Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 159



Chương 159

Ánh mắt sợ hãi này in sâu vào trong mắt của Tô Kỳ, anh ta cảm thấy có chút xót xa cho đứa trẻ trước mặt, bị bắt phải rời xa mẹ, ở nhà cha không thương mẹ không yêu, còn có An Như ngày nào cũng muốn giết chết cậu bé, đứa trẻ sống trong hào môn quả thật không dễ dàng gì.

“Này, cháu không muốn nói thì không nói, đến lúc cháu xuất viện rồi định tính thế nào? Một mình trốn đi à?”

“Cháu bị bắt cóc rồi…” Qua một lúc sau Đường Duy mới chậm rãi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, Tô Kỳ nghe xong cả người liền rụt về phía sau: “Chú không dám gọi cháu là con dê con nữa. Mẹ nó, cháu rõ ràng là một con sói con nha! Thủ đoạn độc ác như vậy, thằng cha nó, hình như đánh thẳng vào tim chú luôn vậy!”

“Con mẹ nó cậu ăn đậu hũ của người ta à?” Lúc Giang Lăng tiến vào liền mắng một câu: “Sao lại tự xưng là cha nuôi của người ta rồi?”

Tô Kỳ trợn mắt: “Nếu tôi vui tôi còn có thể làm cha nuôi của cậu nữa kìa!”

“Tôi không vui!” Giang Lăng cười mắng: “Tôi không chơi gay, cậu Tô Kỳ nghĩ lệch rồi.”

“Kỳ quái, ai nguyện ý bao dưỡng cậu chứ. Thằng nhóc qua đây, xem cha nuôi của cháu mua quần áo mới cho cháu này!”

Tô Kỳ đặt mấy bộ quần áo mới mua cho Đường Duy lên ghế sô pha, phòng bệnh cao cấp của bọn họ rất lớn, Giang Lăng đi vào dùng chân kéo chiếc bàn gấp ở sau cửa ra, trong tay mang theo một đống đồ ăn.”Mẹ kiếp, Giang Lăng, cậu có ý gì vậy, cậu đặt cái món gì vậy?” “Món Hồ Nam.” Giang Lăng cười: “Cực kỳ cay, cậu ăn được không?”

Tuổi của Giang Lăng còn nhỏ, tính tình ôn hòa hơn một chút, Đường Duy cảm thấy anh ta giống như một người anh lớn, chăm sóc người bị thương, là một người chính trực.”Ăn được!” Trong lòng Đường Duy có chút vui vẻ, gọi một tiếng: “Cảm ơn, anh Lăng!”

Tô Kỳ ôm lấy lòng ngực: “Không được, tại sao cháu gọi chú là chú mà lại gọi cậu ta là anh? Bọn chú chỉ cách nhau có hai tuổi.”

Đường Duy nói: “Vì anh Lăng trẻ!”

Tô Kỳ liếc mắt nhìn Giang Lăng: “Nhìn trên nhìn dưới cũng không thấy trẻ hơn chú ở chỗ nào, do chú già à?”

Giang Lăng và Đường Duy gật đầu lia lịa.”Hai mươi mốt tuổi cũng tính là già à?” Tô Kỳ kêu lên một tiếng: “Thôi xong, Lăng, bệnh viện của cậu có phẫu thuật thẩm mỹ không, tiêm cho tôi một ít dưỡng chất đi.”

Giang Lăng và Đường Duy bật cười, bọn họ đặt chiếc bàn gấp lên cuối giường bệnh của Đường Duy, sau đó đặt đồ ăn lên, Giang Lăng nói: “Vết thương của em còn đang phục hồi, vậy nên không được ăn quá cay, anh đã đặt cháo cho em.”

“Cảm ơn anh Lăng!”

“Mẹ nó, gọi anh Lăng gọi đến nghiện rồi à.” Tô Kỳ ở một bên không cam tâm hét lớn: “Vậy cháu cũng gọi chú là anh Kỳ đi.”

“Chú Kỳ.”

Tô Kỳ tức muốn thổ huyết: “Sao cháu cứ muốn làm cho người ta tức chết giống hệt mẹ cháu vậy?” .”Mẹ cháu làm người khác tức giận à?”

Đường Duy chớp chớp mắt: “Mẹ cháu vừa đẹp, khí chất lại tốt, không thể nào làm người khác tức giận được!” Nhìn dáng vẻ thằng nhóc này bảo vệ mẹ nó, Tô Kỳ tự hỏi không biết sau này muốn làm gì đó với Đường Thi thì Đường Duy có lật luôn nhà của bọn họ lên không.

“Vừa hay chờ mẹ của cháu dưỡng thương xong chú sẽ đưa cháu đến chỗ mẹ cháu, mẹ cháu chắc vẫn chưa biết cháu vừa trải qua một trận sinh tử đúng không?” Tô Kỳ liếc nhìn Đường Duy, tấm tắc cảm khái nói: “Tuổi nhỏ như vậy, sau này cháu lớn lên sẽ ghê gớm lắm đấy.”

“Bạc Dạ nhất định sẽ không nói chuyện này với mẹ cháu, ông ta bây giờ cũng không có gan nói với mẹ cháu đâu.” Đường Duy ưỡn ngực: “Cháu thành công báo thù Bạc Dạ, sau này sẽ cùng với mẹ trải qua cuộc sống chỉ có hai người rồi! Sẽ không có kẻ xấu nào dám bắt nạt hai mẹ con cháu nữa rồi.”

“Cuộc sống của hai người nhàm chán lắm, thêm chú vào nữa đi.” Tô Kỳ thằng thừng nói ra lời này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.