Phương Minh Dư đi rồi, Phương Sĩ Thanh còn đứng bên ven đường hứng gió lạnh một lát, cảm giác so với vừa rồi thoải mái hơn một chút, nhưng do hắn nốc quá nhiều rượu, nên thật sự cũng không thể quay lại chỗ làm, đón taxi về nhà, nghiêng ngả lảo đảo lên lầu vào cửa, ngay cả phòng ngủ còn không thể nào lết vô được, nhào thẳng lên sô pha trong phòng khách, nhức đầu hoa mắt đến lợi hại, dạ dày cũng rất khó chịu, nhưng tư duy lại rất thanh tỉnh.
Mỗi một câu Phương Minh Dư nói đều đúng, hắn có thể thích đàn ông nhưng không nên thích anh rể, còn Vương Tề sau khi ly hôn có thể lần nữa yêu đương nhưng cũng không nên chung sống với cậu em vợ.
Điều này sao hắn lại không biết ngay từ ban đầu, chẳng qua bịt tai trộm chuông cảm thấy chỉ cần Vương Tề với hắn cùng một chỗ, thì hắn có thể thực thi chủ trương hai không: không quản + không đếm xỉa bất cứ gì, kể cả toàn thế giới có nói xấu hắn chẳng thèm quan tâm. Hắn cũng chẳng hề lo Vương Tề sẽ bị các loại danh dự linh tinh gì đó ràng buộc, thậm chí còn cho rằng nhất định Vương Tề cũng muốn bên hắn thật hạnh phúc từ lâu rồi.
Nhưng Phương Minh Dư lại nhắc đến ba mẹ Phương, hắn đã lập tức bị knock-out.
Hắn không giống chị hắn, Phương Minh Dư từ nhỏ đã rất độc lập, hầu như chưa từng ỷ lại ba mẹ, hắn lại khác, trước khi đến tuổi đi học, hắn đã được ba mẹ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa cưng chiều vô cùng, sau này trưởng thành đi học xa nhà, tuy số lần về nhà càng ít đi, nhưng hắn thậm chí còn chẳng biết thời kỳ phản nghịch là gì, vào tuổi dậy thì những đứa trẻ khác sẽ bắt đầu có hiềm khích với ba mẹ, tranh luận khắc khẩu, chỉ vì bất đồng quan điểm trong tình huống nào đó, hắn hết thẩy đều không có.
Mấy năm sau này gần gũi với ba mẹ thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm trái lại càng tốt, xa nhà càng lâu bao nhiêu nỗi quyến luyến với bậc sinh thành lại càng sâu sắc bấy nhiêu.
Hắn rất yêu ba mẹ, cũng rất yêu Phương Minh Dư, hắn chẳng bao giờ có một chút ý nghĩ nào muốn thương tổn họ. Chỉ vừa tưởng tượng về tương lai sau này có ngày phải come out, biết trước sẽ có khả năng xảy ra trường hợp khiến ba mẹ với chị gái tức giận lẫn đau lòng, bây giờ rõ ràng còn chưa phát sinh cái gì, bản thân hắn trước hết đã bị cái loại tưởng tượng này đả kích muốn khóc.
Trước thời điểm Phương Minh Dư nói những lời kia, Phương Sĩ Thanh còn chưa thấy trầm trọng, nhưng chờ đến khi Phương Minh Dư thực sự nói ra có Vương Tề không có cô, có cô sẽ không có Vương Tề, trong khoảnh khắc đó tâm trí hắn tự dưng trống rỗng nghĩ không ra nên làm thế nào mới tốt, trong lòng lại càng khó chịu đến cùng cực.
Hắn biết chị mình từ trước đến nay đã nói được là làm được.
…
Mơ mơ màng màng ngủ trên sô pha, mãi cho đến chiều tối bị tiếng di động đánh thức.
Trưa nay uống nhiều còn nốc liên tiếp, đã vậy trước kia hắn còn chưa lần nào uống thử rượu trắng, ngủ được nửa ngày cảm giác say rượu trái lại đỡ hơn rất nhiều, nhưng trong dạ dày lại đau âm ỉ.
Điện thoại của Vương Tề gọi tới: “Thanh Thanh, tối nay anh có một bữa tiệc xã giao quan trọng, sẽ về khuya lắm, em đi ngủ sớm chút đi đừng chờ anh.”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Vâng.”
Vương Tề nói: “Em tăng ca sao? Cơm chiều dù sao cũng đừng đối phó, dạ dày em lại không được tốt, ăn đồ đàng hoàng chút.”
Phương Sĩ Thanh nghe giọng của anh, không biết sao khóe mắt lại cay cay.
Vương Tề cảm thấy hình như có gì đó không đúng: “…Sao không nói gì hết?”
