Thú Tập

Chương 12



Một trận gió lạnh thổi qua, Thanh Dịch nhìn chằm chằm vào Diệp Gia, ngay cả công việc ở tay phải cũng dừng lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Diệp Gia cả thẹn, dùng chân đá tay Thanh Dịch đi, bình bình bình, từ trên giường ngồi dậy, định đi xuống giường.

Giống như gió xuân thổi bay sương tuyết, Thanh Dịch ôn nhu cười nhẹ.

Diệp Gia xấu hổ vô cùng, cái tên không biết ngượng này cư nhiên còn cười nhạo hắn. Một chân đã chạm xuống mặt đất, giây tiếp theo đã bị Thanh Dịch chặn ngang kéo trở lại giường.

“Có phản ứng từ khi nào thế?” Thanh Dịch sung sướng cắn lỗ tai Diệp Gia.

Bùm! Máu chạy thẳng lên đầu, hận không thể lập tức ngất đi, miệng Diệp Gia hết há ra lại ngậm vào, nhưng không thốt ra nổi một chữ.

Đáng giận hơn chính là Thanh Dịch vẫn muốn tiếp tục, “Huh? Khó chịu sao?”

Lần đầu tiên thấy Diệp Gia bị kích thích, Thanh Dịch mừng không nói lên lời, những lần làm tình trước kia y không hề quan tâm đến dục vọng của Diệp Gia, sau đó cũng có vài lần thử khiêu khích phân thân của hắn, nhưng chỉ coi đấy là đùa nghịch, làm sao so được với lúc này Diệp Gia chủ động cương.

Trong lòng Diệp Gia có cả chuỗi từ ngữ, ví dụ như, nam nhân bình thường bị kích thích ở tuyến tiền liệt đều sẽ có phản ứng; hắn muốn nói vẻ ngoài của y quá đẹp, lại rên rỉ giống như động tình, là nam nhân đều sẽ tưởng tượng triền miên; hắn muốn nói việc này cản bản chả là cái gì…… Hắn muốn nói rất nhiều điều, chỉ có điều hắn là Diệp Gia- kẻ sĩ diện đến chết, hắn không nói nên lời!

Diệp Gia đang trong tình trạng khóc không ra nước mắt, Thanh Dịch lại nhẹ nhàng bắt lấy tay hắn, khiến Diệp Gia nổi hết da gà. Thanh Dịch gãi nhẹ lên mu bàn tay của hắn, Diệp Gia lại cảm thấy như vô số con trùng đang di chuyển trên đó……

Buồn nôn……

Tưởng tượng khiến cho Diệp Gia càng muốn dừng ngay hành động của Thanh Dịch.

Thanh Dịch chỉ nghĩ rằng người bên cạnh cũng đang động tình đến mức sắp phát hỏa giống chính mình, nhưng đáng tiếc người đó lại là Diệp Gia, nếu thay bằng người khác, hành động có thể nói là ôn nhu này của Thanh Dịch cho dù không thể khiến người kia chủ động hiến thân, nhưng ít nhất cũng sẽ biến thành từ chối nửa vời.

Diệp Gia nhịn vài giây, cuối cùng không nhịn được nữa, “Đừng chạm vào ta.” Nói xong, mặt Diệp Gia hơi đỏ lên.

“Ta giúp ngươi……” Giọng nam đầy từ tính, hàm súc của Thanh Dịch chậm rãi cất lên, lời còn chưa dứt, ngón tay đã tiến tới hạ thân của Diệp Gia.

“Đừng!” Diệp Gia hô to một tiếng, hai tay che lấy phía dưới. Chính là về mặt tốc độ, Diệp Gia vĩnh viễn không bằng y, tay hắn chỉ kịp bắt lấy tay của Thanh Dịch, mà tay Thanh Dịch lại đang nắm lấy phân thân của hắn.

Cho dù là cách một lớp quần áo, so với không bị chạm vào là cách biệt một trời một vực.

Lưng Diệp Gia cảm thấy tê dại, giống như có một dòng điện nhỏ chạy dọc theo sống lưng. Ngay cả nhiệt độ xung quanh dường như trong khoảnh khắc cũng tăng lên vài độ.

Ảo giác! Diệp Gia tự giải thích, chỉ là cảm giác của chân tay đã tách rời với lý trí.

Thật sự để tính ra, thì từ khi tiến vào hành tinh này Diệp Gia chưa từng phát tiết, trừ bỏ Thanh Dịch…… Nhưng cùng Thanh Dịch làm việc này, đều là khuất nhục, hắn đã dùng hết toàn bộ tinh lực để chịu đựng sự chán ghét cùng chống đối khi bị người kia đặt ở dưới thân. Hơn nữa, sự ngang ngược của Thanh Dịch đem đến cho hắn tất cả đều là đau đớn khôn kể, không hề có nửa điểm khoái cảm, cho dù là sau khi bị đụng vào chỗ mẫn cảm khiến cho có phản ứng sinh lý, nhưng so ra rất nhỏ bé so với nỗi thống khổ khi bị đè ép.

