Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 49: Không có bạn



Chiếc Land Rover đi rất xa rồi, mà Viên Thụy còn đứng đó nhìn theo mông xe.

Trịnh Thu Dương đứng kế bên hỏi: “Ai vậy? Bạn cậu hả?”

Viên Thụy quay đầu lại, tâm tình dường như tốt vô cùng, giọng điệu cũng không giấu nổi sung sướng, nói: “Chưa hẳn là bạn, cũng mới quen chưa được vài ngày, ảnh làm bên di động, mà thương hiệu đó là chủ đề của chương trình bên tôi, muốn tìm tôi làm người đại diện kì tới, nên buổi sáng mới hẹn tôi ra nói kế hoạch cụ thể, sau lại nghe tôi nói có hẹn với hai người ăn cơm, liền tiện đường đưa tôi một đoạn. Người đó rất tốt nha.”

Kỳ thật Trịnh Thu Dương chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, kết quả lại nghe cậu ta giới thiệu làu làu hệt như học thuộc lòng chỉ đợi người ta tới trả bài vậy, nhịn không được nói: “Nói là tiện đường, thực ra chỉ muốn lấy lòng thôi, cũng đáng mang ơn vậy sao?”

Viên Thụy cũng rất tích cực nói: “Không phải, người đó thật sự rất tốt, không những thành thục vừa có phong độ, mà vẻ ngoài còn đẹp trai như vậy nữa.”

Lúc này ngay cả Phương Sĩ Thanh cũng phải thấu hiểu cậu chàng này mê trai đến trình độ nào rồi. (¬_¬”)



Chờ đến lúc ba người vào quán ngồi xong, Viên Thụy còn ở đó sung sướng khua tay múa chân: “Ảnh từng là sinh viên hàng top ở đại học MIT (1), trước kia còn nằm trong tốp 500 CEO tài năng trên thế giới, sau này về nước sáng lập công ty sản xuất sản phẩm điện tử, quản lý kỹ thuật đều có thể làm được, rất có tài hoa, kiến thức cũng rộng, nói chuyện phiếm với ảnh rất thú vị, ảnh biết nhiều lắm, còn hài hước nữa. Tôi thấy ảnh bình thường chắc cũng thích vận động, xem dáng người đó của ảnh là biết, hơn nữa nhất định là thích vận động ngoài trời, màu da phơi nắng đến khỏe mạnh như vậy, a đúng rồi, ảnh còn nói chờ đến lúc tôi chụp quảng cáo cũng có thể tới triển lãm công ty điện tử của họ tham quan, có rất nhiều mẫu mới sắp ra mắt, nghe nói còn được thử nữa … Hai người sao vậy?”

(1) Viết tắt của Massachusetts Institute of Technology (Viện Công nghệ Massachusetts) là một viện đại học danh tiếng chuyên nghiên cứu về khoa học, kỹ thuật, công nghệ ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Mỹ.

Phương Sĩ Thanh cùng Trịnh Thu Dương đang ngồi đối diện cậu ta, một kẻ thì cúi đầu không tập trung, một tên thì chống cằm vẻ mặt không kiên nhẫn.

Viên Thụy ngượng ngùng ngậm miệng, vừa lúc phục vụ đưa trà lên, cậu ta liền rót trà vào ba cái ly, đến giờ mới nhìn thấy miếng bông chậm máu còn dán trên mu bàn tay Phương Sĩ Thanh, vội hỏi: “Hả? Mày đây là bị sao vậy?”

Phương Sĩ Thanh còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Thu Dương liền vỗ tay nói: “Ôi giỏi lắm, còn có thể trăm công nghìn việc bớt chút thì giờ chú ý hai kẻ này một chút.”

Viên Thụy nhíu mày nói: “Tôi có bận chút nào đâu a, anh nói chuyện chua như vậy làm gì?”

Trịnh Thu Dương khựng lại, phản bác nói: “Tôi chua chỗ nào? Phương Sĩ Thanh, tao có chua không?”

