Thủ Tịch Ngự Y

Chương 51: Con Ông Cháu Cha



Khách sạn Thanh Giang là một trong những khách sạn năm sao cao cấp của tập đoàn Danh Sĩ, cũng là một trong những khách sạn năm sao cao cấp nhất ở Vinh Thành, danh khí rất lớn. Nhất là đồ ăn, tuyệt đối là số một ở Vinh Thành. Bữa tiệc tối nay liền an bài ở trong này.

Xe của Thôi Sĩ Anh mới đến cửa khách sạn, nhân viên phục vụ nhìn thấy được, một đường chạy tới, mở cửa xe:

- Xin chào Thôi tiên sinh.

Tăng Nghị và Thôi Sĩ Anh bước xuống xe, từ bên trong khách sạn lại chạy ra một người, từ xa đã nhiệt tình cười nói:

- Thôi tiên sinh, ngài đã tới, tôi vẫn ở dưới lầu đợi ngài.

- Hoa Sơn, anh sao lại đến đây?

Thôi Sĩ Anh hỏi. Ông ta đối với nhân viên của công ty vợ mình là không nghe, không thấy, không để ý, cho nên không biết người đắc tội với Tăng Nghị chính là Hoa Sơn.

- Cố tổng bảo tôi đến đây để chuộc lỗi.

Nhìn thấy Tăng Nghị, Hoa Sơn không thể không miễn cưỡng cười:

- Tăng tiên sinh, quản lý Tăng, chuyện lần trước thật sự là xin lỗi.

Bởi vì chuyện lần trước, Hoa Sơn đã bị miễn chức Phó chủ tịch hành chính tập đoàn Danh Sĩ, trao quyền cho cấp dưới đến khách sạn Thanh Giang làm Giám đốc điều hành. Cố Minh Châu đã nói, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Vậy hãy đi làm Giám đốc điều hành, tôi muốn anh mỗi ngày đều mỉm cười cho tôi. Khi nào không còn trông mặt mà bắt hình dong thì hãy trở về.

Tăng Nghị đối với Hoa Sơn cũng không có hảo cảm gì, nên không thèm liếc mắt một cái, đi theo Thôi Sĩ Anh vào trong.

Hoa Sơn cười ha hả, đi trước dẫn đường:

- Thôi tiên sinh, hết thảy đều đã được an bài. Tôi tự mình kiểm tra, tuyệt đối không có sai sót gì.

Thôi Sĩ Anh hơi gật đầu, cười nói:

- Vất vả cho cậu quá. Anh cứ đi trước, để tôi dẫn bác sĩ Tăng lên là được rồi. Cố tổng sẽ đến sau. Bảo bọn họ trực tiếp đến đó.

- Vâng, vâng!

Hoa Sơn cười rạng rỡ. Ông ta rất muốn tố khổ với Thôi Sĩ Anh, xem có thể thay đổi công tác cho mình hay không. Nhưng Thôi Sĩ Anh lại không cho ông ta cơ hội, ông ta chỉ biết phải phẫn nộ từ bỏ.

Đi được hai bước, Tổng giám đốc khách sạn và giám đốc các bộ phận tất cả đều chạy đến. Bọn họ biết Thôi Sĩ Anh tối nay đến đây, cho nên vẫn túc trực chờ. Hiện tại, khi nhận được tin tức, tất cả đều xuất hiện trước tiên.

- Xin chào Thôi tiên sinh!

- Xin chào Thôi tiên sinh.

Trong đại sảnh âm thanh vang lên một mảnh.

Thôi Sĩ Anh gật đầu chào hỏi, giới thiệu Tăng Nghị với mọi người:

- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Tăng tiên sinh.

Mọi người đều nhất tề hô lên “Xin chào Tăng tiên sinh”, đồng thời trong lòng không khỏi nghiền ngẫm lai lịch của Tăng Nghị. Nghe nói tối nay Cố gia đãi tiệc. Đến lúc đó các thành viên Cố gia đều tham dự. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Mấy năm nay, đừng nói toàn thể Cố gia xuất hiện, có thể khiến ba người Cố Minh Châu mở tiệc rượu thì cũng không nhiều lắm.

