Thủ Tịch Ngự Y

Chương 54: Thiếu Gia



Trong phòng Cẩm Tú chỉ còn lại hai chị em Cố Minh Châu.

Cố Minh Phu ngồi một chỗ, sắc mặt buồn bực. Chủ tịch tỉnh Nam Giang Vu Quang Huy tuổi cũng lớn, chỉ còn hai tháng nữa là lùi về tuyến hai. Những người có thực lực kế thừa vị trí Chủ tịch tỉnh gần đây đã bắt đầu hoạt động, mà Cố Minh Phu chỉ có thể làm quần chúng.

Cố Minh Phu ban đầu là làm xí nghiệp. Ông ta khởi nghiệp với một nhà máy nhỏ trở thành một doanh nghiệp nhà nước thu được lợi nhuận hàng năm rất lớn. Bởi vì thành tích văn hoa, ông ta được đề bạt lên làm Phó chủ tịch tỉnh chủ quản công nghiệp tỉnh Nam Giang. Ở cương vị này vài năm, Cố Minh Phu thành tích rõ như ban ngày, lẽ ra tuyệt đối có thực lực cạnh tranh chức Chủ tịch tỉnh.

Nhưng bởi vì cha của ông ta đã từng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy Nam Giang, nên việc ông ta ở Nam Giang tiến thêm một bước ở Nam Giang là có khả năng. “Giang sơn vĩnh cố, thế tập đại vị”. Đây đều khiến rất nhiều người phải e dè.

- Tháng sau chị đến thủ đô thăm Nhâm phu nhân. Em hãy theo chị một chuyến.

Cố Minh Châu nói.

Nhâm phu nhân là phu nhân của Phó thủ tướng Nhâm, có chút giao tình với Cố Minh Châu. Hai người là quan hệ đồng học.

Cố Minh Phu liền gật đầu. Ông ta hôm nay tới đây, mục đích chính là thương lượng với chị mình về tiền đồ chính trị của mình. Nếu tiếp tục ở lại Nam Giang thì tuyệt đối không có ngày ngẩng đầu, phải nghĩ cách điều đi địa phương khác. Cấp bậc của ông ta có rất nhiều người nhìn vào. Nếu muốn điều động, nói dễ hơn làm.

Tăng Nghị ở dưới lầu chào tạm biệt Cố Hiến Khôn, chuẩn bị đón xe về nhà, thì thấy Diệp Thanh Hạm đang đứng ở ven đường cùng với sư tỉ của cô, vì thế cười ha hả đi tới:

- Về nhà à?

Diệp Thanh Hạm nhìn Tăng Nghị, nói:

- Không nghĩ tới ở đâu cũng nhìn thấy anh. Quán nhỏ chợ đêm cũng thấy anh, khách sạn xa hoa anh cũng có mặt.

- Không còn biện pháp.

Tăng Nghị cười.

- Dùng công khoản ăn uống có gì đắc ý chứ.

Diệp Thanh Hạm trừng mắt. Cô không phải người trong thể chế. Lần trước gặp mặt, thấy cảnh sát vì Tăng Nghị mà ra mặt, lần này lại thấy Cố Minh Châu cùng Tăng Nghị dùng cơm, liền nghĩ Tăng Nghị đại khái là một cán bộ rất có thực quyền. Nhưng không hiểu nổi sao trên đời lại có cán bộ có thực quyền trẻ tuổi như vậy.

Tăng Nghị cũng không cãi lại, cười nói:

- Nơi này đồ ăn tuy rằng tinh xảo, nhưng không thể ăn no. Hai vị còn chưa ăn khuya. Nếu không thì đi cùng nhé?

Diệp Thanh Hạm còn có chút chần chừ, nhưng cô gái đi cùng lại vội gật đầu không ngừng:

- Được, được. Hát cả đêm rồi, đang khát nước. Chúng ta đi uống bia đi.

Nói xong, liền nhéo nhéo hai cái vào lưng Diệp Thanh Hạm.

