Thu Thập Thực Đơn Hộ Chuyên Nghiệp

Chương 9



“Ợ ~” Ngao Quý ngồi phịch trên ghế, đã lâu lắm rồi mới cảm thấy hạnh phúc. Hắn chép chép miệng, cảm giác dư vị của một miếng canh tiết vịt đầy ụ phối hợp với giá đậu vẫn còn trong miệng. Không chỉ như vậy, một ngụm mì gói, lại một ngụm củ cải với lòng gà, quả là cực phẩm nhân gian.

Vốn dĩ sau khi ăn xong, mọi người quyết định thương lượng chuyện phân đội một lần nữa, nhưng lại xảy ra một ít việc ngoài ý muốn.

Màu đỏ của ánh trăng theo cửa sổ mà chậm rãi bò vào trong nhà, trong phòng bị ánh trăng chiếu đỏ bừng, giống như bị vẩy đầy máu tươi, đỏ lóa mắt, đỏ đến đáng sợ.

“Lại là trăng máu.” Dung Ngọc tự mình lẩm bẩm. ‘Rầm……’

‘Uỳnh uỳnh……’

‘Phanh……’

Liên tiếp có âm thanh người té ngã.

Ngao Qúy đỡ thân thể mềm nhũn của bạn mình, khẩn trương mà nói: “Anh Phong, đột nhiên bọn họ đều hôn mê, đầu rất nóng.”

“Tôi bên này cũng thế.” Đinh Minh đỡ người bạn hôn mê bất tỉnh trả lời.

“Chồng ơi, ông làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ!!” An Phân sợ hãi ôm Dung Phong Văn đã ngất xỉu, hô lớn: “Con trai, mau đến xem ba con, làm sao bây giờ, hiện tại sao lại thế này?”

Dung Ngọc duỗi tay sờ sờ cái trán của Dung Phong Văn, rất nóng, “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, biểu hiện này hẳn là giống con lần trước, phỏng chừng sẽ thức tỉnh dị năng.”

An Phân cũng là do chồng mình đột nhiên té xỉu mà bị dọa, nghe xong Dung Ngọc nói như vậy, lúc này mới dần dần phản ứng lại, cảnh tượng trước mắt này cùng cảnh lần đó rất giống nhau.

Ôn Hướng Dương bình tĩnh nói: “Mọi người đều mang những người té xỉu vào trong phòng nghỉ ngơi đi, Văn đội trưởng, tình huống hiện tại cũng không thích hợp để thảo luận sắp xếp. Mấy ngày nay, trước hết cứ chờ mọi người khôi phục khỏe mạnh, lại cẩn thận thảo luận cũng không muộn.”

Văn Khải Phong gật đầu: “Được, có thể.”

Sau đó, mọi người tốp năm tốp ba nâng người té xỉu bên cạnh dậy mang về phòng, một lần ngủ chính là thời gian mấy ngày.

***

“Con trai, ba con đều phát sốt hôn mê vài ngày rồi, còn lâu hơn con khi đó, lòng mẹ vẫn luôn nặng trĩu suy đoán linh tinh, rất sợ có điều gì xấu xảy ra.” An Phân ngồi ở đầu giường, nhìn Dung Phong Văn đầy lo lắng.

Dung Ngọc an ủi nói: “Mẹ, ba nhất định sẽ không sao, mẹ không cần lo lắng mà tự dọa mình.”

An Phân không có đáp lời, chỉ là cau mày nhìn Dung Phong Văn. Mấy ngày nay, chồng hôn mê bất tỉnh không có cách nào ăn cơm, cũng không có cách nào hạ sốt, thời gian hôn mê so với con trai còn lâu hơn, An Phân không có biện pháp làm bản thân bình tĩnh.

Dung Ngọc biết An Phân đã lâm vào thế giới của chính mình, khuyên như thế nào cũng không thông, cậu cũng thực bất đắc dĩ. Nhìn ba mình ngày thường khỏe mạnh, nhưng giờ lại nằm ở trên giường với gương mặt tái nhợt, nội tâm cậu cũng rất lo lắng. Không ai có thể khẳng định 100% rằng trăng máu lần thứ hai có thể giống với lần đầu, một khi có ‘ngộ nhỡ’ xảy ra, bọn họ ai cũng không thể tiếp thu.

