Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 102
05 Phải lòng lẫn nhau
Hôn xong Lan Trạch bèn lùi lại quay về, tay vẫn còn đang cầm kẹo hồ lô, trong mắt tiểu đạo sĩ có vẻ kinh ngạc nhưng nhiều hơn cả là luống cuống, anh rũ mắt nhìn cậu, dường như sự dịu dàng thoáng xuất hiện trong con ngươi lạnh tanh.
Tay cậu bị Tạ Cảnh Đình nắm lấy, rồi Tạ Cảnh Đình dẫn cậu đi mua hai bộ quần áo.
Thường ngày bản thân tiểu đạo sĩ chẳng tiêu tiền mấy, nhưng lại mua cho Lan Trạch loại vải thượng hạng, mềm mại thoải mái, một bộ màu xanh một bộ đỏ tươi, có hình nhành trúc với hổ lành tràn đầy sức sống.
Lan Trạch biết bình thường một ngày tiểu đạo sĩ kiếm được bao nhiêu, ngày ngày vất vả bôn ba bắt yêu quái, đa số tiền bạc đổi được đều dùng để cứu tế, giữ lại rất ít cho bản thân.
Sinh hoạt tằn tiện tiết kiệm mà lại hào phóng với cậu đến vậy, mua cả điểm tâm đắt đỏ cho cậu nữa, Lan Trạch thấy hơi xấu hổ.
Cậu nhìn sang góc nghiêng của Tạ Cảnh Đình, hình như có lông vũ mềm mại đang phất qua nơi trái tim khiến lòng cậu cứ bồn chồn ngứa ngáy.
Tiểu đạo sĩ như thế làm cậu muốn hôn thêm mấy cái.
Lan Trạch mở to mắt, cậu thử bộ quần áo tiểu đạo sĩ mua cho, cậu mặc vào trông rõ non nớt trẻ trung, tiểu đạo sĩ nhìn cậu thêm mấy lần, không bảo cậu thay lại nữa, dắt cậu đi ra ngoài.
Cậu đang bưng túi giấy dầu đựng điểm tâm quý giá trong lòng, đường về rất xa, chưa được bao lâu cậu đã mệt, đến chỗ vắng người bèn biến hình lại thành cáo nhỏ cuộn tròn trên vai Tạ Cảnh Đình, để Tạ Cảnh Đình đưa cậu về.
Cậu nằm nhoài trên vai Tạ Cảnh Đình ngủ thiếp đi mất, không để ý thấy khói mù loáng thoáng ẩn hiện hình thành giữa không trung ở đằng xa, uốn lượn ra một bóng người áo đen lờ mờ.
Tạ Cảnh Đình phát giác ra gì đó, bước chân khựng lại, anh nhìn sang theo, phía xa núi rừng trùng điệp, chẳng có gì hết.
...
Cảm giác lành lạnh lan ra ở cổ Lan Trạch, mở mắt ra cậu trông thấy ngay gương mặt Tạ Cảnh Đình, phần cổ mình có thêm một chiếc khóa bạc.
Cậu giơ chân trước sờ thử, như này hơi bất tiện, thế là cậu biến thành hình người, cầm khóa bạc lên ngắm nghía.
"Đây là gì thế?"
Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình đang vót trúc, trúc vừa mới chặt về được đôi tay vót thành các que đều nhau, trúc có thể làm được rất nhiều thứ.
"Đây là đồ mẹ ta để lại." Mãi sau Tạ Cảnh Đình mới nói một câu, tầm mắt dừng ở Lan Trạch, quan sát nét mặt Lan Trạch.
Thấy Lan Trạch đang mày mò, ngón tay không kìm được hơi dùng sức hơn.
Cũng không phải thứ đáng giá gì.
Nghe nói hồ yêu là chủng yêu được quý mến nhất trong tộc yêu, vẻ ngoài Lan Trạch xinh đẹp thế này có lẽ đã gặp quá nhiều vật báu, không hiếm lạ gì cái khóa bạc anh tặng.
Lan Trạch sờ thử xong bỏ tay xuống, cứ thế đeo tiếp trên cổ, đúng là cậu không thiếu vật báu, từ bé cậu đã xinh đẹp, rất nhiều yêu quái trồng cây si cậu đều bị mẹ đánh đuổi đi hết.