Phương Sĩ Thanh nhấp môi, nhỏ giọng nói: “Em rất nhớ anh.” Nói xong rốt cuộc cũng không nhịn được nữa sụt sịt mũi, rớt từng giọt nước mắt.
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Phương Sĩ Thanh có chút hối hận, đang yên đang lành ai lại đi nói mấy lời này, thể nào Vương Tề cũng nghĩ đầu hắn bữa nay chắc chắn là bị lừa đá mới vừa ấu trĩ lại vừa quái gở như vậy, vội chữa lại: “Anh bận chuyện của anh đi…”
Vương Tề nói: “Đang ở nhà phải không? Chờ anh, anh lập tức quay về.”
…
Không lâu sau, cửa phòng lạch cạch bị mở khóa, Phương Sĩ Thanh đang nghiêng người ôm gối cuộn tròn trên sô pha, nghe tiếng động mở to mắt.
Cửa bị đẩy ra, Vương Tề bước vào, trở tay đóng sập cửa lại, bước nhanh đi tới, mày nhăn lại nói: “Em là uống bao nhiêu rượu đây?”
Bản thân Phương Sĩ Thanh không ngửi được phòng khách nồng nặc mùi rượu, chống khuỷu tay ngồi dậy, giương đôi mắt rưng rưng nhìn Vương Tề. Bụng hắn đau so với vừa rồi còn dữ dội hơn, như có một bàn tay thật to đang không ngừng bóp chặt dạ dày hắn, hắn đau đến muốn lăn lộn.
Vương Tề ngồi xuống mép sô pha, lo lắng nói: “Thế nào rồi?”
Phương Sĩ Thanh rúc đầu trên vai anh, vừa khóc vừa rên nói: “Bụng em đau.”
Vương Tề đưa tay nhu phần dạ dày cho hắn, hỏi: “Ở đây? Rất đau sao?”
Phương Sĩ Thanh dụi dụi hầm hừ: “Ưm, em sắp chết.”
Vương Tề bất đắc dĩ nói: “Nói bậy, dự là cồn làm dạ dày tổn thương rồi, anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra.”
Phương Sĩ Thanh ôm chặt anh, nói: “Không đi, bác sĩ sẽ chích truyền dịch… Trong nhà có thuốc giảm đau.”
Vương Tề nói: “Loại đau dạ dày này có uống thuốc giảm đau cũng vô dụng, em buông ra trước, anh đi lấy sữa chua cho em, uống một chút cho đỡ xót ruột.”
Phương Sĩ Thanh không chịu buông, nói: “Không cần, anh ôm em, một lát là ổn rồi.”
Vương Tề hết cách quay lại ôm lấy hắn, dỗ dành: “Chích truyền dịch đau không bao lâu, lỡ như thủng dạ dày thật còn phải mổ, đến lúc đó rạch dao lên bụng em, chưa nói đau, còn phải để lại sẹo, em không ngại xấu?”
Phương Sĩ Thanh không muốn đi bệnh viện chích truyền dịch, nhưng mà dạ dày lại đau, vừa nghe có khả năng bị thủng dạ dày, ôm Vương Tề nức nở, ngay cả nói cũng không nổi.
Vương Tề biết chắc thương lượng với hắn thêm cũng vô ích, liền gỡ tay hắn đang ôm trên người mình ra, cầm áo khoác bên cạnh mặc vào cho nàng, trực tiếp bế lên bước ra ngoài.
Hắn rất gầy, Vương Tề ôm hắn cũng không cần dùng hết lực, có điều dáng người hắn cao chân lại dài, bị ôm công chúa trong lòng Vương Tề vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên, dạ dày đau muốn chết, trên gương mặt toàn vết nước mắt, vừa ra khỏi thang máy đã bị mấy người hàng xóm tan tầm về tổ chức thành đoàn thể vây xem.
Vẻ mặt Vương Tề bình tĩnh ôm hắn đi ra ngoài nhét vào trong xe, hắn đã đau mà còn bị bẽ mặt như vậy, ngồi bên ghế phụ rấm rứt.
Vương Tề thắt dây an toàn cho hắn, bẹo má hắn, nói: “Đừng khóc, kẻo lát nữa người ta lại tưởng anh đánh đập vợ.”
Tiếng khóc Phương Sĩ Thanh bỗng dưng nhỏ dần, ôm bụng tiếp tục rên, trước vạt áo khoác lông xanh lam đều là vệt nước mắt.
“Niêm mạc dạ dày bị tổn thương, tính chất co bóp của dạ dày ngắn(1),” bác sĩ nói, “Cậu mà để lâu hơn nữa, chắc chắn là bị xuất huyết dạ dày rồi, nên hạn chế uống rượu, uống mà không chú ý là ảnh hưởng tới tính mạng đấy. Chàng trai đừng khóc nữa, hay là do thất tình sao? Tiện thể truyền dịch, bồi bổ lại lượng nước đã mất.”
