Động tác của đội đặc công rất nhanh, chưa đến một phút, đã khống chế mọi người, Tần Dũng lại xin chỉ thị tiếp theo.
- Bắt hết về, tách ra giam giữ, thẩm vấn riêng rẽ!
Đỗ Nhược chỉ vào hiện trường.
- Tìm nhiều người chứng kiến, nhất định phải điều tra rõ vụ tập kích chuyên gia Tăng, xem người phía sau màn là ai, có ô dù hay không, đều phải báo cáo rõ ràng cho tôi. Ngày mai đi làm, tôi muốn thấy báo cáo!
- Dạ!
Tần Dũng mang người đi, có chỉ thị của Đỗ Nhược, y biết nên làm cái gì, cho dù không phải tập kích chuyên gia Tăng, mình cũng phải nhất định gán cho chúng tập kích chuyên gia Tăng, ngay chút chuyện này mà mình không làm được, làm sao làm đội trưởng.
Vụ án này, vốn là do có người đánh Tăng Nghị mà ra, Tăng Nghị đang ăn món nướng, đột nhiên bị công tử nhà họ Trì đập ghế, có rất nhiều người ở hiện trường chứng kiến. Tần Dũng cho người đến hỏi, trong lòng càng thêm nắm chắc, vụ án này nhất định phải xếp vào loại nghiêm trọng, lúc đó Cục trưởng Đỗ cao hứng, cơ hội thăng chức của mình sẽ không xa.
Tần Dũng vừa mới đi, Cục trưởng phân cục công an Mã Kim Hữu được tin cũng dẫn người chạy tới hiện trường.
Sau khi đến nơi, Mã Kim Hữu không hề hỏi nguyên do sự tình, trước hết làm kiểm điểm:
- Cục trưởng Đỗ, tôi không làm tốt công tác, xin được kiểm điểm trước lãnh đạo!
- Ồ? Nói xem, rốt cuộc công tác của anh không làm tốt chỗ nào?
Đỗ Nhược lạnh lùng nhìn y.
Mã Kim Hữu “a” lên một tiếng, không nói được. Y vội vội vàng vàng chạy tới, chuyện xảy ra cụ thể như thế nào, thật ra hoàn toàn mờ mịt, làm sao nói rõ được. Tuy nhiên, dù có thể nói được, y cũng không dám nói. Đỗ Nhược để y chủ động thừa nhận, rõ ràng là muốn y chủ động nêu ra khuyết điểm, làm sao y có thể ngu ngốc đến mức như vậy, bây giờ không nói, sau này còn có thể đùn đẩy được, nếu đã nói ra, sẽ bị Cục trưởng Đỗ nổi nóng xử phạt.
Đầu túa mồ hôi, Mã Kim Hữu chợt thấy Trần Long trong đám người, lập tức quát:
- Trần Long, sao cậu lại ở đây? Có phải cậu lại gây ra sai lầm không?
Trần Long vội xua tay:
- Cục trưởng Mã, chuyện này không liên quan tới tôi!
Mấy ngày hôm trước, vì chuyện bắt lầm Tăng Nghị, Trần Long còn chủ động đến kiểm điểm ở chỗ Mã Kim Hữu, cho nên ý nghĩ đầu tiên của của Mã Kim Hữu là Trần Long lại gây ra chuyện.
- Vậy cậu nói xem, đây là có chuyện gì? Quần áo cậu đầy dấu chân, chẳng lẽ là cậu tự giẫm lên?
Mã Kim Hữu quát hỏi, đánh trống lảng câu hỏi cùa Cục trưởng Đỗ.
Trần Long khó giải bày, dấu chân đen thui này là do mấy tên côn đồ để lại.
Tăng Nghị đỡ lời:
- Vừa rồi, vì bảo vệ tôi, đồn trưởng Trần đã trúng không ít quyền cước.
Trần Long nhìn Tăng Nghị, trong lòng hết sức cảm kích, y bị trúng không ít quyền cước là thật, nhưng không phải y bảo vệ Tăng Nghị, ngược lại là Tăng Nghị bảo vệ y.
Trước đó Đỗ Nhược không chú ý tới, ở đây còn có Trần Long, bây giờ nghe nói vì bảo vệ Tăng Nghị, Trần Long bị người của công tử họ Trì đánh, y mới chụp lấy vai Trần Long, vỗ vỗ vài cái, nói:
- Tốt, Đồn trưởng Trần, cậu làm tốt lắm! Cậu yên tâm, việc cậu bị đánh không uổng đâu!
Nói xong, y nhìn Mã Kim Hữu, lạnh lùng nói:
- Vô pháp vô thiên! Kiêu ngạo đến cực điểm! Ngay cả cảnh sát chúng ta, chúng cũng dám đánh, đây là hành vi gì? Đây là trắng trợn khiêu khích chúng ta!