Phương Sĩ Thanh đang gọi món tiện thể nói với người phục vụ: “Mấy món khác lát sẽ gọi thêm sau, cứ lấy ba xửng sủi cảo trước đi, không cần giấm, tự bọn tôi có.”

Cô phục vụ tưởng thật, liền ấn bộ đàm gọi món, Trịnh Thu Dương cản cô nàng nói: “Ấy ấy ấy người đẹp, đừng nghe tiểu soái ca này nó nói hươu nói vượn! Bữa nay nó đãi khách, ăn sủi cảo thì tiện nghi nó quá rồi, quán em có món nào mắc nhất? Cái nào mà mắc thì cứ đưa lên hết đi!”

Nói là nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chọn vài món thường ngày ăn với cơm ở nhà, Phương Sĩ Thanh không uống được rượu, chỉ còn cách chuẩn bị an an phận phận ăn một bữa cơm.

Trịnh Thu Dương hỏi Viên Thụy: “Cậu muốn ăn cái gì nữa không?”

Nãy giờ Viên Thụy cứ nhìn hắn bằng cặp mắt đầy chờ mong chỉ trực đến thời cơ này, lập tức đáp: “Muốn ăncá sóc.”

“Mấy món kia toàn món mặn, còn gọi cá sao? Cũng chỉ có mấy em gái với con nít mới thích ăn,” Trịnh Thu Dương nói như vậy, nhưng lại quay sang nói với cô phục vụ, “Lấy một phần cá sóc, thêm một chéncháo dưỡng sinh, với vài món nhẹ, dạ dày bạn anh không khỏe. Vậy đủ rồi, cứ vậy trước đi, hối đầu bếp bên em mang thức ăn nhanh lên, chậm là anh ra trước cửa tiệm ngồi khóc ăn vạ đó.”

Cô phục vụ bị chọc cười, vừa xác nhận lại những món đã đặt vừa nhịn không được cười tủm tỉm.

Bên này Viên Thụy hỏi Phương Sĩ Thanh: “Dạ dày mày sao vậy? Hay là do lần trước uống rượu sao?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Tao vẫn chưa rảnh khám thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, mai lại đi truyền dịch thêm lần nữa là khỏe rồi.”

Viên Thụy nhìn Trịnh Thu Dương đang ba hoa với nữ phục vụ, nhỏ giọng hỏi: “Làm hòa với Vương Tề chưa?”

Phương Sĩ Thanh rũ tầm mắt xuống nhìn chén trà, đáp: “Chia tay rồi.”

Viên Thụy chấn động: “Hả?!”

Phương Sĩ Thanh nói: “Có thể tao với ảnh từ đầu đã không hợp…Quên đi, không nói nữa, cũng không có gì thú vị.”

Viên Thụy cố tình so với hắn còn sốt ruột hơn, vẻ mặt nhìn hắn muốn nói lại thôi, đến mức cả người cũng không thoải mái.

Phương Sĩ Thanh thấy cậu ta như vậy, giả bộ thoải mái trêu chọc nói: “Điều kiện người bán di động kia thế nào? Nhìn cũng không tệ nha.”

Viên Thụy đang chuyên tâm nghĩ chuyện của hắn với Vương Tề, bị hỏi bất ngờ có chút giật mình: “Hả? Mày nói Cao tiên sinh hả? Ảnh đâu phải bán di động đâu, ảnh làm về di động, chủ yếu là phát triển phần cứng, cũng có sáng tạo ra một vài phần mềm… Ai nha, sao lại nhắc tới ảnh?”

Trịnh Thu Dương đuổi cô nhân viên đi, bên tai chợt nghe thấy Viên Thụy đang nhắc đến người đàn ông lái chiếc Land Rover kia, vừa rồi còn nhận ra mang máng cậu ta dường như có chút ý tứ với người kia, giờ càng nhìn càng cảm thấy cậu ta đúng là một đứa mê trai ngốc nghếch.

Cái tuần mà hắn cùng Viên Thụy đưa Phương Sĩ Thanh đang say về nhà, sau hai người cùng nhau đi ra, Viên Thụy nói buổi chiều không có việc gì muốn về nhà ngủ, hắn cũng không có việc gì liền nói đưa Viên Thụy về trước.

