Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 47



Lý Thiệu Thần cảm giác chung quanh có rất nhiều người đang cãi nhau, thanh âm rất lớn, rất ồn ào, đầu cậu cũng sắp nổ tung, cậu cố sức mở to mắt, mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy mũi dao loé sáng, đây là đang làm gì? Lý Thiệu Thần theo bản năng muốn chạy trốn nhưng thân thể lại không nghe sai sử, ngồi phịch ở trên giường không nhúc nhích. Cậu há miệng muốn hét lên cứu mạng, nhưng phát hiện chỉ là vô ích, mà ngay cả bản thân cậu cũng không nghe được thanh âm của mình.

Tuyệt vọng giống như hồng thủy đánh úp lại bao phủ cả người cậu, hắc ám xâm nhập tâm trí cậu. Trong lúc hoảng hốt, có một thanh âm ấm áp nói với cậu: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Là ai? Là ai đang nói chuyện với cậu?

Lý Thiệu Thần ý thức hỗn loạn, vô lực nhận ra thân phận của chủ nhân thanh âm, bụng truyền đến một trận đau đớn như bị đao cắt, mặc kệ người khác làm gì cậu, cậu cũng vô lực phản kháng, không nhúc nhích nằm ở trên giường mặc người xâm lược. Lý Thiệu Thần quả thực hận chết loại cảm giác này.

“Kiên trì một chút, A Thần, kiên trì một chút, lập tức thì tốt rồi.” Thanh âm ôn nhu lần thứ hai vang lên, nhưng lại thần kỳ trấn an tâm tình của mình, trước mắt hiện lên kim quang, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh Phượng Hoàng giương cánh. Làm người ta ngạc nhiên chính là, trên người cậu tựa hồ không còn khó chịu như trước, ý thức trở nên thanh tỉnh hơn nhiều.

Tôi đang làm gì? Lý Thiệu Thần nghi ngờ, không biết nguyên nhân mình ở nơi này. Thẳng đến đạo thanh âm kia tiếp tục lên tiếng.”Kiên trì một chút, hài tử sắp ra rồi.”

Hài tử? Hài tử của ai?

Lý Thiệu Thần chậm rãi thở ra một hơi, tựa hồ nhớ tới có chuyện như vậy. Bé con của cậu, sắp được sinh ra. Chính là, vì sao lại là cậu sinh bé con? Cậu là nam nhân a!

Tôi không cần sinh bé con!

Ý thức vừa hồi phục lại lâm vào hỗn loạn, Lý Thiệu Thần không muốn sinh con, giãy dụa muốn thoát ly lại phát hiện mình không thể động, giống như bị đóng đinh ở trên giường. Tại sao có thể như vậy? Lý Thiệu Thần há há miệng, vẫn như cũ không thể phát ra âm thanh. Tuyệt vọng lần thứ hai đánh úp lại.

“Hảo hảo, hài tử sinh ra rồi, A Thần, nghỉ ngơi đi.” Gánh nặng trên người đột nhiên biến nhẹ, tựa hồ có vật từ trong cơ thể Lý Thiệu Thần được lấy ra, tâm Lý Thiệu Thần bỗng nhiên trở nên trống rỗng, muốn giữ lại thứ gì đó, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mà cả thân cả tâm cậu đều mệt mỏi, nghe theo nhu cầu thân thể dần dần chìm vào mộng đẹp, lần thứ hai tỉnh lại, hết thảy đều sẽ tốt.

Trước khi ngủ, Lý Thiệu Thần mơ mơ màng màng nghe được có tiếng trẻ con khóc nỉ non.

“Dậy thôi, đồ lười! Thái dương đều chiếu tới mông rồi, còn không chịu rời giường, con của em cũng chê cười em!” Một đôi bàn tay to ôn nhu chụp lên thân thể cậu, nhẹ nhàng lay động.”Rời giường a, A Thần.”

Lý Thiệu Thần chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lambert đứng ở trước giường, mặt mang mỉm cười, trong tay hắn ôm một đoàn đồ vật, tại vị trí của Lý Thiệu Thần nhìn không rõ.

“Anh ôm đến cái gì?” Nhu nhu khóe mắt, Lý Thiệu Thần hỏi.

