Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 2



Lúc gặp lại Trịnh Thu Dương đổi xe, để tỏ lòng cảm kích với ân nhân, Phương Sĩ Thanh chủ động mời người ta ăn bữa cơm. Qua vài hôm, Trịnh Thu Dương lại tìm hắn cùng làm vài ly.

Thường xuyên tới lui như vậy, hai tên cứ thế thành chỗ thân thiết, Phương Sĩ Thanh là nhà thiết kế thời trang mới về nước, Trịnh Thu Dương cũng từng có hai năm ở nước ngoài học thiết kế trang sức, đều không phải làm thiết kế chuyên nghiệp nên hai tên cứ thế chơi tới thả ga.

Cả hai đều thích đội bóng Liverpool, đều thường chơi wargame, đều thích nghe nhạc, xem phim.

Nhiều sở thích chung vậy đó, chỉ có mỗi điểm bất đồng lớn nhất, đó là Phương Sĩ Thanh thích ngực phẳng, còn Trịnh Thu Dương thì yêu ngực bự.

Dù quan hệ đang rất tốt, nhưng cũng chưa đến mức móc tim móc phổi cho nhau, chẳng hạn như Phương Sĩ Thanh chưa bao giờ yêu cầu Trịnh Thu Dương phải trung thực với mình.

Qua vài ngày, Trịnh Thu Dương mới đổi bạn gái mới, là một em vòng 1 chất lượng, nên hí hửng mở tiệc BBQ bên hồ bơi, gọi thêm đám bạn trong hội cuồng vếu qua góp vui. Hẹn nhau 6 giờ chiều sẽ bắt đầu, chưa đến 5 giờ rưỡi đã có lác đác vài người đến, Trịnh Thu Dương vừa đón tiếp, vừa gọi điện cho những ai chưa tới.

Hôm nay, vừa vặn là ngày tạp chí《Ấn tượng JOY》xuất bản đầu kỳ mỗi tháng, Phương Sĩ Thanh bận rộn cả ngày mệt mỏi vô cùng, hắn chưa gặp qua đám bạn của Trịnh Thu Dương lần nào, vốn định không tới, vậy mà Trịnh Thu Dương cứ ba lần thúc bốn lần mời, gọi hỏi hắn chừng nào mới đến được, thành ra hắn lại thấy khá ngượng ngùng, dù gì cũng là bạn bè mới quen chưa lâu, cứ như vậy không nể mặt mũi người ta thì coi sao được, nghĩ nghĩ lại quay về nhà xách chai rượu vang chạy sang.

Bạn gái mới của Trịnh Thu Dương lần này là một em sinh viên âm nhạc, gượng mặt đoan trang, dễ ngượng ngùng. Lúc này nữ sinh đang cùng mấy cô gái khác vừa tán gẫu vừa nướng đồ ăn bên bể bơi, mà mấy tên đàn ông cũng bu thành một đống bên này bắt đầu chém gió.

Một tên đội nón lưỡi trai ngược ra sau, ra chiều ta đang lo nghĩ cho tương lai đàn ông, ngồi đó rung rung đùi, cười nói: “Nhìn kìa, em gái ngực bự kia thành niên chưa vậy? Lão Trịnh nhặt từ chỗ nào về đấy?”

“Nhỏ giọng chút đi, coi chừng dọa người ta chạy hết bây giờ.” Trịnh Thu Dương cố ý học miệng tiện của hắn nói: “Vương Siêu, nhìn lại cái tướng như đám dưa leo đang xướng một khúc ca giọng Đông Bắc của mày đi, ai cũng chỉ biết mày là trưởng nhóm nhạc thần tượng đang hot, chứ chưa được chiêm ngưỡng cái bộ dạng múa y chang lão Lưu(1) của mày trên sân khấu đâu nhỉ?”

