Thư Tình Của Động Vật

Chương 14



Hôm sau Diệp Tân thức dậy từ rất sớm bởi Lăng Phong có một buổi chụp ảnh tạo hình vào lúc 8 giờ sáng, cần phải trang điểm.

Bộ phim này tên《Thẩm Vô Phong chi cổ mộ》là một series phim phá án chủ yếu kể về chuyện xưa của vị kỳ tài giang hồ Thẩm Vô Phong. Tập《Cổ mộ》này là phần 3 của series phim. Vai chính Thẩm Vô Phong vẫn luôn do Lăng Phong đảm nhận, vì thế dù anh có biết trước vai nam phụ sẽ do Thành Thiên Khê đóng thì cũng không thể từ chối được.

Lúc Diệp Tân theo Lăng Phong tới lều hóa trang thì Thành Thiên Khê đã đến rồi. Anh ta mặc kệ stylist còn đang tô vẽ trên mặt mình quay đầu tươi cười chào hỏi Lăng Phong y như một đứa nhỏ khiến người ta vừa đau đầu vừa bất lực.

Trước mặt người ngoài Lăng Phong không thể không giữ mặt mũi cho Thành Thiên Khê nhưng cũng đừng trông mong anh sẽ nhiệt tình đáp lại.

Vì thế anh chỉ gật đầu, không nói không rằng ngồi xuống vị trí cách xa Thành Thiên Khê nhất.

Diệp Tân nhớ kỹ lời Lăng Phong nói tối qua, theo sát anh vào chỗ trong cùng.

Lúc đi ngang qua Thành Thiên Khê, cậu không thấy anh ta tỏ ra chút mất mát nào cả, thậm chí còn cười hì hì nói mình có hơi tăng động, mong chị stylist đừng giận. Stylist bị anh ta chọc cười vài tiếng, tiếp tục tám chuyện đến quên trời đất.

Diệp Tân nghĩ thầm ‘giới giải trí quả nhiên lợi hại, đặc biệt là những người giỏi diễn kia, thật thật giả giả khó lòng phân biệt.’

Bên kia truyền đến tiếng vui cười không ngớt còn Lăng Phong thì vẫn xụ mặt im lặng. Chị stylist phụ trách trang điểm cho Lăng Phong theo đoàn phim này đã lâu nên khá hiểu tính cách của anh, không nói nhảm mà nghiêm túc bắt tay vào công việc.

Tận tới lúc Lăng Phong đội tóc giả và trang điểm xong xuôi thì phía bên Thành Thiên Khê vẫn còn đang dang dở.

Diệp Tân nhìn sang, thấy nụ cười của stylist có vẻ hơi mất tự nhiên. Tuy rằng được trò chuyện với người nổi tiếng, bầu không khí cũng khá sôi nổi nhưng thực chất vẫn gây ảnh hưởng tới công việc. Ngược lại, Lăng Phong tuy yên tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng lại đến sau mà xong trước, là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ này.

Sau đó anh cũng không trì hoãn, cầm quần áo lên vào phòng thay đồ đổi trang phục, cả chuỗi động tác đều thuần thục không chút lộn xộn.

Đợi đến khi Lăng Phong bước ra, mắt Diệp Tân lập tức lấp lánh ánh sao.

Lăng Phong mặc bộ trường bào màu xanh nhạt in hoa văn hình lá trúc. Tóc đen được vấn cao bằng trâm ngọc, một nửa xõa tung sau lưng, giữ lại một vài sợi tóc phất phơ trước trán. Dù cho vẻ mặt anh vẫn vô cảm như cũ thì trông cũng vô cùng tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.

“Anh Lăng Phong đẹp trai quá đi!” Lời khen ngợi này Diệp Tân chẳng cần cất công suy nghĩ đã có thể tự nhiên thốt ra.

Kể từ lúc vào lều hóa trang tới giờ Lăng Phong mới nở nụ cười. Khí thế quanh anh nhất thời dịu xuống, dáng vẻ nho nhã tựa như bước ra từ trong tranh.

“Ừm, để đạo diễn nhìn thử xem tạo hình này có thích hợp hay không.” Lăng Phong nói rồi đi ra ngoài.

Hai người ra ngoài vừa đúng lúc vài ngôi sao nữ cũng đang định vào lều hoá trang. Các cô có vẻ hơi vội, suýt chút nữa va phải Lăng Phong. May là Diệp Tân nhanh tay lẹ mắt kịp kéo Lăng Phong qua một bên, lại vô tình khiến anh đụng trúng ngực cậu.

“Xin lỗi thầy Lăng, thầy không sao chứ ạ?” Một trong hai cô nàng bước ra xin lỗi nhìn hơi lạ mặt, chắc là người mới.

