Buổi sáng hôm sau, Tăng Nghị vừa mới rời giường thì chợt nghe dưới lầu có người gõ cửa. Đi xuống thì thấy là cô gái tiếp thị dược liệu, sau lưng cô ta là gã đàn ông cao gầy của cục Y tế.
Tăng Nghị ngày hôm qua nghe Trần Long nói người phụ nữ này tên là Lương Thảo, trước kia là nhân viên của công ty dược phẩm thành phố. Sau lại cùng với Quá Tam Lượng thông đồng với nhau, trở thành nhân tình, mở một công ty cung cấp dược phẩm. Dựa vào quyền lực của Quá Tam Lượng, hai năm nay việc kinh doanh dược liệu rất phát triển.
Tăng Nghị mở cửa:
- Quá Tam Lượng bảo các người tới à?
Hắn tưởng Quá Tam Lượng bảo hai người này đến đây nhận lỗi.
- Ồ, lá gan không nhỏ nhỉ? Dám gọi thẳng tên Trưởng phòng của chúng tôi?
Gã cao gầy lập tức trừng mắt. Nếu trước mặt Quá Tam Lượng mà nói những lời đó thì gã nhất định sẽ nhảy ra trước mặt để biểu lộ thái độ. Nhưng hiện tại nghe xong thì cũng chỉ là trừng mắt hù dọa Tăng Nghị. Người này gọi là Lương Thôi, là em trai của Lương Thảo. Cũng dựa vào quan hệ với Quá Tam Lượng mới có thể trà trộn vào Cục Y tế:
- Thế nào, ngày hôm qua sau khi chúng tôi đến kiểm tra, có nghĩ ra cách chỉnh đốn và cải cách chưa?
Người này cáo mượn oai hùm, kéo ghế qua một bên, đĩnh đạc ngồi xuống, nhìn Tăng Nghị.
Tăng Nghị biết hai người này không phải do Quá Tam Lượng phái tới. Chuyện mất mặt như vậy, Quá Tam Lượng chắc chắn không để người thứ ba biết.
Thấy Tăng Nghị không nói chuyện, Lương Thôi cười mũi:
- Loại người thiếu kiến thức pháp luật như cậu, tôi thấy cậu cũng không nghĩ ra biện pháp cải cách và chỉnh đốn gì. Do đó, hôm nay tôi tự mình đến đây, đưa phương pháp cải cách và chỉnh đốn đến cho cậu. Thật là, vì những người như cậu mà các cán bộ quốc gia của chúng tôi phải tốn biết bao nhiêu tâm sức.
Lời nói này, giống như gã là một công bộc chấp pháp vì dân, công tâm, liêm khiết.
Tăng Nghị chậm rãi trả lời:
- Thế thì phương pháp cải cách chỉnh đốn đâu?
Lương Thôi chỉ Lương Thảo:
- Vị này là Lương Thảo Lương tổng của công ty dược phẩm. Giá cả của công ty dược phẩm vừa phải, chất lượng thượng đẳng. Cậu chỉ cần đặt hàng của công ty đó thì vấn đề không phải đã giải quyết được rồi sao? Đương nhiên, đây cũng là vì giải quyết vấn đề của cậu để cậu có thể sớm ngày khai trương.
Nói xong, Lương Thôi ngồi một chỗ, chờ Tăng Nghị đến cảm kích và khen tặng mình.
Tăng Nghị lắc đầu. Đây thật sự là một kẻ dở hơi. Chuyện mất mặt mà lại đem khoe như chuyện quang vinh lắm. Lại còn muốn trát vàng lên mặt mình.
Ngày hôm qua Quá Tam Lượng diễn mặt đen, hôm nay cô ta đến đây diễn mặt đỏ. Đây là do trước kia được chiều chuộng quá.
Tăng Nghị mặc kệ cặp chị em dở hơi này. Hắn lấy hòm y ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lát nữa hắn còn phải đến sở Y tế, cùng với Phùng Ngọc Cầm đi thị sát.
- Các người về trước đi, tôi còn có việc quan trọng hơn cần làm. Việc này hãy nói sau.
Lương Thôi tức giận. Tôi là một cán bộ quốc gia, lại mặc kệ chuyện quốc gia mà chạy đến đây đưa phương pháp giải quyết vấn đề cho cậu, cậu lại không cảm kích mà còn nói rằng mình có việc quan trọng hơn cần làm. Một dân đen như cậu chẳng lẽ chuyện của mình còn quan trọng hơn chuyện của tôi sao?
Y dậm chân, từ trên ghế đứng dậy:
- Tôi thấy cậu rượu mời không uống mà uống rượu phạt. Được, tôi hiện tại chính thức thông báo cho cậu biết, tôi muốn kiểm tra vệ sinh của phòng khám cậu.