(1) Nhân vật tấu hài bên Trung [xem]

Cả đám cười hô hố, mắt Vương Siêu đảo đảo trườn trên sô pha như rắn không xương, tự mình pha trò: “Tụi bây cười cái rắm, tao sút dập mông các mi hết bây giờ, tuyên truyền xong còn chưa kịp thay đồ đã bỏ chạy đến đây lêu lổng với mấy bây, lão tử đây còn không phải nhân vật người người hâm mộ nhất Trung Quốc sao? Chốc nữa mỗi tên mau mua một trăm bản album mới phát hành của nhóm tao nhanh nhanh, ai không mua tao băm băm làm thịt gói sủi bảo ăn với dưa muối hết!”



Cổng sau biệt thự Trịnh Thu Dương tổ chức cũng thông qua vườn hoa, Phương Sĩ Thanh chưa từng qua bên này, mới vào khu biệt thự đi một vòng lập tức bị lạc đường, chả biết đi kiểu gì lại đến cổng sau, cách hàng rào nhìn vào thấy vài cô gái trẻ đang nướng thịt bên hồ bơi, biết mình mò đến đúng nơi rồi.

Bản thân hắn đặc biệt không thích đến những chỗ đông người náo nhiệt, nếu không phải sợ Trịnh Thu Dương buồn, căn bản hắn cũng chẳng muốn đến những tiệc như thế này. Không dự định nán lại lâu, chỉ tính lộ mặt chút, đợi tới lúc thời cơ không khí cao trào, không ai để ý rồi tìm cách lẻn về.

Tính vậy, hắn đỗ xe sẵn ở cổng sau, tiện cho lát nữa chuồn đi.

Một cô gái trẻ đang nướng thịt trong đó ra mở cổng cho hắn, lén liếc nhìn hắn đang đứng ngoài xe cùng quần áo và chiếc đồng hồ lộ ra ngoài cổ tay, cười hì hì nói: “Mau vào đi, mọi người chắc đến hết rồi… Anh là bạn của Dương ca? Em là Tiểu Ti, không biết gọi anh thế nào?”

Phương Sĩ Thanh thuận miệng đáp: “Tôi họ Phương.”

Hắn vào trong, cô nàng Tiểu Ti đi sau còn bám riết không tha tiếp tục hỏi: “Sao anh chỉ đi có một mình vậy? Bọn họ đều dắt bạn theo đó.”

Phương Sĩ Thanh nhíu mày, hắn vốn đã không thích chỗ náo nhiệt, càng phiền cái loại party mang người theo show ân ái này, nhìn qua là biết ngay cô nàng Tiểu Ti này đang muốn bầu bạn với mình, nghĩ lại cũng biết đám người trong đó đến làm gì.

Bên này Trịnh Thu Dương đang cười đùa rôm rả với đám anh em.

Có người hỏi: “Ây da Vương Siêu, mấy ngày trước nghe người ta nói, anh đại mày lại lên chức nữa hả?”

Vương Siêu không để ý lắm, nói: “Lên, năm nào chả lên, mà dạo này không gặp, tao nghĩ chắc đang lo chuyện chị dâu sinh con. Ba má tao muốn có cháu bồng muốn điên luôn rồi, anh hai lại thuộc tộc không cưới, đừng nói đến sinh con, chỉ sợ cả đời này vợ cũng không thèm, mà đại ca tao thì chơi ngược, ổng kết hôn nhiều năm rồi mà giờ con còn chưa có một mống.”

“Chẳng lẽ ổng có bệnh gì đấy? Thật ra, mẹ tao có quen một vị bác sĩ cao tay lắm nha, chuyên trị cái này luôn.”

“Lăn đê con bê! Lão đại nhà tao nhìn giống có bệnh lắm hả? Lão ấy với chị dâu ai cũng cuồng phát triển sự nghiệp, với những người như bọn họ mà nói… Theo mấy mi nói cũng vô ích, tụi bây thì biết cái gì. Có khi, hai người thấy nuôi con cần nhiều thời gian tâm tư, muốn hoãn tới hai năm nữa hãy tính.”

“Sao lại vậy?”

