Thú Sủng

Chương 43: Bị đùa giỡn



Tỉ mỉ lượn một vòng quanh cửa hàng, mặt tiền cửa hàng rất lớn làm Nhan Tử Kì có chút kinh ngạc, vừa rồi nghe đoạn nói chuyện của Phí thúc và Lan Nô Tu Đốn, có thể dễ dàng đoán ra cửa hàng này cũng là sản nghiệp của Lan gia.

Cửa hàng khổng lồ này chỉ là một phần trong gia sản Lan gia, giá trị thật sự chắc rất khủng khiếp đi.

Một thú nhân có tiền như vậy, nếu tặng hắn một cái phi thuyền trở về chắc hẵn cũng là chuyện nhỏ nhỉ.

Nghĩ đến việc quay về địa cầu, Nhan Tử Kì lại lâm vào trầm tư, từ khi bị bắt qua đây, nguyện vọng lớn nhất của hắn là được trở về, nhưng nghĩ đến chuyện nguyện vọng này có thể thực hiện được, vì sao tâm trạng lại không vui vẻ như mình tưởng, vì sao nhỉ?

Nhan Tử Kì nhíu mày suy nghĩ, từ sau khi bị Lan Nô Tu Đốn kéo lên giường, hắn bắt đầu có cái nhìn khác về y, có sự thay đổi rất lớn, hắn luôn đánh giá Lan Nô Tu Đốn rất tốt, cũng không thể cự tuyệt, có thứ gì đó trong lòng đang chậm rãi tản ra, chậm rãi thay đổi, nhưng cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì đây? Chính hắn cũng không dám nghĩ tới.

“Nhìn xem, tiểu sủng nhà ai lại nhỏ gầy như vậy, lại còn ngang nhiên mang ra ngoài.” Âm thanh đùa cợt đột ngột vang lên bên cạnh, ngữ điệu bén nhọn làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Nhan Tử Kì nghiên đầu qua liền nhìn thấy một thú nhân thân hình to lớn hơi gầy đứng cách đó không xa, mang vẻ mặt giễu cợt đánh giá hắn, Nhan Tử Kì chỉ liếc nhìn qua một thoáng liền tiếp tục hướng chú ý vào đồ vật khác, đối phó với những kẻ thế này càng nên giả vờ như không thấy, ngươi càng bị chọc giận kẻ kia lại càng khoái trá, cần chi khi không lại đi làm hài lòng người khác cơ chứ.

Bất quá loại hành động xem thường này của Nhan Tử Kì, hiển nhiên làm đối phương càng khó chịu, bất quá cái dạng người vô công rỗi nghề này, không phải mình muốn lơ là có thể lơ được.

Người nói chuyện còn đem theo vài người nữa, trên tay đám tùy tùng còn ôm nhân sủng béo tròn, nhìn xem, có vẻ là đám công tử có tiền tụ tập ăn chơi rồi.

Thấy Nhan Tử Kì không có phản ứng gì, người bên cạnh gã ta liền nói: “Phỉ Thiểu, tiểu sủng kia không nghe nói được, ngươi nói như vậy sao hắn hiểu a.”

Thú nhân được gọi là Phỉ Thiểu gật gật đầu, vì thế bắt đầu tiến tới.

Nhan Tử Kì bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, năm nay đúng là xúi quẩy a, tùy tiện rời khỏi nhà đều gặp phải phiền toái, bộ dáng đám người này rõ ràng là cố tình kiếm chuyện, hắn đáng ra phải vào phòng cùng với Lan Nô Tu Đốn mới đúng, như vậy sẽ không gặp phải tai bay họa gió thế này.

“Tuy rằng hơi gầy yếu bất quá diện mạo cũng thật khá.” Đến gần, đám thú nhân bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân hắn.

Nhan Tử Kì muốn lách mình trốn khỏi đám đông, nhưng tiếc là thân mình quả thực quá nhỏ xinh dễ dàng bị người ta kéo áo lôi trở lại.

