Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 7: An bày bộ lạc Kỳ Sơn [1]



Tề hóa thú hình chạy trước dẫn đường, thế giới này kẻ có thể trèo lên lưng giống cái chỉ có giống đực nhà họ mà thôi, cho nên Yến Hằng đành phải dùng sào chèo thuyền theo sau, mắt thấy một người đường hoàn như thế phút chốc biến thành một đầu báo săn mạnh mẽ, vẫn làm Yến Hằng vô cùng rung động.

Tề trước mắt, cùng đầu báo săn kiếp trước Yến Hằng thấy trên TV không khác lắm, chỉ là thân hình lớn gấp hai ba lần mà thôi, nhan sắc phần lưng của Tề màu vàng nhạt, bụng thì màu trắng, bốn chân cùng gần cuối đuôi lại có hoa văn màu đen. Lông sau gáy tương đối dài, giống như loại bờm ngắn của sư tử ấy, hình dáng thân thể cân xứng như một kiệt tác thần tạo.

Đường cong phần lưng và mông vô cùng tự nhiên lưu sướng như trời đất tạo hợp, à không, là Thú Thần tạo hợp mới đúng.

Tề cảm thụ cái nhìn chăm chú của giống đực sau lưng, trong lòng lại không khỏi có chút ngượng ngùng, vài lần suýt nữa vấp té, thân là báo săn vô cùng mạnh mẽ, thật sự rất mất mặt. May mà sau đó không lâu người nọ không lại chăm chăm nhìn nữa, y cũng có thể chuyên tâm dẫn đường.

Đi theo Tề đi tới nơi bộ lạc Kỳ Sơn dừng chân, nơi này dưới một chân núi nhỏ, chung quanh đã được thanh lý ra một mảnh đất trống, chỉ đơn giản đắp vài cái lều cỏ, đốt một đống lửa, Yến Hằng neo lại tuyền gỗ, Thú Nhân thủ hộ tại bốn phía thấy Tề trở về, phía sau còn dẫn theo một giống đực chưa từng gặp qua, trên người lại bọc quần áo bằng chất liệu kỳ lạ, ngay cả thứ hắn ngồi lên cũng kỳ quái nốt, chưa ai thấy bao giờ, mọi người ngạc nhiên túm tụm xông tới.

Một người gần nhất giành trước hỏi: “A, xin chào, ta gọi Giác, ngươi tên gì?”

Thấy mọi người vây quanh Yến Hằng ngày một đông, Tề không khỏi dùng thân mình chen vào đẩy bớt ra.

Nào biết hành vi này của y càng khiến người bốn phía thêm nhảy nhót, tất cả mọi người đều biết Tề từng bị một giống đực làm thương tổn, sau khi gia nhập bộ lạc, vẫn không muốn cùng giống đực tiếp xúc. Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên chủ động dẫn về một giống đực, còn che chở như vậy nha.

“Ây dô, thủ lĩnh, đến nhìn cũng không được à!” Chữ “à” đặt biệt chuyển giọng kéo dài.

Dứt lời, bốn phía bật lên một trận cười vang. Nghe đồng bạn trêu đùa như vậy, không biết là xấu hổ hay tức giận, chỉ thấy trên mặt Tề trở nên đỏ ửng khác thường.

Không khí như vậy cũng khiến Yến Hằng sinh ra một loại cảm xúc mang tên ‘sung sướng’.

Yến Hằng nói: “Xin chào mọi người, ta gọi là Yến Hằng, mới vừa ngẫu nhiên gặp gỡ với Tề lúc nảy thôi.” Yến Hằng không có dùng tên của tiền thân. Chung quy hiện tại vẫn là Yến Hằng hắn.

“Tên của ngươi sao có tới 2 chữ vậy, bộ lạc của ngươi đều như vậy sao?” Giác lại hỏi. Đại khái cho rằng Yến Hằng thuộc bộ lạc phụ cận.

“Không phải, chỉ là ta thích gọi thế thôi, hơn nữa, hiện tại ta ở một mình.” Yến Hằng cười đáp.

Mọi người vừa nghe Yến Hằng nói như vậy, không khỏi vui sướng, nếu đối phương cũng là khu trục giả, như vậy có thể mời Yến Hằng gia nhập bộ lạc họ rồi, chung quy giống đực trong bộ lạc vẫn quá ít.

Thực ra nếu là giống cái muốn gia nhập bộ lạc Kỳ Sơn, ắt phải trải qua thời gian dài khảo nghiệm mới được, dù sao thân phận khu trục giả thường thường đại biểu cho chuyện xấu, liên quan đến vấn đề đức hạnh của đối phương, nếu để một kẻ phẩm hạnh không tốt lại có giá trị vũ lực gia nhập bộ lạc, kia đối với bộ lạc mà nói chính là dẫn soi vào nhà.