Mọi người đưa Thôi Sĩ Anh vào thang máy. Chỉ trừ lại Giám đốc Ẩm thực, còn lại tất cả mọi người đều quay về công tác của mình.

Phòng dùng cơm có tên Cẩm Tú, tọa lạc tại tầng cao nhất khạch sạn Thanh Giang. Toàn bộ căn phòng chiếm gần 200m2, dùng một bình phong màu xanh vàng rực rỡ ngăn thành một số khu vực như khu tiếp khách, khu nghỉ ngơi, khu dùng trà và một bàn ăn xoay tròn có sức chứa hai mươi người.

Hai mặt tường của phòng đều được làm thành hai cánh cửa sổ sát đất. Giám đốc ẩm thực hớt hải chạy đến mở cửa sổ. Ngay lập tức có thể thưởng thức được cảnh đêm ở Vinh Thành.

Tăng Nghị cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy tài lực của tập đoàn Danh Sĩ. Sự kinh ngạc trong lòng cũng không bằng lần đầu tiên. Hắn cười nói:

- Thôi tiên sinh quá khách khí. Dùng cơm ở chỗ này tôi sợ chiếc đũa nâng lên không nổi.

- Trước ngồi xuống uống tách trà đã.

Thôi Sĩ Anh mời Tăng Nghị ngồi xuống. Ông ta nghe Tăng Nghị ngoài miệng nói vậy, nhưng quan sát thần thái cử chỉ của đối phương lại rất tự nhiên, hào phóng, cũng không giống như lần đầu tiên đến chỗ này.

Hai người sau khi ngồi xuống, một cô nhân viên phục vụ mặc sườn xám liền đi đến, hết sức chuyên chú rót trà.

Thôi Sĩ Anh trước kia đối với y thuật không có gì hứng thú. Nhưng hôm nay, sau khi chứng kiến kiến thức của Tăng Nghị thì trong lòng vô cùng hiếu kỳ, ngồi một chỗ, hướng Tăng Nghị hỏi không ít về Trung y.

Không đến hai mươi phút, Cố Hiến Khôn đã đến. Phía sau còn đi theo một vị thanh niên khoảng hai mươi bốn tuổi mặc áo Armani.

- Dượng!

Chàng thanh niên kêu lên một tiếng, rồi đĩnh đạc ngồi xuống ghế sofa, thân hình nghiêng ngả, chẳng có chút ý tứ.

Tăng Nghị vừa nghe xưng hô thì biết vị này là ai. Cố Minh Châu còn có một người em trai, tên là Cố Minh Phu, hiện tại là Phó chủ tịch tỉnh Nam Giang. Chàng thanh niên này là con trai của Cố Minh Phu.

- Cố Địch, trước đừng gấp, để anh giới thiệu cho em biết, vị này chính là Tăng Nghị, bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Bí thư Phương.

Cố Hiến Khôn túm Cố Địch từ trên ghế sofa dậy:

- Bác sĩ Tăng, đây là em họ của tôi, Cố Địch. Bình thường nó đều là bộ dạng như thế này, cậu không cần để ý.

Tăng Nghị cười, nhìn ra được tiêu chuẩn con ông cháu cha của Cố Địch.

- Xin chào, hôm nay quen biết, về sau mọi người đều là bạn.

Cố Địch căn bản không để Tăng Nghị vào mắt. Nghe nói là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Bí thư Phương thì lúc này mới đứng lên, vẻ mặt nghi hoặc, ôn hòa chào hỏi:

- Thầy thuốc bảo vệ sức khỏe trẻ như bác sĩ Tăng đây thì tôi lần đầu trông thấy.

- Trùng hợp chữa trị được bệnh cho một vị lãnh đạo, nên được lãnh đạo cục Bảo vệ sức khỏe tín nhiệm, liền đem tôi an bài vào tổ chuyên gia. Kỳ thật vận may chiếm nhiều hơn.