Đúng lúc này, tay Dung Phong Văn khẽ động, nhưng An Phân đang chìm trong suy nghĩ của mình, Dung Ngọc cũng bận an ủi An Phân nên cả hai đều không chú ý tới điểm này.

Mà cùng dạng trạng thái không tốt đó, còn có Qua Quang Lượng. Thời điểm trăng máu xuất hiện, Qua Quang Lượng lập tức hôn mê ngã xuống đất, tuy rằng sau đó Vương Vân Đào đã mang hắn về phòng, nhưng so với Dung Phong Vân còn được An Phân rửa sạch thân thể, Qua Quang Lượng hoàn toàn bị ném trên giường, không ai quan tâm chăm sóc.

“Hôm nay vẫn chưa tỉnh sao?” Mân Tiểu Thu lại gần, gắng gượng nói: “Đã mấy ngày rồi, sao còn không tỉnh? Hắn thật sự có thể có dị năng sao? Đừng để cuối cùng lại chết ở chỗ này.”

Vương Vân Đào không kiên nhẫn: “Làm sao tôi biết được chứ? Những người lúc trước ở khách sạn này nói là chỗ bọn họ cũng có rất nhiều người bị như thế

này, sau đó liền có dị năng. Lúc đầu chúng ta lại không ở đây, sao có thể biết bọn họ nói giả hay thật.”

Ông Cẩm Cẩm: “Nếu thật sự có dị năng thì cũng rất tốt, như vậy chúng ta cũng không cần xem sắc mặt của bọn họ.”

Mân Tiểu Thu đồng tình gật đầu: “Cũng phải, tốt xấu gì chúng ta là người một nhà.”

Vương Vân Đào có chút do dự, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Loại chuyện tốt như thế này sao không rớt lên đầu mình chứ.”

Bởi vì âm thanh quá nhỏ, Mân Tiểu Thu cùng Ông Cẩm Cẩm không nghe thấy Vương Vân Đào nói cái gì. Vương Vân Đào thấy hai cô khí thế ngất trời thảo luận dị năng của Qua Quang Lượng, trong nháy mắt âm u nghĩ: nếu Qua Quang Lượng vĩnh viễn không tỉnh lại thì thật tốt biết bao.

“Tỉnh! Hắn tỉnh!!!” Mân Tiểu Thu kích động nắm lấy tay Ông Cẩm Cẩm.

Hai cô gái kích động nhào đến trước mặt Qua Quang Lượng, ríu rít không ngừng.

“Thế nào thế nào? Cậu có dị năng sao?” “Đúng rồi! Cậu mau nói nha!”

Qua Quang Lương vừa mới tỉnh lại, đầu ong ong vang, mơ mơ màng màng bị nhiều câu hỏi rót vào tai. Hơn nữa mấy ngày không ăn cơm, Qua Quang Lượng khá suy yếu, được một lát liền hôn mê, lại thiếp đi lần nữa.

Mân Tiểu Thu buồn bực nói: “Hả? Sao vậy, như thế nào lại nhắm mắt?” Ông Cẩm Cẩm cũng không rõ vì cái gì.

Vương Vân Đào: “……”

Tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng tôi cảm thấy hắn là bị các cô náo cho ngất xỉu!

***

Thời điểm Dung Phong Văn mở mắt, Dung Ngọc cùng An Phân đều không có phát hiện, thẳng đến khi Dung Phong Văn nói chuyện, hai người mới chú ý tới.

“Vợ ơi.”

“Chồng ơi!!! Ông thế nào rồi? Có muốn ăn hay uống nước không, phi, tôi đang nói cái gì vậy, ông có muốn uống nước, hoặc là ăn một chút gì không?” An Phân sốt ruột nói năng lộn xộn.

Dung Ngọc cẩn thận đỡ Dung Phong Văn dậy, dựa lưng vào thành giường: “Ba, ba cảm thấy thế nào?”

Dung Phong Văn suy yếu cười cười: “Còn ổn, nhưng chính là rất đói.”

Dung Ngọc lấy ra thực đơn rồi lật lật, vừa đúng lúc thực đơn có cháo gạo kê, thích hợp cho người vừa mới hết sốt, Dung Phong Văn đã không ăn cơm mấy ngày. Hai người An Phân, Dung Ngọc lăn lộn nửa ngày, súc miệng rồi lại đút cháo, dốc lòng chăm sóc Dung Phong Văn vừa mới tỉnh.