ĐM, nghĩ sai rồi, Mã Kim Hữu phản ứng không chậm, lập tức thể hiện:
- Đối với loại phần tử xấu xa, ác độc này, chúng ta phải đánh tới cùng, cho đồng chí của mình một câu trả lời hài lòng.
- Vừa rồi Trì Khang Khải nói, trong vòng ba ngày, y sẽ khiến Đồn trưởng Trần phải cởi trang phục cảnh sát, cút khỏi đồn!
Tăng Nghị lại bồi thêm một câu.
Trần Long lại nhìn Tăng Nghị, trong lòng không chỉ là cảm kích, y biết rõ, Tăng Nghị không cần nói tiếp những lời này, nhưng hắn vẫn cố tình nói, đó là vì hắn nghe được lời nói của Trì Khang Khải, biết mình từng chịu thiệt bởi Trì Khang Khải, muốn trả thù cho mình. Trần Long thở phào một hơi, mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ.
Lần này Đỗ Nhược chỉ vào mặt Mã Kim Hữu:
- Mã Kim Hữu, tôi hỏi anh một câu, rốt cuộc Phân cục Thiên Phủ có phải anh định đoạt hay không, nếu anh nói không, tôi cho người khác đến làm!
Mã Kim Hữu choáng váng, những lời của Cục trưởng Đỗ tác động tới y quá mạnh, mạnh đến mức trái tim y suýt nữa không chịu nổi. Nghe được mấy tiếng “Trì Khang Khải”, y lập tức hiểu lý do, không chút do dự, quay lại nói với người ở phía sau:
- Lập tức thông báo Chủ nhiệm Ban chính trị Lưu Minh, cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Giải Quốc Cường, mười phút sau, tổ chức hộ nghị ở Cục, nghiên cứu vấn đề của Trì Kiến Cương!
Nói xong, y bày tỏ thái độ với Đỗ Nhược:
- Cục trưởng Đỗ, tôi cam đoan với ngài, Phân cục Thiên Phủ với sự lãnh đạo của ngài, luôn luôn là đội ngũ giàu tính kỷ luật và có tính chiến đấu cao.
- Mấy lời nói suông đó, tôi không thích nghe. Tôi chỉ xem hành động của anh!
Đỗ Nhược nhướng mày, không thèm nhìn Mã Kim Hữu bằng nửa con mắt.
Mã Kim Hữu cũng không nói nhiều nữa, cúi chào, rồi dẫn người đi trừng trị Trì Kiến Cương. Trong lòng y vô cùng oán hận Trì Kiến Cương, đồ chó, cái thằng con mất dạy của mày gây họa, liên lụy bố mày suýt mất chức Cục trưởng, lần này bố mày sẽ điều tra mày tới số, tuyệt đối không bỏ qua.
Trần Long kích động, cả người run rẩy, y biết rõ, lần này Trì Kiến Cương tuyệt đối xong đời! Đỗ Nhược đã uy hiếp gỡ bỏ cái “mũ cánh chuồn” trên đầu Mã Kim Hữu, làm sao Mã Kim Hữu không đem Trì Kiến Cương ra mà xử cho biết thế nào là lễ độ. Có Chủ nhiệm Ban chính trị và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật ra tay, cho dù Trì Kiến Cương không có tội, bọn họ cũng có thể moi ra tội. Huống chi, Trì Kiến Cương đúng là không oan, ông ta rất càn rỡ, làm rất nhiều chuyện xấu, lại không biết kìm chế, dọa người này, nạt người nọ, chuyện ngầm bỏ túi riêng, ngay cả Trần Long cũng biết vài vụ.
Có Đỗ Nhược ra mặt, Đường Hạo Nhiên chỉ đứng xem không nhúng tay vào, lúc này thấy mọi chuyện đã định, y mới thân thiết hỏi han:
- Tăng Nghị, thế nào? Có bị gì không, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Trần Long vụng trộm liếc nhìn Tăng Nghị, tự nhủ thư ký Đường lo bò trắng răng rồi, bọn kia bị Tăng Nghị đánh ngã, nằm đo đất mấy phút cũng không đứng dậy nổi, nhất là tên cao to, lúc bị còng tay dẫn đi, vẫn còn bị nôn ọe.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Mấy tên côn đồ, chưa đủ sức làm tôi bị thương. Cám ơn anh quan tâm.
Đỗ Nhược mặt lạnh xử lý xong, thấy Tăng Nghị vẫn bình thường như không có chuyện gì, lúc này mới nguôi giận, nói:
- Đều tại tôi quản lý không nghiêm, cho nên mới nảy sinh mấy con sâu làm rầu nồi canh.
- Chính những con sâu như vậy, phá hỏng hình tượng tổng thể của chúng ta.
Đường Hạo Nhiên trầm giọng nói:
- Bí thư Phương vẫn luôn nhấn mạnh, chúng ta phải luôn luôn cảnh giác những con sâu trong nội bộ, phải giữ vững nguyên tắc trị cảnh cứng rắn, không buông lỏng, đối với những con sâu này, phát hiện một con, diệt ngay một con, kiên quyết không nương tay!