Nhưng vẫn có yêu quái lén lút tặng đồ cho cậu, cậu giấu cả trong hang núi, ban đầu định là để đổi thành hoa quả mà ăn.
Giờ thì cậu đã có thứ yêu thích hơn nữa rồi, Lan Trạch nhét điểm tâm vào miệng, quai hàm phồng lên theo, chú ý thấy tiểu đạo sĩ vẫn đang nhìn cậu, cậu ăn thêm miếng điểm tâm.
"Nếu là của mẹ anh để lại cho anh, sao anh lại tặng ta?" Lan Trạch hỏi.
Cậu thì còn lâu mới đưa đồ mẹ để lại cho người khác.
Cậu hỏi vậy tiểu đạo sĩ lại chẳng nói gì nữa, bình thường Tạ Cảnh Đình đã kiệm lời, cứ im thin thít như hũ nút.
Không tốt với cậu bằng mẹ, chỉ biết mua mỗi điểm tâm trà nước cho cậu để dỗ cậu, ở cái nhà xập xệ, lầm lì mà khó ưa, không dịu dàng như Quỷ vương ca ca, được mỗi cái mã đẹp đẽ một tí, vừa chán ngắt vừa nhạt nhẽo.
Nghĩ trong lòng vậy, Lan Trạch vẫn tiến lại gần nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Tạ Cảnh Đình.
"Nếu anh không nỡ... thì ta trả lại anh là được."
Cậu giả vờ định tháo ra, Tạ Cảnh Đình ngay lập tức ấn tay cậu lại, nói với cậu: "Không cần."
"Vốn đã là cho em, mẹ bảo để về sau đưa cho người mình thích." Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch cũng có hiểu chữ thích, cậu không kìm được ngó sang Tạ Cảnh Đình, cậu với tiểu đạo sĩ chỉ mới tiếp xúc với nhau được có hơn tháng, mà đã phải lòng cậu nhanh thế rồi.
Cậu không nhịn được sáp lại gần, hơi thở quấn lấy, hỏi: "Thế anh thích gì ở ta?"
"Chỉ vì vẻ ngoài ta đẹp đẽ thôi à?" Lan Trạch hỏi, đôi mắt trong veo của cậu rõ rệt đen trắng, nhìn Tạ Cảnh Đình chằm chằm không cả chớp mắt.
Tạ Cảnh Đình rơi vào trầm tư, cánh tay thiếu niên đang quấn vòng lấy anh, người Lan Trạch có hương thơm đặc thù, chính là mùi bồ kết anh dùng, cơ thể đã thoáng vương mùi hương của anh.
Anh đã mềm lòng ngay từ lần đầu trông thấy Lan Trạch, có lẽ đúng là chẳng khác gì đám yêu quái si mê vẻ đẹp của tiểu hồ ly cả.
Lan Trạch không nghe thấy lời đáp, một lúc lâu sau Tạ Cảnh Đình mới "ừm" một tiếng, giọng điệu phẳng lặng không hề gợn sóng.
Thế thì có khác gì mấy người kia đâu, Lan Trạch không kiềm chế được thấy hơi mất hứng, trước đây cậu chưa từng có tâm trạng thế này.
Cậu khá bực mình, chưa hề nghĩ là nếu xét theo lẽ thường, Tạ Cảnh Đình cũng chả khác gì đám yêu quái kia thật, thậm chí còn chẳng làm được bằng những người khác ấy.
Thế tại sao cậu lại phải để tâ/m đến suy nghĩ của tiểu đạo sĩ, lại còn không kìm nổi muốn nghe thấy đáp án khác cơ chứ.
Cảm xúc của Lan Trạch rõ rệt quá, dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình cũng phát giác, cái mặt quay ngoắt đi của cậu bị kéo về, lát sau Tạ Cảnh Đình mới nói.
"Hơi ngốc, cũng thích."
Thường ngày không trông Lan Trạch Lan Trạch còn tự lăn từ trên giường xuống đất được, chả có hồ ly nào ngốc như thế.
Lan Trạch ngóng chờ cả buổi được mỗi cái câu này, cậu không chịu nổi tức tối vô cùng, má phồng cả lên, vành tai cũng ửng đỏ vì bực, trợn to mắt ra trừng Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình hơi bối rối trước ánh nhìn của cậu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu, xúc cảm nóng ấm chạm vào mí mắt, Lan Trạch lập tức im bặt.