Hiện giờ, đã không có dị vật gây đau đớn trong cơ thể, hơn nữa mấy tháng qua chưa từng phát tiết, bản năng nam giới khiến cho hắn rơi vào hoàn cảnh khó giải quyết.

Thanh Dịch cúi thấp đầu xuống, những sợi tóc buông xuống che khuất nửa mặt, in bóng lên, khiến nét mặt trở nên mềm mại hơn, tựa như khi ngắm nhìn ai dưới ngọn đèn thì họ luôn xinh đẹp hơn vài phần so với bình thường. Hàng mi chớp lên như cánh bướm gần ngay trước mắt, chỉ cần Diệp Gia hơi ngẩng đầu lên liền có thể chạm vào…… Thanh Dịch hơi động ngón tay, phân thân của Diệp Gia trên tay y cũng run rẩy theo……

“Không cần!” Diệp Gia cảm thấy được chính mình vừa bị Thanh Dịch làm nhục, hắn nhìn ra xa.

Thanh Dịch lần đầu tiên toàn tâm toàn ý đi hầu hạ dục vọng của người khác, cảm nhận được hạ thể Diệp Gia dần cứng rắn lên, y giương mắt nhẹ cười, lại thấy vẻ mặt bi thương phẫn nộ của Diệp Gia, trong khoảnh khắc đã phá vỡ tâm tình của y. Diệp Gia không biết suy xét khiến cho Thanh Dịch có cảm giác bị chà đạp coi thường, ngón tay không khỏi tăng thêm sức lực.

“Ah!” Cho dù trong lòng nghĩ ra sao, thân thể vẫn cảm nhận được thoải mái, cho nên sau khi bị Thanh Dịch bóp chặt, Diệp Gia đau đến mức hạ thể mềm nhũn đi.

Thanh Dịch lộ ra tươi cười, “Có thích không?”

“Vô lại.” Diệp Gia phun ra hai chữ.

Thanh Dịch nghiêng đầu, đẩy Diệp Gia ngã xuống giường, tháo dây buộc tóc của mình xuống để trói tay Diệp Gia lại, rồi kéo hai tay hắn lên đỉnh đầu.

Tuy rằng trước đó, Diệp Gia đã tính toán phá hư mọi chuyện, nhưng vẫn sợ hãi quát lên, “Cút con m* ngươi đi, không cho chạm vào ta! Cút ngay……”

Thanh Dịch đen mặt, cho dù không đè Diệp Gia ra làm, cũng phải cho hắn một bài học.

Quần bị cởi ra, phân thân bán cương giờ phút này đã hoàn toàn co lại, Thanh Dịch ngả ngớn dùng hai ngón tay kẹp lấy, mắt hạnh nhìn về phía Diệp Gia, cho đến khi mặt Diệp Gia đỏ bừng giống như cô gái bị chọc ghẹo. Ngón tay Thanh Dịch kẹp vào phần trên, không chạm tới chỗ mẫn cảm của phân thân, Thanh Dịch cố ý thu lại móng tay, năm ngón tay giống như ngọc thạch từ từ khép lại, rồi chậm rãi vuốt ve.

Diệp Gia không rõ nguyên do, hắn tự nhủ bản thân không được phản ứng, chính là việc này hắn lại không thể khống chế.

Những ngón tay của Thanh Dịch rất linh hoạt, không chỉ là khi giết người, mà còn ở thời gian ngắn ngủi hơn mười giây đã khiến cho dục vọng của Diệp Gia một lần nữa quay về.

“A!” Diệp Gia thét lên, phần dưới cơ thể đột nhiên căng cứng, không thể chống lại những sảng khoái đang mãnh liệt kéo tới.

Thân thể vốn thành thực.

Khóe môi Thanh Dịch gợi lên, ngón trỏ chặn lại ngay phần đỉnh phân thân của Diệp Gia, các ngón tay còn lại vẫn không gián đoạn tiếp túc kích thích.

Ngực Diệp Gia phập phồng nhanh hơn, thở dốc bắt đầu tràn ra từ cổ họng.

“Muốn không?” Thanh Dịch cúi đầu hỏi.

Trong khi khiêu khích Diệp Gia, Thanh Dịch cũng là đang thách thức ác liệt tự chủ của bản thân.

Diệp Gia thở hổn hển vài lần, “Đừng làm……”

Thanh Dịch hôn lên xương quai xanh của Diệp Gia, mút nhẹ vài cái rồi quay ra ngậm lấy một đầu ngực Diệp Gia.

đầu v* màu nâu nhạt ở trong khoang miệng Thanh Dịch sưng thẳng lên.

Hạ thể Diệp Gia khó chịu giống như muốn nổ mạnh, cảm nhận khoái cảm cùng không thể phát tiết đan xen lẫn nhau tra tấn hắn.

“Ahh……” Tiếng rên của Diệp Gia đối với Thanh Dịch mà nói vô cùng khiêu khích, so với xuân dược còn hữu hiệu hơn.

So với Diệp Gia, tình trạng của Thanh Dịch cũng không tốt hơn là bao. Y thủ *** đến một nửa liền dừng lại để giày vò Diệp Gia. Thanh Dịch có chút khô miệng liền nuốt nước bọt, muốn mau chóng làm cho Diệp Gia phải mở miệng cầu xin, thế là ngón tay càng thêm mạnh mẽ vân vê.

