Thu Thập Thực Đơn Hộ Chuyên Nghiệp

Chương 7



“Sơ Lan, các cô cho thêm đường sao? Tôi cảm thấy sau khi cô nấu khối băng thì nó trở nên ngọt ngào nha.” Tưởng Diệc Ti uống một ngụm nước, vui mừng không thôi.

Diêu Sơ Lan thẹn thùng cười cười: “Tôi không có thêm đường, chỉ là sau khi đun nóng hai lần, vị của nước này hơi hơi ngọt.”

Tưởng Diệc Ti: “Thật thần kỳ nha! Nếu tôi cũng có dị năng thì tốt rồi, lại thêm trà cùng trân châu vào, tiệm trà sữa của chúng ta tuyệt đối sẽ hot.”

Ninh Thuần ngồi cạnh buồn cười nói: “Vậy ra đây là trà sữa của nhân viên tu dưỡng đạo đức sao ha ha ha ha ha.”

Tưởng Diệc Ti ưỡn ngực, tự hào nói: “Không phải, tôi không phải nhân viên thâm niên. Oa, trong hộp cơm cư nhiên có thịt luộc tôi yêu thích, tuyệt ghê nha~”

Tưởng Diệc Ti mong chờ gắp lấy miếng thịt bỏ vào miệng, hương vị cay rát khiến vị giác của cô bùng nổ, kết hợp với giá đỗ giòn giòn, mang lại cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Trong nháy mắt, phảng phất như quay về cuộc sống yên vui trước kia.

Cùng có cảm giác với cô chính là những người lục tục đi lấy hộp cơm của mình. Từ lúc bị cắt điện và nước, rồi đến bị thiếu đồ ăn, thế giới này thay đổi với tốc độ quá nhanh. Thời điểm đó mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thế giới này đã từ thời đại hòa bình nghênh đón tận thế. Tuy rằng phần lớn mọi người đã ở đây ngay từ đầu, không có trải qua sợ hãi khi bị tang thi truy đuổi, nhưng những đoạn phim được truyền thông quay lại rồi phát tin tức cũng đủ làm cho bọn họ biết được hiện thực bây giờ như thế nào.

Vốn mọi người bởi vì được ăn những món ngon mà không khí tràn đầy sự vui mừng, nhưng dần dần, không khí ngưng trọng lại. Mỗi người đều cảm thấy tương lai mờ mịt, không biết nên đi con đường nào.

Thấy không khí ảm đạm, Dung Ngọc xốc lại tinh thần, nói: “Ông chủ Ôn, tôi gọi anh là anh Hướng Dương có được không?”

Ôn Hướng Dương gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

“Anh Hướng Dương, hôm nay mấy người lên núi trừ bắt được hai con gà rừng, có còn gặp được thêm cái gì không?”

Dung Ngọc vừa nói lời này ra, mọi người không nhiều thì ít đều vểnh tai lên, dù sao ưa hóng chuyện cũng là một trong những thiên tính của con người.

Nhưng Ôn Hướng Dương vừa nghe được lời này, biểu tình lại có chút cổ quái, nhìn thoáng qua Giản Lập Thành, sau đó chậm rãi nói: “Đúng là có một chuyện, đúng lúc mọi người đều ở chỗ này, tôi cũng không cần thông báo riêng để mọi người tụ tập lại để cùng nhau mở họp, thừa dịp hiện tại tôi sẽ đem tình huống nói cho mọi người một chút. Chuyện phải nói từ lúc chúng tôi lên núi đi tìm cây quả dại trong rừng……”

***

“Anh Hướng Dương, cây quả dại anh mà nói đến là quả gì thế?” Giản Lập Thành vừa đi vừa hỏi.

Ôn Hướng Dương: “À, là cây táo, vừa đúng thời gian cây táo kết quả, đến lúc đó chúng ta sẽ đến hái nhiều một chút để mang về dự trữ, quả táo tròn đỏ lại có giá trị dinh dưỡng, cũng đủ cho chúng ta ăn.”