Cậu đùn đẩy Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình bèn dịch sang bên, Lan Trạch đứng dậy khỏi giường, biến thành nhóc cáo chui vào góc bắt sâu.
Ứ cho hôn.
Lan Trạch cuộn mình trong góc quan sát tiểu đạo sĩ làm lụng, Tạ Cảnh Đình làm việc rất tập trung, trong một ngày đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ, chặt trúc vót trúc, còn đi mượn mấy quyển sách từ người dân trong thôn, đa số toàn những sách hiếm lạ kì quái.
Thuốc trị thương cũng toàn tự chế cả, nghiền thảo dược thành nước rồi làm thành dạng kem mỡ.
Lan Trạch làm ổ trong góc ngủ thiếp đi mất, nửa tỉnh nửa mơ được ai bế lên, hơi thở thân thuộc quấn quanh cậu, cậu bèn vùi vào lòng Tạ Cảnh Đình không nhúc nhích nữa.
Nửa đêm cậu mở mắt ra, ánh trăng rọi vào, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng nói quen quen, một sợi dây tơ hồng quen thuộc xuất hiện ở chân trước.
Lan Trạch ngập tràn trong tâm trạng vui sướng, cậu chẳng nghĩ ngợi gì, chui từ trong lòng Tạ Cảnh Đình ra, xuống giường rón rén bước qua cửa.
Dưới ánh trăng, bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới gốc hòe, nam tử đứng thẳng cao ngất, mặt mũi trở nên rõ nét giữa đêm tối, hoa văn giữa mày cứ như hoa lửa, con ngươi màu trà đậm sâu không thấy đáy, tầm mắt đang nhìn về phía cậu.
"Quỷ vương ca ca!"
Lan Trạch không nghĩ ngợi gì biến luôn thành hình người nhào tới, lần trước gặp Huyền quân cậu còn chưa biết hóa hình, bây giờ đã biến đổi được khiến Huyền quân thoáng kinh ngạc, Huyền quân đỡ lấy cậu theo phản xạ.
"Tiểu Trạch?"
Huyền quân quan sát vẻ ngoài Lan Trạch, con ngươi có nụ cười không kiềm chế được.
"Trông có vẻ không sao, dáng vẻ thế này... hệt như trước đó ta nghĩ."
"Ta có thế nào thì Quỷ vương ca ca cũng không được chê ta." Lan Trạch đã quên là mình chưa mặc quần áo, Huyền quân làm phép ra một bộ quần áo cho cậu.
Huyền quân khẽ cười lên, "Ta đến đón Tiểu Trạch đi, Tiểu Trạch được người ta cứu giúp, nên cảm ơn người ta mới được."
"Xem ra là một đạo sĩ mạnh, đợt trước đã giết hai tên Vô Thường."
Ban đầu Lan Trạch cứ muốn đi suốt, bây giờ cậu lại không muốn rời đi lắm nữa, cậu còn chưa nói việc này cho tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ vừa mới mua đồ cho cậu xong, cậu mà bỏ đi mất dạng thì chắc chắn tiểu đạo sĩ sẽ không vui.
"Quỷ vương ca ca, tạm thời ta chưa muốn đi." Lan Trạch hơi ấp úng ngắc ngứ, lại còn chột dạ nữa, tầm mắt không tự chủ dáo dác loạn xạ.
Huyền quân mà biết cậu với tiểu đạo sĩ đã làm những việc không nên làm, chắc cả cậu với tiểu đạo sĩ đều sẽ gặp họa.
"Hửm?" Huyền quân rũ mắt, hoa văn thiên ma ở ống tay áo đón lấy ánh trăng nhúc nhích, nghe vậy hỏi: "Tiểu Trạch còn việc gì chưa xong à?"
Lan Trạch không biết phải lấy cớ gì, gật đầu theo luôn, cậu còn đang túm góc áo của Huyền quân, nhìn xuống mũi chân mình nói: "Chờ ta làm xong sẽ sang gặp Quỷ vương ca ca."
Bầu không khí yên tĩnh lại, Lan Trạch len lén ngẩng đầu ngó Huyền quân, xưa nay Huyền quân chiều cậu, giờ phút này chạm vào đáy mắt Huyền quân, trông thấy một mảng màu mực đen đặc.