Diệp Hoa ở ngoài cửa đang đứng dựa vào tường, nghe tiếng của Diệp Gia từ mắng mỏ chuyển thành rên rỉ…… Gần như không đứng thẳng nổi, anh……

Không cần suy đoán cũng có thể biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Diệp Hoa ôm đầu, từ từ ngồi xuống……

“Nha…… nha……” Tiếng trẻ con vang lên.

Diệp Hoa xanh mặt, sao mình lại không đem đứa nhỏ ôm ra ngoài.

Đứa nhỏ ngậm miệng, nhìn hai người đối diện dính lấy nhau, thân hình tròn trịa hơi vươn ra ngoài.

Bùm một tiếng!

Đứa nhỏ giống quả bóng cao su lăn xuống giường.

Thanh Dịch nghe thấy tiếng động, quay ra nhìn ──

Đứa nhỏ nằm bò trên mặt đất, trên trán có vết máu màu lam, giống như đập đầu xuống đất, tuy không thấy miệng vết thương, nhưng vẫn còn vết máu.

Đứa nhỏ đại khái là bị dọa rồi, há miệng nằm ngốc trên mặt đất.

Thanh Dịch nghĩ bé cứ nằm như thế, mới vừa quay đầu, phía sau liền phát ra tiếng khóc chói tai dữ dội.

Diệp Gia cũng há hốc mồm, rồi mới nhân cơ hội tháo dây trói.

Hàm răng cắn vào sợi dây trên cổ tay, vốn được buộc thành nút thắt.

Thanh Dịch hướng về phía cửa gọi: “Đem nó ra ngoài đi!”

Khi Diệp Hoa đi vào, Diệp Gia đang ngồi trên giường, quần áo tuy hơi hỗn độn nhưng không bị xé rách, điều này làm cho Diệp Hoa dễ chịu một chút, một chân Thanh Dịch đặt lên đùi hắn, tài tình chặn mở để hở ra trung gian giữa hai chân Diệp Gia.

Diệp Hoa không liếc nhìn thêm lần nào, là vì tránh cho Diệp Gia nghĩ nhiều, hắn ôm lấy đứa nhỏ đang khóc không ngớt, mắt không liếc đi thẳng ra ngoài.

Diệp Gia cắn bật máu môi dưới, Diệp Hoa vẫn ở bên ngoài, cho nên mới có thể vừa nghe được lời Thanh Dịch gọi liền tiến ngay vào, như vậy hắn đều nghe được. Diệp Gia như bị dị vật chặn lại trong cổ họng, có cảm giác không thở nổi. Vật cản biến mất, Thanh Dịch chuẩn bị cố gắng tiếp, mới vươn tay ra đã bị Diệp Gia đá thẳng vào ngực.

Tuy rằng không đi giày, nhưng đối với Diệp Gia mà nói sức lực cũng đủ để đá gãy mấy cái xương sườn, chính là đá lên người Thanh Dịch, giống như móng vuốt của mèo con cào cào mà thôi.

Thanh Dịch xoa xoa trước ngực, cũng là phủi bụi trước động tác kia.

Diệp Gia bỗng nhiên ủy khuất, giờ phút này hắn thậm chí còn oán trách tạo hóa bất công. Thanh Dịch thấy hốc mắt Diệp Gia đỏ lên, bàn tay đang phủi bụi ở quần áo lại trở nên mất tự nhiên đưa qua đưa lại vài lần.

“Khóc cái gì?” Thanh Dịch hỏi.

“Khóc cái rắm, ngươi mới khóc.” Diệp Gia chớp chớp hai mắt đang nóng lên.

Thanh Dịch nhún vai, chạm vào quần Diệp Gia.

M* nó! Diệp Gia tránh trái tránh phải.

Thanh Dịch nói: “Còn chưa tiết ra, đừng lộn xộn.”

Trong lúc nhất thời, Diệp Gia cũng không biết Thanh Dịch đang nói mình hay là y.

Thanh Dịch bắt lấy quần áo trễ nải của Diệp Gia kéo ra, tính khí bán cương xấu hổ bị lộ.

“Ngươi là đồ biến thái.” Diệp Gia mắng.

Thanh Dịch liếm môi dưới, đầu lưỡi hồng hồng lướt qua cánh môi, thật là có cảm giác biến thái. Một chân Diệp Gia quỳ trên giường, hai tay không ngừng đánh xuống.

“Ngươi bất động, ta sẽ không đi vào……Sao?” Thanh Dịch hỏi.

Diệp Gia dừng lại.

“Nếu tiết ra thì ta sẽ không làm…… Hay chúng ta làm cả……” Thanh Dịch tới gần hắn, “Ta tiến vào thân thể của ngươi, chậm rãi ra vào, rồi mới chấm dứt…… Ngươi chọn đi……”

Diệp Gia vừa khó khăn lựa chọn, vừa phẫn nộ, sau một lúc lâu mới trả lời: “Cái thứ nhất……” M*! Ta không muốn chọn cái nào cả, chỉ là nghe thấy câu sau đó của Thanh Dịch, hắn đã không tự chủ mà chọn câu đầu tiên.