Đỗ Nhược liên tục gật đầu, nói:
- Cục công an thành phố Vinh Thành chúng ta nhất định quán triệt chỉ thị của Bí thư Phương, hoàn toàn loại bỏ những con sâu trong đội ngũ công an, duy trì tính trong sạch và tính chiến đấu cho đội ngũ.
Tăng Nghị mỉm cười:
- Hai ông anh không cần nghiêm túc quá như vậy. Nói xong rồi, tôi mời hai anh ăn món nướng.
Đỗ Nhược nghe vậy trợn mắt:
- Hôm nay tôi phải mời, bằng không tôi hổ thẹn, sau này cũng không dám gặp lại cậu.
Bộ dạng cứ như là, nếu không cho y mời cơm, y sẽ trở mặt với Tăng Nghị.
- Để tôi mời đi!
Đột nhiên cô ca sĩ đứng dậy, nói với Tăng Nghị:
- Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.
Tăng Nghị khoát tay, không cho là đúng, nói:
- Tôi đã nói, việc này không liên quan gì tới cô!
Cô gái nhìn Tăng Nghị, cắn môi, trong lòng hơi tức giận, sao người này lại có thái độ như vậy?
Đường Hạo Nhiên và Đỗ Nhược đều là người từng trải, liếc mắt nhìn nhau, cười tủm tỉm, hóa ra hôm nay Tăng Nghị ra tay trị kẻ xấu, không phải là không có nguyên do, mà là anh hùng cứu mỹ nhân. Hai người lại nhìn cô gái kia, ừ, cũng thật đáng để hắn ra tay, tuy không trang điểm, nhưng hết sức thanh tú, thuần khiết, nhất là nốt ruồi mỹ nhân giữa chân mày, lại càng tăng thêm vài phần khí chất thoát tục, càng nhìn càng thấy đẹp.
- Vậy thì cùng đi đi.
Đường Hạo Nhiên nhìn cô gái kia:
- Tuy nhiên, chúng tôi là đàn ông, để cô trả tiền thì đáng chê cười quá.
- Đúng, cùng đi đi!
Đỗ Nhược cũng nhiệt tình mời:
- Chỗ này tôi thấy ăn không ngon lắm, vùng ngoại ô trên núi Thanh Long có một tiệm nướng rất đặc sắc, chúng ta đến đó ăn đi!
Nào ngờ cô gái giậm chận:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi không đi!
Nói xong, cô xoay người đi, đến lúc sắp khuất dạng, đột nhiên cô dừng lại, đứng đó do dự một lát, ròi quay đầu lại kêu lớn:
- Tôi là Diệp Thanh Hạm, tôi ghi nhớ anh!
- Ha ha ha…
Đường Hạo Nhiên và và Đỗ Nhược đều cười lớn.
Đường Hạo Nhiên lại chỉ vào Tăng Nghị, nói:
- Ông em của tôi à, khó hưởng thụ nhất là là ân tình của mỹ nhân, cậu xong rồi! Tuy nhiên, toi thấy cô này rất khá, có cá tính có ý tứ, bây giờ cậu đuổi theo còn kịp!
- Hai anh cũng đừng đem tôi ra nói đùa nữa, chuyện hôm nay, quả thật không liên quan đến cô ấy, không tin hai anh hỏi Đồn trưởng Trần xem.
Trần Long cười lắc đầu, không nói gì, thầm nghĩ, hỏi tôi làm gì, công tử họ Trì là cậu đánh, người đẹp là cậu cứu, có liên quan gì tới tôi đâu.
- Được rồi, cậu tìm ai giải thích cũng vô dụng, người đã đi mất dạng, giờ cậu có hối hận, cũng không có thuốc hối hận mà uống!
Đường Hạo Nhiên cười.
Đỗ Nhược đế thêm một câu:
- Tăng Nghị là thầy thuốc, không chừng cậu ta đã bào chế được thuốc hối hận rồi!
Tăng Nghị bị hai người hùa nhau trêu chọc, tức mình:
- Có ăn món nướng không đây?
- Ăn! Bây giờ xuất phát!
Đỗ Nhược và Đường Hạo Nhiên cất bước, nhưng miệng vẫn cười.
Tăng Nghị đi được máy bước, quay lại nhìn Trần Long:
- Đồn trưởng Trần, cùng đi đi, thuốc tôi mua còn để trên xe, ăn xong còn phải phiền anh chở tôi về nhà.
Trần Long vội xua tay:
- Tôi không đi, tôi không đi đâu!
- Bảo cậu đi, cậu phải đi!
Đỗ Nhược mặt lạnh nhìn y:
- Cậu không đưa cậu Tăng Nghị về nhà, chẳng lẽ còn phải để tôi đưa?