Nhân viên cửa hàng cũng đưa mắt ra hiệu cho nhau, nhận ra những người vừa tới thân phận cũng không thể tùy tiện đắc tội, nhưng chủ tử của tiểu sủng bị vây quanh kia lại càng khó lường hơn, suy nghĩ một phen liền vội vàng phái người chạy vào văn phòng tìm viện binh.

“Chờ chút, các ngươi không thấy tiểu sủng này có chút quen mắt sao.” Một trong số người này đột nhiên nói.

Phỉ Thiểu quay đầu lại nhìn người nọ hỏi: “Ngươi từng gặp hắn?”

“Ta nhớ ra rồi, là tiểu sủng thiếu chủ Lan gia đem tới yến hội mấy tháng trước, biết khiêu vũ a.”

Người nọ vừa nói ra, số người có tham gia yến hội lần đó cũng bắt đầu nhớ ra, Phỉ Thiểu cũng nhớ bởi vậy ánh mắt nhìn Nhan Tử Kì cũng trở nên bí hiểm.

“Thiếu chủ Lan gia không phải đi công tác rồi sao, sao tiểu sủng của cậu ta lại ở đây.”  Bởi vì có quan hệ gia tộc, Phỉ Thiểu và Lan Nô Triết cũng có thể xem là bạn bè, cũng hiểu biết một chút về Lan Nô Triết.

“Hay thiếu chủ Lan gia thay đổi thú sủng rồi? Lần trước người cậu ta ôm tới cũng không phải hắn.”

“Có khi nào đã đem tặng người khác không?” Cuối cùng còn có người đoán như vậy.

Phỉ Thiểu đưa tay tới nâng cằm Nhan Tử Kì, cẩn thận quan sát, phát hiện tiểu sủng này tuy có chút nhỏ gầy nhưng cảm giác lại rất tốt, nếu đem hắn dưỡng béo lên có lẽ rất được a. “Tiểu tử, ngươi tới đây với ai.”

Nhan Tử Kì đưa tay lên gạt bàn tay của Phỉ Thiểu, mặt không chút biểu tình, trong lòng thầm đoán ý đồ của đối phương, dù sao đây cũng là nơi công cộng Phỉ Thiểu cũng không thể làm ra hành động quá giới hạn đi.

Phỉ Thiểu thấy hắn vô lễ gạt tay mình, lập tức nhíu mày, một bàn tay chụp lấy tay Nhan Tử Kì, tay còn lại vuốt ve gương mặt hắn, cảm xúc bóng loáng làm cậu có chút ngoài ý muốn, tâm vừa động, dục vọng liền bốc cao như hồng thủy, mãnh miệt sôi trào, một ý niệm trong nháy mắt xuất hiện trong đầu —— cậu muốn giữ lấy người này, mặc kệ chủ của hắn là ai, cậu nhất định phải có được hắn.

Nhan Tử Kì bị vuốt mặt lập tức cảm thấy một trận rùng mình, hắn phát hiện ngoại trừ Lan Nô Tu Đốn chạm vào sẽ không có phản ứng bài xích, ngoài ra bất cứ ai chạm tới cũng làm hắn có cảm giác vô cùng ghê tởm.

Vì thế mặc kệ sức lực hai bên có chênh lệch lớn thế nào, Nhan Tử Kì cũng không thèm quan tâm tới cố sức giãy dụa, cho dù không thoát được cũng không để đối phương có cơ hội ăn đậu hủ.

Phỉ Thiểu thấy Nhan Tử Kì giãy dụa kịch liệt như vậy, đơn giản giữ chặt lấy hai tay hắn gắt gao ôm chặt hắn vào ngực, tiếp đó hỏi một nhân viên cửa hàng đứng cách đó không xa: “Ngươi biết ai đưa hắn tới không?” Từ lúc cậu phát hiện ra tới giờ, chưa có ai tới nhận tiểu tử này.