Tăng Nghị cười khách khí.

Cố Địch khóe mắt liền không dám có chút khinh thị. Y làm sao mà không rõ ràng, bên cạnh lãnh đạo làm sao mà thiếu thầy thuốc. Cho dù là bệnh vặt cũng không dám cho một thầy thuốc còn quá trẻ như vậy đến chữa bệnh. Tăng Nghị nói mấy câu nói đó nghe chừng khiêm tốn, nhưng bên trong lại bao hàm điều gì đó hơn nữa. Hắn nhất định là đã cứu mạng một vị lãnh đạo nào đó. Nói không chừng là Phương Nam Quốc.

- Bác sĩ Tăng cũng thật khiêm tốn!

Cố Địch vỗ vai Tăng Nghị:

- Sau này nhớ để lại địa chỉ liên lạc. Anh nói rất đúng, sau khi quen biết thì mọi người đều là bằng hữu. Lần sau chúng ta cùng nhau đi uống rượu.

Cố Địch, cái loại con ông cháu cha này có đôi khi đi ra ngoài, thậm chí cũng không bằng phong cách của Cố Hiến Khôn. Ông nội Cố Tranh của y trước kia là nhân vật số một của Tỉnh ủy. Nhưng bây giờ, thiên hạ của tỉnh Nam Giang là của Phương Nam Quốc. Khi y trưởng thành thì ông nội cũng đã mất. Hơn nữa, loại con ông cháu cha như y đều khiến người kiêng kỵ. Nhất cử nhất động đều có người để ý. Một câu nói sai cũng có khả năng trở thành đối tượng cho người khác chỉnh.

Cố Địch bị gõ vài lần nên thông minh hơn.

- Bác sĩ Tăng, nghe nói Tỉnh muốn xây dựng một căn cứ bảo vệ sức khỏe mới?

Cố Hiến Khôn sau khi ngồi xuống liền mở miệng hỏi.

Tăng Nghị gật đầu:

- Chính là có chuyện như vậy.

Cố Hiến Khôn liền mỉm cười:

- Tập đoàn Danh Sĩ chúng tôi kỳ thật cũng có công ty về xây dựng chuyên nghiệp. Từ thiết kế cho tới xây dựng đều có tư chất rất cao. Không biết chúng tôi có hy vọng tham dự vào hạng mục này hay không?

Tăng Nghị trong bụng thầm nhủ thương nhân đúng là tin tức linh thông. Hắn nói:

- Cụ thể thì tôi không rõ ràng lắm. Đến lúc đó hẳn là sẽ cử hành đấu thầu. Cố tổng điều kiện phù hợp thì có thể tham dự đấu thầu.

Cố Hiến Khôn mỉm cười:

- Nói ra không sợ bác sĩ Tăng chê cười. Nhưng kỳ thật thì đấu thầu chỉ là hình thức. Ai trúng thầu, ai không trúng thầu tất cả đều đã được quyết định bên trong. Tôi biết bác sĩ Tăng là thành viên tổ trù bị, điều kiện ngang nhau, nên mới xin bác sĩ Tăng chiếu cố tập đoàn Danh Sĩ chúng tôi nhiều hơn. Chúng tôi không cầu phải nhất định trúng thầu, chỉ cầu một phần trong đó thôi.

Tăng Nghị cười:

- Thành viên tổ trù bị rất nhiều. Tôi chỉ là một cố vấn, sợ là rất khó làm chủ. Tuy nhiên, Cố tổng cứ yên tâm, đấu thầu nhất định sẽ dựa theo nguyên tắc công bình công chính mà tiến hành.

Cố Địch từ miệng phun ra bã trà, hỏi Cố Hiến Khôn:

- Một căn cứ bảo vệ sức khỏe, em thấy lợi nhuận cũng không nhiều lắm.

Cố Hiến Khôn cười không nói. Cố Địch hiển nhiên là không rõ ràng ý nghĩa của căn cứ bảo vệ sức khỏe. Quy mô lớn nhỏ chỉ là việc tiếp theo. Cố Hiến Khôn coi trọng hạng mục này bởi vì ý nghĩa chính trị của nó không tầm thường. Thứ hai, xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe tài chính rất sung túc, không phát sinh chuyện nợ nần.