“Không có việc gì, đừng vội, vẫn còn thời gian mà.” Lăng Phong sửa sang lại quần áo, lúc này mới đứng thẳng dậy khỏi người Diệp Tân.

“Cảm ơn thầy Lăng, lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Diệp Tân hơi cúi đầu đi sau Lăng Phong, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Vừa rồi xem như cậu đã được ôm Lăng Phong sao? Tuy chỉ là ngoài ý muốn nhưng cậu vừa kéo Lăng Phong vào lòng đó…

Aaaa! Diệp Tân nhớ lại khoảnh khắc đẹp đẽ vừa rồi, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích thích, mỗi tế bào đều như muốn hét lên ‘Thêm một lần nữa đi!’

“Đạo diễn Trương.” Lăng Phong gọi người đàn ông trung niên đang giám sát tổ đạo cụ.

Đạo diễn Trương nhìn về phía Lăng Phong, khen: “Tốt lắm, tạo hình vô cùng phù hợp, một Thẩm Vô Phong tĩnh dưỡng nửa năm ở Thuần Dương cung chính là ý vị này!”

Hai người lại trò chuyện một lúc về cốt truyện rồi Lăng Phong mới đến studio chụp ảnh tạo hình trên phông nền xanh. Trong đó có một động tác Diệp Tân rất thích, đó là lúc Lăng Phong cầm cây sáo màu xanh lục đặt bên môi, đôi mắt anh dịu dàng nhìn về phía trước, những ngón tay thon dài ưu nhã nắm lấy thân sáo như đang vì người trong lòng mà tấu lên giai điệu say đắm nhất thế gian, vô cùng quyến rũ.

Có thể ở khoảng cách gần nhìn thấy một Lăng Phong như vậy, Diệp Tân thật sự cảm thấy rất vui.

Chờ các diễn viên chính chuẩn bị xong cũng vừa đúng chín giờ, đạo diễn bắt đầu tiến hành nghi thức khởi quay. Bàn thờ, đồ tế các thứ đều đã đầy đủ, lễ bái xong thì《Cổ mộ》sẽ chính thức khởi quay.

Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay là cảnh sau khi vết thương của nam chính Thẩm Vô Phong đã lành hẳn, hắn đi khỏi Thuần Dương Cung và gặp phải một thanh lâu đang tuyển hoa khôi. Vốn chỉ đi ngang qua chứ thật ra nơi Thẩm Vô Phong muốn đến là tửu lầu nổi danh để thưởng thức món ngon, nhưng một thoáng liếc qua hắn lại kinh ngạc phát hiện trên lầu hai thanh lâu có một mỹ nhân váy đỏ che mặt đang đứng, có vẻ như chính là vị tiểu sư muội Thanh Tuyết mà hắn vẫn luôn tìm kiếm. Vì thế hắn dừng lại, định bụng tham dự chuyện náo nhiệt tối nay.

Diệp Tân đã xem qua hai bộ phim Thẩm Vô Phong trước đó.

Thân thế của Thẩm Vô Phong vô cùng mơ hồ, vừa vào cảnh đã mặc một thân trường bào xanh cùng cây sáo ngọc. Ký ức của hắn bắt đầu từ năm bảy tuổi được sư phụ cứu. Sau đó sư phụ đột ngột qua đời, để lại Thẩm Vô Phong lẻ loi cô độc mở ra hành trình tung hoành giang hồ. Hắn dựa vào một thân võ nghệ phi phàm và trí tuệ thông minh mà nhiều lần phá được án treo, làm quen với đám bạn tri kỷ.

Cốt truyện xuyên suốt series phim là cái chết của sư phụ Thẩm Vô Phong và thân thế bí ẩn mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.

Bối cảnh quay là một con phố phồn hoa thời cổ đại. Diễn viên quần chúng đã đứng sẵn một bên đợi lệnh, đạo diễn còn đang giảng giải diễn xuất cho nữ chính.

Đảm nhận vai nữ chính là một người mới, chính là cô nàng suýt chút nữa va phải Lăng Phong trước lều hoá trang. Tên Ninh Vãn Vãn, nghe nói là sinh viên mới tốt nghiệp sân khấu điện ảnh đầu tư vào đoàn phim.

Mới tốt nghiệp mà đã được diễn vai nữ chính trong hệ liệt《Thẩm Vô Phong》đầu tiên thì bất kể là thực lực hay bối cảnh có lẽ đều không tệ.

“Lăng Phong, Tiểu Ninh lần đầu xuất đạo, nhờ cậu dẫn dắt nhé.” Đạo diễn cười nói.

“Ừm, được.” Lăng Phong trả lời.

Sau tiếng “bắt đầu” của thư ký trường quay, cảnh một bắt đầu.

