Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 12: Tên mới – Bộ lạc Kỳ Đông



Thu xác voi vào không gian, mọi người lại tiếp tục khởi hành, một phen bôn ba vất vả, rốt cuộc cũng tới được nơi trong ‘Truyền thuyết’ – rừng phấn quả.

Cây phấn quả sinh trưởng cả 4 mùa, mỗi một cây đều có sản lượng cố định kỳ lạ, một trái của cây nào đó bị hái xuống, lập tức có một trái mới xuất hiện ngay chỗ cũ một lần nữa, một tháng sao là có thể trưởng thành. Này cũng giúp Thú Nhân dùng lúc nào cũng được.

Phấn quả này hình dáng khá giống trái dừa hiện đại, nhưng phần bên trong không phải nước mà là bột phấn. Hơn nữa sau khi phấn quả bị hái khỏi cây chỉ có thể trữ tồn 30 ngày là cùng, Yến Hằng vốn nghĩ, loại cây này một năm bốn mùa đều sinh trưởng, vậy… có thể lấy nó làm lương thực dự trữ hay không ta?

Bất quá ý tưởng này vừa nói ra đã bị Tề trực tiếp đánh vỡ.

“Phấn quả là đồ ăn Thú Thần ban cho ấu tể vừa qua khỏi nhũ kỳ, cho dù là chúng ta ăn bao nhiêu cũng không chống đói được.” Tề hướng Yến Hằng giải thích nói.

Hóa ra là như vậy. Nhưng mà khi nghe Tề nói đến nhũ kỳ, Yến Hằng đột nhiên nghĩ đến, bé con hình như do giống cái nuôi nấng nha, chẳng lẽ —

Yến Hằng không tự chủ được dời mắt về phía ngực của Tề, quét qua quét lại. Giơ tay vuốt cằm. Ấy dà, rõ ràng y chang mình, thế nào lại có sữa được ta??

Có lẽ do ánh mắt Yến Hằng quá mức nóng bỏng hoặc là một lý do nào khác. Đột nhiên, Tề bắt được sóng điện não của Yến Hằng, không khỏi trợ trừng mắt với hắn.

Yến Hằng chột dạ sờ sờ mũi, xoay người cùng người khác đào cây giống.

Đợi đến khi về bộ lạc, nghiễm nhiên đã vào hoàng hôn. Trong bộ lạc không thiếu nhà đã dâng lên khói bếp. Đem mọi thứ thu thập được hôm nay chất đống trong sơn động, để sáng mai trồng.

“Hằng, chúng ta về trước nhé.” Cất đồ xong, mọi người lần lượt tạm biệt Yến Hằng, ra về.

Lúc này Tề lại có chút do dự, không biết nên ở lại đây hay là về nhà chung với bọn họ. Y với Yến Hằng mới xác lập quan hệ, ở lại có vẻ không tốt lắm, càng thấy ngại ngại sao ấy. Vẫn là trở về đi, nghĩ như vậy, bèn ngẩng đầu tính tạm biệt với Yến Hằng. Đã thấy Yến Hằng một phen kéo lại tay y.

Vừa cầm vừa xoa xoa kén trong tay Tề, làm cho Yến Hằng có loại cảm xúc rất dễ chịu. Hắn nói: “Ta đói bụng rồi.”

Yến Hằng nói thế, Tề liền minh bạch tâm tư của hắn, mặt không nhịn được đỏ lên, nhưng không có rút tay về.

Yến Hằng kéo Tề đi vào phòng bếp, hắn dùng cốt đao cắt thịt, còn Tề thì đứng bên cạnh rửa rau dưa. Đợi khi món ăn nấu xong, hai người mĩ mĩ ăn một bữa cơm ấm áp. Một người lau dọn bàn, một người rửa chén bát. Làm người ta có loại cảm giác ‘ cầm sắt hòa minh’, thỏa mãn nói không nên lời.

Chỉ là đến giờ đi ngủ, hai người lại nổi lên tranh chấp. Yến Hằng hi vọng Tề ngủ trong phòng hắn. “Chúng ta không phải đã xác định quan hệ rồi sao? Ngủ cùng nhau là thiên kinh địa nghĩa mà?” Hắn rõ ràng được xem như là người đã có gia đình, cớ gì lại phải phòng không gối chiếc chứ?

Thế nhưng Tề nói sao cũng không đáp ứng: “Nhưng chúng ta còn chưa có kết lễ dưới sự chứng kiến của Thú Thần, làm sao mà ngủ cùng nhau được?”

