anh nói cho tôi biết anh đã nợ cô ấy nhiều đến cỡ nào? Liệu cả đời này anh có trả đủ cho cô ấy không?”
Toàn thân Bạc Dạ run lên, máu chảy ngược, sống lưng bắt đầu trở nên lạnh, anh nhìn Giang Lăng: “Anh… đang nói giúp cho cô ấy sao?”
“Tôi đang nói sự thật.”
Giang Lăng đút hai tay vào túi áo và thở dài khi nhìn thấy bộ dạng của Bạc Dạ lúc này. Bạc Dạ có lẽ còn chưa hiểu được tâm tư thực sự, vì vậy Giang Lăng vỗ vỗ bờ vai của anh: “Bạc Da, tôi có vài lời muốn nói cho anh biết, trong lúc cô ấy vẫn còn ở đó, anh hãy mang tất cả những gì cần trả thì hoàn thành ngay đi.” Cái gì nên giải quyết… Cái gì nên trả… Anh nên giải quyết cái gì và nên trả nợ về cái gi?
Bạc Dạ lại trở nên hoảng sợ, Giang Lăng đã đi ra ngoài, anh đang ở trong phòng bệnh trông coi Đường Thi, sắc mặt của cô tái nhợt, như là không có hơi thở của sự sống trong con người cô.
Cả hai đêm, Bạch Dạ không chợp mắt một chút nào, hiện tại trong đầu anh là muôn vàn cảm xúc lẫn lộn khác nhau cần được trút bỏ ngay lập tức. Cho đến khi Đường Thi tỉnh lại.
Nhưng khi cô tỉnh lại, câu đầu tiên cô nói là: “Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi không giết người, tôi không giết người!”