- Tôi mời!

Diệp Thanh Hạm nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tăng Nghị nói.

- Được!

Tăng Nghị bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng:

- Cô mời, cô mời.

Hắn cảm thấy tính tình của Diệp Thanh Hạm rất đáng yêu. Trong xã hội vật chất này rất khó có được.

Ba người đón một chiếc xe đến chợ đêm, uống bia và ăn thịt nướng. Tăng Nghị lại gọi thêm một phần mì xào. Ăn cơm với đại nhân vật, đồ ăn căn bản chẳng phải cơm. Khi ăn lại phải chịu gò bó, muốn cười cũng không dám cười, muốn gắp đồ ăn cũng không dám. Đối phương mặc kệ là nói hay không, anh mỗi một phút đều phải lắng tai nghe, để phòng không trả lời được.

- Giám đốc ẩm thực khách sạn Thanh Giang biết chúng tôi quen với anh, nên nói sau này không thu tiền phí của chúng tôi nữa.

Sư tỷ của Diệp Thanh Hạm tên là Tôn Duệ. Lúc này cô rất cao hứng. Nếu không thu tiền phí, về sau mỗi đêm thu vào cũng nhiều hơn trước kia hai ba lần.

- Các người vì sao không đến công ty âm nhạc chuyên nghiệp thử xem? Nói không chừng còn có thể ra đĩa?

Tăng Nghị hỏi.

- Tôi không muốn đi con đường này. Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm một công việc và sẽ không ra ngoài ca hát nữa.

Diệp Thanh Hạm chống cằm, giận dữ nói:

- Mỗi lần hát, thấy người khác cầm tiền trong tay quăng đến, vẻ mặt cao cao tại thượng, tôi cảm giác mình rất thua kém, nên trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Tôn Duệ cũng nói:

- Trong nghề này tất cả đều rất bát nháo, dơ bẩn. Lý tưởng của tôi là tìm một ông chồng tốt. Sau đó ở nhà chăm lo gia đình.

Tăng Nghị cảm thấy hơi đáng tiếc. Diệp Thanh Hạm giọng hát không phải bình thường. Hắn nói:

- Vậy hai người ban ngày đi học, buổi tối đi hát không vất vả sao? Bởi vì thiếu tiền hay là muốn thể nghiệm cuộc sống?

- Anh trai, nếu cuộc sống không bức bách, người nào lại muốn đi ca hát chứ. Cả đêm hát hơn mười bài, cổ họng đều khát khô.

Tôn Duệ chỉ vào mình:

- Cha mẹ tôi đều thất nghiệp. Mỗi ngày cũng vào buổi tối ra ngoài bày quán kiếm tiền tiêu vặt. Lại còn bị quản lý đô thị xua đuổi. Tôi không muốn bọn họ vất vả nên chỉ có thể tay làm hàm nhai thôi. Về phần Thanh Hạm thì cũng không khác gì. Cha cô ấy qua đời vì tai nạn lao động, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ cô ấy gần đây lại…

- Nói chuyện không vui này làm gì?

Diệp Thanh Hạm cắt ngang lời Tôn Duệ:

- Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt.

Tăng Nghị không nghĩ tới đằng sau hai cô gái này lại có nhiều chuyện buồn như vậy:

- Tôi cảm thấy khâm phục hai người. Tôi xin kính hai người một ly.

Buông cái chén, Tăng Nghị lại nói:

- Về sau, nếu có gặp chuyện gì khó xử, nếu hai người xem tôi là bạn thì cứ nói với tôi.

- Nghe giọng điệu của anh thì biết anh là thiếu gia có tiền.

Ánh mắt Tôn Duệ trong suốt nhìn Tăng Nghị:

- Tuy nhiên nhìn anh lại khác với cái đám thiếu gia kia. Nếu bên cạnh anh vẫn còn có người như vậy thì hãy giới thiệu cho tôi. Hy vọng của tôi sẽ có thể trở thành hiện thực.

