Diệp Mộ là chị của Diệp Tân, là một mỹ nhân hạng nhất, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách hướng ngoại, rất giống mẹ.
Cha họ từng là một nam thần lạnh lùng, vô số người mê muội, cuối cùng bị mẹ họ dùng thủ đoạn lưu manh bắt được. Ông nói lúc trước bị bà dùng lý do hèn mọn để ép hôn: “Tôi mang thai con của anh, anh nhất định phải cưới tôi.” Sau một khoảng thời gian dài hai người kết hôn đều là cảm giác vợ chồng giả. Chẳng qua về sau bởi vì trên sự nghiệp ông bị đồng nghiệp hãm hại, lúc cuộc đời gặp chập chờn bà cũng không rời không bỏ, cuối cùng hai người tâm linh tương thông, quyết tâm bắt đầu lại tình yêu của bọn họ một lần nữa, vì thế mới có Diệp Tân.
Mà Diệp Tân, trong nhà bọn họ có thể nói là giá trị nhan sắc thấp nhất nhà, nhưng lại là người có tính cách ôn hòa nhất.
Giờ phút này, Diệp Tân im lặng mà nhìn chị mình ngã chỏng vó ngồi phịch trên ghế sopha, vừa khóc vừa cười, gương mặt trang điểm xinh đẹp, miệng cô lẩm bẩm: “Giang Kiều! Tôi *** anh, con mẹ nó chứ! Nhớ kỹ cho bà! Là bà đá anh! Chết tiệt!”
Sau khi khí thế bá đạo rống xong, cô lại khóc lên, dáng vẻ thê thảm so với vừa rồi như hai người khác nhau: “Hu hu, hức… Tốn công tôi thật lòng đối đãi với anh, anh lại chỉ nghĩ đến tương lai của anh thôi, đồ không có lương tâm… sống với chó đi!”
“Chị à, lớp trang điểm của chị đẹp như vậy không nên vì một người không đáng mà làm hỏng nó, chị xinh đẹp như vậy sau này nhất định sẽ tìm được một người càng tốt hơn.” Diệp Tân đưa giấy cho cô lau mặt: “Hôm nay anh ta đánh mất chị, sau này nhất định sẽ hối hận không kịp!”
“Hu hu, Tân Tân…” Trong lòng Diệp Mộ khó chịu, được người thân nhất an ủi cũng không sợ bày ra bộ mặt yếu ớt nhất, cô ôm lấy Diệp Tân, khóc một trận sảng khoái trong lòng cậu.
Diệp Tân an ủi chị xong, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, đã là rạng sáng 1 giờ 30. Lăng Phong cho cậu số điện thoại mới của anh, cậu do dự mãi vẫn quyết định không giải thích với Lăng Phong việc mình bị một người đẹp tỏ tình trước cửa nhà.
Thứ nhất, có lẽ Lăng Phong cho rằng đó là bạn gái của cậu, anh không muốn quấy rầy, vì vậy lựa chọn vào nhà tránh mặt; thứ hai Lăng Phong không muốn để người khác biết nơi ở của mình, cho nên không quan tâm tình huống người đẹp trước nhà.
Diệp Tân cho rằng là cả hai lý do, đúng là cũng không cần trong đêm hôm khuya khoắt đi quấy rầy Lăng Phong rồi giải thích cô ấy là chị mình. Đúng không? Lăng Phong cũng không thể vì hiểu lầm chị cậu là bạn gái cậu nên ghen chứ.
Diệp Tân cười tự giễu, trong thang máy cậu chỉ mới tới gần Lăng Phong có một chút mà anh đã hơi khó chịu rồi, chắc là bởi vì scandal đồng tính lần trước nên theo bản năng sẽ khó chịu khi có người đồng tính tới gần. Việc này cũng đủ chứng minh Lăng Phong là trai thẳng, hầu hết sẽ không quan tâm đó là chị hay là bạn gái cậu.
Diệp Tân tắt điện thoại lên giường ngủ.
Sáng sớm, Diệp Tân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu mơ mơ màng màng nhận, giọng nói vì chưa tỉnh ngủ mà khàn khàn: “Alo, ai vậy?”
“Lăng Phong.” Giọng nói đầu dây bên kia trong vắt như suối, giội tỉnh Diệp Tân đang buồn ngủ.
“Anh Lăng Phong, sớm như vậy, có việc gì không?” Diệp Tân ngồi dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ mới 6 giờ rưỡi.
“Ừ, anh giao chìa khóa cho cậu. Hôm nay anh phải ra ngoài, nhờ cậu giữ mèo giúp anh, hôm nào rảnh anh mời cậu ăn cơm.”
Mười phút sau, Diệp Tân cả người sạch sẽ thoải mái đứng trước nhà Lăng Phong.
Lăng Phong nghiêm mặt mở cửa, nhìn cậu từ trên xuống dưới, vẻ mặt trở nên dịu dàng, anh nói: “Vào đi, anh nói cho cậu đồ dùng của mèo đặt ở đâu.”