"Ra vậy, ta chờ Tiểu Trạch."
Huyền quân đặt lòng bàn tay lên đầu Lan Trạch, vuốt tóc Lan Trạch một cái, lực rất nhẹ nhàng, chút xíu tình cảm ấm áp lan tỏa trong con ngươi.
Đến khi thân hình Huyền quân biến mất, một mảnh xương xuất hiện trong tay Lan Trạch, chỉ cần cậu bóp vỡ mảnh xương thì Huyền quân sẽ xuất hiện trước mặt cậu ngay.
Lan Trạch nhét mảnh xương vào ngực áo, lúc quay người lại cậu phát hiện ra cái bóng dài dài bèn nhìn sang theo, Tạ Cảnh Đình đang đứng ở cửa, không biết đã dậy từ bao giờ.
"Tiểu đạo sĩ?" Lan Trạch bước đến phía trước đối phương, giữa bóng tối không trông thấy rõ gương mặt Tạ Cảnh Đình, giờ phút này mới hiển hiện ra.
"Vừa nãy anh thấy hết rồi à?" Lan Trạch hỏi, chưa chờ Tạ Cảnh Đình đáp cậu đã nói tiếp luôn: "Đấy là ca ca ta."
Ta Cảnh Đình nghe vậy đóng cửa vào, nói với cậu: "Anh trai Lan Nhi cũng là hồ ly à."
Tí thì Lan Trạch trượt chân, cậu đoán chắc hẳn vừa nãy tiểu đạo sĩ đã nghe thấy hai người nói chuyện, không thì sao phải gọi cái kiểu sến súa như này, cậu không nhịn được đỏ bừng mặt.
"Không phải hồ ly, là ca ca cùng nhau lớn lên từ bé, không phải anh ruột." Lan Trạch nói.
Cậu ngượng nghịu nói thêm: "Không được gọi là Lan Nhi."
Tạ Cảnh Đình nghe vậy nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.
Hôm ấy hai người ngủ chung với nhau, Lan Trạch chưa hề để ý đến việc này, cậu biến thành hình người ngủ thẳng cẳng luôn, chui vào lòng Tạ Cảnh Đình theo thói quen, phát giác hình như Tạ Cảnh Đình cứ nhìn cậu suốt.
Tính tình tiểu đạo sĩ quái lạ, chả hiểu trong đầu nghĩ gì nữa.
Lan Trạch nửa tỉnh nửa mơ nghĩ ngợi, nhanh chóng thiếp đi.
Ban đầu tiểu đạo sĩ đã tốt với cậu, từ sau khi hai người làm xong thì lại càng cực kì tốt với cậu.
Hàng ngày Lan Trạch chỉ cần làm ổ trong phòng, bình thường cậu rất thích ở yên trong nhà, cũng không phải không ra ngoài tí nào, mỗi tội bên ngoài rất lắm yêu quái ghê gớm, tu vi cậu thấp, không dám chạy đi lung tung.
Tiểu đạo sĩ sẽ chăm sóc cậu, cậu chả phải làm gì hết.
Những lúc có Tạ Cảnh Đình thì vui vẻ hơn nhiều, trong khi Tạ Cảnh Đình bắt yêu quái thì cậu cuộn mình trong lòng Tạ Cảnh Đình, ngủ dậy là Tạ Cảnh Đình xong việc luôn rồi, cậu có thể theo ra hóng hớt phố chợ.
Vẻ ngoài Tạ Cảnh Đình rất đẹp, việc này Lan Trạch biết ngay từ đầu, tiểu đạo sĩ lạnh lùng lãnh đạm, biết bắt yêu quái, lại còn mỹ mạo, dĩ nhiên đầy con gái thích.
Trước kia cũng từng có nữ tử tặng quà cho Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch không có cảm giác gì mấy, Tạ Cảnh Đình nhận vài thứ, ví dụ một số khăn tay làm thành khăn lau mặt cho cậu, điểm tâm được tặng cũng toàn vào bụng cậu.
"Tạ công tử." Cô gái đến lần này cũng được Tạ Cảnh Đình cứu, là con gái thành chủ, tặng cho Tạ Cảnh Đình một chiếc áo choàng.
Lan Trạch ngó qua đã thấy mất hứng, cậu tiếp tục ở yên trong lòng Tạ Cảnh Đình, chỉ dỏng cái tai lên lắng nghe những gì cô gái và Tạ Cảnh Đình nói.