Nhân viên bị chỉ mặt không tình nguyện tiến tới, nghe được vấn đề của Phỉ Thiểu có chút do dự, vừa nãy tiểu sủng và chủ nhân hắn tiến vào cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quản sự mình tự tay tiếp đón, thân phận người nọ cũng chỉ phán đoán mơ hồ thôi.

“Hỏi ngươi đấy còn lề mề cái gì.” Phỉ Thiểu cùng đám bạn đang rất tò mò còn gặp tên nhân viên cứ ậm ừ không khỏi thúc giục.

Mọi người đang bàn cãi thì một âm thanh lạnh lùng thản nhiên vang lên, âm thanh không lớn nhưng dễ dàng làm tất cả mọi người phải im lặng, chỉ nghe thấy người nọ nói: “Hắn là của ta.”

Giọng nói lạnh như băng, hơn nữa còn không thể bỏ qua khí thế cao ngạo làm mọi người không rét mà run, chờ thấy rõ dung mạo đối phương, tất cả mọi người đều hóa đá.

Nhóm người này đại bộ phận đều là nhân vật có địa vị, mặc kệ là bối cảnh gia đình, hay tài phú đều được xem là những nhân vật thượng lưu trong xã hội, vì thế đối với tính tình và thực lực của Lan Nô Tu Đốn hoàn toàn không xa lạ, nhưng lúc này gặp gỡ trực tiếp tất cả đều bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Phỉ Thiểu vì có quan hệ gia tộc nên cũng khá gần gủi với Lan gia, lúc này thấy Lan Nô Tu Đốn, tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhanh nhẹn phản ứng, nhẹ nhàng buông Nhan Tử Kì ra sau đó cung kính gọi một tiếng Lan thúc.

Lan Nô Tu Đốn hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm chào hỏi, thái độ vô cùng ngạo mạn lãnh khốc, chỉ thấy y hướng Nhan Tử Kì ngoắc tay, hắn liền ngoan ngoãn đi tới bên người y.

Lan Nô Tu Đốn quét mắt khắp người hắn kiểm tra một lần, xác định hắn không thiếu đi cân thịt nào mới dời tầm mắt tới người Phỉ Thiểu.

Bị ánh mắt lãnh băng của y chiếu tới, Phỉ Thiếu cảm thấy rét run cả người, Lan Nô Tu Đốn không giận mà uy làm cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Ngươi lại đây.” Lan Nô Tu Đốn thờ ơ nói ra mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt.

Thân mình Phỉ Thiểu run lên, dùng khóe mắt nhìn đám người bên cạnh phát hiện đám người trước giờ vẫn luôn xưng là bạn bè thân thiết không biết từ lúc nào đã chạy xa khỏi hắn hơn một thước.

Đúng là lũ tiểu nhân mà!

Vì thế, bị huynh đệ bỏ rơi, Phỉ Thiểu chỉ có thể dùng tốc độ còn chậm hơn ốc sên bò lếch tới trước mặt Lan Nô Tu Đốn.

Lặng lẽ nhìn thoáng qua tiểu sủng đang đứng bên người Lan Nô Tu Đốn, trong lòng thầm đem chính mình phỉ nhổ vài lần, sao lại có mắt như mù đi chọc tới người này cơ chứ? Cậu nên khinh bỉ hắn gầy yếu, tránh xa ra mới đúng, chả hiểu bị ma xui quỷ khiến gì lại hợp ý hắn?

Hối hận thì hối hận, cho dù tốc độ có chậm nhưng khoảng cách vài bước chân cuối cùng cũng phải tới đích.

“Vừa rồi dùng tay nào ôm hắn?” Lan Nô Tu Đốn sắc mặt không hề thay đổi, lãnh ý trong đáy mắt có thể đông chết người.

Phỉ Thiểu tuy trong lòng tràn ngập sợ hãi nhưng lại nghĩ đây là nơi công cộng, cho dù Lan Nô Tu Đốn có tức giận cũng sẽ bận tâm tới thể diện hai nhà, có lẽ cũng không làm cậu quá khó xử đi.