Bộ lạc Kỳ Sơn là do nhóm khu trục giả thành lập, có thể độc lập ở trên thế giới này sống sót (các bộ lạc khác sẽ không muốn tiếp xúc với khu trục giả, Hỗ thị càng không có khả năng để họ tiến vào trao đổi), mấy trăm năm nay căn bản mỗi lần thu nạp ngoại nhân đều phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm. Không phải mỗi một khu trục giả đều có phẩm hạnh bại hoại, tội ác tày trời này nọ, cũng có người giống như Yến Hằng bị kẻ khác hãm hại, cũng có phạm lỗi nay đã biết quay đầu hối cải. Những người này tụ cùng một chỗ, đối với loại an bình cùng hi vọng mỏng manh này, thường thường càng thêm quý trọng, cho nên người trong bộ lạc Kỳ Sơn đặc biệt đoàn kết.

Mà giống đực, đây là thứ bộ lạc Kỳ Sơn thiếu cực kì, này cũng không phải xem giống đực như thương phẩm, chỉ do sự thật nó là thế. Kinh lịch qua trận tuyết lở này, bộ lạc Kỳ Sơn sống sót có 62 giống cái, mà giống đực chỉ có 4 người, những người này đều là người trong các bộ lạc gặp phải nguy cơ hoặc lạc trong rừng rậm được cứu ra, từ đây quyết định lưu lại trong bộ lạc luôn. Đây cũng là lý do bộ lạc Kỳ Sơn không hỏi kỹ lai lịch Yến Hằng, chỉ cần biêt Yến Hằng nguyện ý gia nhập bộ lạc là được, chuẩn xác nên nói là nhất định phải khiến Yến Hằng gia nhập bộ lạc.

Kinh lịch qua nhiều chuyện, người trong bộ lạc Kỳ Sơn đối bộ lạc nẩy sinh một lòng trung thành kiên trung, dù cho chủng tộc bất đồng, cư dân họ vẫn phá lệ hi vọng bộ lạc có thể đời đời truyền thừa đi xuống. Như vậy giống đực ắt không thể thiếu, Yến Hằng tất nhiên không thể bỏ qua. Huống Hồ vừa thấy Yến Hằng liền biết đối phương là người có năng lực, bằng không như thế nào một mình sinh tồn được nơi rừng thiên nước độc này.

Vì thế đã có người đi thông báo cho giống đực chủ sự trong bộ lạc – Hồ. Hắn là một giống đực trung niên, để hắn đến mời chào Yến Hằng mới tốt nhất.

Lúc này từ trong đám người đi ra một nam tử trung niên, nói với Yến Hằng: “Hoan nghênh đến với bộ lạc Kỳ Sơn, ta là Hồ, cũng là một giống đực, bên ngoài giá lạnh, không bằng chúng ta vào trong lều rồi nói chuyện.”

Thấy Yến Hằng gật gật đầu, liền dẫn Yến Hằng đi về phía một lều trung tâm. Người bốn phía cũng bắt đầu tản ra.

Yến Hằng đi bên cạnh Hồ, Yến Hằng đánh giác bốn phía, một đường đi qua, Yến Hằng phát hiện trong bộ lạc này tuy không có người già nhưng vẫn có mấy đứa trẻ con, phần lớn sắc mặt đều xanh xao vàng vọt, vừa nhìn đã biết thường xuyên không được ăn no, suy dinh dưỡng trầm trọng, xung quanh mơ hồ dựng khoảng 20 lều trại, xem ra là vừa mới trải qua một hồi đại tai, chuyển đến đây không lâu.

Đi vào lều, Hồ theo thứ tự giới thiệu mấy người bên trong với Yến Hằng: “Đây là Gian, Nhạc, Áo.”

Lại nói với bọn họ: “Đây là Yến Hằng.”

Sau đó thêm một câu: “Chúng ta đều là giống đực.”

Yến Hằng cẩn thận quan sát bọn họ, phát hiện sắc mặt họ vô cùng hồng hào, xem ra ngày qua được không tệ. Vừa nhìn liền biết bộ lạc Kỳ Sơn đối họ rất tốt.

Kế tiếp nhóm người Hồ bọn họ giới thiệu khái quát với Yến Hằng vài chuyện về bộ lạc Kỳ Sơn. Cuối cùng hỏi một câu, “Ngươi nguyện ý gia nhập với chúng ta chứ? Dù sao một giống đực tự mình sinh hoạt trong rừng sâu cũng quá không an toàn.”