Tăng Nghị cười:

- Tôi cũng không phải hạng thiếu gia gì.

- Anh là phần tử không ra gì.

Diệp Thanh Hạm bồi thêm một câu.

Tăng Nghị cười ha hả. Đối với hiểu lầm này, hắn không muốn cãi lại. Hắn chỉ biết “đường xa mới biết mã lực, lâu ngày sẽ gặp người có tâm”. Trên đời này có rất nhiều việc, rất nhiều người chỉ cần thời gian là có thể hiểu rõ. Cho nên, lần trước ở chợ đêm, hắn cũng không có nhiều thiện cảm với Diệp Thanh Hạm cho lắm. Cho tới hôm nay, khi thấy Diệp Thanh Hạm trả tiền lại cho Cố Hiến Khôn, hắn mới cảm thấy Diệp Thanh Hạm có chút thú vị. Vì vậy mới nghĩ rằng, bản thân cô rất cần tiền nên mới như vậy.

Về phần bản thân Tăng Nghị, tiền của hắn tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng so với người bình thường hắn có ưu thế hơn, chính là không phiền muộn vì tiền. Hắn nếu muốn kiếm tiền thì động tay một chút là có. Có người tự động mang đến cho hắn. Cho nên, mặc kệ ở trước mặt người nào, hắn đều có một thái độ cao hơn, khí chất hơn so với thiếu gia.

Ba người ở chợ đêm ăn uống một hồi. Thấy thời gian không còn sớm, Tăng Nghị liền đón một chiếc xe tiễn hai người Diệp Thanh Hạm về nhà, rồi đón một chiếc cho mình trở lại phòng khám.

Phòng khám tối om. Tăng Nghị lấy ra chìa khóa, chuẩn bị mở cửa, kết quả cánh cửa đã được đẩy ra.

“Chẳng lẽ có trộm?” Tăng Nghị chấn động, khẩn trương bước vào, giơ tay phải mở chốt đèn.

Lúc này đột nhiên có một cơn gió đập vào mặt. Tăng Nghị cảm giác rất nhạy bén. Hắn nghiêng người né tránh, sau đó một quyền nện xuống ngực bóng đen. Bóng đen kêu lên một tiếng trầm đục rồi tông cửa xông ra.

Tăng Nghị cũng không đuổi theo, khẩn trương mở đèn, nhìn quanh phòng, phát hiện không có mất cái gì, nên không khỏi trong lòng có chút buồn bực. Đây không giống như kẻ trộm. Hơn nữa đối phương hiển nhiên là có luyện qua. Một quyền của mình không ngờ không làm ngã đối phương.

Trước sau cân nhắc một chút, Tăng Nghị vẫn không nghĩ ra là ai. Đây không phải là Đồng Hồng Phong vì muốn đoạt lấy cái hòm của mình mà phái người đến đây. Buổi chiều ở đây rất nhiều người, muốn chiếm đoạt cái hòm y của mình, ai cũng không thoát khỏi hiềm nghi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tăng Nghị liền gọi cho Trần Long.

Hơn nửa đêm rồi, nghe tin như vậy, Trần Long hoảng sợ. Y lập tức mang người tới, kiểm tra một phen rồi nói:

- Đối phương là một cao thủ. Một chút dấu vết cũng không lưu lại. Ngay cả chốt khóa cửa cũng không có dấu vết bị cạy.

Tăng Nghị đánh phải bỏ cuộc:

- Thôi bỏ đi, thật vất vả cho các vị.

Trần Long vẫn còn sợ hãi trong lòng nói:

- Tôi ngày mai sẽ cho người mang đến cho cậu cái khóa tốt hơn.

- Không cần!

Tăng Nghị khoát tay. Vừa rồi, một quyền của hắn cũng không phải đơn giản. Hắn tin rằng, mặc kệ là ai, qua hai ngày nhất định phải tìm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.