Trải qua hơn 20 ngày bôn ba, đám người Yến Hằng rốt cuộc cũng về tới bộ lạc.
Từ đầu mùa khô xuất phát, đến giờ là sắp đón mùa tuyết rơi, Yến Hằng chuyến này tổng cộng ly khai gần 2 tháng.
Trở lại bộ lạc, quả nhiên liền nhìn thấy biểu tình vui sướng của mọi người, chỉ là ánh mắt lúc mọi người nhìn Yến Hằng còn có một tia ám muội không rõ.
Tề tỏ vẻ, tạm thời không đi quấy rầy Yến Hằng cùng An cửu biệt trùng phùng, cho nên y đi trước qua bên nhóm Trưởng Lão báo cáo tình hình chuyến đi vừa qua.
Vì thế Yến Hằng mờ mịt về nhà, thì thấy An cư nhiên giống ông già ngồi phơi nắng trên xích đu ngoài sân, nhìn thấy Yến Hằng trở về, mắt An nhất thời tràn ngập ý cười, Yến Hằng ôm chặt y, hít một hơi thật sâu, nhiều ngày như vậy không gặp thật sự nhớ quá.
Hai tay đặt vào hông An, Yến Hằng đột nhiên phát hiện cơ bụng y thế mà mất tiêu rồi, bèn sờ soạng một phen, sao mềm quá vậy ta. Hầy, so với trước kia càng có cảm giác hơn.
An cầm chặt không cho tay Yến Hằng tác quai tác quái nữa, nói: “Ngươi bây giờ sờ thế nào, hắn cũng sẽ không đi ra nhanh đâu.”
“Cái gì, cái gì mà không đi ra nhanh.” Yến Hằng thấy thấy khó hiểu quá, bỗng một ý nghĩ xẹt qua đầu hắn, “Này, ngươi có thai?!” Ánh mắt Yến Hằng nhất thời trừng to, hận không thể nhìn thấu qua bụng An.
“Ừ, hai tháng rồi.” An thỏa mãn nói.
“Này, này chẳng phải chính là lần đó ta gieo giống.” Yến Hằng kinh hỉ nói. Đây chính là lần đầu hắn làm ba trong ba kiếp nha, là lần đầu tiên thiệt đó.
Hắn siết chặt An vào lòng, đầu chôn sâu vào vai y, hắn bây giờ thật muốn khóc, hắn có con rồi, tại dị thế này, hắn cuối cùng cũng có một gia đình hoàn chỉnh.
Một tiếng két vang lên, hai người nhìn lại, hoá ra là Tề đã trở lại. Hai người thoáng nhìn nhau rồi tách ra.
Thấy động tác của họ, Tề chỉ cảm thấy muốn bật cười, làm sao hả, chẳng lẽ còn sẽ cảm thấy y sẽ vì An mang thai trước mà buồn bực ư. “Được rồi, các ngươi tiếp tục đi, ta đi nấu cơm đây.” Y chỉ tạm thời chưa mang thai thôi, cũng đâu phải không hoài thượng được, có cái gì phải tức giận chớ!!! Nếu có thể bỏ qua bàn tay đang nắm chặt kia thì càng tốt.
“Này –” Yến Hằng nhìn về phía An, hai người nhất thời không biết nói gì.
“Khụ khụ, dù sao trước ba tháng chúng ta cũng không thể cùng phòng, ngươi cứ đi chiếu cố y đi.” Nói xong, mặt tràn đầy xấu hổ.
“Ừ.”
Yến Hằng từ đây có lý do tận tình ép buộc Tề rồi.
“Ặc, ngươi không phải hẳn đi qua chỗ y sao?” Tề nắm chặt bàn tay đang tác loạn của Yến Hằng, sắc mặt đỏ ửng, đạp đạp chân nói.
“Còn không phải do ngươi chưa mang thai sao? Ta đây phải tiếp tục cố gắng mới được.” Yến Hằng tràn đầy vô tội nói.
“Hiện tại là ban ngày ban mặt, sẽ có người nhìn thấy.” Tề nắm chặt miếng vải cuối cùng trên người. Một chân trực tiếp đạp đạp mặt Yến Hằng, y rõ ràng đang ngủ trưa, người này làm sao chui vào được thế, rõ ràng đã khoá kỹ cửa rồi mà.
Yến Hằng một tay chộp lấy cái chân đạp mình ép lên giường, một bàn tay theo đùi mò lên, một khác thừa dịp động tác của Tề tuột luôn đồ lót cuối cùng. “Hiện tại đang là mùa tuyết rơi, ai sẽ đến quấy rầy chúng ta chứ. Chúng ta nên nắm bắt thời gian tạo bé cưng thôi nào. Ngô…” Nói xong hôn thẳng lên.