(1) Rối loạn chức năng cơ bóp của dạ dày: gồm tăng & giảm, ngắn ở đây chỉ tăng, nguyên nhân do sử dụng các chất kích thích mạnh như rượu, axit lactic, thức ăn bị nhiễm khuẩn, viêm loét dạ dày.
Vừa nghe đến truyền dịch, Phương Sĩ Thanh khóc càng thảm hại hơn.
Thời điểm hắn học tiểu học còn để lại ấn tượng khó phai với mấy đứa bạn nhỏ cùng trường, ngày đó cả đám đang xếp hàng chờ truyền dịch trong khoa nhi, mấy bạn nhỏ phía trước khóc một chút còn được, đến phiên hắn là hỏng bét, vừa khóc đã vang danh bay xa, cả bệnh viện không ai là không biết bản mặt thánh khóc tu tu của hắn. Khóc từ đầu đến cuối cũng thôi đi, này mẹ nó cũng chả có ai ở đó giúp đè hắn lại, bản thân hắn mới chút éc như vậy lại không biết lấy đâu ra sức giật tay ra vứt bay kim tiêm, cuối cùng vẫn là nhờ năm đó lên trung học có Phương Minh Dư hỗ trợ, một tay triệt tiêu cảnh tượng đáng sợ trong quá khứ, toàn bộ khoa nhi mới được sống yên ổn.
…
Trong khu truyền dịch của bệnh viện không có người, khi bọn họ vừa đến còn có một cụ ông mặc đồ bệnh nhân ngồi ở đó xem tin thời sự, chờ đến khi hộ sĩ gắn kim cho Phương Sĩ Thanh xong, dự báo thời tiết cũng kết thúc, trong khu truyền dịch giờ chỉ còn lại một tên bị chích một mũi cuối cùng cũng khóc mệt Phương Sĩ Thanh cùng vẻ mặt bất đắc dĩ bên cạnh hắn Vương Tề.
Vương Tề đi lấy thêm một cái túi chườm nóng lại đây, đút vào trong áo Phương Sĩ Thanh chườm nóng dạ dày hắn, hỏi: “Có nóng không?”
Phương Sĩ Thanh lắc đầu nói: “Rất vừa.”
Vương Tề ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, nói: “Trưa ăn cơm với ai? Sao lại uống nhiều như vậy? Người đó làm khó dễ em?”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu: “Không phải.”
Vương Tề nhìn hắn vài giây, nói: “Chị em tìm em?”
Bắt đầu nhắc tới chuyện tra này, Phương Sĩ Thanh nhất thời ủy khuất vô cùng, nhưng lại mím môi không muốn nói.
Vương Tề xoa xoa đầu hắn: “Không cần phải nói, cổ lại khi dễ em, có phải không?”
Phương Sĩ Thanh hỏi ngược lại: “Anh đi tìm chị ấy, sao không nói cho em biết?”
Vương Tề ngẩn ra, nói: “Anh biết rồi, ngữ khí của anh ngày đó không tốt lắm, cổ khí không thuận, liền đi tìm em xả… Em cả ngày chỉ thích đoán mò thôi, sau khi ly hôn anh với cổ hầu như không hề liên hệ, ngoài cái lần cổ làm em bị thương ở nhà tụi mình, tổng cộng anh chỉ gặp cổ hai lần, một lần là anh về đơn vị làm việc trước gặp phải, một lần là hôm nọ mẹ em gọi tới, anh vừa nghe cổ còn chưa muốn nói chuyện ly hôn với người nhà, thấy hơi nóng nảy, nên mới đi tìm cổ một lần.”
Phương Sĩ Thanh không hiểu: “Anh gấp cái gì?”
Vương Tề nói: “Cổ cứ ngâm không chịu nói với người nhà, đến lúc đó sao anh có thể cùng em về nhà gặp ba mẹ? Đến giờ họ còn xem anh là con rể trưởng kìa.”
Phương Sĩ Thanh cả kinh: “… Theo em về nhà?”
Vương Tề cười cười, nói: “Em quên? Lần trước anh đã nói với em rồi, sớm muộn gì cũng nói, chỉ còn đợi em lựa thời điểm thích hợp, anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bất luận lúc nào cũng được. Bị đánh cứ để anh chịu, em chỉ cần nấp sau lưng anh vừa khóc vừa giả đáng thương, hai người họ dễ mềm lòng hơn ba mẹ anh nhiều, lại thương em như vậy, cứ mài mài chít chít nhiều lần như thế thể nào cũng sẽ chịu tiếp nhận.”
Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, tâm tình bỗng nhiên tươi sáng hẳn, nếu không phải trên tay còn cắm kim, hắn thực cmn muốn lập tức ẵm Vương Tề lên quay quay hai vòng…
Ả! (ಠ_ಠ)…hình như nhấc không lên nha. ╮(╯﹏╰)╭
Khóc sướt mướt đến truyền dịch, hân hoan vui sướng về nhà.
Dạ dày hắn vẫn còn khó chịu, tắm xong lên giường Vương Tề cũng không trêu ghẹo hắn, hai người chỉ nằm trên giường như vậy, không có động tác thân mật nào, nhưng vẫn rất ấm áp.
Trong chăn Phương Sĩ Thanh mò đến tay Vương Tề, nắm chặt lấy, nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Vương Tề, về sau em sẽ không gọi anh là anh rể nữa.”
Vương Tề: “…”
Phương Sĩ Thanh: “Em biết anh thích, nhưng mà anh đã không còn của chị em, anh là của em, của chính em.”
Vương Tề cong cong khóe mắt.
Phương Sĩ Thanh còn nói: “Chị em nói nếu anh quay lại tìm chị ấy, chị ấy cũng không cần anh…Không chỉ không cần anh, mà cả em, đứa em trai này chị ấy cũng không cần.”
Vương Tề hỏi hắn: “Vì việc này mà em uống nhiều như vậy?”
Phương Sĩ Thanh hơi khổ sở: “Em đột nhiên cảm thấy chị ấy đã không còn là chị em nữa.”
Vương Tề: “Cổ vẫn luôn khi dễ em, có điều em để ý cũng rất chuẩn. Hiện tại cổ cũng không còn xem em là em trai nữa, trong mắt cổ bây giờ em chính là một tên yêu nghiệt.”
Phương Sĩ Thanh xoay đầu lại nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Anh gạt em, anh vẫn luôn nói chị ấy căn bản không thích anh.”
Vương Tề đáp: “Cổ vốn không thích anh, anh nhịn cổ quá lâu rồi, cổ liền cho rằng thể nào anh cũng sẽ tiếp tục nhịn cổ mãi, giờ thấy anh với em bên nhau, cổ lại mắc bệnh đau mắt.” (ghen ghét)
Phương Sĩ Thanh nháy mắt, nói: “Chị ấy đẹp hơn em, lại thông minh hơn, nếu mà em cũng bị một người không bằng cướp người đàn ông của mình, cũng sẽ khó chịu a… Hơn nữa em cảm thấy, có thể chị ấy cũng thật sự thích anh.”
Vương Tề thò tay qua nhéo mặt hắn một cái, giọng điệu hơi oán hận nói: “Người như em vậy, cổ còn phải chạy đi ức hiếp mà. Cổ thích anh hay không có quan hệ gì, dù sao anh cũng chỉ thích em.
Phương Sĩ Thanh nhướn qua cọ cọ, ôm chặt cánh tay Vương Tề, biểu tình hơi buồn bã.
Vương Tề khẽ thở dài, nói: “Cổ đã quen cố chấp, lại cả ngày ngồi làm Thái hậu trên tòa án, chỉ cần dùng hai thành công lực là đã có thể nghiền em thành bụi. Anh còn tưởng tượng được cảnh cổ vừa nói em thì một bên thút thít, hừm, tội nghiệp Thanh của anh.”
Anh nâng cằm Phương Sĩ Thanh hôn chụt một cái, ôn nhu nói: “Nếu cổ lại đi tìm em, em cứ nói em không có thời gian, để cổ tới tìm anh. Nếu khó xử nói không được, thì gọi cho anh ngay, đừng để bị cổ khi dễ, biết chưa?”
Phương Sĩ Thanh nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến cùng tình cảm nồng nhiệt, giọng hơi khàn nói: “Vương Tề, em muốn anh, ngay bây giờ.”
Ngày trước mỗi lần hai người làm tình đều là Vương Tề chủ động, còn hắn lúc nào cũng không muốn làm không muốn làm, chờ Vương Tề khiến cho cái đuôi hồ ly của hắn lộ ra, hắn lại bắt đầu mau mau đừng ngừng đừng ngừng.
Tựa như chủ động ám chỉ từ hắn hôm nay vậy, số lần đã ít nay lại càng hiếm.
Vương Tề hiển nhiên rất thích, không do dự khẽ hôn vuốt ve hắn, thấp giọng nói: “Cái tên tiểu yêu nhà em, đúng là do ông trời phái tới để chuyên trị anh mà.”
Trong đêm đông rét lạnh, ngọn lửa tình dục đã nồng cháy nay lại càng bập bùng cao hơn.
Phương Sĩ Thanh vô cùng an tâm quay về trốn vào mai rùa của hắn, cảm thấy…ừm mặc kệ phát sinh cái gì cũng không sao cả.