Hiện tại các nơi đều xây dựng lớn. Không ít chính quyền địa phương muốn làm công trình hình tượng. Thoạt nhìn thì ngăn nắp xinh đẹp, nhưng đều là vay nợ để xây dựng. Mội khi tài chính bị gãy giữa chừng, người xui xẻo chính là chủ thầu xây dựng.

- Hôm nay là bữa tiệc cảm ơn bác sĩ Tăng. Chuyện kinh doanh để bàn sau.

-

Thôi Sĩ Anh tức giận. ông ta ghét nhất chính là nghe chuyện buôn bán.

Cố Hiến Khôn liền chuyển đề tài:

- Cậu hôm nay ở Du Nhiên cư có tìm được thứ tốt nào không?

Y hôm nay cũng chỉ là thăm dò lời nói của Tăng Nghị. Dù sao căn cứ bảo vệ sức khỏe quy hoạch vẫn còn chưa xác định.

Nói đến Du Nhiên cư, Thôi Sĩ Anh cảm thấy hứng thú hẳn, liền đem chuyện hôm nay nói cho Cố Hiến Khôn nghe. Sau khi nghe xong, Cố Hiến Khôn kinh ngạc không ngừng.

Cố Địch lại trợn mắt há hốc mồm:

- Dượng, dượng có nói giỡn hay không? Chuyện này sao có thể?

Thôi Sĩ Anh tối sầm mặt:

- Cháu nói gì vậy? Phải biết rằng thế gian học vấn hơn người. Người tài ba dị sĩ là nhiều đếm không xuể. Cháu chưa từng nghe qua thì cũng không có nghĩa là nó bất hợp lý. Có rảnh thì cháu nên đọc thêm sách, đừng có cả ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cố Địch đối với lời nói của Thôi Sĩ Anh không cho là đúng. Y hướng Tăng Nghị giương ngón tay cái lên:

- Bác sĩ Tăng, anh thật là giỏi.

Cố Hiến Khôn vẻ mặt ngưỡng mộ:

- Sớm biết rằng có chuyện này thì chiều nay đã đi theo một chuyến rồi. Bác sĩ Tăng mỗi lần đều khiến cho tôi phải ngạc nhiên. Lần trước ở Tố Thực Phường, rồi chữa bệnh. Hôm nay lại là chuyện này. Thật không biết cậu trên người còn có bao nhiêu thần bí nữa.

- Đây đều là tiểu kỹ của thầy thuốc, không đáng nhắc tới.

-

Tăng Nghị khách khí nói.

- Đây mà là tiểu kỹ?

-

Cố Địch khó chịu:

- Nếu tôi có năng lực thì phải đi kiếm vài bức tranh chữ, cũng không đến mức mỗi ngày phải phát sầu.

Cố Địch nghĩ đến tiền đến phát điên. Đám con ông cháu cha trong tỉnh Nam Giang này, người nào mà không có kinh doanh của cá nhân mình. Duy độc chỉ có y là không có. Cố Minh Phu đã ra lệnh cho y không được đi theo người khác làm kinh doanh. Cho nên Cố Địch hiện tại chỉ ở tập đoàn Danh Sĩ đảm nhiệm một chức vị không lớn không nhỏ. Mỗi tháng lãnh lương, chỉ đủ để cho y tiêu vặt. Có lúc ngặt nghèo phải mượn anh họ Cố Hiến Khôn. Phần lớn mượn đều không trả, khiến y mất mặt vô cùng.

- Bác sĩ Tăng, đều nói thầy thuốc có thể trị bách bệnh, không biết bệnh nghèo có thể chữa được hay không?

Cố Địch hỏi. Lời nói của y kỳ thật cũng chỉ đùa một chút:

- Nếu không thì anh cho tôi một đơn thuốc. Tôi đây đang nghèo vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.