“Ngươi thả lỏng chút, ta đi vào đây.” Nói xong đưa nhanh hạ thân hắn vào.
“Không thể vô sâu nữa, ta, ta sắp chịu không nổi rồi.” Tề không chịu được nói.
“Ta phải vô tận sâu bên trong, như thế mới có thể khiến hạt giống nẩy mầm tốt chứ, như vậy, sang năm liền có thể kết quả rồi.”
Tề rốt cuộc chịu không nổi Yến Hằng ba ngày hết hai ngày vô sỉ đánh lén, rốt cuộc vào một buổi tối nào đó, Tề mở cửa phòng tống hắn ra ngoài.
Yến Hằng không có cách nào, đành phải ôm gối đầu đến chỗ An. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy An cười như có như không nói: “Như thế nào, bị người đuổi ra ngoài rồi à.”
“Ừ.” Yến Hằng vô lại nói.
“Nếu như vậy, …” An một phen ném đồ trong tay ra, nghiêng người áp Yến Hằng xuống, ngồi bên trên nói: “Vừa lúc, ta muốn nha.”
Yến Hằng nhìn Tề ưỡn cái bụng 8 tháng ngồi trên người mình, không khỏi lo lắng, nhưng vừa nghe y nói vậy, lòng bắt đầu nhộn nhạo. Mấy tháng qua, Yến Hằng rất ít xâm nhập trao đổi cùng An, cảm giác được cái bụng to đùng kia cọ cọ thằng nhỏ của mình, hắn cưỡng không được nuốt nuốt nước miếng, thò tay lột sạch quần áo của An.
Yến Hằng vừa động như thế lại không dám manh động nữa, mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm An bên kích thích không ngừng kia, hai tay gắt gao che chở bụng y, rất sợ một chút sơ sẩy là có chuyện chẳng lành.
Mây mưa thoáng qua, An vừa lòng làm ổ trong lòng Yến Hằng.
Hai mắt Yến Hằng nhìn không chớp mắt hai quả hồng trước ngực An, không tự chủ ngặm mút, An híp mắt, khẽ xoay người, khiến Yến Hằng càng thuận tiện hầu hạ mình hơn. Chỉ là ngậm ngậm, An cảm giác nơi đó giống như có cái gì muốn trào ra.
Yến Hằng tựa như muốn thăm dò thứ gì đó, miệng dùng lực hút vào, đột nhiên, hắn như hút ra cái giò đó, một dòng chất lỏng phun tới, văng trúng mặt hắn, Yến Hằng theo bản năng liếm liếm nước trên mặt, ngòn ngọt rồi lại thơm thơm nha.
An nhìn động tác của Yến Hằng, nhất thời sợ ngây người, lại nhìn trước ngực đang chảy sữa kia, lập tức nổi giận, tát thẳng một cú vào mặt Yến Hằng. Con còn chưa có ra đâu? Sữa vậy mà bị hùng phụ nó hút ra rồi.
Yến Hằng bị An tán một cú trời giáng ngã chỏng vó xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn nóc nhà, trong đầu chỉ lóe qua một câu: Hoá ra có sữa thật à!
……………………..
“Ngươi đừng có qua lại nữa được không, ta nhìn đến chóng mặt rồi.” Tề gọi lại cái kẻ đang tới tới lui lui không ngừng kia, bất đắc dĩ nói.
Yến Hằng vẫn như cũ không có dừng lại, An đã vào phong sanh vài tiếng rồi. Bên trong tiếng la đau đớn vẫn chưa từng ngừng lần nào, hắn có thể không gấp sao?
“Tề, Tề, ngươi làm sao vậy!?” Yến Hằng vừa xoay người đã nhìn thấy Tề ngã xuống, hắn nhất thời đỏ mắt, người bên trong còn chưa sinh xong bé con, kẻ bên ngoài sao lại té xỉu thế này?
Yến Hằng nhanh chóng ôm Tề vào phòng ngủ, Giác đã tự động chạy đi kéo một Vu y đến.
Vu y nghiêm túc sờ sờ cánh tay Tề, lại sờ sờ bụng Tề, cười híp mắt nói với Yến Hằng: “Chúc mừng tộc trưởng, Tề thống lĩnh đây là có tiểu Thú Nhân rồi.”
Vừa dứt lời bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận cười vui giòn giã, chỉ thấy Kinh xông vào, lớn tiếng nói: “Sinh, sinh rồi, là một tiểu dực sư.” Yến Hằng nghe xong, lập tức ngồi bệch xuống đất, phảng phất như bị rút mọi khí lực.