“Vậy quá tốt rồi, mấy ngày rồi không ăn trái cây, còn tưởng sẽ không được ăn nữa.” Giản Lập Thành vừa nghe, hưng phấn đầy mình, nhịn không được mà muốn bước đi nhanh hơn.

Mấy người Tuân Tử Tấn đi sau thấy cậu ta bắt đầu lắc lư tới lắc lư đi giống như trẻ con, thở dài giữ chặt cậu ta lại, nói: “Cậu không thể đi bình thường được sao? Đường núi đều do con người đi mòn 7,8 năm mà thành, chốc nữa vấp ngã thì sao?”

Giản Lập Thành thấy không sao cả, xua xua tay nói: “Ai nha, làm gì mà khoa trương như vậy, đi rất dễ dàng nha.”

Tuân Tử Tấn túm cánh tay Giản Lập Thành, hiển nhiên không đồng tình với cách nói của Giản Lập Thành.

“Đi cẩn thận! Chú ý bốn phía!”

Giản Lập Thành thấy Tuân Tử Tấn xụ mặt, lại nắm tay của mình không buông, chỉ có thể thành thành thật thật nghiêm túc đi đường.

Cũng may, dọc theo đường đi cũng không có xuất hiện tang thi hay sinh vật lạ gì cả, thậm chí vì thế mà đoàn người Ôn Hướng Dương bắt được hai con gà rừng, cũng coi như có chút thu hoạch. Rất nhanh, dựa theo sự chỉ đường của Ôn Hướng Dương, mọi người đã đến chỗ cây táo dại.

Ôn Hướng Dương kêu một tiếng, có chút kinh ngạc nói: “Tôi nhớ rõ thời điểm lúc trước đến chỗ cây này, không có nhiều dây leo như này.”

Giản Lập Thành không nghĩ nhiều, xua xua tay nói: “Ai quan tâm chứ, nhiều quả táo quá, chúng ta nhanh hái đi.”

Vừa dứt lời, Giản Lập Thành xung phong lên trước, ngay khi hắn muốn tiếp cận cành táo gần mình nhất thì xuất hiện dị biến. Dây leo quấn quanh cây táo, vung lên không trung rồi phóng thẳng về phía Giản Lập Thành.

“OMG!!!!” Giản Lập Thành kinh hãi, ngơ ngác nhìn dây đằng đang lao về phía mình.

Tuân Tử Tấn nhanh chóng quyết định dùng dị năng, một bức tường đất vững chắc che ở trước mặt Giản Lập Thành, giúp ngăn cản công kích của dây leo. Lúc này Giản Lập Thành mới phản ứng lại, vội vàng lui về đội ngũ.

“Tình huống như thế nào!! Lập Thành, cậu không sao chứ!” Vương Quang Lâm khiếp sợ kêu to thành tiếng.

Giản Lập Thành: “Mình không sao.”

Hứa Bành Trạch nôn nóng nói: “Chúng ta nhanh lui về phía sau, trước hết nên cách nơi này xa một chút.”

Vừa dứt lời, hai người Qua Quang Lượng cùng Vương Vân Đào đi cuối đội ngũ lập tức chạy nhanh hơn thỏ, hai người chỉ mất thời gian vài phút ngắn ngủi đã cách đám người Ôn Hướng Dương một khoảng rất xa.

Hứa Bành Trạch liếc mắt một cái, trong lòng có điểm không thoải mái, nhưng vẫn không nói gì thêm. Sau khi mọi người cùng nhau lui đến mảnh đất an toàn, lúc này mới bắt đầu ríu rít thảo luận.

Ôn Hướng Dướng: “Không chừng thực vật cũng có dị năng, muốn hái quả ở cây táo này, chúng ta cần nghĩ lại cách đối phó.”