Nghĩ như vậy, Phỉ Thiểu cũng thoải mái hơn được một chút, đối phương hỏi cậu ôm tay nào liền không nghĩ ngợi gì đưa tay phải ra.

Một màn tiếp theo làm tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm, đại đa số thì sợ tới mặt cắt không còn giọt máu.

Chỉ thấy Phỉ Thiểu đưa bàn tay tới trước, Lan Nô Tu Đốn đồng thời cũng vươn tay, sau đó tất cả mọi người chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, sau đó Phỉ Thiểu liền hét lên tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Gãy…..gãy? Cánh tay phải của Phỉ Thiểu trong nháy mắt bị Lan Nô Tu Đốn bẻ gãy! ! !

Tất cả mọi người đều trừng mắt không thể tin được nhìn Phỉ Thiểu ngồi dưới đất ôm lấy cánh tay, gào khóc thảm thiết.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Lan Nô Tu Đốn chỉ lạnh lùng cười, lạnh giọng nói: “Nhớ kỹ, đồ của người khác không cần tùy tiện chạm vào.”

Phí thúc tuổi đã lớn, đang nghe nhân viên báo cáo lại thì không ngờ Lan Nô Tu Đốn phản ứng nhanh như vậy, chỉ thấy chủ tử như một trận gió lốc chạy như bay ra ngoài, ông tuổi già chỉ có thể cố gắng đuổi theo, khi ông vừa đuổi ra tới nơi đã thấy Phỉ Thiểu ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất.

Phí thúc bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cũng có chút thông cảm với vị thiếu gia này, ngươi đi mua sắm thì cứ mua sắm đi, cư nhiên còn muốn đùa giỡn tiểu sủng của người khác, giỡn thì giỡn đi, sao lại chọn ngay tiểu sủng của chủ tử Lan gia mà giỡn a? Này rõ ràng là tự mình chán sống.

Nhưng chủ tử cũng thật là, không nói tiếng nào đã tùy tiện bẻ gãy tay người ta, đó là con người sống chứ không phải cành cây bó củi, muốn bẻ liền bẻ.

Bất quá oán giận thì oán giận, Phí thúc vẫn nhanh chóng bắt tay vào công tác giải quyết hậu quả.

Nhan Tử Kì bị mang ra khỏi cửa hàng châu báu nhưng đầu óc vẫn còn ong ong như cũ, như một mớ sợi chỉ rối rắm thành một nùi.

Vừa rồi hắn đứng sát bên người Lan Nô Tu Đốn, cũng là người có khoảng cách gần nhất chứng kiến y làm sao bẻ gãy tay người kia, loại hình ảnh đánh sâu vào thị giác này, giống như một quả bom trong nháy mắt làm bộ não hắn bị nổ tung, làm hắn choáng đầu hoa mắt.

“Muốn đi đâu tiếp?” Lan Nô Tu Đốn nhìn thấy hắn còn đang sững sờ, hơi khom người ghé vào bên tai hắn hỏi.

Nhan Tử Kì lại bị hành động của y làm khiếp sợ, cả người co rụt lại, lập tức lùi hai bước bất an nhìn y.

Những ngày nay quá mức thoải mái làm hắn dễ dàng quên đi thú nhân trước mắt nguyên bản là một người vô cùng nguy hiểm, hắn làm sao có thể quên lần đầu tiên gặp mặt, đối phương đã muốn bóp chết mình, một màn vừa rồi làm Nhan Tử Kì nhớ lại cảm giác lúc trước, trái tim nhất thời nguội lạnh.

Lan Nô Tu Đốn nhướng mày, y biết hành động của mình vừa nãy đã dọa tới tiểu gia hỏa này, vì thế kéo hắn vào trong lòng ngực, gằn từng tiếng hứa hẹn: “Nhan Tử Kì, mặc kệ là lúc nào đi nữa, ta cũng không tổn thương ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.