“Con của chúng ta a, em muốn nhìn xem hay không, quả thực là cùng em như từ một khuôn mẫu khắc ra.” Lambert cười tủm tỉm nói. Hắn đem bé con tiến đưa đến trước mắt Lý Thiệu Thần, cho cậu nhìn rõ ràng.

Lý Thiệu Thần nhìn qua, thấy rõ ràng bé con trong tã lót sau đó sắc mặt đột biến. Một đoàn đồ vật mặt người lông xù đen thui, mở ra miệng rộng nhìn cậu nói: “Ba ba!”

“A!” Lý Thiệu Thần quát to một tiếng bật dậy, lúc này mới phát giác vừa rồi hết thảy cũng chỉ là một hồi ác mộng. Lý Thiệu Thần thở phào một hơi, tiếng tim đập kịch liệt một lúc sau mới có thể bình phục. Mẹ đản, cái ác mộng loạn thất bát tao gì a, hù chết cha.

Ngoài cửa sổ đã sáng trưng, Lambert cùng tiểu tử kia đều không ở trong phòng, chắc là cha ngốc Lambert kia mang theo Lý Triết tiến hành hoạt động khoe khoang. Từ sau khi Lý Triết sinh con, IQ-chỉ số thông minh cùng EQ-chỉ số cảm xúc của Lambert thẳng tắp giảm xuống, so với Lý Triết còn giống con nít hơn.

Lý Thiệu Thần sinh ra nam hài, tên Lý Triết này là Lý Thiệu Thần đặt, bất quá Lambert chết sống cũng muốn cho bé con mang họ cậu, hắn muốn cho tất cả mọi người biết đây là bé con mà Lý Thiệu Thần sinh cho hắn. Lý Triết August, Lý Thiệu Thần càng nghe càng cảm thấy tên này quá ngốc, nhưng nghĩ đến nét hưng phấn trên mặt Lambert, cậu liền nở nụ cười. Ngốc liền ngốc đi, có tên ai mà không ngốc đâu.

Ban đầu Lý Thiệu Thần còn lo lắng mình sẽ sinh ra tiểu quái vật, vẫn luôn cự tuyệt suy nghĩ nhìn mặt bé con, sau khi sinh ra mới an tâm. Mới sinh làn da thì nhăn nheo, trên người cũng không sạch sẽ, nhưng khi Lý Thiệu Thần nhìn thấy thân thể nho nhỏ cuộn mình lại, an an tĩnh tĩnh nằm ở trong ngực Lambert, tâm đều bị hòa tan. Cậu cảm thấy cho dù sinh ra là tiểu quái vật cũng không sao, ách, cái này đương nhiên chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Đây là bé con của cậu, là bé con của cậu với Lambert. Cậu đã là ba rồi, sau này lại nhiều thêm một người có thể ỷ lại. A, cái cảm giác này, quả thực không thể tuyệt vời hơn.

Lý Thiệu Thần thư giãn gân cốt, cái đuôi kim sắc ở phía sau cậu trái phải lắc lư, sau đó làm biếng duỗi duỗi thắt lưng, thích ý đến lỗ chân lông trên tai thú cũng giãn ra. Không sai, sau khi Lý Thiệu Thần sinh sản hoàn tất thì thú nhĩ thú vĩ lại xuất hiện. Lý Thiệu Thần đã không thèm đi chú ý mấy thứ này, lực chú ý của cậu tất cả đều bị bé con nhà mình hấp dẫn, không rảnh bận tâm những việc khác.

Ngoài cửa vang lên tiếng cười ngây ngô của Lambert, còn có tiếng bé con Lý Triết y y nha nha không rõ, sắc mặt Lý Thiệu Thần vui vẻ, vội ra cửa nghênh đón. Phương thức trưởng thành của anh nhi ở thế giới thú nhân tương đối kỳ lạ, trong mấy tháng mới vừa sinh ra thì sinh trưởng rất nhanh, Lý Triết sinh ra không đến hai tháng, vậy mà bằng đứa bé một tuổi ở thế giới trước kia, dựa theo thuyết pháp của Hathaway, chờ đến tiểu tử kia được hai tháng, có thể tập đi.

