Ai ai cũng biết, đốc chủ Tạ Cảnh Đình có dung mạo xuất chúng, ngũ như ngọc, có tiếng là kẻ gây họa quốc gia.
Nghe nói y là một người u ám, quyền thế ngút trời, công khai lấy dùng thân thể hầu hạ đế quân, tại kinh thành có thể nói là dưới một người, trên vạn người, một tay có thể che trời, tạo đủ thị phi, sóng gió.
...
Số mệnh Lan Trạch trái ngang, bị dính líu đổ tội, vì dung mạo có phần tương tự với Tạ Cảnh Đình nên em may mắn giữ được cái mạng.
Cũng chính bởi gương mặt này mà quân chủ thiếu niên liếc qua để ý ngay đến em, đại học sĩ nội các tặng tín vật cho em, tướng quân tự mình dạy em lục nghệ, quốc sư thì ngày ngày mời em vào phủ.
...
Em chỉ là vật thay thế cho Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình là vầng trăng sáng họ mong mà không có chẳng chạm vào nổi. Em thì chẳng qua là thế thân có cũng được không có thì thôi... Là đối tượng có thể lấy mạng thoải mái nhẹ bẫng.
Thậm chí trong tương lai không xa... em sẽ còn bỏ mình vì điều đó.
...
Lan Trạch không muốn chết, càng không mong bị người khác khống chế, nên em chọn quyến rũ ánh trăng cao quý xa vời kia.
Em pha trà cho Tạ Cảnh Đình, bất cẩn ngã nhào vào lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đỡ em đứng vững.
Em hát tiểu khúc cho Tạ Cảnh Đình nghe, điệu hát ê a bày tỏ tình ý, Tạ Cảnh Đình không hề dao động.
Em viết thư tình cho Tạ Cảnh Đình, hôm sau bức thư bị đổi thành sổ gấp trình lên bàn làm việc.
...
Mãi cho đến khi em nản lòng thối chí định buông tay từ bỏ, một hôm uống rượu cùng thám hoa lang bị bắt gặp đồn đãi, ngay tối đó em bị Tạ Cảnh Đình đưa về phủ đệ.
Ấy là lần đầu tiên em chứng kiến dáng vẻ phát điên của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình vây hãm em trên bàn, ép em gọi phu quân hết tiếng này đến tiếng khác.
"Tên của em do ta đặt cho, từ thân đến lòng, từ trên xuống dưới, em chỉ có thể thuộc về mình ta."
PS:
1. Em thụ mỹ nhân ngốc nghếch thảo mai x Công mỹ nhân điên cuồng ngoài trắng trong đen
2. Công là thái giám giả, cảnh báo các thể loại cẩu huyết + tình cảnh sượng trân dây mơ rễ má
Vai chính: Lan Trạch, Tạ Cảnh Đình
Tóm tắt một câu: Công mỹ nhân x Thụ mỹ nhân
Ý tưởng: Nhớ ơn báo đáp.
Bình luận truyện