Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 17: Ghen



Khúc Nghi hớn hở hỏi cô:

“Sao rồi? Tớ nghe bảo cậu lấy chồng? Cuộc sống hôn nhân hiện tại có ổn không hửm?”

Trương Tuệ An khựng người, cười ngượng:

“Cũng ổn.”

Giang Thanh và Tăng Dương phụ Trì Châu một tay mang mấy thùng vào bếp cho người giúp việc làm cũng lôi nhau ra chơi game.

Cô và Khúc Nghi ngồi một góc của sô pha còn ba người kia ngồi ở dưới sàn cùng nhau chơi game.

Khúc Nghi kể cô nghe rất nhiều chuyện, chuyện xưa cũng có, chuyện của cô ấy bên nước ngoài cũng có:

“Cậu không biết đầu, mới đầu qua đó tớ khốn đốn quá trời. Tuy là mình đã học tiếng anh rất nhiều nhưng qua bên đó tớ cũng có nhiều trường hợp không hiểu mọi người xung quanh đang nói gì. Có lúc tớ còn đi bỏ về nữa cơ, mà nghĩ lại chẳng lẽ bỏ tiền qua đây rồi lại đi về. Lúc nghe tin cậu đám cưới tớ cũng cảm thấy quá sốc đi. Nhưng lúc đó tớ đang trong mùa thi không thể đi được.”

Trương Tuệ An dùng vẻ mặt thông cảm nhìn Khúc Nghi, tuy 3 người kia chơi game nhưng vẫn luôn dỏng cái tai lên nghe hai người cô nói chuyện.

Tăng Dương liếm môi nhắm vào con của Trì Châu mà đánh tới sẵn tiện hỏi anh:

“Anh Trì, mấy năm nay nổi tiếng là nam thần ở bệnh viện mà vẫn chưa tìm được bạn gái sao?”

Trì Châu kiếm một chỗ núp để hồi máu trong lúc đó anh ấy nhìn Tăng Dương nói:

“Vậy cậu có sao?”

Giang Thanh phụt cười lớn vào mặt Tăng Dương:

“HA HA HA HA!!!”

“Bác sĩ Trì, lời nói của cậu gây sát thương quá đi nha. Cậu nhìn vậy thôi chứ Tăng Dương cũng được rất nhiều người mê nha nhưng cái thằng này suốt ngày chỉ biết đánh giải, lạnh lùng vô tâm. Mốt tớ mà cưới sớm hơn cậu ta tớ sẽ cười vào mặt cậu ta.”

Tăng Dương lườm Giang Thanh, Khúc Nghi ở phía sau khều áo Tăng Dương:

“Ừ nhắc mới nhớ, hôm trước cậu đánh giải tớ không xem được. Trận đó là đội cậu thắng hay thua.”

Tăng Dương nhếch môi mắt vẫn luôn nhìn màn hình trước mặt nói:

“Thắng.”

Giang Thanh uống một ngụm nước xong mới nói:

“Cậu ấy đánh trận nào đối thủ cũng phải khiếp sợ. Cậu ấy chỉ thua duy nhất một trận dưới tay của một game thủ nữ đội bên thôi.”

Tăng Dương liếc nhìn Giang Thanh bằng con mắt giết người gằn giọng nói:

“Cậu học bác sĩ tâm lý thật là đúng đắn đó, biết cách chọc giận người khác thật.”

Giang Thanh cười sặc sụa nói:

“Cậu phải biết hằng phải đối mặt với môi trường toxic như vậy. Một người bác sĩ như tớ phải lạc quan lên mới chống chọi nổi.”

Trương Tuệ An hơi khiếp sợ, profile của bạn nguyên chủ ai nấy đều không tầm thường aa.

Người học tiến sĩ ở nước ngoài, người là game thủ, người là bác sĩ, người là bác sĩ tâm lý.

Chỉ có mỗi nguyên chủ là đi lấy chồng, chậc chậc cô oán trách cái thứ quỷ quái kia lại cho cô xuyên qua lúc này.

Nếu mà xuyên qua vào lúc sắp cưới cô chắc chắn sẽ hủy hôn.

Thấy cô im lặng, Trì Châu mới bắt chuyện:

“Các cậu làm sao bằng An An chứ? Bây giờ càng ngày càng xinh đẹp, làm chủ mấy tiệm spa ở khu nhà giàu đó.”

Trương Tuệ An ngạc nhiên trợn mắt không tin:

VCLLLL?? Rốt cuộc là cái truyện này còn giấu cô bao nhiêu cái bất ngờ nữa?

Mọi người đều WOWWW lên khiến Tương Tuệ An ngượng ngùng.

Khúc Nghi chọc ghẹo cô:

“Thế thì tớ phải sắp xếp thời gian qua để trải nghiệm thử rồi.”

Trương Tuệ An nở một nụ cười tươi rói nói:

“Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Đến 7 giờ tối, người giúp việc đi ra nói:

“Tiểu Châu, đồ ăn đều được dọn ra rồi.”

Lời vừa dứt 3 người họ cũng đã chơi xong trận game.

Cô và Khúc Nghi đã nhanh chân hơn chạy vào trong bếp mang đồ ăn ra phòng khách ngồi ăn.

