Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 3: Cô Có Hơi Rén Rồi..



Đến 6 giờ tối, khi Cấn Niên trở về, vừa bước vào bên trong nhà cảm thấy khá yên ắng.

Trong lòng anh đột nhiên xông lên một cảm giác thiếu thiếu.

Anh nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Quản gia Lý nghe thấy tiếng chân của anh cũng đoán anh đã trở về cũng đi ra nhận lấy áo vest từ tay anh:

"Cậu chủ về rồi sao? Tôi đã dọn sẵn thức ăn nhân lúc còn nóng cậu muốn vào ăn trước hay là tắm trước."

Cấn Niên dường như không quan tâm lời của quản gia Lý mà chỉ trầm giọng hỏi

"Cô ta đâu mất tiêu rồi?"

Quản gia Lý cúi thấp đầu nói:

"Dạ, thiếu phu nhân hôm nay đã ăn từ sớm nên bây giờ cô ấy đang ở trên phòng nghỉ ngơi.".

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Cấn Niên nhăn mày suy nghĩ trong bụng thường ngày không phải Trương Tuệ An kia rất chờ mong đến giờ anh trở về nhà sao?

Sao hôm nay cô lại không ở đây đón anh về nhà nữa?

Nhưng từ sáng tới giờ thái độ lẫn hành vi của cô đều rất lạ. Rốt cuộc là cô xảy ra chuyện gì hay là vẫn còn giận anh chuyện lúc sáng?

Hừ lúc sáng không phải cô là người muốn cãi nhau với anh sao? Cãi xong rồi lại giận, ấu trĩ!

Cấn Niên nhìn quản gia Lý mở miệng nói:

"Lát con sẽ ăn sau, bác cứ để đó đi."

Dứt câu anh liền quay lưng đi lên phòng tìm Trương Tuệ An.

Từ lúc từ bệnh viện trở về, dọc đường cô có bảo tài xế dừng lại để cho cô mua một bộ lego về chơi.

Lúc đó cô dứt khoát ôm trọn 2 bộ lego to nhất về nhà, ở nhà chán muốn chết nên cô sẽ giết thời gian bằng cách lắp ráp lego.

Trương Tuệ An đã ngồi trong phòng suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để ngồi kiếm từng chi tiết, từng mảnh ghép của miếng lego.

Cơm chiều cũng là ăn qua loa vài miếng cho xong chứ cô cũng không ăn no.

Lúc trước khi xuyên qua đây, vốn dĩ cô cũng ít khi ăn cơm chiều. Vì hầu hết thời gian của cô đều đâm đầu vào làm việc.

Thời gian để giải stress cũng không có đến khi được xuyên đến đây cô lại trở thành một người đàn bà nhàn rỗi.

Cô banh mắt ra kiếm từng chi tiết, từng mảnh theo hướng dẫn. Nhưng mà làm sao cô có được kiên nhẫn được khi mỗi lần cô lắp được một nửa đều lát phát hiện có chỗ bị sai.

Nó làm cô muốn điên lên, mỗi lần như vậy cô phải ngồi dùng bàn tay của mình tháo ra khiến hai bàn tay đỏ lên.

Cô bực mình quát lớn:

"Aissss, bực quáaaaaa."

Đúng lúc, Cấn Niên mở cửa phòng còn chưa kịp đi vào đã nghe tiếng cô quát cả người anh liền như bị xịt keo cứng ngắt.

Anh nhíu mày khó hiểu, cô là đang chửi anh sao? Anh vốn là định lên xem cô đang làm gì ai ngờ vừa mới vào đã bị quát.

Anh trầm giọng nhíu mày hỏi:

"Cô làm cái gì?"

Trương Tuệ An đang tập trung, anh vào cô cũng không biết nên bị tiếng nói sau lưng hù cho giật mình xoay người lại nhìn.

Khi nhìn thấy người bước vào là anh thì lúc này cô mới có thể ôm ngực thở phào:

"Anh vào đây sao không gõ cửa?"

Cấn Niên hai tay để trong túi quần, cả người đều dựa vào cửa khuôn mặt lạnh lùng không hiện lên một tia cảm xúc nào:

"Nhà của tôi, tôi muốn vào cũng cần gõ cửa để hỏi ý kiến của cô sao?"

Trương Tuệ An liếc anh, hừ nhẹ một tiếng lẩm bẩm trong miệng còn kem thêm biểu cảm thật khiến người ta muốn bóp chết cô:

"Ừ, thì nhà anh vào cái gì cũng là của anh. Anh nhất anh nói gì cũng đúng."

Anh đứng từ xa không nghe rõ cô nói gì nên chỉ có thể gằn giọng hỏi:

"Cô đang lèm bèm cái gì trong miệng vậy?"

Trương Tuệ An giật mình nhìn lên nhưng cô có điên mới đi nói là cô đang chửi anh trong miệng.

Cô giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của anh, mặc kệ ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm mình cô lại xoay lưng về phía của anh tiếp tục tháo mảnh bị sai ra.