Nửa đường cậu ta bắt đầu huyên thuyên vớ vẩn, cuối cùng còn nói về đề tài truyện trong nhà Phương Sĩ Thanh, kết quả vòng vo thế nào mà lại khiến chính mình cũng muốn nếm thử loại chuyên sâu vấn đề riêng tư, rõ là ban đầu chỉ đơn thuần ôm tâm tư thích đùa giỡn Viên Thụy, nhưng nói xong không biết sao lại biến thành thảo luận giáo dục kỹ xảo thẩm du.

Trịnh Thu Dương đã nếm trải qua nhiều em gái tới độ không kể hết, lúc đầu còn cho rằng Viên Thụy không thể so với mình, trong chuyện này nhất định là một đứa ngốc, kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán trước đó của hắn.

Đích xác là kinh nghiệm ba ba ba của hắn rất nhiều, nhưng kinh nghiệm thẩm du lại kém Viên Thụy xa thiệt xa.

“Cách thức với lực độ có thể tùy thời điều chỉnh, nhưng chọn hoàn cảnh nào mới là quan trọng nhất, phải chọn một nơi thiệt thoải mái ngay từ đầu, cũng nên chuẩn bị nhiều thứ để nhìn một chút, lỡ đang làm giữa chừng mà nhìn chán lại xìu thì uổng công lắm, hơn nữa là có thể ngồi thì đừng đứng, có thể đứng thì đừng nằm, dù sao tôi cũng thấy nằm mệt nhất.” Dáng vẻ Viên Thụy nói mấy lời này hệt thanh niên nghiêm túc, cứ như đang dạy hắn nấu ăn thế nào, nghiêm trang chững chạc nói, “Tay ướt sẽ tốt hơn, dùng nước so với dùng dầu càng thoải mái, dầu trơn lắm. Thỉnh thoảng có thể đổi tay, cảm giác sẽ khác hẳn, như có người khác đang làm giúp anh vậy đó, hơn nữa cũng không dễ bị trượt, rất đã… A! Cẩn thận!”

Trịnh Thu Dương đang nghe tới thất thần, suýt nữa đụng vào một chú chó nhỏ đang đứng ven đường, hai người họ bị dọa hết cả hồn, làm chủ nhân của chú chó đó cũng sợ tới mức run run.

Lại bắt đầu rì rì đi tiếp, vào cổng tiểu khu Viên Thụy đang ở, tiểu khu này hơi cũ kỹ, cây trồng xung quanh tán lá vừa cao lại chiếm diện tích không nhỏ trong sân, vẹo qua một khúc cua gặp một cụ khòm lưng chống gậy vào trong, tưởng như là con đường này phải ngoằn ngèo tận mười tám khúc chứ chẳng đùa, lát sau còn gặp vài cặp bô lão đang đánh cờ vua. 

Trịnh Thu Dương nói: “Sao cậu lại ở cái nơi như vầy? Chẳng khác gì trại tập chung cho mấy cán bộ kỳ cựu về hưu.”

Viên Thụy vô tư nói: “Tiền thuê ở đây rất rẻ a, rất hợp với tôi.”

Trịnh Thu Dương không biết nên nói gì cho phải.

Viên Thụy lại vui vẻ nói: “Nhưng mà vừa rồi bên công ty có nói cấp cho  tôi một căn phòng, chắc trước mấy ngày năm mới là có thể dọn tới rồi, aiz…lúc đó còn phải tìm công ty chuyển nhà nữa, lại phải tiêu tiền.”

Máu nhiệt tình bất cứ lúc nào cũng phát huy với bạn bè của Trịnh Thu Dương lại nổi dậy: “Đến lúc đó tôi giúp cậu dọn, thay vì trả tiền, thì cậu mời tôi… xiên que nướng đi.” Hắn định nói là mời ăn cơm, mà nghĩ lại thấy ăn bữa cơm so với phí chuyển nhà còn đắt hơn.

Viên Thụy vừa nghe thì rất sung sướng: “Thật không? Trịnh Thu Dương, anh thật tốt bụng.”