Vừa mở cửa, một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, Lý Thiệu Thần nhịn không được rùng mình một cái. Mới vừa hạ qua một trận tuyết lớn, thế giới bên ngoài bị bao phủ bởi một màu trắng, tuyết đọng rất dầy, dẫm trên mặt còn kẽo kẹt rung động. Mà ở trên tuyết, hai thân ảnh một vàng một hồng một lớn một nhỏ từ xa đi lại. Lambert khoác tình nhân chẩm của Lý Thiệu Thần, áo choàng rộng lớn cơ hồ đem cả người hắn bao ở bên trong, hồ cừu màu trắng cùng tuyết hòa làm một thể, nếu không phải một đầu tóc dài kim sắc chói mắt kia của hắn, Lý Thiệu Thần thậm chí sẽ cho rằng chỉ có một mình Lý Triết.

Tiểu tiểu Lý Triết bị bao trong cái áo màu hồng, trên đầu đội mũ thỏ lông xù, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mắt to đen trắng rõ ràng như linh đảo tới đảo lui, bởi vì nguyên nhân rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn đô đô ửng hồng, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu. Bé được Lambert ôm vào trong ngực, tò mò nhìn khắp nơi, đối với tuyết trắng cảm thấy rất mới mẻ.

Giống như tâm tính tự cảm ứng được, tiểu tử kia quay đầu nhìn đến Lý Thiệu Thần đứng trước cửa, trên mặt liệt nở một cái đại đại tươi cười, hai cánh tay nho nhỏ ở giữa không trung múa may, trong miệng phát ra rầm rì không rõ ý tứ hàm xúc.

Lý Thiệu Thần đầy ngập nhu tình hóa thành một bãi nước, không quan tâm trời lạnh, áo khoác cũng không mặc, bước nhanh đến nghênh đón hai người. Cậu mở ra hai tay, tiếp nhận Lý Triết từ trong tay Lambert, mặt dán lên khuôn mặt lành lạnh của tiểu tử kia, giá trị hạnh phúc bạo tăng.

Lambert thấy thế vội cởi xuống áo choàng, khoát lên trên người Lý Thiệu Thần. Hắn hôn lên bên mặt còn lại của Lý Thiệu Thần, rồi ôm lấy thắt lưng cậu.

“Bên ngoài lạnh, vào trong phòng trước đã. Đến, Cát Ân, đi vào chỗ ấm áp ấm áp.”

Nghe được Lambert nói, Lý Thiệu Thần lúc này mới thấy phía sau bọn họ còn đi theo một cái đuôi nhỏ. Toàn thân Cát Ân bọc trong áo bông thật dày, giống như một cái bánh chưng lớn, gắt gao đi theo phía sau Lambert, biểu tình nghiêm túc, thật cẩn thận, không biết đang suy nghĩ gì.

“Buổi sáng tốt lành, Cát Ân.” Lý Thiệu Thần lên tiếng chào, cũng không trông cậy vào việc Cát Ân sẽ đáp lại, lại ngoài ý muốn thấy Cát Ân nhẹ nhàng gật đầu. Nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi Cát Ân lần đầu tiên nhìn thấy Lý Triết trong tã lót thì một tấc cũng không rời Lý Triết, Lý Triết đi chỗ nào bé liền đi chỗ đó, nếu không phải Hathaway ngăn cản, thì ngay cả đi ngủ đều ngủ cùng Lý Triết. Này không thể nói rõ là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng biến hóa của Cát Ân cũng rất lớn, không trầm lặng giống như trước kia, ngược lại có càng lúc càng hoạt bát hơn.

Lý Thiệu Thần cùng Lambert đem biến hóa của Cát Ân xem ở trong mắt, cũng biết Hathaway nhìn thấy biến hóa của Cát Ân thì biểu tình rất cao hứng, cũng tùy Cát Ân muốn làm gì thì làm. Tất cả mọi người không nghĩ tới, bọn họ mặc kệ nó, liền đem tính phúc sinh hoạt của tiểu Lý Triết sau này đều chung với một người, mặc cho ai bị một cái trung khuyển quấn như vậy, đều sẽ biến thành nữ vương thụ.