“Chị dâu tao là người ngoại thành, vừa đứng vững ở đây đã lập tức xách theo thằng em, lúc đó mới học cấp 2 thôi, sau đó chị dâu gả cho lão đại nhà tao, mà ổng cũng chân tình thực ý với chị dâu, nên xem em trai người ta cứ như con mình ấy, tao không nói ngoa đâu, lão đại đối tốt với cậu em vợ còn hơn thằng em chân chính là tao đây. Cũng nhờ ông trời có mắt, hai người họ nuôi ngần ấy năm, dưỡng thằng cu kia thành một tên hai cái ghế…Ôi cái đệch!!!” (chú thích: hai cái ghế là từ địa phương của tiếng miền Bắc, chỉ người bất nam bất nữ, ý bêu xấu)

Vương Siêu rú một tiếng như quỷ gọi hồn, giật bắn từ ghế salon nhảy dựng lên, nhìn phía cửa run lẩy bẩy, nói: “Mi có tai thính hả? Không đúng, hay là mi có cánh bay?”

Mọi người chưa hiểu gì sất, đồng loạt quay đầu qua, một thanh niên xa lạ dáng người cao gầy đang đứng ngoài cửa, người này đẹp như tranh vẽ, một bên tóc nâu gợn sóng ngang vai vén sau tai, lộ ra viên kim cương đính trên vành tai.

Trịnh Thu Dương thân làm chủ, vội đứng dậy giới thiệu: “Bên này là Phương Sĩ Thanh, một người bạn tao mới quen, làm chủ biên tạp chí thời trang.”

Hắn lại nhiệt tình kéo vài người tới giới thiệu cho Phương Sĩ Thanh, đến lượt Vương Siêu, Phương Sĩ Thanh bảo: “Không cần giới thiệu, tụi tao biết nhau.”

Vương Siêu giả lả cười hai tiếng: “Đâu chỉ biết thôi đâu, mà còn rất thân nha.”

Trịnh Thu Dương nhìn Vương Siêu, lại nhìn Phương Sĩ Thanh, chưa hiểu mô tê gì.

Phương Sĩ Thanh mang chai rượu vang hắn đem đến giao cho Trịnh Thu Dương, mới lên tiếng: “Hắn gọi chị tao là chị dâu.”

Trịnh Thu Dương và mọi người: “…囧”

Phương Sĩ Thanh tiến đến hai bước lại gần Vương Siêu, cả hai chỉ cách nhau nửa cánh tay, vẻ mặt Vương Siêu cố gắng giả vờ thản nhiên.

Phương Sĩ Thanh còn cao hơn cả Vương Siêu, rũ mi mắt nhìn hắn, tà tà nói: “Kẻ mắt nhìn giống mấy idol bên Hàn quá nhỉ.”

Vương Siêu xuất thân từ thành viên nhóm nhạc thần tượng, từ lúc debut đến khi tuyên truyền trong C-pop, đều bắt chước theo trào lưu style Hàn đang hot hiện nay, nhiều anti-fan trên mạng đều thích dùng biệt danh “Nhóm hai cây gậy” gọi bọn họ.

Vương Siêu hơi bị khó chịu, nhưng vừa nói xấu sau lưng bị người ta bắt được, tự biết đuối lý, ngậm miệng im thin thít, nhưng trong lòng đã sớm lôi mặt người ta ra tẩn thành mẹ nó cũng nhận không ra.

Lúc Phương Sĩ Thanh bị chị gái Phương Minh Dư đem đến đây, hắn mới học cấp hai, Vương Siêu học tiểu học, hai tên lần đầu gặp còn tán gẫu được vài câu. Một thời gian sau, đã chia phe, triệt để đối địch đứng hai đầu chiến tuyến.

Muốn biết nguyên nhân, thì cứ như lời Vương Siêu lúc nãy có nói, Vương Tề, lão đại nhà hắn, cưng cậu em vợ còn hơn thằng em ruột nhiều lắm.

Nhà họ Vương có ba anh em, anh đại Vương Tề, anh hai Vương Cẩm, thằng út Vương Siêu.