“Không, ta nói bừa, ta không chọn cái nào hết!” Diệp Gia giãy dụa.

Thanh Dịch hừ một tiếng, rồi mới cười nói: “Thỏa thuận đã đạt thành, cái thứ nhất.” Nói xong bắt đầu hoạt động ngón tay.

Diệp Gia hoảng loạn, phân thân hoàn toàn mềm nhũn.

Thanh Dịch liếc nhìn hắn, lại nắm lấy khối thịt mềm.

“Ngươi nghe lời, rất nhanh liền xong, bằng không liền cứ như vậy.” Thanh Dịch uy hiếp.

Diệp Gia trong đầu loạn cào cào cả lên, hắn lại không thắng được Thanh Dịch, nếu tiếp tục giằng co, đối với hắn cũng không có lợi, đến cuối cùng vẫn là Thanh Dịch thực hiện được.

Diệp Gia nhắm mắt lại, tỏ vẻ khẳng khái hy sinh.

Thanh Dịch cười cười, một tay xoa nhẹ phân thân của chính mình, lại than nhỏ một tiếng, thật là tự mình chuốc lấy khổ. Ngồi trên người Diệp Gia, hai tay Thanh Dịch nâng phân thân Diệp Gia lên, dùng đầu ngón tay chầm chầm gãi nhẹ lên đó.

Diệp Gia ôm suy nghĩ muốn nhanh chóng tiết ra liền không hề chống cự, dù sao Thanh Dịch chính là muốn làm cho chính mình lại bị nhục trong tay y thêm lần nữa mà thôi.

Thanh Dịch chiều chuộng phân thân của Diệp Gia một cách thuần thục, đã có kinh nghiệm một lần, lần này tất nhiên là càng hiệu quả hơn.

“Ưh……” Chân banh thẳng ra, Diệp Gia rên vài tiếng, hy vọng có thể nhanh chóng bắn ra.

Thanh Dịch lặp lại trò cũ, chặn ngay phần đỉnh lại.

Diệp Gia trừng mắt hướng Thanh Dịch, cứ như vậy căn bản là không xong, tính dục của nam nhân tới nhanh, muốn đi cũng không đơn giản, nhưng cứ bị ngăn lại việc xuất tinh, thì dù thế nào cũng không kết thúc được. Trong lòng hơi lo lắng, Thanh Dịch chẳng lẽ muốn phế hắn.

Trong mắt Diệp Gia hiện lên vài tia bối rối, biến đổi một người nam nhân, dù là với ai thì việc không thể làm tình đều là một tử huyệt.

Thanh Dịch giống như cảm ứng được tâm tư của Diệp Gia, y ấm áp cười, thật mất hồn thực cốt……

Hô hấp Diệp Gia chợt cứng lại, Thanh Dịch đã buông ngón tay ra……

Những mê loạn trong lòng cùng với sự phóng thích của cơ thể đan xen lẫn nhau, cuối cùng dẫn tới lần “Thủ ***” này trở thành lần sảng khoái nhất.

Bủn rủn sau khi bắn tinh khiến Diệp Gia mềm oặt trên giường, Thanh Dịch nắm lấy cổ tay Diệp Gia……

“!” Bàn tay chạm phải một vật cứng, Diệp Gia nghiêng đầu nhìn lại, Thanh Dịch cư nhiên đem tay hắn đặt trên dục vọng của chính mình.

Tay Thanh Dịch cứng như sắt đặt trên tay hắn, không cho phép rút về.

Diệp Gia vừa mới ngồi dậy, lại bị Thanh Dịch kéo áo, cả người ngã về phía Thanh Dịch, Thanh Dịch thuận tay đỡ lấy eo Diệp Gia, tay trái ấn vai Diệp Gia xuống, hình thành tư thế Diệp Gia ghé vào giữa hai chân Thanh Dịch……

Diệp Gia ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu, liền thấy một vật dài, dữ tợn, bừng bừng phấn chấn xuất hiện trước mắt mình, gần như đụng vào mũi hắn. Đáng giận nhất chính là Thanh Dịch đang giữ chặt đầu hắn không cho hắn lui lại.

Diệp Gia dùng tay cố đẩy tay Thanh Dịch đang đặt trên gáy mình ra, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát được, ngược lại khiến cho mặt mình mấy lần cọ vào cự vật cứng rắn, nóng bỏng kia.

Thanh Dịch nâng mặt Diệp Gia lên, “Đến lượt ngươi……”

“Ngươi…… ngươi……” Diệp Gia tức muốn chết, thế nhưng vẫn cố cúi đầu xuống, tuy rằng tóc bị Thanh Dịch nắm, nhưng mặt cúi xuống đã quẹt qua phần đùi trong của Thanh Dịch.

Thanh Dịch rất nhanh dùng tay còn lại nâng Diệp Gia lên, tránh cho da đầu bị tổn thương. Lúc ấy chỉ mải để ý Diệp Gia mà chưa phát giác ra có điều gì lạ, sau khi nâng đầu Diệp Gia lên, phân thân lại lớn ra không ít, môi Diệp Gia vừa rồi đã chạm vào tính khí của y.