Đường phố náo nhiệt, tiếng hò hét rao hàng, chủ quán nhỏ nhiệt tình, khách hàng bắt bẻ bủn xỉn…

Đầu phố có một người đàn ông mặc trường bào màu xanh đang đi đến, trên eo treo cây sáo ngọc màu phỉ thuý nhàn nhã hoà nhập vào đám đông náo nhiệt.

Đột nhiên, trong đám người vang lên tiếng nghị luận, tốp năm tốp ba nhộn nhịp đổ xô về cuối phố.

Người đàn ông áo xanh thấy tò mò bèn hỏi người bên cạnh, thì ra là Hồng Trần Yên Vũ Lâu muốn tuyển hoa khôi. Người đàn ông áo xanh nâng tay, ngón trỏ phải khẽ vuốt cằm, tựa hồ đang do dự có nên ở lại hóng cái náo nhiệt này không. Nhưng vì tửu lâu mà bản thân yêu thích ở ngay đằng sau hoa lâu nên hắn đành phải đi về hướng có đám người đó.

Trước cửa thanh lâu vây kín đàn ông, ai ai cũng đều rướn cổ muốn được chiêm ngưỡng nhan sắc của những người đẹp bên trong.

Người đàn ông áo xanh đứng sau đám người, ngẩng đầu lơ đãng nhìn về phía lầu hai. Bỗng dưng đồng tử hắn co rụt lại, hơi thất thần nhìn cô gái mặc váy đỏ trên đó.

“Cắt!” Đạo diễn hô: “Ánh mắt của Ninh Vãn Vãn không đúng, thân ở chốn phong trần không thể nào lộ ra vẻ mặt thuần khiết như vậy được. Huống hồ, Hồng Yên cũng không phải là tiểu sư muội của Thẩm Vô Phong, cần phải mê ly gợi cảm, cô hiểu chưa?”

“Vâng đạo diễn, tôi biết rồi ạ.” Ninh Vãn Vãn vội vàng nói.

Sau đó, Lăng Phong lại phải trở về đầu phố, đường lớn náo nhiệt, tiếng la hét, tiếng rao bán… Bắt đầu lại từ đầu.

“Cắt!” Đạo diễn lại hô: “Ninh Vãn Vãn cô làm lại lần nữa, quá mức phong trần rồi.”

“Vâng, vô cùng xin lỗi đạo diễn ạ.”

Tiếp đến lại thêm một lần rồi một lần nữa diễn lại. Vẫn kẹt ở cảnh Ninh Vãn Vãn quay đầu lại. Diệp Tân ở một bên nhìn mà còn thấy mệt thay bọn họ. May là Lăng Phong khỏe, cũng không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ tội nhóm diễn viên quần chúng chạy tới chạy lui mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát.” Đạo diễn vung tay, uống ngụm trà trợ lý đưa cho.

Diệp Tân sớm đã chuẩn bị nước cho Lăng Phong. Thời tiết lúc này không quá nóng nhưng trán anh lại lấm tấm mồ hôi, Diệp Tân cẩn thận dùng khăn lông lau cho anh.

Lúc Lăng Phong đang uống thêm miếng nước thì Ninh Vãn Vãn mang khuôn mặt đau khổ tới tìm anh hỗ trợ.

“Thầy Lăng, đạo diễn kêu em và anh đối diễn… tìm cảm giác.” Ninh Vãn Vãn nhỏ nhẹ nói, cô nàng cảm thấy rất có lỗi, dù sao thì cô nàng ở trên lầu cũng biết người khác phải chạy đi chạy lại mệt đến thế nào.

“Ừm, được.” Tuy vẻ mặt Lăng Phong vô cảm nhưng giọng điệu cũng không có chút tức giận hay bất mãn gì mà ngược lại anh còn cổ vũ nói: “Đừng căng thẳng, lần đầu tiên diễn đều như vậy cả.”

“Cảm ơn thầy Lăng.” Ninh Vãn Vãn cảm kích nói.

“Hồng Yên ở đây nhằm mục đích gì? Đương nhiên là để quyến rũ Thẩm Vô Phong bởi vì cô ta đặc biệt hơn những cô gái dung chi tục phấn kia nhiều. Đặc biệt ở chỗ nào? Chính là cô ta cực kỳ đẹp. Lúc nhìn Thẩm Vô Phong, cô ta tuỳ ý cong môi cười quyến rũ động lòng người, khiến người ta vừa thấy là phải điên cuồng nhớ mong.” Lăng Phong tỉ mỉ phân tích, xong còn nói: “Nào, cười lên thử xem.”

Khóe miệng Diệp Tân run rẩy, nếu không phải cậu biết họ đang diễn thì có lẽ sẽ lầm tưởng là Lăng Phong đang nghiêm trang đùa giỡn con gái người ta mất.

