Hôm nay tài xế chở Vệ Hoa Thiên tới, Vệ Lai ngồi ghế sau với ba.
Vừa lên xe, Vệ Lai đã ngáp một cái.
Vệ Hoa Thiên đau lòng nói: "Mấy ngày nay mệt lắm phải không, ngủ một giấc đi, vê đến nhà ba gọi con dậy."
Vệ Lai lắc đầu, "Không mệt ạ, chỉ là đồng hồ sinh học hơi loạn thôi."
Đến Bắc Kinh, đột nhiên có thêm một người bạn trai phiên bản giới hạn, nghĩ thế nào cũng ngủ không ngon.
Cô tựa vào vai ba, vô thức nghĩ đến chuyện ngủ quên trên vai Châu Túc Tấn vào tối qua.
"Ngày mai ba có việc, một mình con đến gặp nhà thiết kế được không?"
"Ba không cần đi cùng đâu." Vệ Lai nói đùa, "Ba xem con như mới lên mẫu giáo vậy, ba không đi thì con cũng không đi sao."
Vệ Hoa Thiên trong lòng chua xót, ông khẽ cười nhưng không đáp.
Đôi khi ông cảm thấy con gái ngày càng xa cách mình, cảm giác đó rất khó diễn tả thành lời.
Một tuần tiếp theo, Vệ Lai vô cùng bận rộn.
Chuỗi siêu thị có tổng cộng mười lăm cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có diện tích khác nhau, cách bài trí và sở thích của người tiêu dùng cũng vậy, cô giới thiệu cho nhà thiết kế về tình hình của từng cửa hàng một, đồng thời mô tả hiệu quả thiết kế mà cô mong muốn một cách chi tiết nhất có thể.
Như ba đã nói, đây là công trình rất lớn.
Nhà thiết kế ở lại Giang Thành sau ngày, ngày thứ bảy mới rời đi.
Vệ Lai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đến giờ tan làm thì trở về nhà.
Ngày tháng yên bình chưa được bao lâu, chiếc siêu xe màu xanh đậm lại xuất hiện bên dưới khu chung cư của cô.
Viên Hằng Duệ hai tay đút túi dựa người vào cửa xe, đứng chờ lâu đến mức hai chân tê nhức, anh ta dứt khoát dựa cả lưng lên mui xe, đầu tựa vào nóc xe.
Trước mắt là một màn đêm vô tận, đen đến mức không nhìn rõ điểm tận cùng nằm ở đâu, tưởng chừng có thể nuốt chửng con người trong nháy mắt.
Không lâu sau, hàng nghìn ngọn đèn khắp thành phố bật sáng.
Xe của anh đang đậu ở bãi đậu xe của Vệ Lai, đôt nhiên có hai luống đèn pha chiếu tới, chói đến mức suýt làm anh ta mù mắt.
Viện Hằng Duệ dùng lực ngồi dậy, vừa đứng thẳng người thì trông thấy vệ Lai.
Vệ Lai lạnh lùng nói: "Anh lại làm gì!"
Lại làm gì?
Anh ta còn có thế làm gì chứ?
Nhớ cô mà thôi.
Cuối cùng anh ta mới tìm được lý do để gặp cô.
Khoảng thời gian vừa rồi, anh ta bị ba nhốt trong nhà đê suy nghĩ về hành động của bản thân, anh ta không ra ngoài làm loạn, cũng không cách nào ra ngoài làm loạn, vì suýt chút nữa bị ba đánh gãy chân.
Hôm đó, ba đến công ty của Chương Nham Tân để đưa anh ta về, sau đó đá mạnh vào chân anh ta ngay trước mặt Hạ Vạn Trình và Chương Nham Tân, coi như là một lời xin lỗi với Chương Nham Tân.
Nhưng anh ta tình nguyện đế ba đánh, còn hơn là xin lỗi tên khốn Chương Nham Tân.
Nếu có cơ hội khác, anh ta vẫn sẽ đánh Chương Nham Tân, ai bảo hắn làm tổn thương Vệ Lai nhiều đến vậy.
Viên Hằng Duệ mở cửa xe, lấy chiếc điện thoại ở ghế phụ lái lên rồi mở một bức ảnh.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Em tự xem đi." Anh ta đưa điện thoại cho Vệ Lai.
Tầm mắt Vệ Lai dừng trên bức ảnh, là một người phụ nữ có ngoại hình ưa nhìn và khí chất kiêu ngạo.
Viên Hằng Duệ nhìn về hướng gió, để ngọn gió đẩy lùi mình vài bước, giữ khoảng cách với Vệ Lai, sau đó lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra.
"Gia đình của người phụ nữ đó môn đăng hộ đối với Châu Túc Tấn, sẽ kết hôn với nhau. Hai người họ cũng đã đi xem mắt, em đừng nói bản thân không bận tâm chút nào."
Vệ Lai gần đâỵ bận rộn đến mức gần như không có thời gian để ngủ, lại vì chuyện Châu Túc Tấn đi xem mắt mà bị đám chị em plastic trong giới nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô thực sự không có thời gian và sức lực để quan tâm.
"Mấy ngày nay có rất nhiều người bàn tán sau lưng em, còn em thì sao, không có phút phản ứng gì, giả điếc giả mù! Hôm qua còn có người thay em lái chiếc Cullinan trên đường. Vệ Lai, em không quan tâ m đến thể diện của bản thân mình sao? Hay là em cảm thấy thể diện tự tôn đều không đáng tiền, không quan trọng bằng tài nguyên và nhân mạch của em?"