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, Yến Hằng đã có hiểu biết đôi chút về bộ lạc Kỳ Sơn, nếu giống đực khu trục giả khác mà nói quả thật lập tức đáp ứng. Chung quy bọn họ cũng không có năng lực tự mình sống sót. Nhưng trải qua nhiều chuyện thế rồi, khiến Yến Hằng tin tưởng bản thân có khả năng độc lập sống sót ở thế giới này.

Tri thức, Yến Hằng có được sự viễn siêu trước thời đại. Nếu có thể vận dụng toàn bộ, đi đầu trong thế giới này là điều vô cùng có khả năng.

Năng lực, hắn kiếp trước là phó đoàn trưởng, sở hữu việc vặt trong quân ngũ phần lớn đều phải qua tay hắn, không dám nói thỏa đáng, nhưng cũng không xảy ra sai lầm nào. Nói cách khác, chính mình quản lý một nghìn cá nhân trên cơ bản không thành vấn đề. Phải biết một bộ lạc khoảng nghìn người đã rất lớn rồi.

Vũ lực, chính mình tuy rằng không có năng lực hùng mạnh cùng thân thể cường tráng như giống cái, thế nhưng hắn có súng mà, tuy rằng đạn không nhiều. Thế nhưng chính mình lại biết chế tác các loại cung tiễn, nỏ này nọ đâu có ít.

Dưới tiền đề như vậy, hắn có phải cũng có thể trở thành Nghiêu Thuấn hoặc là Thủy Hoàng.

vua Nghiêu và vua Thuấn, hai vị minh quân trong truyền thuyết cổ. Sau này dùng để chỉ Thánh nhân.

Phía trước chính mình không có mấy ưu thế này, luôn biết loại hùng tâm tráng chí quá lớn chỉ tổ dẫn đến tai ương ngập đầu mà thôi, giống như thời dân quốc, chính mình cho dù là có khởi động hùng tâm kháng địch, nhưng cũng mỗi ngày nơm nớp lo sợ, cố gắng tích tụ lực lượng, cũng thường xuyên lo lắng bị bại lộ thân phận. Chính bởi vì luôn có sự cảnh tỉnh và ưu thế sẵn có như thế, Yến Hằng mới có thể dưới tình huống không hậu thuẫn, chỉ vài năm thời gian đã có thể an an ổn ổn trở thành một phó đoàn trưởng trẻ tuổi nhất. Tuy rằng chính mình vẫn như cũ chết trận trên chiến trường.

Nhưng hiện tại, hắn dĩ nhiên có được ưu thế vượt trội song hành với hùng tâm tráng chí, như vậy cái gọi là hùng tâm cũng đâu còn mơ mộng hảo huyền nữa, kia chỉ là mục tiêu cụ thể của chính mình mà thôi.

Mà trước mắt chẳng phải có một cơ hội mời chào nhân thủ bày ra trước mắt đây sao? Bộ lạc Kỳ Sơn tuy rằng người không nhiều, thế nhưng thắng ở chỗ chất lượng, đều thuộc giai đoạn mạnh nhất kỳ trưởng thành, có thể dễ dàng đơn độc xuyên qua rừng rậm hoặc chấp nhận thu lưu kẻ khác thế này là lời thuyết minh tốt nhất.

Chỉ nhìn mùa tuyết rơi này, bọn họ có thể ở trong bão tuyết mà không rời không bỏ gắng gượng bên nhau, đỡ đần nhau vượt qua nghịch cảnh đều đó chứng tỏ họ là những con người vô cùng kiên trung, quả cảm. Tựa như chiến hữu chính mình kiếp trước, đều đáng giá được tôn kính cùng bảo vệ.

Hiện tại bọn họ đang đứng trước giai đoạn nguy nan nhất, nếu lúc này hắn có thể vươn tay viện trợ, thu hoạch độ hảo cảm dứt khoát không còn cách nào dễ dàng hơn. Yến Hằng tin tưởng chỉ cần chính mình dùng chân tâm đối đãi với họ, cho bọn họ một nơi an định sinh hoạt cùng tình hữu nghị nguyên vẹn, như vậy thu phục bọn họ chính là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Yến Hằng nhẹ nhàng ma sát súng bên hông, chậm rãi áp chế rung động đáy lòng, chậm rãi nói: “Các ngươi đều không biết thân phận của ta, thế mà đã đưa ra lời mời gia nhập bộ lạc mình. Chẳng lẽ các ngươi không lo lắng vạn nhất ta là tên vô lại hay sao?”