"Đây là áo lần trước Tạ công tử đánh rơi, ban đầu ta có khâu lại, thường ngày Tạ công tử bắt yêu quái chắc cũng bộn bề lắm, ta làm thêm cho công tử một bộ quần áo mới."
Bình thường Tạ Cảnh Đình đều không nhận đồ nhưng hôm nay lại nhận, anh chú ý thấy cáo nhỏ trong lòng nghe xong tai đã dựng đứng lên, mắt cũng trợn to, đang nhìn chằm chằm vào anh không cả chớp mắt.
"Đa tạ." Tạ Cảnh Đình chỉ cảm ơn đơn giản, vì anh nhận quà nên rõ là cô gái mừng rỡ vô cùng.
Lan Trạch không diễn tả rõ được cảm giác bây giờ, đại để là hơi cụt hứng, tự dưng cậu bực bội không lí do, về dến nhà bèn nhảy cỡn ra khỏi lòng Tạ Cảnh Đình, tự rúc vào một góc.
"Lan Nhi." Tạ Cảnh Đình gọi cậu.
Tai Lan Trạch nhúc nhích, cậu vờ như không nghe thấy.
Đôi ủng đen bước đến trước mặt cậu, Tạ Cảnh Đình cúi người xuống với cậu, cậu chưa kịp chạy đi thì Tạ Cảnh Đình đã bế cậu lên luôn.
"Chít chít." Lan Trạch kêu hai tiếng phản đối.
Tạ Cảnh Đình chải lông sạch sẽ cho cậu rồi giơ cậu ra trước, gương mặt hồ ly của cậu đối diện với Tạ Cảnh Đình, hai cái chân trước ủn mặt Tạ Cảnh Đình, xúc cảm nóng ấm chạm vào, Tạ Cảnh Đình thơm cậu một cái.
Thơm cậu trong hình dáng cáo.
Ánh sáng trắng lóe lên giữa không trung, Lan Trạch biến lại thành người, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ tức tối, cậu trừng mắt với Tạ Cảnh Đình không biết phải nói như nào, nín nhịn khó chịu ghê gớm.
"Anh hôn ta làm gì?"
Tai cáo của cậu vểnh lên hơi kiểu dựng lông, cậu bị Tạ Cảnh Đình vuốt đầu, Tạ Cảnh Đình hỏi cậu: "Lan Nhi tức giận à?"
Hai bộ quần áo đều đang đặt trên bàn, Lan Trạch bị nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận, cậu đốp chát: "Đương nhiên là không."
"Ta với anh cũng có quan hệ gì đâu, sao ta phải giận."
Bản thân cậu đã tức tối lắm rồi không chịu nói ra, đôi mắt đen láy của Tạ Cảnh Đình toát ra vẻ lạnh nhạt, sự lạnh nhạt này nhanh chóng bị che phủ bởi giọng nói dịu dàng.
"Sao lại không có quan hệ gì."
Tạ Cảnh Đình trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Nếu Lan Nhi tức giận thì cứ bảo ta."
Nghe vậy Lan Trạch nhìn sang, con ngươi cậu chuyển động, không kìm nổi phải hỏi: "Ta nói xong anh sẽ trả áo lại à."
"Dĩ nhiên, ta chỉ không biết vì sao Lan Nhi lại giận." Tạ Cảnh Đình nói.
Gương mặt Lan Trạch ửng đỏ không kiềm chế được, đương nhiên cậu biết vì sao, tiểu đạo sĩ đối xử tốt với cậu, cậu không mong tiểu đạo sĩ đối xử tốt với người khác nữa.
Giống như kiểu cậu mong mẹ chỉ có đúng một đứa con là cậu thôi ấy.
Cho dù là tình yêu của mẹ hay tình yêu của Tạ Cảnh Đình thì cậu đều chỉ muốn đúng một phần duy nhất.
Tạ Cảnh Đình rũ mắt nói: "Đối phương là con gái thành chủ, ta không có lí do thích hợp để từ chối, nếu Lan Nhi thành thân với ta, có lẽ ta sẽ không phải nhận đồ của người khác nữa."
"Và sẽ chỉ đối xử tốt với một mình Lan Nhi thôi."
"...Lan Nhi có chịu thành thân với ta không?"