Trịnh Thu Dương được khen bốn chữ mà lòng ấm dào dạt, loại khen ngợi này so với cây sồi xanh ven đường trong tiểu khu còn giản dị hơn, nếu đổi thành người khác nói không chừng nghe còn thấy châm biếm, vậy mà đến Viên Thụy nói, liền cảm thấy cậu ta là thật tâm, thật sự rất thật tâm.

Kể cả lúc Viên Thụy khen cái người bán di động kia cũng vậy, vừa nghe cũng biết là thật tâm.

Nhưng Trịnh Thu Dương chỉ thấy cậu chàng này thật ngốc.



Ba người cơm nước xong, Trịnh Thu Dương lại muốn qua chỗ khác chơi, nhưng Phương Sĩ Thanh còn là bệnh nhân, tâm tình lại không tốt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, hắn liền hỏi Viên Thụy: “Vậy mày chơi với tao một lát rồi đi?”

Viên Thụy hỏi hắn: “Tao không chắc nữa, mày muốn chơi cái gì?”

Phương Sĩ Thanh triệt để cảm thấy Viên Thụy lại muốn ăn mệt, huỵch toẹt nói: “Mày chắc không, nó chỉ thích chơi với gái.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy sờ sờ mặt, sửa lời nói: “Thiếu chút nữa quên, buổi chiều tao còn có việc khác.”

Phương Sĩ Thanh hỏi: “Mày đi đâu? Tao đưa mày đi.”

Viên Thụy liền đi tới cạnh xe hắn, nói: “Vậy mày đưa tao tới đài truyền hình đi.”

Phương Sĩ Thanh phất phất tay với Trịnh Thu Dương, nói: “Mày cứ đi chơi đi, tụi tao đi.”

Một tay Trịnh Thu Dương khoát lên mui xe, không được vui lắm, hắn cũng chẳng biết tại sao.

Đi chơi với mấy em gái còn sướng hơn, mắc chi lại muốn mang cái đứa ngốc Viên Thụy kia theo.

Bên này, Phương Sĩ Thanh vừa khởi động xe, vừa hỏi: “Viên Thụy, mày đi đài truyền hình thiệt hả?”

Viên Thụy nói: “Hả? Có thể giả đi không?”

Phương Sĩ Thanh biết chơi ám chỉ với cậu ta cái gì cũng vô dụng, nói thẳng: “Mày muốn xem Trịnh Thu Dương như anh em, thì nó đúng là một người bạn rất tốt, nhưng nếu mày muốn nó là cái khác, thì vẫn sớm nên chết tâm đi thì tốt hơn.”

Vẻ mặt Viên Thụy có chút suy sụp: “Ừm, tao biết.”

Phương Sĩ Thanh còn nói: “Tao còn tưởng mày biết nó thẳng, sẽ không còn ý kia với nó, mà sao tao cứ cảm thấy mày rất muốn chơi cái kia với nó vậy?”

Viên Thụy nói: “Mày không biết đâu, hồi trước tao mà để ý ai, là người đó liền trốn tránh tao, ảnh là người đầu tiên không tránh tao đó.”

Phương Sĩ Thanh cạn lời: “Vậy cũng hơi bị lạ nha, còn người bán di động kia thì sao? Tao thấy ánh mắt mày nhìn người ta cũng đâu bình thường.”

Đôi mắt Viên Thụy sáng lên, gật mạnh đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, mày có cảm thấy ảnh rất đúng giờ không? Lần đầu tao gặp ảnh suýt chút nữa xúc động muốn khóc, quả thực quá hoàn hảo! Hơn nữa, tao cảm thấy ảnh cũng không phải thẳng, lần trước ảnh với tao đi ăn cơm cùng vài nữ diễn viên, mấy cô đó rất ưu nhìn, ngực cũng phải cỡ max, vậy mà ảnh cũng chưa từng liếc mắt nhìn, còn đối xử với tao rất tốt nữa.” Nói xong cậu ta vô cùng vui sướng cười trộm một mình.