Lúc này Ninh Vãn Vãn không có tâm trạng đùa giỡn, cô nàng có hơi khó hiểu: “Nhưng mà trên kịch bản không nói là phải cười mà…”

Lăng Phong bật cười, nói: “Đừng cứng nhắc như vậy, hãy đặt mình vào vai Hồng Yên. Cô ấy không phải là một người đẹp lạnh lùng mà là một người đẹp gợi cảm khiến người khác nhìn không thấu, biểu cảm đừng cứng quá, cô thử xem sao.”

“Em hơi hiểu hiểu rồi! Cảm ơn thầy Lăng!”

Ánh mắt Ninh Vãn Vãn sáng ngời, nhìn đạo diễn tỏ vẻ mình đã sẵn sàng.

Sau lại cắt hai lần nữa, cảnh này cuối cùng cũng qua.

Ngay sau đó là cảnh trong thanh lâu tuyển hoa khôi. Đến phiên Thành Thiên Khê lên sân khấu.

Thành Thiên Khê vào vai hoa hoa công tử Tần Dương ngày ngày lưu luyến ngàn bụi hoa. Khóe mắt anh ta trang điểm hơi xếch lên nhìn vô cùng quyến rũ, tóc dài tuỳ tiện cột lỏng lẻo xoã sau lưng. Trường bào màu đỏ tùy ý khoác trên người, ngay lập tức khiến cả nam lẫn nữ xung quanh phải lu mờ.

Tổ đạo cũ vẫn đang bố trí nốt, Thành Thiên Khê ôm tay lặng lẽ đi đến cạnh Lăng Phong, thấp giọng nói: “Ai, tôi thấy Ninh Vãn Vãn kia trông chẳng ra sao, còn không đẹp bằng tôi nữa, cậu đối tốt với cô ta như vậy để làm gì?”

Lăng Phong dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn anh ta, mặc kệ không thèm trả lời.

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn độc thân, không hẳn chỉ vì công việc nhỉ? Có phải cậu vẫn chưa bỏ xuống được tình cảm năm đó giữa chúng ta hay không?” Thành Thiên Khê được một tấc lại muốn tiến một thước, nhích gần thêm chút nữa, không chút sợ sệt về việc bị người khác nghe thấy: “Cậu biết mà, tôi vẫn luôn đợi cậu, những tai tiếng trên mạng đều không phải thật đâu.”

Mà người khác này đương nhiên là ám chỉ Diệp Tân đang đứng cạnh Lăng Phong. Diệp Tân mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, coi như không nghe thấy.

Lúc Lăng Phong cau mày định đáp trả thì đạo diễn ở đằng kia hô chuẩn bị “bắt đầu”.

Theo tiếng “bắt đầu” này, mày Lăng Phong nhăn lại càng sâu.

m thanh ca múa trong thanh lâu vang lên không ngừng. Thẩm Vô Phong một mình bao hết hàng ghế đầu, đang ngồi uống rượu chờ mỹ nhân lên sân khấu thì đột nhiên ở đằng sau có một người đàn ông xuất hiện, khoác tay lên vai rồi cực kỳ tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn.

Người đàn ông kia một thân hồng y, cực kỳ bắt mắt. Đôi mắt y cong cong, nói: “Vị công tử này một mình chiếm hết chỗ lớn như vậy, nếu không ngại thì chia sẻ cho ta một chỗ đi?”

Thẩm Vô Phong chậm rãi đặt chén rượu xuống, nhìn bàn tay đang không kiêng nể gì khoác lên vai mình, cầm lấy một chiếc đũa, từng chút một dời cái tay đó đi, nói: “Ngồi, có thể, tay, đừng để loạn.”

Nói xong hắn còn lấy khăn ra, ung dung tỉ mỉ lau vai.

Người đàn ông mặc hồng y bên cạnh khóe mắt run rẩy không ngừng. Biểu cảm trên khuôn mặt tuyệt đẹp tràn ngập dòng chữ ‘Thế mà lại có người ghét bỏ nói bản công tử dơ?!’

“Cắt!” Đạo diễn cười cười: “Tốt lắm, Thẩm Vô Phong phải lạnh lùng như vậy, còn Tần Dương chính là kiểu gây cảm giác y sắp lật trời đến nơi, nam nữ đều ăn!”

… Diệp Tân muốn nói: ‘Không chừng Thành Thiên Khê không phải chỉ gây cảm giác anh ta ăn cả nam lẫn nữ đâu mà có khi anh ta thật sự như vậy đấy chứ.’

Diệp Tân nhìn hai bóng lưng một xanh một đỏ ngồi trên bàn, trong lòng không khỏi phát rầu thay Lăng Phong. Sau này Thẩm Vô Phong và Tần Dương trở thành đồng đội, còn vì phá án mà nằm ngủ chung trong quan tài nữa…

Ui! Rầu quá trời quá đất. Tên họ Thành kia, đừng có mà thừa cơ sàm sỡ nha!

Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.