Thử Thách Của Số Phận

Chương 37: Quá khứ của hà nghi



Lưu ý, chap này khá nhiều đối thoai nha! - Sao chị lại ở đây...

- Chị chỉ vô tình đi qua và thấy nen cứu em!- Băng Tâm thản nhiên trả lời

- Kĩ thuật sơ cứu của co ấy vô cùng giỏi, nhờ thế chúng tôi mới cứu được cô đấy!- Bác sĩ vui mừng nói

- Sao chị lai biết tới chuyện đó?- Hà Nghi thắc mắc, trước đây co cứ tưởng Băng Tâm chỉ là một co gai yếu đuối, ăn không ngồi rồi, chỉ biết dựa dẫm vào anh Tiến Phong thoi chứ( T/g: Nói trắng ra là bánh bèo đấy các bạn!). Không ngờ lại cứu co được.

- Không có gì! Chỉ là trước đây nhà chị nghèo, chị phai đi làm thêm, mà làm ba cái việc đó lỡ bị chuyện gì thì sao, nen đành học lỏm mấy cái sơ cứu này, để cứu minh và cứu người ta luôn!

- Dạ...

- Rốt cuộc là em làm sao thế, lao ra giữa đường, chưa bị xe tải tong trúng là may rồi đấy! Người ta phanh kịp, nhung em lai hoảng sợ đập nguyen người xuống đường mới chết chứ. Luc đó chị đi ngang qua thấy, nếu không thì không biết lam sao, luc bị tai nạn, chảy máu như suối thấm đầy đường, lam chị một phen kinh thiên động địa luôn. Nào Tiểu Nghi, nói chị nghe là chuyện gì đã xảy ra với em đi!

Dù đây có là đàn em, đàn chị gì đó cua Tuyết Trình, thì Băng Tâm vẫn luon yeu quý cô gái bé nhỏ này, vì ngoài Hạ Như ra, cô còn coi Hà Nghi như một đứa em vậy.

Hà Nghi nức nở kể lại moi chuyện cho Băng Tâm nghe, vừa kể vừa khóc lóc thảm thiết là cho Băng Tâm xót vô cùng. Kể xong cau chuyện, Băng Tâm chỉ biết ngồi dỗ cho Hà Nghi nín và liên tục nói:

- Đừng khóc nữa, moi chuyện sẽ ổn thoi!

Bỗng vị bác sĩ hồi nãy mở cửa phòng bệnh, tay cầm một tờ xét nghiệm nào đó, ngoắc tay bảo Băng Tâm ra ngoài. Nhẹ nhàng đỡ Hà Nghi xuống giường, bảo:

- Em nằm một chút, đừng làm hở vết thương sẽ nguy hiểm, nào nằm xuống, chị nói chuyện với bác sĩ một chút sẽ vào với em!

Sau khi đóng cửa phòng bệnh, Băng Tâm ra ngoài hành lang, thì ngay lập tức hỏi:

- Có chuyện gì sao hả bác sĩ? Sao lại không nói trong kia?

- Cô Mai Hà Nghi, cô ấy có thai nhưng do tai nạn kia mà đứa bé....Nói tóm lai, co ấy bị sảy thai rồi. Mong cô xin đừng nói với co ấy ngay, sẽ gay sốc cho co ấy khiến vết thương them nghiêm trọng.

- Không cách nào giữ đứa bé sao?

- Rất tiếc. Chúng tôi nếu có cách thì đã giữ lại rồi. Vả lại, cái thai được bốn tháng, nên lần này bị sảy....

Bác sĩ ghé tai Băng Tâm nói một điều gì đó khiến mặt co tái mét. Sau khi chào bác sĩ, Băng Tâm chợt thấy một cái bóng bé nhỏ sượt qua minh, nhìn lại thi thấy Hà Nghi đang trèo lên lan can và có dấu hiệu nhảy xuống dưới. Đùa à! Đây là tầng 11 đó, nhảy xuống không chết thì cung thanh kẻ tàn phế suốt cuộc đời thôi. Cô vội chạy như bay đến kéo Hà Nghi xuống, Hà Nghi rống len:

- Để tôi chết, chị còn kéo toi xuống lam gì!