Cháo gạo kê ấm áp vào trong dạ dày, lúc này Dung Phong Văn mới lại nói mình khôi phục một chút tinh thần.

“Được rồi, hai người không vội, mau ngồi, tôi còn có việc muốn nói. Hai người xem, tôi có dị năng này.”

Dung Phong Văn nóng lòng biểu hiện dị năng của mình, hắn ý bảo hai người nhìn về phía lòng bàn tay hắn. Trên lòng bàn tay, xuất hiện một ngọn lửa nho

nho đung đưa.

An Phân nể tình vỗ vỗ tay: “Oa, thật tốt.”

Dung Phong Văn buồn nói: “Hai người không hưng phấn à?”

An Phân: “Mình à, dị năng hay không dị năng thì chúng ta nói sau, mấy ngày nay mình đều không ăn không uống, trước tiên chúng ta dưỡng tốt thân thể đã.”

Dung Phong Văn bẹp bẹp miệng, đầy bụng khoe khoang mà không có chỗ phóng thích. Bất quá ông cũng biết, hiện tại toàn bộ đầu óc An Phân đều lo cho sức khỏe của ông, có dị năng hay không có dị năng, vợ đều không quan tâm.

Cho nên, Dung Phong Văn cũng không quá để ý nữa, ngoan ngoãn tùy ý vợ mình chăm sóc.

Lần hôn mê này tổng cộng có 5 người, có 2 gương mặt tương đối xa lạ là đàn em của Văn Khải Phong, 5 dị năng giả này đều là dị năng giả đơn hệ. Dung Ngọc thảo luận cùng ba mẹ, bởi vì đã có 3 song hệ năng giả xuất hiện, hơn nữa, xuất phát từ nguyên nhân muốn quang minh chính tập luyện năng lực dị năng, cho nên lần trăng máu này Dung Ngọc cũng nói cho người ngoài là trăng máu khiến cậu thức tỉnh dị năng thứ hai.

Cho nên, tính đến trước mắt, toàn bộ khách sạn có tổng cộng 19 dị năng giả. Trong đội ngũ song hệ dị năng giả của Văn Khải Phong, chỉ biết của Đinh Minh là hệ thổ và hệ không gian. Mà đều là song dị năng giả nhưng Dung Ngọc Văn chỉ biết dị năng thứ nhất của Khải Phong với Ngao Qúy là hệ điện và hệ mộc, dị năng thứ hai tạm thời vẫn không biết. 7 dị năng giả mới, trong đó có 3 người là hệ kim, 2 người hệ hỏa, 2 người hệ băng.

Mà dị năng giả mới tăng thêm trong đám người Dung Ngọc lần lượt là Dung Phong Văn hệ hỏa, Qua Quang Lượng hệ hỏa. Từ số liệu cho thấy, hình như hệ hỏa cùng hệ băng có tỷ lệ thức tỉnh cao hơn.

Ở đây đã mất đi thế cân bằng, trong thời đại thực lực là tối thượng này thì đã số người đang sở hữu đủ vũ lực sẽ muốn chiếm núi xưng vua. Cho nên, trong khi đội ngũ của Văn Khải Phong càng ngày càng đông dị năng giả, Ôn Hướng Dương có chút hối hận khi đưa bọn họ tới khách sạn. Cũng may mắn chính là

bản thân Văn Khải Phong không có dã tâm lớn như vậy. Ở trình độ nào đó, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn và cuộc sống ổn định cho mọi người thì anh cũng chẳng có dục vọng nắm giữ quyền lực.

Với anh mà nói, công việc sinh tử trong quá khứ với đối kháng tang thi ở hiện tại cũng không có gì khác nhau, thậm chí hiện tại có thể an cư ở trong khách sạn, ngược lại càng thêm thoải mái.

Nhưng thấy Văn Khải Phong đăm chiêu suy nghĩ, Ôn Hướng Dương lại không chút nào cảm kích. Cho dù Văn Khải Phong có nói mình chỉ muốn sinh hoạt yên ổn, Ôn Hướng Dương cũng rất khó tin tưởng người nam nhân trước mặt có dị năng cường đại, lạnh nhạt tuất dật này.

Theo Dung Ngọc, vì sao Văn Khải Phong không chiếm được tín nhiệm, tất nhiên là bởi vì Văn Khải Phong thường xuyên xụ mặt, cho người ta cảm giác người này không dễ tiếp cận.