Ở trong phòng ấm áp một hồi, chờ đến khi Lý Thiệu Thần rửa mặt xong, Lý Thiệu Thần ôm Lý Triết, Lambert dắt tay Cát Ân, bốn người cùng đi đến nhà ăn trong phủ.

Cho dù ở trong nhà ăn, Cesar vẫn phải xử lý quân vụ, mưa gió nổi lên, y một khắc cũng không thể bỏ phí, muốn bảo đảm hết thảy đều vạn vô nhất thất. Hathaway đang đứng ở cửa sổ thưởng tuyết, nhìn thấy Cát Ân được Lambert dắt đi, cũng thật cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân mình, sợ không cẩn thận vấp té, không khỏi cong cong khóe miệng. Người mẹ nào mà không hy vọng con trai của mình có thể sống khỏe mạnh hạnh phúc khoái hoạt. Này hết thảy, đều phải cảm tạ tiểu Lý Triết sinh ra a.

Tiểu Lý Triết ngây thơ còn không biết, sinh ra không đến hai tháng bé cũng đã hoàn thành thành tựu vĩ đại hạng nhất —— “Đạt thành —— khẳng định của bà bà “, quả thực làm nhóm tức phụ hâm mộ ghen tỵ a!

Bốn người đi vào nhà ăn, Hathaway đi lại chào đón.

“Cát Ân lại chạy đến chỗ của các ngươi, thật sự là phiền toái.”

“Không có gì, Cát Ân thích tiểu Lý Triết, chúng ta cao hứng còn không kịp.” Lambert đem tay Cát Ân đưa tới trong tay Hathaway, nghiêng đầu ôm tiểu Lý Triết.

“Mệt đi, ta đến ôm một hồi.”

Cesar nâng đầu ra khỏi công vụ bận rộn, phân phó phòng bếp mang thức ăn lên: “Ăn cơm trước đi, hai tiểu tử kia khẳng định đều đói bụng.”

Tiểu Lý Triết đã mọc răng, mấy cái răng nanh nho nhỏ nhìn qua tựa hồ thực sắc bén. Hiện tại, bé có thể ăn đại đa số thực vật. Tiểu tử kia thích ăn nhất một loại thịt thỏ tên là Hương Tuyết, bé thích ngậm trong miệng nhai nhai, cũng không biết là thật sự muốn ăn hay là chỉ vì nghiến răng. Lý Thiệu Thần không dám cho bé ăn nhiều, mỗi ngày sáng sớm đều cho bé một khối nhỏ, mọi bữa đều chỉ ăn một khối thịt thỏ Hương Tuyết đã đủ, nào biết hôm nay lại như vậy. Ăn xong một khối thịt nhỏ kia Lý Triết còn muốn ăn thêm, y y nha nha hé miệng, tỏ vẻ chính mình còn muốn.

Lý Thiệu Thần cảm thấy đau đầu, mấy người lớn đều không thích nổi thịt thỏ Hương Tuyết, chỉ cho hai hài tử ăn một chút, vì một chút thịt đó lại phải phiền toái phòng bếp.

“A Triết ngoan, ăn chút cháo được không?”

Lý Thiệu Thần nói sang chuyện khác, muốn đem lực chú ý của tiểu Lý Triết chuyển dời đến chén cháo thơm ngào ngạt, nào biết tiểu tử kia không chịu, miệng mếu mếu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giây tiếp theo liền muốn gào khóc.

“Đệ đệ, ăn.”

Bên tai truyền đến giọng trẻ con nhuyễn nhu chưa bao giờ nghe qua, Lý Thiệu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Cát Ân đem chén đĩa có thịt thỏ Hương Tuyết của bé đưa qua trước mặt mình.

Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Cát Ân, Cát Ân cảm thấy một trận không được tự nhiên, nhưng bướng bỉnh đưa qua chén đĩa, nói: “Đệ đệ, ăn.”

Nước mắt Hathaway nháy mắt rớt xuống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, kỳ thật một thiên văn này chưa kết thúc đâu, về phần chuyện truyền thuyết tác giả nói kết thúc, khụ khụ, kỳ thật đây chẳng qua là não động mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.