- Em chưa đến luc phải chết, tai sao phai chết chứ!

- Tại sao à? Bị người mình yeu hãm hiếp, mang con của anh ta, toi đã vui mừng biết bao. Tưởng có thể dùng cái này để trói buộc anh ta rời bỏ Hạ Như và yeu toi. Một nhà ba người hạnh phúc biết bao. Nhung toi đã sai, anh ta còn dùng cái bản mặt đó phun ra một cau keu toi cầm lấy 100 triệu và để anh ta yên với co người yeu Tiểu Như bé nhỏ cua mình. Tôi đã tuyệt vọng tới nỗi cắm mặt ra đường để xe đụng minh cho chết quách đi, nhưng ông trời đúng là trêu ngươi người ta, chiếc xe tải đó không đụng toi, nhưng toi vẫn bị thương. Tại sao lai gặp chị chứ! Sao không để toi chết đi, mà nếu có sống cung phải giữ con cho toi chứ! Nó là Hi vong duy nhất của tôi. Sao lai nhẫn tam cướp nó đi chứ.

- Hà Nghi à...

Toi sinh ra là nhà quyền thế. Nhưng ngang nhiên bị nhà họ Vương( nhà Thuỷ Tuyết và Tuyết Trình) lật đổ và cướp moi tài sản của gia đình. Sau đó, Tuyết Trình luc ấy là một cô bé 5 tuổi, lão Vương Mạc ngang nhiên bế nó trên tay như bảo bối, chỉ vào mặt tôi- Một cô bé cũng 5 tuổi và bảo với nó rằng từ nay toi là người hầu nhà nó. Từ đó, cuộc sống tôi đảo lộn, từ một con bé tiểu thư không lo nghĩ được cưng chiều trong vòng tay cha mẹ thì mất hết, biến thành con người hầu hen mọn xách dép cho con tiểu thư "" Tiểu Trình Trình" đó. Lớn len thì đành giả vờ lam đàn em của Tuyết Trình, cốt để tìm ra chân tướng sự thật về cha mẹ mình. Nhưng nào ngờ lão Vương Mạc và mụ Kiều Hoa ấy đem cha mẹ tôi nhốt vào một cánh bìa rừng, trong một căn nhà gỗ tối hẹp, bỏ đói được năm ngày thì đốt căn nhà đó lên, sau khi cảnh sát đến moi thứ cháy rụi rồi.

- Vậy sao em không nói với moi người!

- Nói thì ai sẽ tin...

Không khí im lặng bao trùm xung quanh thì ngay lập tức bị phá vỡ. Hà Nghi thét len:

- Dẫu sao cũng không quan trọng, toi chết đây!

- Ấy!!!

- Chuyện gì nữa?

- Nghe chị nói! Chỉ nghe thoi! Nghe xong, em có muốn chết thì Tuỳ em

-.........................