Diệp Gia đen mặt, cúi ở bên giường nôn khan, hộc ra một ít nước chua, sờ lên môi, dường như cảm giác cứng rắn, nóng cháy vẫn còn ở trên.

Thanh Dịch chậm rãi điều chỉnh hô hấp, y bắt lấy cánh tay Diệp Gia kéo hắn lại, “Giúp ta……”

Vẻ mặt Thanh Dịch khiến cho Diệp Gia run rẩy, giống như một đầu mãnh thú sắp xông tới, Diệp Gia nhanh chóng cảm thấy được nếu lần này hắn còn cự tuyệt thì hậu quả sẽ thật nghiêm trọng, tuy rằng lúc này hắn không giải thích được nguyên do của cảm giác này và hậu quả sau đó.

Hầu kết Diệp Gia trượt lên xuống, giọng nói cũng hơi nghẹn, “Giúp?”

Thanh Dịch chạm lên đôi môi đã bị mình chà xát qua đến mức sưng đỏ, “Tuy rằng ta rất muốn dùng nơi này, nhưng không được……”

Thanh Dịch có chút bất đắc dĩ nhìn phân thân của chính mình, “Sẽ làm cổ họng ngươi bị thương.”

Diệp Gia ngơ ngác một giây, lập tức hiểu được, kích thước phân thân của Thanh Dịch căn bản nhân loại không thể so được, trừ bỏ chiều dài cùng độ lớn, còn có móc câu khó có thể tưởng tượng kia. Nếu nó móc vào yết hầu của chính mình, lưng Diệp Gia chợt run rẩy.

Thanh Dịch chạm vào tay của Diệp Gia, rồi trượt trên cánh tay đến mu bàn tay, “Lấy tay…… giống như ta đã làm cho ngươi vậy.”

Mi tâm Diệp Gia nhăn chặt lại.

Thanh Dịch nói tiếp, “Không có gì phải ngượng ngùng, giống như vừa rồi, dùng đầu ngón tay của ngươi, rất đơn giản……”

Diệp Gia đáp: “Ai, ai ngượng ngùng.” Xử nam đã thất thân dưới tay Thanh Dịch tuyệt đối không chịu yếu thế, tựa như kiêng kị nhắc đến bóng đèn trước mặt người hói đầu, nam nhân a, tên nào mà chẳng trọng sĩ diện, kể cả khi đó là sĩ diện hão.

Tim Diệp Gia loạn đập, dùng tay nắm lấy……

Chính là nắm lấy! Thanh Dịch hít sâu, hoài nghi Diệp Gia liệu có phải cố ý hay không, bởi vì Diệp Gia dùng sức giống như là đang nắm lấy một thanh gỗ vậy.

Thanh Dịch nhịn cơn giận xuống, kết quả là vừa thấy vẻ mặt của Diệp Gia, nhất thời lại tức lên, Diệp Gia không phải đang tưởng bản thân mình làm tốt lắm đi?!

Diệp Gia thận trọng đụng vào, một tay còn không cầm hết…… Con m* nó, quả nhiên của nhân loại là không thể so sánh với nó được, phía đỉnh còn có cái quái gì đây, móc câu? Diệp Gia suy nghĩ lung tung hết lên…… Nghĩ hết thứ này đến thứ khác, bỗng nhiên nghĩ tới thứ này từng tiến vào cơ thể của mình, chỗ chật hẹp kia, thứ này từng ma sát với tràng huyệt……

Thanh Dịch biếng nhác tựa vào đầu giường, thấy được biểu tình kinh hãi của Diệp Gia, y thật không muốn cùng hắn so đo.

Chẳng qua……

Chỗ nào phải chỉ điểm vẫn là không thể giản lược được, lần thứ n phân thân bị bóp đau, Thanh Dịch nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ tự thủ *** sao?”

“Cái gì?! Cút con m* ngươi đi, đếch phải việc của ngươi.” Giọng nói mang ngữ khí khinh thường cùng hoài nghi khiến cho Diệp Gia lập tức thấy bực mình.

Thanh Dịch âm u nói: “Thế sao kỹ thuật của ngươi lại kém cỏi vậy……”

“……”

Im lặng!

Thanh Dịch ai một tiếng, nói: “Chuyển động ngón tay của ngươi, đừng nắm chặt, hai tay đồng thời lên xuống……”

Diệp Gia vừa nghe Thanh Dịch thuyết giáo liên tục, liền nghiêm mặt.

Trước khi hắn phát hỏa, Thanh Dịch liền ấn lên cánh tay hắn, “Ngươi cũng không muốn cứ kéo dài tình trạng này đi, cứ làm như vậy, ngươi định giúp ta làm trong bao lâu?”

Ngón tay vừa định buông ra lại nắm chặt, Thanh Dịch nói tiếp: “Em trai ngươi còn đang chờ bên ngoài……”

Diệp Gia chán nản cúi đầu, gắng sức nói: “Ta đã biết.”