Qua Quang Lượng sởn tóc gáy nghẹn ngào: “Mấy người hẳn sẽ không muốn đi hái táo nữa nhỉ? Trên thân cây nhiều dây leo quấn như vậy, nếu như đi vào bên trong, không chừng sẽ bị đống dây đó treo cổ. Mấy người có dị năng, muốn đi thì tự mình đi, dù sao thì hai chúng tôi sẽ không đi.”

Ôn Hướng Dương kiên nhẫn trấn an: “Nếu điều kiện tiên quyết là có thể đảm bảo an toàn khi đến gần cây táo thì vẫn đáng giá thử một lần. Hơn nữa, chúng ta còn có dị năng hệ mộc giúp kích thích tăng trưởng, chúng ta để lại mấy hột táo, nói không chừng có thể có thêm mấy cây táo mọc ở sân sau.”

Nhưng dù Ôn Hướng Dương nói thế nào, khuyên như thế nào thì Qua Quang Lượng cùng Vương Vân Đào đều tỏ vẻ cự tuyệt, không hề lay động. Ôn Hướng Dương cũng không cưỡng ép, chỉ có thể từ bỏ.

Giản Lập Thành lại không nghĩ như vậy, vừa rồi là quá bất ngờ cho nên không kịp phản ứng, nhưng cậu cùng Tuân Tử Tấn đều có dị năng, hoàn toàn có thể dựa vào dị năng đi hái quả táo.

Giản Lập Thành: “Bằng không như vậy đi, em cùng A Tấn đi hái táo, A Tấn sẽ dùng tường đất bảo vệ hai chúng em, sau đó em sẽ dùng dị năng biến ra dây leo, hái mấy quả táo ở trên cây xuống, được không?”

Hứa Bành Trạch quan tâm hỏi: “Cậu có muốn mình và Quang Lâm giúp các cậu không?”

Vương Quang Lâm ở một bên cũng liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, càng nhiều người càng thêm sức mạnh.”

Sau khi cùng nhau ở chung ký túc xá trong bốn năm, bốn người đã sớm trở thành anh em tốt, nếu người khác thấy nguy hiểm liền trốn đi xa thì anh em với nhau không có khả năng gặp chuyện liền né tránh.

Ôn Hướng Dương cũng nói: “Anh cũng có thể giúp.”

Tuân Tử Tấn xua tay, cự tuyệt nói: “Không cần, mọi người hãy ở chỗ này đợi, dù sao mọi người cũng không có dị năng, ngược lại hành động sẽ không tiện. Chúng tôi đi hái táo, sao đó ném cho mấy người, đợi chút nữa mọi người phụ trách việc vác xuống núi là được rồi.”

Giản Lập Thành hát đệm: “Đúng vậy đúng vậy, mọi người bảo tồn thể lực, đợi chút nữa mang xuống núi cũng thực vất vả.”

Thấy hai người Giản Lập Thành cùng Tuân Tử Tấn vô cùng kiên trì, mấy người còn lại cũng không nói thêm gì nữa. Tuân Tử Tấn và Giản Lập Thành bàn bạc biện pháp phối hợp dị năng, chung quanh hai người mọc lên tường đất ngăn cản dây leo công kích. Mà Giản Lập Thành bên cạnh sử dụng dị năng tạo ra dây leo, vươn đến chỗ cây táo.

Kế hoạch hết sức hoàn hảo, nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn……

Dây leo của Giản Lập Thành trong quá trình hướng về phía trước, đột nhiên mất khống chế, tránh thoát khỏi sự khống chế của Giản Lập Thành, bất ngờ nhắm đến dây leo của cây táo. Dây leo dị năng của hắn hung mãnh quấn lấy dây leo của cây táo, nháy mắt cắn đứt một đoạn lớn. Nó giống như đang chọi trâu, hùng hổ va đập khắp nơi.

Giản Lập Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn hết cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm: “ĐM! Dây leo của tôi lại có suy nghĩ riêng!”