- Chị cũng sinh ra là con nhà khá giả, nhưng mới lên 9 thì mẹ bị ung thư, qua đời. Chị cung đã rất buồn, nhung sao sự thật lai tàn nhẫn hơn, ba chị bỏ đi để lai chị và Như. Nhà chị bị chiếm lấy, đành phải lót tạm tấm chiếu dưới gầm cầu mà ở. Lại phai đi mưu sinh mà sống. May mắn là trong một luc tim việc thì chị dc nhận vào làm tiệm banh cua bác chị, thế là tim ra nhau. Cuộc sống cung bớt khó khăn dường nào. Nhưng tiệm bác chị là tiệm nhỏ, nuôi 3 người không đủ. Chị đành phụ hàng. Ít nhất thì cung đỡ được, lớn thì gặp rắc rối khi ba chị trở lai, cuộc sống lai đảo lộn. Nhưng chị đâu có tự tử, chị đã hai lần nằm giữa sự sống và cái chết nen chị hiểu nó đáng giá biết nhường nào...Chị cũng bị cưỡng giống em. Nhưng em là người em yêu. Còn chị thì là đám côn đồ đầu đường xó chợ ngay tại con hẻm vắng. Cảm giác khung khiếp đó đã ám ảnh chị suốt. Sự trong trắng cua minh bị cướp đi bởi một tên lạ mặt, à không. Là một chục ten mới đúng chứ. Chị cung tự tử rồi chứ, nhưng cung được cứu. Sau đó, một người dạy chị rằng cuộc sống rất đáng giá, phai Trân trong nó, vì cuộc đời chỉ có một mà thoi, đừng lãng phí nó. Ba chị day chị đấy, ngạc nhiên lắm phai không. Hom chị cắt tay tự tử, Tiến Phong nhanh chóng đưa chị vào bệnh viện, chị thừa biết chẳng ai cung nhóm máu với mình, chị đặc biệt lắm, máu có thể truyền cho Tiến Phong và Hạ Như nhưng hai người nay thì chẳng thể truyền cho chị đc, Hạ Như thi trùng nhóm với mẹ chị, chỉ có ba chị là cứu được thôi. Mà làm sao ông có thể đến cứu người con gái rơi này chứ. Không ngờ ông xuất hiện thật. Cứu xong ông lại day mấy cau đó. Chị mồ coi mẹ, cha bỏ rơi, cuộc sống nghèo hèn, lại mất sự Trong trắng, vậy thì chị đáng chết lắm sao! Chị không chết, cung không muốn chết. Vì chị còn có gia đình, có mọi người yeu thương chị. Quan trọng là phải sống để cảm thấy cuộc sống có nghĩa nữa. Chị nói xong rồi! Giờ em nhảy đi!

Hà Nghi không nói nữa, cả người rơi phịch xuống đất, khóc như mưa...

..........................................................

Tại sân bay Tân Sơn Nhất.....

"" Xin Thông báo chuyến bay E-11 từ Thành Phố Hồ Chí Minh đến Paris 30' nữa sẽ cất cánh, đề nghi quý khách nhanh chóng lam thủ tục len máy bay...Xin nhắc lai"

- Em đi bảo trọng nhé- Băng Tâm dịu đang nhắc nhở

- Qua đó, nhớ ăn nhiều vô, người cứ như con ma đói vậy, gầy kiết xác luôn- Tiến Phong trêu Hà Nghi.

- Anh Phong kì quá, em giữ dáng chứ bộ!- Tiến Phong thật dễ thương, vẫn như hồi con nhỏ, anh vẫn thường đùa cô nhu vậy.

- Chị Nghi đi giữ gìn sức khỏe nha! Nhớ về thăm moi người đó, Tiểu Như sẽ nhớ chị lắm!

- Ừ! Chị đi nhé!- Hà Nghi đã thay đổi tam tình, trở nen dịu dàng và binh lặng hơn. Không con sự ganh ghét nữa.

- Bảo trọng- Tiến Trung nhét tay vào tui quần, lời nói ra chẳng mấy chân thành, nhung vào tai Nghi thì nó con đáng giá hon vàng.

- Em đi đây!- Hà Nghi bước đi, tránh xa thế giới hiện thực một thời gian để bình tam lai và quen đi moi thứ....

Mọi thứ kết thúc....

..........................................

Còn tiếp...

Góc trò chuyện

Ngồi cày hai tiếng để ra chương nay, mỏi tay quá, mà ra thành quả cũng xứng đáng nhể? Chuyện còn tiếp nhé! Minh xin ra lịch đăng truyện luôn:

2 tuần/ 1 chap

Ban nào chờ được thì cứ chờ nhé, bạn nào không được thì mình bó tay, vì thời gian học kín mít, học bán trú mà, them học tối nen không thể đăng ngay thường dc, chỉ đăng thứ bảy, chủ nhật thôi, với lai mình làm ban cán sự lớp nen rất bận nen mong ai thích truyện nay thì cảm on các bạn vô cùng luôn. Thôi Cỏ Dại đi nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.