Cấn Niên nhíu mày trong lòng lại bực bội vì bị cô lơ nhưng khi nhìn thấy cô đang ngồi dưới sàn nhà khom lưng làm gì đó anh lại cảm thấy tò mò.

Anh từ từ đi lại gần cô, khi chỉ còn 2 3 bước chân nữa là tới, một đống lego dần hiện ra trước mắt anh.

Hai chân mày anh nhăn lại càng chặt, anh khó hiểu Trương Tuệ An có thật sự đã trưởng thành chưa vậy?

Cô là phụ nữ 20 mấy tuổi hay chỉ là một đứa trẻ mới 3 tuổi sao có thể chơi trò chơi dành cho con nít như vậy được chứ.

Cấn Niên đứng từ trên cao nhìn xuống cô nhỏ giọng phun ra hai chữ:

"Ấu trĩ."

Trương Tuệ An cũng nghe thấy, cô bị mất tập trung nên gắn sai vị trí. Cô tức giận ném cây búa gõ lego trong tay đi tức giận mắng anh:

"Aissss, là tại anh đó khiến tôi gắn sai rồi."

"Tất cả là tại anh, anh biết tôi đã cố gắng như thế nào không hả!!"

"AISSSS, cái đồ hâm anh mau ra khỏi phòng của bà cho bà đây tập trung."

Cô cứ cứ nói liên tục ồn đến mức khiến lỗ tai của anh như muốn nứt ra, cơn tức giận vốn định nén xuống trong người cũng bị cô làm cho bùng phát:

"IM!"

Cô giật mình mà đứng hình, Cấn Niên vừa nạt cô rất lớn cửa lại còn mở. Quản gia Lý ở dưới lầu nghe thấy lật đật chạy lên xem thử.

Ông sợ cô bị Cấn Niên trách phạt nên định chạy lên bênh vực. Đứng trước cửa phòng ông thấy cô đang ngồi dưới sàn khuôn mặt không còn một giọt máu như đã bị hù cho sợ hãi.

Ông hít một hơi thật sâu niệm nam mô trước mới tiến vào thấp giọng can ngăn nói:

"Cậu chủ, có gì thì mong cậu bớt giận. Thiếu phu nhân không phải cố ý đâu cậu.."

Chưa nói dứt câu quản gia Lý đã bị anh cắt ngang:

"Không cố ý cái gì, cô ta chính là muốn tôi bóp chết cô ta mới chịu thôi mà!!"

Trương Tuệ An lúc đầu còn có chút hoảng sợ nhưng khi nghe anh nói những lại này lại càng thêm tức giận đứng lên cãi tay đôi với anh:

"Anh nói gì? Anh muốn bóp chết tôi?"

Cô vì thấp hơn anh nên khi nói chuyện đều vào hất mặt lên cao nhìn anh:

"Anh nói lý lẽ một chút đi là ai vào đây kiếm chuyện hả? Không phải phòng anh ở bên kia sao? Anh vào đây làm gì hả?"

Quản gia Lý thấy cô thật sự muốn chọc điên anh thì càng hoảng hốt kéo cô ra đằng sau:

"Cậu..cậu chủ con bé chỉ đang nói bậy thôi cậu chủ đừng tức giận."

Trương Tuệ An nhìn Cấn Niên hai mắt đỏ ngầu, mấy gân xanh cũng nổi đầy trên tay chẳng lẽ là bị cô chọc giận đến điên thật sao?

Cấn Niên cả người tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Trương Tuệ An cảm thấy hơi rén rồi, khẽ nuốt nước bọt tuy cô có chút sợ rằng tên này sẽ đánh cô nhưng mà dù có 0,01% cô vẫn không muốn đầu hàng.

Cô mở to mắt lên đấu mắt với anh, đám người giúp việc bên ngoài có cả Tô Đồng cũng muốn hóng chuyện nên bu lại xem.

Cấn Niên im lặng một lúc lâu cứ thế nhìn chằm chằm cô sau đó không nói gì mà hậm hực bỏ ra ngoài.

Đám người giúp việc thấy anh đi ra cũng nhanh chân tản đi. Bọn họ thật sự rất sợ khi cậu chủ tức giận.

Bọn họ đã từng chứng kiến được những người làm trước kia nếu không làm đúng yêu cầu của anh đều bị xử lý bằng một cách rất đáng sợ.

Khi nãy bọn họ còn tưởng hôm nay sẽ là ngày tàn của thiếu phu nhân vì dám chọc cậu chủ của bọn tức giận.

Nào ngờ cậu chủ chỉ nhìn chằm chằm thiếu phu nhân lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì.

Tô Đồng cũng rất chờ mong được thấy cảnh Trương Tuệ An bị cậu chủ đánh nào ngờ lại không có khiến cô ta không phục.

...****************...

Cho Bọn Tớ Xin Một ❤ + Một 🌹 Để Cho Bọn Tớ Có Thêm Động Lực Ra Nhiều Chương Hơn Nhé! Nếu Các Cậu Yêu Quý Bọn Tớ Hơn Thì Cho Tớ Xin Một Vote Nheeee!💌🎊




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.