Rất tốt, trên cổ sạch sẽ trắng nõn của Diệp Tân không có dấu gì lạ, cả người tràn đầy tinh thần, không giống người tối qua xảy qua chuyện gì với bạn gái. Lăng Phong xoay người che giấu cảm xúc của bản thân, quả nhiên anh đoán không sai mà, cô gái tối hôm qua kia có lẽ là chị của Diệp Tân.
Mười ba năm, trong ký ức của Lăng Phong về nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Tân ra thì đều không rõ ràng. Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu, khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau mới nhớ lại Diệp Tân có một người chị gái.
Nghe thấy Diệp Tân bước vào từ sau huyền quan, Lăng Phong cố ý trêu chọc nói: “Tối qua là bạn gái cậu à? Rất xinh đẹp.”
“Không phải không phải” Diệp Tân vội vàng phủ nhận: “Đó là chị em, tối hôm qua chị ấy thất tình, tâm trạng không tốt, có hơi vô phép, anh đừng để trong lòng nhé. Bình thường chị ấy không như vậy mà… rất thục nữ.”
“Ồ.” Lăng Phong cười như không cười liếc nhìn Diệp Tân, dẫn Diệp Tân đến chỗ von mèo.
Bởi vì mèo bị rụng lông, nó lại kiêu ngạo nên Lăng Phong chuẩn bị một phòng riêng cho nó, chuyện này làm cho Nữ Vương Mèo rất vừa ý. Vì thế mỗi ngày Lăng Phong về, khi tâm trạng nó tốt sẽ đến cọ cọ ống quần anh.
Diệp Tân còn chưa đến phòng này bao giờ, phòng ngủ của Lăng Phong nằm đối diện với phòng của Nữ Vương Mèo. Lăng Phong để Diệp Tân kiểm tra thức ăn cho mèo và hoàn cảnh trong phòng xem có thể tìm ra nguyên nhân rụng lông không, còn mình thì đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Cửa phòng ngủ khép hờ không có đóng lại, để lại một khe hở khoảng 10 centimet.
Diệp Tân đứng trong phòng Nữ Vương Mèo điên cuồng nuốt nước bọt. Lăng Phong cởi quần áo ở bên trong… cởi quần áo ở bên trong… A a a! Ông trời muốn giết cậu!! Diệp Tân phát điên, lấy hết tất cả sự nhẫn nại mới không làm ra hành vi nhìn lén đáng xấu hổ.
Nhưng trong đầu cậu lại nhịn không được tưởng tượng, liên hệ với ảnh khỏa thân trên điện thoại, tự động điền vào bức ảnh Lăng Phong đang cởi quần áo, mà Lăng Phong gợi cảm vạn phần như vậy đang ở một nơi cách cậu hai ba mét…
Đệt! Diệp Tân hỗn độn trong gió, cậu cứng rồi.
“Sao rồi?” Đột nhiên giọng nói của Lăng Phong vang lên từ sau lưng, Diệp Tân vội vàng đi lại chỗ ngăn tủ để thức ăn cho mèo ngồi xổm xuống.
“Em còn đang xem, anh có việc thì đi trước đi, chút nữa em mang nó qua nhà em chơi…” Diệp Tân cúi đầu, giả bộ nghiêm túc xem công thức chế biến thức ăn cho mèo.
Lăng Phong “Ừ” một tiếng, sau đó tiếng bước chân từ từ đi xa. Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Diệp Tân như được thoát chết, mềm nhũn ngồi trên sàn nhà thở phào nhẹ nhõm.
Thật là muốn chết mà!
Diệp Tân chậm chạp trì hoãn, nhìn qua loa cung điện của Nữ Vương Mèo và đồ ăn, đều không có vấn đề quá lớn, có lẽ là do ngoài mặt nó quá kiêu ngạo, bình thường cũng không gần gũi với chủ nhân, còn do Lăng Phong không có thời gian chơi cùng nó, nên nó có hơi cô đơn.
Diệp Tân ôm mèo trở về nhà.
Sau khi Diệp Mộ trút giận một hồi thì ngủ đến giữa trưa mới dậy, đầy máu sống lại. Cô thấy trong nhà đột nhiên lại có thêm một con mèo khác, hỏi em trai đang ở trong phòng mình viết cái gì đó: “Tân Tân, em lại nuôi thêm mèo hả? Sao vậy, Ngũ A Ca bị đưa vào lãnh cung rồi à?”
Ngũ A Ca vừa nghe, vội vàng meo meo hai tiếng, chứng minh rằng mình không có bị chủ nhân vô tình vứt bỏ.
“Không phải, là nhà bên cạnh nhờ em chăm sóc.” Diệp Tân còn đang viết thư tình, đơn giản trả lời.
“Nhà bên cạnh?” Diệp Mộ hút một ngụm sữa chua, nói: “Nhà bên cạnh không phải là Lăng Phong sao?”