Tính khí của Thanh Dịch đã sớm ngẩng cao đầu, tuy rằng kỹ thuật của Diệp Gia không tốt, cũng không tính là thoải mái lắm, thậm chí còn có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là Diệp Gia a, bàn tay ấm áp của hắn đang sờ chính mình……

Diệp Gia tận lực không nhìn tới phần đỉnh đang tiết ra *** dịch, hai tay ma sát qua lại rất nhanh.

Thanh Dịch lười nhác nói: “Ưhm…… mạnh thêm chút……”

“A……! Ngươi cố ý!” Thanh Dịch ngước nhìn hắn.

Diệp Gia ngước mắt, nhìn thẳng vào y, cổ quái nói: “Lúc thì nhẹ lúc thì mạnh lên, chính ngươi tự làm đi.”

Thanh Dịch dùng một ngón tay chạm vào mi tâm của Diệp Gia, “Ta không sao cả, cùng lắm thì thêm chút thời gian, ngươi tiếp tục……”

Phân thân cứng ngắc dựng đứng phình to ra, thỉnh thoảng còn hơi rung rung. Bởi vì Diệp Gia cúi thấp đầu, cho nên Thanh Dịch không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng Thanh Dịch biết ánh mắt của Diệp Gia tràn ngập sự bất mãn.

Tay Diệp Gia bị chất lỏng dính vào là việc không thể tránh khỏi, sau một lúc hoạt động các ngón tay, hắn chỉ cảm thấy vật cứng trong tay càng ngày càng có tinh thần, hoàn toàn không có xu hướng nhanh chóng kết thúc.

Mắt vừa thấy, những ngón tay tê mỏi của hắn lập tức buông ra.

“Sao thế?” Hành động của hắn khiến Thanh Dịch cúi đầu nhìn xuống, cũng không có gì khác thường.

Thanh Dịch nắm lấy cằm của Diệp Gia, “Ngươi lại muốn làm gì?” Thật khó khăn mới có khoái cảm.

Diệp Gia hạ miệng, rồi nhìn về phía phân thân của Thanh Dịch, rồi lại lặp lại một lần nữa động tác của mình.

Thanh Dịch trầm ngâm một chút, mỉm cười đem hai tay Diệp Gia đặt lại trên dục vọng của mình, “Nguyên lai là cái này. Đây là thứ dùng để móc vào tràng ruột của ngươi, cũng không phải chưa từng thấy qua, sợ cái gì……”

“Ai sợ!” Diệp Gia gầm lên, hắn chẳng qua là có cút kinh hoảng mà thôi.

Nguyên bản là từ giữa phân thân nhô lên một móc câu dài chừng nửa li, trong quá trình hắn vuốt ve nó lại dần dần dài ra, biến thành một cái móc dài khoảng ba, bốn li, không ngừng tràn ra dịch lỏng, hắn chợt nhìn qua, tự nhiên hoảng sợ.

Thanh Dịch trầm thấp nói: “Ta sắp ra……”

Diệp Gia thấy có tia hy vọng, hai tay cố gắng hết sức âu yếm phân thân của Thanh Dịch.

Thanh Dịch cười nhẹ……

“Ah…… ưhm……”

Cự vật trong lòng bàn tay bắt đầu run rẩy, Diệp Gia không khỏi giương khóe miệng, nhanh.

Thanh Dịch dùng ngón trỏ gạt lấy chất lỏng, đặt ở trước mắt vài giây rồi mới lau đi.

Ngay tại giây đầu tiên Thanh Dịch xuất ra Diệp Gia liền nhảy ngay xuống giường, cách Thanh Dịch thật xa.

Thanh Dịch sửa lại áo choàng, ung dung thong thả đi tới trước mặt Diệp Gia, ngăn đường chạy thoát của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Kỹ thuật của ngươi cần phải tiến bộ, so với khi ta làm cho ngươi, ngươi không biết là lâu lắm sao?”

Diệp Gia tức phát run, đây là Thanh Dịch đang khoe khả năng của chính mình, nhân tiện nói hắn ra quá nhanh sao?!

Này thật đúng là hiểu lầm Thanh Dịch, y thật sự muốn Diệp Gia trau dồi thủ kỹ của mình, dù sao cũng không có người nào có thể chịu được cái loại đau đớn cùng sảng khoái khi thủ *** này.

Chờ Thanh Dịch vừa lòng rời đi, Diệp Hoa giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà bước vào, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ này, quả là có thể khóc.”

Sau lần đó, Thanh Dịch thường xuyên yêu cầu cùng Diệp Gia có tiếp xúc thân mật, tuy rằng còn kiêng kị do vết thương khi đẻ trứng gây mất máu nhiều, nhưng nếu là dùng tay giúp nhau, Diệp Hoa cũng không có lý do nào để ngăn cản Thanh Dịch, mà Diệp Gia luôn bị Thanh Dịch kích thích, hoặc là uy hiếp trá hình để đạt được kết quả.

Sau vài lần, Diệp Gia cũng trở nên quen với việc này, kỹ thuật cũng tăng lên không ít, thậm chí có thể đối mặt với cự vật của Thanh Dịch mà mặt không đổi sắc. Trong tình hình này, Diệp Gia cũng không phát hiện ra, cảm giác khó chịu đối với thân thể Thanh Dịch đã bị tiêu trừ dần dần.

