Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán Sư

Chương 11: Ra Ngoài Gặp Phải Cố Nhân!





"Cầm đi đi!" Cửu Dương phóng khoáng nói, mặc dù hắn rất thích thứ này, thế nhưng dù sao cũng là đồ vật nữ tử, đồ nhi thích, hắn liền tặng a!
"Cảm ơn sư phó, đồ nhi đi đây!"
Diệp Như Phong cáo biệt sư phó, mặc dù Cửu Dương thực lòng không nỡ, nhưng lại cười ha hả phất tay một cái, "Đi đi, đi đi, không nên ầm ĩ ta, chờ ta ngủ một giấc, ngươi lại trở về! Vô Song, bảo hộ tốt tiểu Phong Phong, bằng không ta quất chết ngươi!"
Vô Song công tử trịnh trọng gật đầu, lần này hắn không chống đối vì nhìn ra được Cửu Dương thật sự thương yêu đồ nhi này, đồ đẹ cứ đi như thế lẽ nào không đau.

"Chủ nhân, chúng ta đi thôi!"
Như Phong gật gật đầu, Vô Song mang nàng đi tới tầng cao nhất của tháp, Như Phong nhìn cửaa tháp một màu trắng, phiếm quang mang nhàn nhạt.
"Đây là người kia hạ phong ấn, sư phó của ngươi bị vây ở chỗ này ngàn năm, người kia cố ý thả người đi vào, hơn nữa thiết lập trận pháp, ngươi có thể không thể đi ra ngoài, chỉ có thể nhờ chính ngươi!" Vô song công tử dựa vào một bên, nhìn nàng, hoàn toàn một bộ dáng không liên quan tới ta, Như Phong nhéo nhéo mày, người này, là khế ước thú của mình sao?
"Ngươi có muốn đi vào hay không? Chờ ta ra, ngươi liền ra không được!"
Vô song công tử lập tức bay vào, hắn sẽ không hoài nghi năng lực của nàng, bởi vì hắn biết, nàng có khả năng trở ra. Như Phong đi vào giữa trận pháp, ánh vào trước mắt chính là hình ảnh không ngừng chém giết, máu tươi nhễ nhại, khắp nơi đều là thi thể, từng nhóm ma thú điên cuồng xông tới như muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Ấu trĩ!"
Như Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, môi mỏng khẽ mở, "Phong chi lưỡi dao sắc bén! Thanh (tiếng vọng của âm thanh)!"Ma thú trước mắt chen chúc mà đến, toàn bộ bị vô số lưỡi dao gió sắc bén giết chết biến mất trong nháy mắt.
"Chủ nhân, thực lực của ngươi..." Quá cường đại, vừa rồi uy lực chủ nhân phát ra?
"Đây là ảo cảnh, ta nghĩ năng lực của ta cao bao nhiêu ảo cảnh liền liền cao bấy nhiêu, tất cả đều là hư không mà thôi!" Nàng cũng không biết vừa nãy năng lực cao bao nhiêu, dù sao, trở thành hư không là được rồi.

"Chủ nhân..."
Ngươi cũng quá lợi hại, liếc thấy ra, xem ra cuộc sống sau này chắc chắn so với theo Cửu Dương tốt hơn. "Chủ nhân, ngươi còn có lục hệ không chưa có triệu hoán thú, ngươi muốn tìm được ma thú thích hợp sao?" Điểm này hắn có thể giúp!
Diệp Như Phong ra ngoài tháp, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống. Vô Song theo bên người nàng, một đỏ một trắng, rất được, chỉ là thân thể của nàng quá nhỏ, có vẻ không được xứng cho lắm.
"Ban đầu là tộc trưởng ở đây tống ta đi vào, ngươi nói chúng ta có nên hảo hảo cảm ơn hắn hay không, cho ta cơ hội như vậy?"
Vô Song nhìn chủ nhân khóe môi tươi cười, toàn thân run lên, thật là khủng khiếp, người nọ thật xui xẻo.
"Chủ nhân, ngươi muốn ta báo thù cho ngươi thế nào?"
Như Phong ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, bởi vì y phục trên người cũng sạch sẽ, cho nên lúc này dung mạo toàn bộ trông như một mỹ nhân khó gặp hại nước hại dân, mặc dù còn nhỏ, vóc người chư nảy nở, nhưng cũng không che giấu được.
"Không thì, nữ tiêm (đụng chạm, gian tà) nam giết?"
"Chủ nhân..."
Vô Song nhìn nàng, khóe miệng co quắp, nàng cũng quá ngoan độc đi, gọi hắn Vô Song công tử làm việc này, nàng thế nào lại nhẫn tâm như thế. Vội vã lộ ra một biểu tình đáng thương, tranh thủ đồng tình.

"Ước (tiếng ngạc nhiên, giống từ "Ơ"), ở đâu ra tiểu mỹ nhân, vậy mà chạy đến nơi đây, thật là có can đảm!" Một lục cấp ma thú đi tới, nhìn Như Phong, đôi mắt mang theo vẻ khát máu hưng phấn, Như Phong chỉ đứng ở nơi đó, xinh đẹp cười.
"Nói với tộc trưởng, ta rèn luyện đã trở về!" Như Phong từ trong lòng lấy ra một chuỗi tinh thạch, ma thú sau khi nhìn thấy, mắt trừng lớn, thét to: "Quái vật ra ngoài!"
"Chủ nhân, vì sao bọn họ lại gọi ngươi là quái vật?" Vô Song nghe thấy xưng hô như thế, trong lòng rất tức giận. Đối với quá khứ chủ nhân, hắn chưa bao giờ biết, Như Phong nhàn nhạt đem chuyện của nàng tất cả đều nói cho Vô Song, Vô Song sau khi nghe tức giận muốn giết người.
"Quá đáng chết, chờ chúng ta ra, thứ nhất phải đem Diệp gia tiêu diệt!"
Bất quá khiến hắn khiếp sợ nhất là chủ nhân ngay cả không có bất kỳ linh cơ nào vẫn có thể đem cấp năm ma thú nháy mắt giết, thật sự quá kinh khủng, khó trách bọn hắn lại gọi nàng là quái vật, kỳ thực nên gọi biến thái mới đúng!
Như Phong không đáp lời, một trận tiếng bước chân dồn dập xô lại, bụi qua đi, tộc trưởng mang theo chúng ma thú xuất hiện ở trước mặt Như Phong...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.