Diệp Mộ đột nhiên nhớ lại hình như ngày hôm qua lúc trở về mình nhìn thấy Lăng Phong! Lăng Phong đã trở thành một anh đẹp trai, ngôi sao Lăng Phong! Cậu ấy rõ ràng đã trở về! Tiểu Tân còn chăm sóc mèo giúp Lăng Phong, quan hệ của hai người còn tốt như trước sao?
Diệp Mộ hút một ngụm sữa chua, nhìn bộ dạng lén lút của em trai, cô lẻn vào phòng Diệp Tân lẳng lặng đứng đằng sau cậu, nhìn lén bức thư tình của em trai mình.
“Đệt!” Diệp Mộ không thể tin vào mắt mình: “Diệp Tiểu Tân, tình huống của em là như thế nào vậy?”
Vốn dĩ lúc viết thư tình đã có cảm giác như một tên trộm, bây giờ bị giọng nói của chị gái làm cho tim Diệp Tân suýt chút nữa ngừng đập.
Diệp Tân vội lấy đồ che tờ giấy lại, giả bộ bình tĩnh nói: “Không có gì… Chị, em nấu cơm cho chị, chị ăn xong mau đi…”
Diệp Mộ khoanh tay nhìn xuống từ trên cao: “Ha ha…”
Mười phút sau, Diệp Tân nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, mặt lúc đỏ lúc trắng. Chị cậu như có điều suy nghĩ sờ cằm nói: “Chị nói mà, em đáng yêu như vậy, thế mà đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, thì ra là muốn thủ thân như ngọc chờ Lăng Phong à…”
“…” Thủ thân như ngọc….
“Tân Tân, em như vậy là không được đâu.” Diệp Mộ vỗ vai em trai: “Em viết thư tình lại không dám ký tên, phải có hành động thiết thực chứ! Như vậy đi, mỗi ngày chị sẽ giao cho em một nhiệm vụ, em dựa theo đó mà làm, bảo đảm sẽ bắt được Lăng Phong.”
“!!!” Hai mắt Diệp Tân mở to nhìn chị, chị không những không phản đối mà còn giúp cậu bày mưu tính kế?
Buổi tối, Lăng Phong về đến nhà mở đèn đến phòng của mèo nhìn xung quanh, không tìm thấy mèo ở đó.
Khóe miệng Lăng Phong cong lên xoay người mở cửa, đứng trước nhà 1702.
Diệp Tân đang ở trong nhà, mới vừa lột một viên kẹo bơ bỏ vào miệng là tiếng chuông cửa vang lên, cậu đoán chắc là Lăng Phong tìm cậu muốn mang mèo về.
Diệp Mộ liếc xéo cậu một cái, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Tân mở cửa, đúng là Lăng Phong, trong miệng cậu còn đang nhai kẹo, nhìn Lăng Phong cười, nói: “Anh Lăng Phong, anh đã về rồi, anh chờ một chút, em đi ôm mèo ra ngay đây.”
Chân Lăng Phong vốn đã chuẩn bị bước vào nhà Diệp Tân lại bình tĩnh thu về, ngửi thấy mùi kẹo đường như có như không giữa hai người, đáp lại Diệp Tân một từ “được.”
Không bao lâu, Diệp Tân đã trở lại, vẻ mặt Nữ Vương Mèo lười biếng nằm trong lồng ngực Diệp Tân, thấy chủ nhân mình đang đứng ở đối diện bèn nhướng mi, quơ đuôi hai cái chào hỏi.
Diệp Tân đưa Nữ Vương Mèo cho Lăng Phong, mở ra tay phải vẫn luôn nắm chặt hỏi: “Anh Lăng Phong, ăn kẹo không?”
Lăng Phong liếc nhìn Diệp Tân, tư thế ôm mèo bằng hai tay chuyển thành một tay, nhận lấy một ít kẹo từ Diệp Tân.
Khoảnh khắc đầu ngón tay Lăng Phong chạm vào lòng bàn tay Diệp Tân, cậu cảm nhận rõ ràng một dòng điện từ nơi hai người tiếp xúc. Dòng điện kia từ lòng bàn tay truyền đến trái tim, vừa thoải mái mà lại kích thích, máu Diệp Tân trào dâng, có lẽ thêm một chút nữa cậu sẽ bị điện giật đến ngất xỉu.
Cũng may cậu vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, cẩn thận hỏi: “Anh Lăng Phong, bây giờ anh có còn thiếu trợ lý không? Chị của em về rồi, chị ấy nói sẽ trông chừng cửa tiệm giúp em. Em có thể… Đương nhiên, nếu như anh đã tìm được người thích hợp thì cũng không sao.”
Lăng Phong khẽ siết chặt tay phải, mấy viên kẹo cứng cộm tay, anh cười đáp lại cậu: “Anh đã ở đây, chờ cậu.”
Diệp Tân ngây người nhìn Lăng Phong, lúc đó cậu cảm thấy Lăng Phong không trả lời câu hỏi về việc có thiếu trợ lý không, mà là đáp lại mười ba năm chờ đợi của cậu, cậu hạnh phúc đến mức muốn khóc.