“Chúng ta tin tưởng thực lực bản thân có thể bảo vệ tốt tộc nhân của mình. Hơn nữa ta càng tin tưởng ngươi sẽ không thương tổn chúng ta.” Không biết Tề khi nào đã bước vào, y nhìn thẳng vào mắt Yến Hằng hồi đáp.

Yến Hằng nghe được lời đối phương bèn mở miệng: “Vậy ta vô cùng vinh hạnh gia nhập vào bộ lạc các ngươi.”

Dừng một chút, Yến Hằng bắt đầu kể rõ nguyên nhân chính mình sống một mình cho bọn họ nghe.

Dù sao muốn đối phương đầy đủ lý giải hắn cần phải chấp nhận giao phó tín nhiệm bản thân ra trước, đây cũng là một loại phương pháp. Bất quá cũng giới hạn chuyện này mà thôi, chung quy chuyện tiền thân đã phạm cũng không phải loại tốt lành gì.

Vốn tâm luôn treo trên cổ họng, lúc mọi người nghe Yến Hằng chấp nhận xong nhất thời buông tâm. Họ còn cho rằng phải tốn sức lôi kéo một phen, không nghĩ tới đối phương cư nhiên đáp ứng dứt khoát như vậy, dù nhìn đến khuôn mặt cùng quần áo đối phương, không khó phát hiện hắn là người có năng lực, mà bên mình lại vừa trải qua một hồi đại tai, ngay cả nơi trú ẩn cũng không có. Cứ như vậy, bầu không khí vốn khẩn trương lập tức trở nên thoải mái hơn.

Ý nói dù miệng nói không quan tâm nhưng vẫn vô cùng lo lắng.

Lại nghe được chuyện Yến Hằng trải qua, mấy người họ không khỏi tức giận trong lòng, không nghĩ tới lại có Thú Nhân vô sỉ như thế, vậy mà đi hãm hại giống đực trân quý.

“Ngươi đã gia nhập bộ lạc của chúng ta, chúng ta nhất định đối đãi ngươi như thân nhân, tuyệt không bạc đãi.” Tề nhìn thẳng vào ánh mắt Yến Hằng, trang nghiêm tuyên cáo.

Yến Hằng không khỏi gật gật đầu, đồng dạng trang trọng. Những người này đều là đồng bạn tương lai của hắn.

“Chúng tôi hiện tại chưa tìm được nơi định cư ổn định, bộ lạc vốn chỉ dừng lại ở trong này tu chỉnh, hiện lập tức lại lên đường, ngươi muốn về chỗ mình cư trú thu dọn này nọ một chút hay không?” Tề nói.

Yến Hằng bất giác giơ tay vuốt khóe mắt, nói: “Nếu các ngươi muốn tìm chỗ cư trú, chỗ đó của ta ngược lại là một nơi tốt đi.”

Tề vừa nghe Yến Hằng nói như vậy, đáy lòng không khỏi phấn chấn, nếu Yến Hằng thật có thể có một chỗ tốt, như vậy người của bộ lạc cũng không cần lại bôn ba trong gió tuyết nguy hiểm nữa, vội hỏi: “Ở nơi nào?”

Yến Hằng nói: “Chỗ ta đang sống có một sơn động lớn, người trong bộ lạc cùng trú đỡ chắc đủ hết. Hơn nữa cách nơi này cũng không xa.”

Tề nghĩ nghĩ, y cùng tộc nhân trong bộ lạc đã len lõi khắp phụ cận ở đây một lần, sản vật coi như phong phú, nếu mấy ngày này trời quang một chút, ước chừng có thể săn một ít con mồi trở về, ít nhất không thể khiến mấy giống đực này đói bụng, hơn nữa trong bộ lạc đã có vài Thú Nhân ngã bệnh, đám người họ lại chưa thể định ra phương hướng tương lai, nếu tiếp tục di chuyển, e rằng bộ lạc sẽ xong luôn. Nếu Yến Hằng nói chỗ đó thật có thể an trí hết bọn họ, vậy cứ đến thử xem sao. Nghĩ đến đây. Tề nói: “Có thể dẫn chúng tôi đi thử không?”

Yến Hằng tất nhiên là đáp ứng.

Vì cam đoan an toàn, đi theo Yến Hằng trừ Tề, còn có 3 người Giác nữa, nghe nói là đội hộ vệ của bộ lạc. Bất quá lần này, may mà Yến Hằng có đem theo một sợi dây thừng trên thuyền gỗ, bèn buộc vào, bọn người của Tề chạy phía trước kéo thuyền, tựa như chó kéo xe trượt tuyết ấy.

Như vậy chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến nhà Yến Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.