Chớp mắt, ngày phi thuyền quay lại đã sắp tới.

Diệp Gia có chút đứng ngồi không yên, Diệp Hoa ngược lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Trải qua gần hai tháng, đứa nhỏ đã có thể nghiêng ngả bước đi, chỉ là khi bước đi vẫn còn nghiêng bên này, lắc bên kia. Đứa nhỏ đã có thể nói vài từ đơn giản vẫn là thích bám lấy Diệp Gia, Diệp Gia đẩy bé ra mà nói vẫn được coi là trò chơi của bé.

“Ôm ô…… ô……” Mở hai cánh tay, bé vô cùng hứng khởi lao vào lòng Diệp Gia.

Chỉ thấy Diệp Gia che hai tay trước ngực, theo quán tính bé lập tức bị chặn lại, rồi bị lực phản đẩy ngã ra, mông rơi xuống đất bịch một cái.

Đã quen với việc này, đứa nhỏ liếm liếm môi trên, tự mình đứng lên xoa xoa mông, bắt lấy bàn tay Diệp Gia, “Ôm……”

Ôm ôm ôm……

Diệp Gia sắp bị phiền đến chết, “Ôm cái rắm, tránh ra.”

Diệp Gia tối hôm qua lại bị Thanh Dịch chiếm tiện nghi, sau khi bám chặt lấy hắn ở trên giường phát tiết xong, Thanh Dịch kiềm chế không được dùng ngón tay chọc vào hậu huyệt Diệp Gia, suýt nữa liền đưa cả phân thân vào…… Cho nên tâm tình Diệp Gia đang rất bực bội, hơn nữa vừa thức dậy, việc bị Thanh Dịch lừa trên giường dần dần tái hiện lại trước mắt.

Thanh Dịch thực thông minh, cảm thấy được tâm tình Diệp Gia không tốt liền thức thời không có lượn qua lượn lại trước mặt hắn, chính là đứa nhỏ này lại không biết xem sắc mặt của người khác……

Khuôn mặt bụ bẫm đã bắt đầu hiện ra gien di truyền tốt đẹp, đáng yêu như thiên sứ, nhưng thấp thoáng đã có bóng dáng của Thanh Dịch.

Cái mặt tròn tròn đầy mùi sữa cọ xát vào cánh tay cùng mu bàn tay của Diệp Gia, đứa nhỏ nhõng nhẽo đòi được ôm……

Đôi mắt to màu tím rưng rưng chớp chớp……

Màu tím đáng chết!

Diệp Gia hất tay của bé ra, xoay người bước đi.

Nhưng bé vẫn không sờn lòng, tuy rằng bước đi rất chậm, nhưng vẫn cố gắng đi theo sau hắn, hơn nữa không ngừng kêu to, “Chờ…… chơi…… ôm…… ôm……”

Diệp Gia đau đầu dừng lại, trong huyệt động này hắn căn bản cũng không đi đâu xa được, cho dù có ra ngoài thì rất nhanh cũng bị mời trở về, cho nên đứa nhỏ đằng sau vẫn cứ đi theo hắn, cũng bởi vì loại tình huống này đã xảy ra không dưới một lần.

Bé cố gắng tập trung hoạt động cặp chân ngắn cũn, hì hục đuổi theo Diệp Gia, hơn nữa vóc dáng lại thấp, chỉ thấy được một khoảng cách ngắn, khi ý thức được có một bóng người thật lớn ở phía trước, thân thể đã đập vào chân của Diệp Gia.

“Oa a……” Diệp Gia vừa cảm thấy bị va vào đã quay đầu lại, đứa nhỏ một tay xoa mắt, một tay xoa mũi, khóc rất thương.

Diệp Gia nhịn không được ngồi xổm xuống, “Đập rất mạnh sao?”

“A…… oa a…… đau……” Đứa nhỏ ngồi dưới đất bắt đầu khóc to.

Bởi vì bọn họ đang ở trên hành lang, cho nên dẫn tới vài tên tộc nhân tới xem. Diệp Gia nhanh chóng dỗ đứa nhỏ rồi ôm bé quay lại phòng.

Lúc này, Thanh Dịch đang rất hào hứng uống một ít nước trong cái chén màu hồng trong suốt, tay phải đặt ở màn hình tinh thể điều khiển nhân vật trong trò chơi đối kháng với hình ảnh lập thể chân thưc.

Tuy rằng trên màn hình đang là hình ảnh chiến đấu kịch liệt, nhưng chú ý thực sự của y không đặt ở đó, mà là ở hình ảnh được thu nhỏ trên góc phải màn hình từ máy theo dõi mini, mỗi một biểu tình của Diệp Gia đều rơi vào mắt y, rồi mới làm ra phân tích, ví dụ như nhíu mày rốt cuộc là không kiên nhẫn hay là bực bội, này thở dài đến tột cùng là thỏa hiệp hay là bất đắc dĩ……

Thanh Dịch thấy mùi ngon, Diệp Gia ngày hôm qua cáu y, hôm nay mượn đứa nhỏ trút bực bội, không tồi, sự tình đều nằm trong bàn tay y. Khi nhìn đến vẻ mặt không cam lòng của Diệp Gia nhưng vẫn ôm đứa nhỏ quay về phòng, thái độ tỏ rõ sự mềm lòng này làm cho Thanh Dịch cất tiếng cười to.