“Tộc trưởng, tộc trưởng.” Hai mắt Yến Hằng mờ mịt nhìn Kinh trước mặt, thấy Yến Hằng nhìn về phía mình, Kinh nói: “Ngươi còn không đi qua nhìn đi.”
“À, đúng rồi, ta phải đi xem.” Nói xong, lảo đảo đứng dậy, chạy đi ra ngoài.
Đi đến bên giường An, Yến Hằng đột nhiên tỉnh táo lại, hắn có bé con rồi, còn là hai đấy.
Nhìn tiểu dực sư nho nhỏ mềm mềm làm tổ bên người An, lòng Yến Hằng bỗng nhiên mềm mại lạ kỳ. Cẩn thận bế con trai lên, Yến Hằng cười híp mắt nói: “Thật giống ta, xem mũi này, ánh mắt này.”
Nghe nói như thế, An thầm câm nín, đây rõ ràng là tiểu dực sư, cũng đâu phải tiểu hài tử.
Yến Hằng nhìn An suy yếu dị thường nằm im trên giường, hôn hôn khóe miệng của y, nói: “Cám ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã mang đến cho ta đứa con đáng yêu thế này.”
Bé con này là giống cái, trước trăng tròn chỉ có thể bảo trì thú hình, Yến Hằng nhìn bé con hạnh phúc mút mút đầu nhũ của An, lòng không khỏi tràn đầy hâm mộ, lần trước sau khi hắn mút ra một ít sữa đó, An làm sao cũng không nguyện ý cho hắn thân cận nữa. Hiện tại làm hắn tham muốn chết luôn. Nhưng hắn cũng không thể cùng con mình đoạt được! Cho nên Yến Hằng chỉ có thể ở bên cạnh ngóng trông.
Ngày trăng tròn, Yến Hằng tận mắt chứng kiến tiểu dực sư biến thành bé con mũm mĩm đáng yêu, cười đến mức thấy răng không thấy mắt. Đứa nhỏ này, Yến Hằng cuối cùng đặt cho một cái tên, gọi là Yến Cảnh, thế giới này chỉ có một mình Yến Hằng có tên có họ, bất quá từ giờ trở đi con hắn cháu cũng sẽ có họ giống hắn.
Theo bé Yến Cảnh từng ngày lớn lên, bụng Tề cũng ngày càng phình ra, Yến Hằng bắt đầu rối rắm chuyện bé con trong bụng Tề đến cùng là tiểu dực sư hay là tiểu báo tử đây? Hắn thuộc bộ tộc dực sư, còn Tề lại là bộ tộc báo săn, vậy bé con sẽ có chủng tộc gì? Hay là sinh ra dực báo?
Bất quá, dù Yến Hằng sầu lo đến mấy thì chuyện này cuối cùng cũng không có xảy ra, bởi vì bé con được sinh ra là một giống đực. Hắn là nhi nhi song toàn rồi.
Yến Hằng trong lòng ôm tiểu giống đực Yến Lâm, trên đầu tiểu Yến Cảnh nằm sấp, hai người vợ của hắn thì cuộn tròn bên cạnh phơi nắng, Yến Hằng cảm giác ngày qua như vậy rất chi thỏa mãn.
——0—- HẾT—-0—–
Tác giả có lời muốn nói: Quyển sách này đến đây được xem là kết thúc rồi. Thật lòng cảm tạ các độc giả đã theo dõi nó từ đầu đến giờ, càng cảm ơn các độc giả đã yêu thích và lưu trữ nó. Đây quyển đầu tay của ta, cho nên bản thân ta biết nó viết không tốt mấy.
Đặc biệt cảm ơn Diệp tử đại đại, Người qua đường Giáp đại đại, Cố Quân Nhược đại đại, Nguyệt An đại đại cùng độc giả, mọi người đã bình luận là duy trì lớn nhất đối với ta.
Chuẩn bị khai hố mới: [Miếu Chúc], tôi gọi là Yến Chiêu, có một đôi linh nhãn nhìn thấu vạn vật thế gian, một cái la bàn định hướng thiên hạ vạn sự, một bộ ngọc châm y tẫn nơi sinh linh, nhưng mà mấy cái này chả dùng được gì cả, bởi vì bát tự của ta nói cho ta biết, đời này ta không khả năng trở thành cao phú soái, nhưng ta cảm thấy mệnh mình hẳn vẫn còn có thể cứu vãng lại, tuy rằng không thể trở thành cao phú soái, nhưng ta có thể cưới vài tên cao phú soái làm vợ mà. Cho nên ta tính toán kiến tạo miếu Long Vương, trở thành người trong coi nó.
Miểu Chúc: Người trong coi miếu
Câu này ý nói: có 1 bộ kim châm cứu bằng ngọc trị bệnh cứu người