Giang Thanh, Tăng Dương và Trì Châu phụ trách dọn dẹp xung quanh để hai cô bê thức ăn lên.

Khi đã dọn lên hết Trì Châu liền tắt đèn để mở phim ma xem.

Trương Tuệ An nổi tiếng nhát gan ngồi cạnh Trì Châu và Khúc Nghi như con rùa rụt cổ lại thét:

“Nè, đang ăn tối đó sao các cậu chơi cảm giác mạnh vậy?”

Giang Thanh cười lớn:

“Ha Ha tớ biết ngay mở truyện ma lên là Tuệ An đến cả mở mắt cũng không dám.”

Tăng Dương một bên cảm thấy không đủ kích thích đi lục lọi kiếm ra mấy cái kính 3D phát cho từng người:

“Nè đeo vào cho kích thích.”

Anh ấy nhìn qua cô và Khúc Nghi:

“Có dùng không?”

Riêng cô và Khúc Nghi đã sợ bây giờ đeo thêm cái đó khác nào giết chết hai cô??

Trương Tuệ An và Khúc Nghi đồng thanh đáp:

“NO!!!!”

Suốt cả buổi phim cô bị hù đến bật khóc, ăn cũng không được bao nhiêu. Cô và Khúc Nghi chỉ có thể ôm nhau khóc hét.

Trì Châu lâu lâu thấy bên cạnh run lẩy bẩy cũng lấy mền để cô che mắt, không thì lột tôm đưa cho cô và Khúc Nghi.

9 giờ 30 phút.

Cấn Niên ngồi trên ghế đợi cô trở về từ lúc 6 giờ cho tới bây giờ vẫn chưa thấy đâu trong lòng liền bực bội.

Quản gia Lý và mấy người giúp việc bên trong ngó ra xem xôn xao bàn tán:

“Bác, cậu chủ đang đợi ai sao?”

Quản gia Lý quay sang nhìn Cấn Niên sau đó nhún vai:

“Bác không biết nữa.”

Người giúp việc bĩu môi:

“Con thấy cậu chủ ngồi từ lúc 6 giờ rồi kìa ngồi nhìn chằm chằm ra cửa như đang đợi ai á.”

“Đúng đó bác.”

Quản gia Lý lườm khiến hai người kia đi vào bếp. Ông đi tới gần Cấn Niên hỏi:

“Con đợi ai sao?”

Cấn Niên nghe có người gọi giật mình nhìn lên, trầm giọng nói:

“Tuệ An đã trễ như vậy mà cô ấy cũng chưa về nữa. Đi tái khám làm gì mà lâu như vậy chứ?”

Quản gia Lý lúc này mới nhớ ra lời cô nói khi sáng nói:

“À, sáng con bé có nói với bác hôm nay nó có tiệc ngủ với bạn bè sẽ không về.”

Cấn Niên nhíu mày, đây là lần đầu tiên suốt mấy năm đám cưới cô ra ngoài qua đêm như vậy.

Hầu hết lúc trước đền ru rú trong nhà như con người tự kỷ vậy. Bây giờ cô lại trở thành con người dám đi tiệc mà còn ở lại qua đêm nữa!!

Mà đi với ai? Trai hay gái? Mà bạn gì mà phải làm cả tiệc ngủ?

Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến Cấn Niên càng thêm bực mình.

Anh không hiểu tự nhiên lòng đố kỵ trong lòng anh bây giờ có thể lớn như vậy!

Quản gia Lý tất nhiên là cảm nhận được sát khí xung quanh mình đang tăng lên. Ông nổi hết cả da gà hỏi:

“Vậy..con có muốn dùng bữa không?”

Cấn Niên hậm hực đứng dậy bỏ đi chỉ để lại một câu:

“Con không đói.”

Quản gia Lý thở dài bất lực, ông dường như cũng có thể cảm nhận được.

Thằng bé này hình như đang dần mở lòng với người vợ liên hôn này rồi.

Khi nãy quản gia Lý đúng thật là có bị thái độ của Cấn Niên làm cho hơi sợ nhưng chuyện vui như vậy ông phải đi kể cho ông bà chủ biết.

Ông muốn đi lên phòng của mình để gọi điện thoại nên chỉ nói qua loa với mấy người giúp việc đang đứng đợi:

“Vào ăn rồi dọn đi chừa bác ít thôi.”

Ông đi lên phòng nhưng không quên khóa cửa phòng đi đến giường ngồi xuống gửi tin nhắn:

﹝Kế hoạch của chúng ta sắp thành công rồi bà chủ. Cậu chủ hiện giờ rất hay quan tâm xem tiểu An làm gì, đi đâu và ở với ai.﹞

Mẹ Cấn và ba Cấn cũng vừa mới gặp đối tác trở về, bà đọc được tin nhắn cũng mừng rỡ mang đi khoe với ba Cấn:

“Ông thấy chưa người tôi chọn có sai đâu.”

Ba Cấn nịnh vợ nói:

“Đúng đúng, vợ tôi quả thật rất có mắt nhìn. chỉ cần nhìn thôi là biết được lòng dạ người ta.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.