Sau khi những dị năng giả mới khôi phục khỏe mạnh, mọi người lại cùng nhau mở họp một lần nữa.

Văn Khải Phong mở miệng nói: “Lấy khách sạn này làm trung tâm, những chỗ đất trống xung quanh, dị năng giả hệ thổ làm tường đất phòng hộ cao lên, dị năng giả hệ kim gia cố bằng tấm kim loại, chúng ta làm phòng hộ cho tường.

Đồng thời, ở cửa xây một đài quan sát, mỗi ngày phái 2 dị năng giả thay phiên trông giữ, tránh cho tang thi ở nội thành đến gần khu vực của chúng ta mà chúng ta lại không biết gì.”

Đinh Minh đẩy đẩy mắt kính, Văn Khải Phong nói tiếp: “Chúng ta còn cần xây dựng kho lúa ở chỗ này, đập chứa nước, đồng ruộng, dị năng giả cùng người không phải dị năng giả đều cần gánh vác công việc tương ứng. Tôi không rõ ràng lắm quan hệ giữa mấy người như thế nào, nhưng tôi kiến nghị tốt nhất mỗi nhà mỗi hộ đều có ruộng. Trong đôi ngũ của chúng tôi có kiến trúc sư cùng kỹ sư thủy điện, hoàn toàn có thể phối hợp với hệ thổ cùng hệ kim thay mọi người tu sửa phòng ở, hơn nữa còn kéo nước và điện. Chỉ cần dị năng giả hệ mộc cùng hệ thổ định kỳ dùng dị năng với đất đai, như vậy là có thể bảo đảm mọi người đều có lương thực dự trữ.”

“Nhưng có một vấn đề, có lương thực dự trữ nhưng nấu cơm phải làm thế nào? Chúng ta nhiều người như vậy, hai loại khí than hoặc là khí thiên nhiên thì chúng ta không có cách nào có được, nếu dựa vào bếp điện từ nấu cơm, bếp điện từ cũng không đủ cho nhiều người chúng ta.” Giản Lập Thành có chút nghi hoặc khó hiểu.

Đinh Minh cười nói: “Vì vậy khi tu sửa, ở trước phòng của mọi người sẽ thiết kế bệ bếp, loại bếp lửa dùng để nấu như nông thôn mọi người đã thấy bao giờ chưa? Chưa thấy cũng không sao, chậm rãi học là biết, củi cũng có thể nấu cơm. Huống hồ bếp điện từ là tài sản cá nhân của ông chủ Ôn, mấy người đâu thể cướp hết tải sản của người khác.”

Mân Tiểu Thu: “Tôi không đồng ý! Rõ ràng có dị năng hiện thực hóa đồ ăn ở đây, vì sao muốn để tất cả mọi người thêm phiền toái?”

Đinh Minh hỏi ngược lại: “Vậy nếu có một ngày, vị Dung tiên sinh này ra ngoài, vậy mấy người làm sao bây giờ?”

“Tại sao hắn lại phải ra ngoài? Muốn tìm vật tư, người khác đi không tốt sao?”

“Xác thật cậu ta cần phải ra ngoài.” Văn Khải Phong nhìn thẳng Dung Ngọc, tiếp tục nói: “Tôi đã nghe qua chuyện cây táo, có lẽ mấy người không phát hiện ra một điều lạ, đó chính là 5 hệ kim mộc thủy hỏa thổ này, kỳ thật là quy luật tuần hoàn trong ngũ hành. Mọi người chúng ta đều ở trong đó, chỉ có Dung Ngọc là một dị năng giả hệ thủy, thủy sinh mộc, tôi cho rằng dây leo của cây táo sẽ không bạo động trước dị năng của cậu ta. Cho nên, cậu ấy cần phải lên núi một chuyến. Huống hồ, cậu cũng không muốn vĩnh viễn bị vây ở một chỗ, không thể rèn luyện dị năng của mình, phải không?”

Những lời nói này làm Dung Ngọc chấn động, đúng thật, bởi vì dị năng hiện thực hóa thực đơn của cậu, dẫn tới tất cả mọi người đều ỷ lại cậu, cần cậu lúc nào cũng phải ở khách sạn. Nhưng đối với bản thân cậu mà nói, mặc dù theo đuổi sự an ổn cũng không chứng tỏ mình chỉ có thể bị giới hạn ở một chỗ mà không thể ra ngoài nhìn ngắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.