Phương Sĩ Thanh: “…” Tuy rằng hắn tiếp thu chuyện Viên Thụy ngốc trời ban rồi, cơ mà vô luận thế nào cũng không có biện pháp tiếp thu nổi cái chứng mê trai mộng mơ của Viên Thụy phát tác không quản thời gian địa điểm kiểu này được.

Viên Thụy nói: “Hơn nữa, ảnh với Vương Tề là cùng mẫu người, tao thích nhất là loại hình này … A phải nha, mày với Vương Tề đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Sĩ Thanh nắm chặt tay lái, qua một lát mới chậm rãi nói: “Thì… Tao bị ảnh bỏ rồi.”

Viên Thụy vừa muốn nói gì đó, Phương Sĩ Thanh nói: “Mày đừng hỏi, tao sợ tao chở mày cùng nhau xe hủy người vong đấy.”

Viên Thụy thấy biểu tình hắn bất thường, cũng không dám nói nữa.

Vừa rồi tuy rằng không nhìn ra Phương Sĩ Thanh vui vẻ bao nhiêu, nhưng ít nhất cách nói chuyện cũng như thường lệ, vẫn có thể cùng cậu ta, Trịnh Thu Dương đùa giỡn một chút, hiện tại mới bắt đầu nhắc tới Vương Tề, không khí quanh thân liền thay đổi, hoàn toàn biến thành một con người khác, vừa suy sụp vừa tuyệt vọng, so với chó con quen được chủ yêu thương thình lình bị quăng ra đường còn muốn thê thảm hơn ba phần.

Cậu ta vẫn luôn thất tình, tuy rằng năm qua cũng động tâm hai lần, nhưng có lần nào được đến nơi đến chốn đâu.

Bên cạnh đó, cậu ta cũng có chút đồng cảm với Phương Sĩ Thanh, lại vừa có chút hâm mộ.

Cậu ta cảm thấy mình hơi bị thảm, chẳng những chưa được yêu đương lần nào, mà ngay cả cái dạng thất tình cũng chưa từng trải qua.



Hôm sau là cuối tuần, đã đến 20 tháng chạp, mọi người đang sốt sắng chuẩn bị đón mừng năm mới, đâu đâu cũng là biển người tấp nập.

Toàn thế giới nơi trống vắng nhất, chính là căn hộ của Phương Sĩ Thanh.

Yên tĩnh vậy đấy nhưng hắn vẫn ngủ không được, ngốc cũng không xong.

Hắn rất sớm đã tỉnh, dậy tự làm điểm tâm, ăn xong xem sách một lát, chờ đến 8 giờ hơn, phải tới bệnh viện tiếp tục truyền dịch.

Cậu nhỏ năm sáu tuổi gặp hôm qua cũng ở đây, mẹ cậu bé thấy hắn còn cùng hắn chào hỏi vài câu.

Qua một lúc, đứa bé kia nói tay con vừa lạnh vừa đau, mẹ cậu bé nhờ Phương Sĩ Thanh giúp trông một lát, còn mình thì vội vàng ra ngoài lấy túi sưởi, lại mua thêm miếng dán giữ ấm, sau khi trở về giúp cậu nhóc giữ ấm.

Phương Sĩ Thanh nhìn chăm chú, người mẹ kia thấy vậy liền đưa một miếng dán giữ ấm dư ra cho hắn: “Sao lần nào cũng thấy cậu chỉ đến truyền dịch một mình vậy?”

Phương Sĩ Thanh lắc tay vừa từ chối vừa nói lời cảm ơn, cười nói: “Không có bạn.”

Người mẹ cũng không hỏi nhiều nữa.

Trên đời này người không có bạn nhiều lắm.

Hôm nay không có phim Chân Hoàn truyện, trên TV đang chiếu màn xé quỷ huyền thoại, không có nước mắt, mà toàn là máu.

Ngồi hai tiếng, chờ đến khi truyền dịch xong, Phương Sĩ Thanh bỏ chạy đi xuỵt xuỵt một hơi thật dài, xuỵt xuỵt xong đi ra mắt lại có chút sưng.