Nhưng vui vẻ trôi đi rất nhanh, lúc đầu dây leo dị năng dũng mãnh vô cùng, giống như cá nheo ngã vào đám cá mòi, đã kích thích hung tính của dây leo cây táo. Nếu nói ban đầu dây leo của cây táo chỉ hơi mang tính công kích, thì hiện tại chính là công kích trí mạng.

Dây leo dị năng bị dây leo cây táo bao vây, dễ dàng bị cắt đứt một đoạn lớn. Dây leo dị năng tránh thoát ra khỏi đống dây leo đang vây quanh, vèo cái trở lại trên tay Giản Lập Thành, cuối cùng đáng thương hề hề quấn quanh ở ngón tay hắn.

“Mau mau mau, hai người các cậu mau lui về đây!!!” Hứa Bành Trạch thấy tình thế không đúng, vội vàng hét lên.

Bởi vì dây leo trốn về trên người Giản Lập Thành, dây leo của cây táo đang truy tìm cây leo dị năng cũng đồng thời dời mục tiêu đến Giản Lập Thành.

Tuân Tử Tấn kéo Giản Lập Thành qua, muốn cất bước chạy về. Nhưng dây leo của cây táo tức giận, kết bè kết phái đuổi theo hai người, một đám dây này có thù không báo thề không phải dây leo.

Hiện tại đừng nói là quả táo, sinh mạng mới là quan trọng nhất. Mọi người cuống cuồng chạy, thật vất vả mới thoát khỏi phạm vi công kích của cây táo.

Vương Quang Lâm thở hổn hển, tức giận nói: “Dây leo của cậu là có độc đúng không, chọc xong liền chạy, mệt chết chúng ta.”

Giản Lập Thành: “Quỷ mới biết! Dị năng này còn không nghe lời tớ!”

Tuân Tử Tấn cau mày, nghiêm túc nói: “Cái dây leo dị năng kia của cậu giống như là có thể tự chủ tư duy, ban đầu mình còn nghĩ rằng có phải dị năng mất khống chế không, nhưng nó tự công kích, sau đó còn tự biết chạy trốn, nếu nó không có linh tính, sẽ không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.”

Giản Lập Thành lại ngưng tụ dây leo một lần nữa ở giữa lòng bàn tay, thì thầm: “Hello Hello, nghe hiểu tao nói gì không?”

Chỉ là dây leo ở bàn tay cứ lẳng lặng đung đưa, không có bất kỳ động tác đáp trả nào, phảng phất như tất cả chuyện vừa rồi đều là ảo ảnh.

Ôn Hướng Dương trầm mặc một lát thở dài: “Trước hết chúng ta xuống núi mang củi đốt trở về đi. Chút nữa bảo mọi người tập hợp lại, thảo luận tình huống này một chút.”

***

Dung Ngọc cũng không nghĩ đến tình huống này, trêu chọc nói: “Dây leo của cậu co được dãn được nha.”

Giản Lập Thành gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười.

Vốn dĩ dị năng giả đã ít, hơn nữa mọi người đều là người mới có dị năng không bao lâu, cho nên sau khi nghe Ôn Hướng Dương thuật lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong đó có huyền cơ gì. Rốt cuộc thì chỉ có dị năng hệ mộc xuất hiện biến dị, còn lại dị năng hệ thổ, hệ hỏa đều không có xuất hiện tình huống như thế.

Dung Ngọc yên lặng nhìn qua hộp cơm của chính mình, không thể tưởng tượng nếu dị năng hiện thực hóa thực đơn này xuất hiện việc tự mình tư duy, không biết sẽ biến thành cảnh tượng gì nữa, chẳng lẽ món ăn sẽ mọc chân chạy sao?

Nếu thật là như vậy, hình ảnh kia thật con mẹ nó biến thái.

Đến nỗi dị năng hệ thủy có suy nghĩ của nó không thì Dung Ngọc cũng không thể nào phán đoán, bởi vì tạm thời cậu chưa tính nói ra, cho nên chỉ có thể ngầm nghiên cứu xem thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.