Nhìn thấy bao kim châm cứu trong tay Tăng Nghị, y lên giọng:
- Kim châm cứu này của cậu có khử độc qua chưa? Tôi thấy nơi này của cậu ngay cả cồn còn không có.
Y chỉ tay vào quầy dược:
- Còn nữa, nơi này của cậu có phun thuốc xịt côn trùng, sâu bọ chưa? Những dược liệu bỏ trong này, sâu cắn chuột cắn thì sẽ lây bệnh cho người. Nhìn lại đi, trong phòng này ruồi bọ muỗi bay tán loạn. Bọ chó, gián đầy đất. Tôi thấy đây không phải là nơi chữa bệnh mà là nơi truyền bệnh.
Lương Thảo một tay chống nạnh, khóe miệng vểnh lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Nói chi với cái thứ không biết nghe như hắn. Cứ phạt, phạt cho đến khi tán gia bại sản.
Thấy Tăng Nghị muốn để bao kim châm vào trong hòm, Lương Thôi giơ tay cướp lấy:
- Mẹ nó, đây đều là chứng cứ, cậu còn muốn giấu diếm chứng cứ à?
- Bỏ tay anh ra.
Tăng Nghị nhướng mày, giơ tay bắt lấy tay Lương Thôi, kéo một cái, tên này liền ngã xuống đất.
Lương Thảo nhìn thấy em trai mình chịu thiệt, tức giận nói;
- Tiểu khốn kiếp, cậu dám đánh cán bộ quốc gia. Tôi thấy cậu không muốn sống rồi.
Nói xong, cô ta giương nanh múa vuốt chạy đến chỗ Tăng Nghị, muốn xuất ra tuyệt chiêu của người đàn bà chanh chua.
Mắt thấy sắp bắt được Tăng Nghị, nhưng tóc phía sau Lương Thảo đột nhiên bị kéo mạnh. Cả người cô ta lập tức ngả ngửa ra đằng sau, còn chưa kịp phản ứng gì thì “bốp” một cái, một cái tát liền giáng thẳng xuống mặt.
- Cô là ả đàn bà chanh chua! Đồ đê tiện. Ăn phải gan báo rồi hay sao mà dám vô lễ với lãnh đạo?
Quá Tam Lượng vẻ mặt đằng đằng sát khí xuất hiện. Y đẩy Lương Thảo một cái. Lương Thảo thất thế vài bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Đôi giày cao gót loạng choạng, vừa lúc giẫm lên tay Lương Thôi khiến gã kia gào lên tinh tướng.
Quá Tam Lượng tối hôm qua đến bệnh viện rửa dạ dày, đầu óc choáng váng, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Khi trời sáng, y thầm nhủ một tiếng không ổn, chính mình đã quên mang giấy chứng nhận trở lại.
Khi vội vàng trở lại cục lý, y cầm tất cả những giấy tờ của Tăng Nghị rồi chạy đến phòng khám. Ai ngờ vừa tới cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Quá Tam Lượng lông tơ đều dựng đứng, lập tức cả kinh, không nói hai lời, liền cho Lương Thảo một bạt tai.
Lương Thảo lập tức phản ứng lại, chửi ầm lên:
- Quá Tam Lượng, có phải điên rồi hay không mà dám đánh tôi? Tôi liều mạng với anh.
Quá Tam Lượng trừng mắt, chỉ vào Lương Thảo:
- Cô động một chút thử xem.
Lương Thảo nhìn thấy bộ dạng giận ngút trời của Quá Tam Lượng, lập tức câm như hến. Cô bình thường tác oai tác quái, chính là dựa vào một chút quyền lực trong tay Quá Tam Lượng. Miệng thì nói vậy, nhưng trên thực tế, cô ta nào dám để cho Quá Tam Lượng động thủ. Đắc tội với Quá Tam Lượng, ngày lành của cô ta cũng chấm dứt, thậm chí em trai của cô ta cũng phải xui xẻo theo.
Quá Tam Lượng trừng mắt nhìn nhân tình của mình, nhưng khi quay sang Tăng Nghị thì liền thay đổi một bộ mặt khác, khúm na khúm núm, tiến lên vài bước, thân thiết nói:
- Lãnh đạo Tăng, ngài không có việc gì chứ? Tiểu Quá đúng là có tội, khiến ngài phải sợ hãi.
Chị em Lương Thảo kinh ngạc nhìn Tăng Nghị. Thầy thuốc của phòng khám này nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi. Quá Tam Lượng không ngờ lại tự xưng là Tiểu Quá. Má ơi, đây là tình huống gì vậy? Quá Tam Lượng trước mặt Cục trưởng của bọn họ mới tự xưng là Tiểu Quá. Nhưng tuổi của Cục trưởng đó rõ ràng lớn hơn Quá Tam Lượng.