Ra khỏi bệnh viện, hắn không muốn về nhà, mà đối với chuyện đi dạo phố hay hóng gió gì đó cũng không có hứng thú, lại không thể uống rượu, chậm rãi chạy đếnKhánh Phong xếp hàng chờ nửa tiếng, ăn một chén cháo, bình thường có thể ăn hai ba cáibánh bao nhân rau mơ, nhưng bữa nay mới cắn hai miếng đã ăn không nổi nữa.

Hắn lại không biết nên đi đâu đây.

Vừa lúc phòng tập thể hình hôm qua mới đến xem gọi điện tới, nhắc nhở thẻ hội viên của hắn đã được kích hoạt, cúp điện thoại hắn liền đi mua một bộ đồ cùng một đôi giày thể thao, sau đó tới phòng tập.

Hắn cũng không kén, tùy tiện chọn đại một huấn luyện viên mặt mày rất nghiêm túc, huấn luyện viên nọ nhìn hắn có vẻ không tập trung lại không thích thú, hướng dẫn chủ yếu động tác khởi động làm nóng cơ thể, xong đứng kế bên nhìn, cũng không dong dài thêm.

Cách nghiêng bọn họ hơn 10 mét có một người đàn ông đang dùng máy tập cơ ngực, đường cong hai bắp tay thập phần kiện mỹ, vừa có cơ lại không khoa trương, thân trên mặc một chiếc T-shirt không tay màu xanh đậm, vừa bắt đầu làm động tác gập bắp tay, từ góc độ của Phương Sĩ Thanh đang đứng có thể nhìn được một chút đường nét cơ ngực, làn da màu lúa mạch ẩm ướt vài giọt mồ hôi, tản ra hormone giống đực tràn ngập sự mạnh mẽ lôi cuốn.

Phương Sĩ Thanh làm vận động duỗi thân, thả lỏng cơ thể, đầu óc thì lại có hơi thất thần.

Rõ ràng là biết Vương Tề cũng không đến phòng tập thể hình, nhưng thấy người có chút giống anh, lại quản không được não động cùng hai mắt của mình.

Hắn làm nóng người xong, người đàn ông kia cũng rời máy tập, cầm chai nước bên cạnh lên uống vài hớp, lấy khăn mặt lau cánh tay với cổ, vừa lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Phương Sĩ Thanh, trên mặt lộ ra chút nghi hoặc.

Phương Sĩ Thanh né tránh không kịp, có chút xấu hổ, vội vàng xoay người nhìn huấn luyện viên.

Thật trúng mánh, đại ca huấn luyện viên này là một anh trai ăn to nói lớn: “Tiểu Phương, hâm mộ thì phải tập cho tốt vào, đừng có nhìn chằm chằm cơ bắp người ta mà chảy nước miếng.”

Phương Sĩ Thanh: “…” 凸

Hắn là lính mới, các loại máy như tập cơ kia chẳng hạn thì cách hắn còn xa lắm, chỉ có thể leo lên máy chạy bộ chạy hì hục cổ họng thở phì phò hổn hển như cún.

Chờ rốt cục có thể xuống dưới, chân hắn cũng sắp rút gân, phải vịn thanh ngang hấp hối như muốn tắt thở.

Bên cạnh có người đưa qua một chai nước đã vặn mở sẵn, hắn tưởng huấn luyện viên cho mình, đầu cũng không nâng nhận lấy, mới vừa đặt trên miệng sắp uống, chợt nghe người nọ nói: “Đây là lần đầu em tới phòng tập?”

Phương Sĩ Thanh từ từ ngẩng đầu, trước thấy được áo thể thao T-shirt màu xanh đậm, lại thấy bàn tay to của người này, nhịn xuống không nhìn nữa.

“Chúng ta hôm qua mới gặp qua, em là bạn Viên Thụy đúng không?” Người đàn ông cười cười với hắn, nói, “Tôi là Cao Dương, em tên gì?”

Lỗ tai Phương Sĩ Thanh có chút nóng, người này chẳng những dáng người cùng màu da rất giống, mà ngay cả giọng nói cũng dễ lầm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.