Vệ Lai lười đáp trả.
Thấy cô không phản bác, trong lòng Viên Hằng Duệ rất khó chịu, xem như cô ngầm thừa nhận.
Anh ta hút một điếu thuốc, "Cho nên, rõ ràng em biết Châu Túc Tấn đã có đối tượng kết hôn, nhưng em vẫn tình nguyện làm bạn gái của anh ta ở Giang Thành, hưởng thụ tài nguyên và danh tiếng anh ta mang lại cho em, đúng không?"
"Em chỉ quan tâ m đến danh lợi chứ không quan tâ m đến tình cảm, nếu như anh có thể trở thành một trong ba người giàu nhất Giang Thành, liệu em có nhìn về phía anh không?"
Anh ta nói thêm một câu: "Anh nhìn cũng không tệ."
Vệ Lai trả điện thoại cho anh ta, "Đến từ đâu thì mau cút về đó!"
Viên Hằng Duệ lùi về sau một bước, cố gắng không để khói thuốc ảnh hưởng tới cô, "Em đừng giận. Là anh khốn nạn, anh biết em không phải kiểu người như vậy."
Vệ Lai: "Giống như anh rất hiểu tôi vậy."
"Đương nhiên. Anh hiểu em hơn Châu Túc Tấn, anh hiểu em hơn Chương Nham Tân, anh hiểu em hơn cả bản thân em! Vệ Lai, em có tin hay không?"
Viên Hằng Duệ dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, "Anh biết em không tin."
"Không có cách nào khác, ai bảo anh thấp cổ bé họng, không phải sếp lớn cơ chứ. Đợi anh trở thành một trong ba người giàu nhất Giang Thành, chắc chắn em sẽ tin lời anh nói."
Vệ Lai: "..."
"Anh đi đây, em nghỉ ngơi sớm đi." Trước khi Viên Hằng Duệ chọc tức cô, bản thân đã tự biết đường mà rút lui, chiếc siêu xe biến mất chỉ trong nháy mắt.
Lúc này anh ta buồn vui lẫn lộn, vui vì Vệ Lai và Châu Túc Tấn chắc chắn sẽ không thể bên nhau lâu dài, buồn vì bản thân không biết khi nào mới phát tài.
Đại sư nói, anh ta sau này vừa có quyền vừa có tiền.
Điều này thực sự không cần thiết, bởi anh ta từ khi sinh ra đã vừa có quyền vừa có tiền. Cho nên anh ta mới hỏi đại sư, liệu có thể trở thành một trong ba người giàu nhất Giang Thành hay không.
Thì đại sư đột nhiên im lặng....
Sau khi chiếc siêu xe rời đi, Vệ Lai đánh xe vào bãi đậu xe.
Liên quan đến chuyện Châu Túc Tấn đi xem mắt, tin đồn cô lại bị bỏ rơi, vỡ tan giấc mộng bước chân vào giới hào môn lại một lần nưa lan truyền khắp nơi nhưng Vệ Lai không quan tâm.
Chỉ là không ngờ vài tuần sau, tin đồn càng lúc càng vô lý. Có người đồn rằng cô cảm thấy ấm ức, không nỡ rời xa Châu Túc Tấn, liền khóc lóc đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh ngay trong đêm để cứu vãn mối quan hệ này. Nhưng Châu Túc Tấn không hề rung động, thạm chí còn mất kiên nhẫn, đuổi cô ra khỏi chiếc Cullinan.
[Cậu không ở trong giới nên không biết, bọn họ vẫn ngày đêm nhớ đến cậu, lúc nào cũng quan tâm cậu có sống tốt hay không, đã bị đá hay chưa, còn lo lắng không biết chiếc xe đó nếu bán đi sẽ được bao tiền. Cậu xem, bọn họ yêu cậu nhường nào. (Cười thầm)]
Đường Chi - đồng nghiệp cũ của cô nhân lúc rảnh rỗi, đã kể lại những câu chuyện mình nghe được trong phòng trà.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hôm nay chiếc xe Vệ Lai lái chính là Cullinan, đúng lúc này cô còn đang ngồi trên xe.
Nghe được những tin đồn này, cô chỉ biết cười nhạo.
Từ Bắc Kinh trở về cho đến nay đã hơn ba tuần, hôm nay cô nhận được bản phác thảo về thiết kế của cửa hàng đầu tiên, đối phương đã thiết kế quầy sách và phòng tự học miễn phí giống hệt như trong tưởng tượng của cô.
Cô chia sẻ niềm vui này cho ba mẹ, còn gửi bản vẽ cho Triệu Nhất Hàm, hiện tại bà người họ là những người cô quan tâm nhất.
Suy nghĩ một hồi, cô bấm vào khung chat với Châu Túc Tấn, gửi bản sao thiết kế cho anh.
[Lúc đó tôi vội vàng trở về, chính là để thiết kế cái này.]
Anh không trả lời.
Một tiếng sau, Châu Túc Tấn gọi điện tới.
Ba tuần không gặp, cảm giác như biến thành người xa lạ.
Vệ Lai nhận máy, "Giám đốc Châu."
Châu Túc Tấn: "Tôi mới tới Giang Thành, mấy ngày tới sẽ ở đây để họp. Tối hay chúng ta gặp nhau, hay là ngày mai?"