Mặc dù người được Diệp Gia có chút không tình nguyện ôm về không phải y, nhưng đứa nhỏ kia theo một ý nghĩa nào đó là phân thân của y, bằng không Diệp Gia sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt nó rồi mới phát hỏa.

Thanh Dịch uống một ngụm cạn hết chén nước, tay phải dứt khoát ra tay bắt đầu chém giết. Thanh Dịch thật sự nghiêm túc, đối thủ mô phỏng rất nhanh liền thất bại, khi màn hình hiển thị kết thúc, Thanh Dịch nhàm chán duỗi người đứng lên.

“Thanh Dịch đại nhân……” Cách đó không xa, hai gã tộc nhân chậm rãi tiến đến gần.

Thanh Dịch đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại, “Có việc?”

“Đúng vậy.” Hai người sóng vai bước đi, cách Thanh Dịch năm bước liền dừng lại, tuy rằng không hành lễ giống như làm với thủ lĩnh, nhưng việc sử dụng kính ngữ cũng đã đủ cho thấy thái độ của bọn họ.

“Chúng ta nhận được tin tức của phi thuyền, nhưng vì nguồn năng lượng có hạn, chúng ta cũng không có trò chuyện, chỉ là tiếp nhận tín hiệu, nguyên là một tháng sau phi thuyền mới có thể tới giờ lại sắp đến.”

“Sớm như vậy sao?”

“Đúng vậy, trên đường đi Tê đại nhân cùng mọi người đã cướp được một phi thuyền lớn, cho nên tốc độ đã tăng cao, thời gian giảm xuống.”

Thanh Dịch suy nghĩ một chút, “Nó có thể chứa được tất cả mọi người?”

Gã tộc nhân mỉm cười, “Đúng vậy, cuộc thi nửa tháng sau có thể hủy bỏ, phi thuyền đủ cho chúng ta và người của Hồng.”

Thanh Dịch nhìn gã……

Người nọ lại nói: “Đương nhiên còn có người thân của ngài. Giống như Tê đại nhân mang theo nhân loại kia……”

Thanh Dịch nở nụ cười, “Tốt lắm. Có thể không cần dùng sức mạnh để tranh đoạt, tất cả đều lên phi thuyền thật sự rất tuyệt, công bố xuống đi.”

“Vâng.”

Thanh Dịch đi tới phòng Diệp Gia với một tâm trạng vui vẻ. Dù có phải giết chết thêm nhiều người nữa, y cũng phải mang Diệp Gia cùng với em trai Diệp Hoa mà hắn “Coi trọng” đi, cái này coi như bỏ qua. Tê…… đứa nhỏ kia đã trưởng thành…… Thanh Dịch mơ hồ nhớ lại khuôn mặt cứng nhắc không chút biểu tình nào của thiếu niên kia.

Diệp Gia đang rửa mặt, một đôi tay bỗng nhiên sờ lên tóc hắn. Diệp Gia hoảng sợ, nhiều năm sống trong quân ngũ đã hình thành tính cảnh giác, hắn lập tức ngẩng đầu, lùi về sau, hóa ra là Thanh Dịch. Vốn hắn không thể nghe thấy tiếng bước chân của Thanh Dịch, nếu không quay lưng lại, nhìn thấy y đứng ngay trước mặt, hắn cơ bản là phải dựa vào việc Thanh Dịch chủ động phát ra tiếng động hắn mới có thể phát hiện.

Diệp Gia lau nước còn dính trên mắt, rồi vứt khăn xuống, khiến nước ấm trong chậu tràn ra ngoài.

“Hư……” Thanh Dịch đặt ngón trỏ lên môi của chính mình, ý bảo Diệp Gia chớ lên tiếng, “Đừng giận, ta báo cho ngươi một tin tốt.”

Thanh Dịch ngồi ở đầu giường của Diệp Gia, vỗ vỗ bên cạnh, muốn Diệp Gia lại đây ngồi.

Bộ dạng tỏ vẻ thần bí của Thanh Dịch khiến Diệp Gia tò mò, nhưng Diệp Gia lại không muốn làm theo lời Thanh Dịch nói, trong lúc đang chưa có chủ ý gì, Thanh Dịch đã đứng lên kéo hắn ngồi xuống, cho đến khi Diệp Gia bắt đầu phản kháng y mới mở miệng, “Hãy nghe ta nói, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

Tin tức sấm sét!

Diệp Gia hoảng loạn trừng lớn mắt, “Bao giờ?” Không phải còn một thời gian dài nữa sao?

Mọi chuyện đến rất đột nhiên, Thanh Dịch nói: “Hai ngày nữa, rất nhanh có thể tiến hành một cuộc di chuyển lớn……”

Diệp Gia vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến bên giường Diệp Hoa, lay hắn dậy.

Thanh Dịch chép miệng, không vui nói: “Vội cái gì……” Nhưng không phải chính y vừa mới nghe được tin tức đã báo ngay cho Diệp Gia sao.

————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.