Vương Tề hơn Vương Siêu gần 10 tuổi, tính cách hai người khác xa nhau như hoa đào với đầm nước sâu ngàn thước. Ba mẹ Vương tuổi đã cao, ngại không khí Bắc Kinh không tốt nên về Đông Bắc dưỡng lão, giao thằng nhỏ lại cho hai thằng anh nó quản giáo. Vương Cẩm tính tình hòa nhã còn đỡ, chứ Vương Tề với thằng em thì không chút lưu tình, chỉ cần không nghe lời, được, lập tức đóng cửa tẩn cho hắn một trận tơi bời hoa lá, đánh tới mức mỗi ngày Vương Siêu kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay, mỗi lần đều bị đập thành đầu heo, sứt đầu mẻ trán.

Trước khi xuất hiện kẻ thù không đội trời chung, cuộc đời hắn cái từ bất hạnh cũng chỉ gọi là bất hạnh, đến khi có thêm họ Phương, từ bất hạnh của hắn liền biến thành phi thường bất hạnh.

So với hắn, Phương Sĩ Thanh chỉ lớn hơn 2 tuổi, cùng Vương Tề tính cách như hoa đào bên đầm nước, với nhau mà như cá gặp nước tung tăng xum vầy. Dù Phương Sĩ Thanh có piapia(2) xả hai cái cũng vô tư, ngay cả giày còn chưa từng bị ướt. Vương Tề đối với cậu em vợ này luôn tỏ ra như mùa xuân ấm áp, bày ra các loại bảo vệ, sủng nịch, muốn hái sao tuyệt không hái trăng, muốn mặc váy tuyệt không đưa quần.

(2) tiếng bủm bủm. bịt bịt, ý chỉ gây chuyện, làm hư gì đó.

Kỳ thật, về sau Vương Siêu lớn lên cũng hiểu ra, tám chín phần mười là do lão đại nhà hắn yêu vợ thành cuồng rồi, tình cảm với Phương Minh Dư đã đến mức yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nhưng trước đó hắn chưa hiểu được, chỉ liếc qua đã thấy, hắn với Phương Sĩ Thanh, một đứa như ở thiên đường, một đứa bị đạp xuống 18 tầng địa ngục. Hắn nào dám oán hận nửa câu với Vương Tề. Ngược lại coi Phương Sĩ Thanh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Thường cố ý khiêu khích người ta, giễu cợt người ta, mấy lần bị Vương Tề bắt gặp lại lôi ra tẩn cho một trận. Càng ăn đòn hắn càng ghét Phương Sĩ Thanh, mà càng ghét Phương Sĩ Thanh hắn lại càng bị ăn đòn, thành một vòng luẩn quẩn ác liệt, méo thoát ra được 囧.

Tới tận thời gian sau này, Phương Sĩ Thanh du học trở về vào đầu quân cho một tòa soạn, một năm sau đã lên làm chủ biên. Còn Vương Siêu, bỏ bê việc học, vô công rỗi nghề, suốt ngày cà lơ phất phơ mặc kệ chính sự. Khiến cho không chỉ Vương Tề hướng về Phương Sĩ Thanh, mà ở cả nơi Đông Bắc xa xôi, mỗi lần ba mẹ Vương gọi tới, hễ mở miệng ra đều là “Con xem em trai chị dâu con thật hiểu chuyện biết bao, chẳng những giỏi giang, chăm chỉ học tốt lại nghe lời lễ độ… Nhìn lại con đi…”

Nhìn lại con đi! 

Vương Siêu khí đã không thông nay còn không có chỗ xả, Phương Sĩ Thanh lớn lên để tóc dài hơn nhiều so với đàn ông, gương mặt kia còn đẹp quá mức cho phép, cách ăn diện tinh tế thời trang đều biến thành đề tài công kích của hắn.

Uất ức tích trữ lâu năm, cậu em vợ thân yêu của anh đại qua miệng hắn cứ thế thành câu “Hai cái ghế” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.