Quá Tam Lượng thấy Tăng Nghị không có phản ứng gì thì lập tức run như cầy sấy. Có thể không kinh sao? Bức thư nhận tội mà y viết đang nằm trong tay Trần Long. Đối phương chỉ cần động một ngón tay thì cũng đủ khiến y thịt nát xương tan.
Lương Thôi đứng ở một bên, miệng vẫn còn rên hừ hừ. Quá Tam Lượng liền tiến lên cho một cái tát:
- Còn không mau khẩn trương xin lỗi lãnh đạo Tăng đi. Ai cho phép cậu đến chỗ này? Trong mắt của cậu còn có tổ chức, có kỷ luật nữa hay không? Khi trở về, tôi nhất định sẽ miễn chức của cậu.
Nói xong, y chỉ vào nhân tình của mình:
- Còn cô nữa, lũng đoạn thị trường, làm xằng làm bậy. Tôi nhất định sẽ hướng bộ môn có liên quan tố cáo cô.
Chị em Lương Thảo giống như người trong mộng. Bọn họ không biết Quá Tam Lượng hôm nay rốt cuộc đã ăn trúng thuốc gì, nhưng cũng may bọn họ không phải là đồ ngốc, cũng nhìn ra được Tăng Nghị chắc hẳn có lai lịch thật lớn, bản thân mình không thể trêu vào, cho nên khẩn trương tiến lên xin lỗi Tăng Nghị.
Lương Thôi trong lòng cảm thấy khá ủy khuất. Tôi đường đường cũng là một cán bộ quốc gia, không ngờ lại phải hướng đối phương xin lỗi. Trên đời này còn có việc biết phân biệt phải trái không? Tiểu tử này là cán bộ quốc gia, như thế nào lại ức hiếp dân đen ở dưới thế?
Tăng Nghị nhìn trò khôi hài trước mắt, trong lòng không ngờ rất bình tĩnh. Một chút suy nghĩ cũng đều không có. Ngày hôm qua, Quá Tam Lượng đã cho hắn một cảm xúc quá mạnh mẽ. Hôm nay căn bản chẳng đáng là gì.
- Đều do tôi quản không nghiêm nên mới có cái thứ khốn kiếp này. Tôi xin hướng lãnh đạo Tăng xin lỗi. Khi trở về tôi nhất định sẽ giáo huấn lại nghiêm ngặt.
Quá Tam Lượng cẩn thận đưa qua túi văn kiện:
- Đây là toàn bộ giấy tờ của lãnh đạo Tăng, tôi xin trả lại cho ngài.
- Tôi hiện tại đang có chuyện quan trọng cần xử lý.
Tăng Nghị sau khi thu dọn xong, đóng nắp hòm y rồi chuẩn bị ra ngoài.
- Lãnh đạo Tăng, xin ngài cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ trừng phạt đám người này nghiêm túc.
Quá Tam Lượng cam đoan, trong lòng hận không thể đem chị em Lương Thảo chém thành từng mảnh. Để có thể khiến cho lãnh đạo Tăng nhận lại giấy phép, bố mày ngày hôm qua đã phải quỳ xuống, lại uống hết ba lít rượu trắng, thiếu chút nữa là toi mạng rồi. Mất công sức đến như vậy, hai người lại đắc tội với lãnh đạo Tăng. Đây không phải là giết bố mày nữa sao?
Tăng Nghị cũng không thèm liếc mắt nhìn y một cái, liền bỏ ra ngoài. Quá Tam Lượng đầu đổ đầy mồ hôi đi theo đằng sau, không nói được lời nào.
Mới đến ven đường, xe của sở Y tế trờ đến. Sau khi chiếc xe dừng lại, chỉ thấy lái xe của Quách Bằng Huy rất nhanh nhảy xuống, sau đó cung kính nói:
- Chuyên gia Tăng, Cục trưởng Quách nhờ tôi đến đón ngài.
- Thật vất vả cho anh quá!
- Không vất vả, đây đều là việc phải làm. Anh không biết, vừa rồi để có thể đến đón anh, các lái xe khác đã rất tức giận với tôi.
Lái xe này rất biết cách nói chuyện. Ngay câu nói đầu tiên đã đưa Tăng Nghị lên rất cao.
Tăng Nghị cười ha hả, trong bụng thầm nhủ người lái xe này rất lợi hại. Nịnh bợ không giống như bình thường.
- Lãnh đạo Tăng, tôi…
Quá Tam Lượng lúc này bước đến nói nhỏ.
Tăng Nghị thoáng nhìn lạnh lùng:
- Tôi muốn đến xem bệnh cho lãnh đạo, anh có muốn đi không?
Quá Tam Lượng vừa nghe hai chữ lãnh đạo thì bước chân rụt lại, giống như một cô vợ nhỏ bé, ngập ngừng nói:
- Lãnh đạo sự tình quan trọng, tôi không làm phiền nữa. Tôi ở lại đây chờ ngài trở về.