Nghe Tề nói nói như vậy, Yến Hằng không khỏi trêu đùa: “Chúng ta chỉ đơn thuần ngủ chung một giường mà thôi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ làm cái gì sao? Hay nên nói là ngươi hi vọng ta –”

Không đợi Yến Hằng nói xong, Tề trực tiếp bịt kín miệng hắn, nổi giận.

Nhìn cái người rõ ràng cao hơn hắn, trắng kiện hơn hắn lại thẹn quá thành giận như vậy, Yến Hằng không khỏi cười ra tiếng, quyết đoán kéo tay đối phương đi vào phòng, lên giường, tắt đèn, Yến Hằng ôm Tề vào ngực, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ đợi đến ngày kết lễ…”

Tuy Yến Hằng nói lấp lửng, nhưng phần còn lại không minh bạch ấy lại làm bầu không khí của hai người trở nên kiều diễm ướt át. Yến Hằng hôn khẽ lên trán Tề, nói: “Ngủ đi, ngày mai còn không ít chuyện phải làm đâu?”

——————————————————-

Sáng hôm sau, ánh dương quang ấm áp đầu tiên ghé vào ô cửa sổ làm Tề tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đã thấy được gương mặt góc cạnh của Yến Hằng, nay lộ ra một cỗ điềm tĩnh an nhiên. Tề bất giác giơ tay chạm nhẹ vào gương mặt ấy, đây là giống đực tương lai của y. Tề không khỏi trào dâng niềm hạnh phúc.

Chỉ là chốc lát sau, Yến Hằng chợt bắt lấy tay y, cả người lập tức đã bị Yến Hằng đặt dưới thân. Người phía trên vẫn như cũ không có mở mắt, đầu lại cọ đến cọ đi trên cổ Tề, tay thì vô lại tác loạn trên người y. Tề bèn nói: “Nên dậy thôi, bằng không mọi người bên ngoài sẽ chờ… Ngô.”

Lời chưa kịp nói xong, liền bị người phía trên chặn miệng lại, mà hắn rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra. Mắt đối mắt, Yến Hằng cố ý ôm chặt Tề vào người, lập tức Tề cảm nhận được vật gì đó cấn cấn giữa hai người. Y tự nhiên biết đó là thứ gì, lập tức đẩy Yến Hằng ra, cũng không quay đầu lại vọt ra khỏi phòng, chỉ để lại Yến Hằng phía sau cùng tiếng cười sang sảng kia: “Ha ha ha, ha ha.”

Đợi hai người chuẩn bị xong, xuất hiện trước mặt mọi người vẫn là hình tượng hoàn mỹ như cũ. Đám người Giác vốn còn tưởng tượng đủ thứ ái muội kiều diễm giữa hai người, ai dè một sợi lông cũng chả có, không khỏi thất vọng vô cùng.

Tề làm đồng bạn với đám đó nhiều năm như vậy, sao không biết trong lòng họ nghĩ gì chứ, thầm nghĩ: Xem ra lúc trước mình đối họ quá tốt ha, cho nên cả đám mới dám ‘Làm càn’ như thế.

Cho nên mấy ngày kế tiếp, đám người Giác đều rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, bọn họ không chỉ một lần ngầm phỏng đoán có phải do Yến Hằng không thể thỏa mãn thủ lĩnh đại nhân cho nên y mới có nhiều tinh lực thao luyện bọn họ như vậy không.

Bên này tạm thời không đề cập tới.

Bây giờ hãy nhìn qua bên Yến Hằng, lúc này hắn đang dẫn theo mọi người bắt đầu khai khẩn đất hoang. Xuân đến, cây cỏ trên bình nguyên sinh trưởng rất mạnh mẽ, công tác thanh lý gặp rất nhiều phiền toái, may mà móng vuốt Thú Nhân sắc bén, chỉ chốc lát sau đã dọn dẹp được một bãi đất trống. Mỗi một loại cây đều được ở một mãnh đất riêng biệt, ngăn cách nhau bằng con kênh nhỏ, trực tiếp dẫn từ sông nhỏ vào. Đợi sau khi hoàn tất, hiện ra trước mắt mọi người một thung lũng đồn điền chỉnh tề ngay ngắn với từng luống xanh mượt. Ngay cả trong mương nước cũng được Yến Hằng thả không ít cá cua này nọ. Chỉ chờ đến mùa thu hoạch trong tương lai mà thôi.

Về phần cây giống hôm qua đào về đều đã được trong trong khuôn viên bộ lạc, phần còn dư cùng cây phấn quả trồng hết dưới chân núi.

Đến đây, được Yến Hằng gọi là vụ xuân canh hoàn mỹ kết thúc.

Mắt thấy sắp tới đại hội lần 2 của bộ lạc, lần này tất cả mọi người đều tham dự, nơi tụ tập chính là dưới tế đài, Yến Hằng cùng vài giống đực khác và đội hộ vệ chủ lực của Tề lúc này liền đứng phía trên.

“Sau này, Yến Hằng chính là tộc trưởng của chúng ta.”

Người khác tự nhiên sẽ không phản đối, chung quy trong mắt mọi người, Yến Hằng là sứ giả Thú Thần, cũng là ân nhân cứu mạng của bộ lạc họ, lại thêm năng lực lúc hắn cùng mọi người kiến tạo bộ lạc ai ai cũng nhìn thấy, hắn đảm đương chức vị tộc trưởng là điều hiển nhiên. Yến Hằng tự nhiên cũng sẽ không chối từ, cho nên hắn chỉ hơi gật đầu.

“Như vậy chúng ta có phải nên một lần nữa đặt tên cho bộ lạc hay không?” Mọi người cũng biết, cái tên lúc trước đã không còn thích hợp nữa. Lãnh địa mới, tộc trưởng mới, tất nhiên cũng muốn một cái tên mới. Quan trọng hơn hết, tộc trưởng chính là sứ giả Thú Thần. Mọi người đồng loạt đều nhìn về phía Yến Hằng.

Yến Hằng đối với ý kiến đặt lại tên cho bộ lạc tự nhiên vô cùng nguyện ý, dù sao đây cũng được xem như một tay hắn thành lập nên, vứt bỏ tên cũ, đặt một cái tên mới tương đương với việc có một khởi đầu mới, sao lại không tốt chứ.

“Nơi này là phía đông bộ lạc Kỳ Sơn, không bằng cứ gọi là bộ lạc Kỳ Đông đi?” Yến Hằng hỏi.

Nghe được những lời này, đám người Tề ngược lại cũng cảm giác không tệ, đều lần lượt gật đầu đáp ứng. Kỳ Đông: Xem như giữa lại một phần ký ức cũ đi.

Trong bộ lạc vẫn như cũ giữ lại đội hộ vệ gồm 21 người, thống lĩnh vẫn là Tề, chỉ là tăng thêm chức phó thống lĩnh. Chủ yếu phụ trách tuần tra và thủ vệ an toàn cho bộ lạc.

Con mồi do thú nhân ra ngoài săn bắn một nửa thuộc quyền sở hữu của mình, một nửa do trong tộc thống nhất phân phối cho tộc nhân, trái cây trong bộ lạc cùng các loại rau củ được trồng trên bình nguyên đều thống nhất do bộ lạc phân phối, thế nhưng thu hoạch do cá nhân tự mình tiến vào rừng rậm sẽ thuộc về cá nhân đó. Nguyên tắc phân phối này ngược lại cùng các bộ lạc khác không mấy khác biệt.

Yến Hằng cho rằng mấy quy tắc này khá phù hợp với tình hình thực tế xã hội lúc bấy giờ, cho nên không nhất thiết phải thay đổi.

Lại qua một tháng nữa sẽ tới mùa mưa, chuyện chính sự kế tiếp trong bộ lạc chính là trữ tồn đồ ăn. Các thú nhân đều không thích mùa mưa, vào mùa này thường chẳng săn được con mồi tốt nào.

Nhưng mùa mưa lại là thời kỳ giống cái dễ thụ thai nhất, giống cái nếu thụ thai vào mùa này, thì sang xuân sẽ sinh sản. Đây là khí hậu ấm áp nhất trong năm, không ẩm ướt như mùa mưa, không quá nóng bức như mùa khô, càng chẳng rét lạnh như mùa tuyết rơi, cho nên các thú nhân đều nguyện ý mang thai vào mùa mưa.

Cũng bởi vậy trước mùa mưa, sẽ có một lần hoạt động tế tự Thú Thần, gọi là vũ tế.

Một, nó biểu đạt cho lòng trung thành và tính ngưỡng tuyệt đối của Thú Nhân. Hai, nhân dịp này bọn họ sẽ khẩn cầu Thú Thần phù hộ cho các giống cái trong bộ lạc có thể thụ thai thành công. Ba là bởi vì cho tới nay, kết lễ ở đại lục Thú Nhân đều tiến hành lúc vũ tế.

Mà Yến Hằng cùng Tề đã xác định quan hệ nên kết lễ tự nhiên cũng phải diễn ra vào hôm ấy.

Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.