Chức năng giảm xóc của xe ngựa cổ đại kém xa so với xe hơi hiện đại, mặc dù bánh xe xe ngựa hoàng gia lớn, bên trong xe cũng trải đệm gấm thật dầy, nhưng Mạc Ưu vẫn bị lay động đến đầu choáng váng.
Người trong ngực truyền tới tiếng hít thở đều đều, xem ra y thật rất mệt mỏi, một hồi như vậy liền ngủ. Quan sát tỉ mỉ, y thật là một nam tử không có quá nhiều xinh đẹp, mày kiếm nhập tấn, mắt lãnh đạm như sao. Có thể nói y một chút cũng không nữ khí, trên người tản ra cũng không phải cái loại mùi thơm trên người nữ nhân đó, mà là trận trận mùi vị nam tử mát lạnh mê người, nhưng quả thực đem Mạc Ưu mê choáng váng.
Mạc Ưu không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt an tường của y, nghĩ đến đêm hôm đó mấy tháng trước, y ở dưới người mình thoải mái thừa hoan, cảm giác bụng dưới bắt đầu nóng lên như lửa thiêu, ai, thân thể của nam nhân cổ đại này thật đúng là dễ động tình dục, không biết chủ nhân trước kia hắn có phải là cái đại sắc lang hay không, còn là một đại sắc lang đồng tính luyến ái.
Không biết đi qua một hòn đá hay là thế nào, xe ngựa nặng nề tròng trành một chút, Mạc Ưu bận bịu một tay giữ nóc xe ổn định thân hình, một tay ôm thật chặt eo của Phong Tiêu Nhiên, khẩn trương nhìn y một cái, chỉ thấy y hơi cau mày, vô cùng nhỏ giọng ừ một tiếng, dáng vẻ dường như có chút thống khổ.
Chẳng lẽ là chạm vào vết thương? Đúng vậy, nhìn một chút thương thế ra sao, người này cũng quá cậy mạnh, để cho ta nhìn mạch cũng không chịu, trong lòng Mạc Ưu lẩm bẩm. Mình đối với rất nhiều kỹ thuật của thân thể này dường như cũng là quen thuộc như bẩm sinh, nói thí dụ như võ công, nói thí dụ như vẽ một chút, nói thí dụ như khiêu vũ, nói thí dụ như y thuật.
Ở trong bóng tối lục lọi mò tới tay đè trên bụng của y, nhẹ nhàng chạm vào mạch môn của y.
Ừ? Mạch tượng làm sao kỳ quái như vậy? Không thể nào a, y là người nam nhân mà… Xem ra thân thể này ở phương diện y thuật vẫn là học nghệ không tinh. Mạc Ưu đối mặt với kết quả chẩn đoán tức cười, không khỏi le lưỡi một cái. Người trong ngực dường như để lâu một cái tư thế ngủ có chút khó chịu, nhẹ nhàng uốn éo người, Mạc Ưu sợ lúc này y sẽ tỉnh lại hỏi kết quả chẩn đoán của mình, vậy không phải mình là muốn bị cười rớt răng? Bận bịu lặng lẽ buông ra tay của y, đàng hoàng ôm y ngồi yên.
Xe ngựa một đường chạy nhanh dần dần chậm lại, Mạc Ưu vạch rèm ở cửa sổ nhỏ nhìn một cái, xa xa một tòa đại trạch bỗng nhiên xuất hiện, đây là phủ Tấn vương. Phủ Tấn vương quy cách rõ ràng so với phủ Văn vương muốn sang trọng hùng vĩ rất nhiều, chỉ nhìn cánh cửa cũng cảm thấy có chút mùi vị của hoàng cung.
“Điện hạ, đến.” Liễu Minh Nguyên ở ngoài xe kêu một tiếng, Mạc Ưu thấy Phong Tiêu Nhiên còn đang ngủ say, không khỏi cười thầm làm sao có thể có người ngủ say như vậy, chẳng lẽ là Hoa Trạch Loại* cổ đại, một ngày phải ngủ 16 giờ? Mặc dù có chút không đành lòng đánh thức y, nhưng tháng chạp trời đông giá rét trong xe ngựa cũng là một mảnh lạnh lẽo, một lúc sau nhất định là muốn đông lạnh cảm mạo, vì vậy hắn vỗ nhè nhẹ một cái mặt của y, kêu y mấy tiếng.
*Hoa Trạch Loại: mọi người xem ‘Vườn sao băng’ Đài Loan sẽ biết nha, anh này do Châu Du Dân đóng.
Khuôn mặt trơn bóng… Cảm giác thật là tốt, so với những nữ minh tinh quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da còn tốt hơn. Chính là có chút quá lạnh, trong xe lại cũng lạnh nữa.
Phong Tiêu Nhiên có chút mông lung mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sắc mê mê lấp lánh giảo hoạt của Mạc Ưu. Nếu nói hắn là gian tế Văn vương phái tới, thật đúng là rất khó để cho người tin tưởng, có mấy cái gian tế sẽ giống như hắn như vậy cả ngày đầu như thiếu gân si ngốc ngẩn người?
Rất nhanh, Phong Tiêu Nhiên liền được Mạc Ưu và Liễu Minh Nguyên cẩn thận đặt lên trên giường lớn khắc hoa trải gấm mềm cạnh lò sưởi, nam thị thiếp thân của y là A Lâm muốn tiến lên cởi bỏ áo khoác vừa dầy vừa nặng, nhưng hắn nhìn Mạc Ưu chần chờ một chút. Bụng mang thai bốn tháng đã hơi có chút hiện hình, bụng hơi nhô lên dưới trường bào không nhìn ra, nhưng bên trong là áo mỏng thắt eo, chỉ sợ...
Vẫn là Liễu Minh Nguyên phản ứng nhanh, một cái kéo qua Mạc Ưu chỉ một bức họa trong phòng nói: “Mạc công tử, đây là một bộ điện hạ chúng ta thích nhất được cất giữ, ngươi cũng tới xem một chút.”
Mạc Ưu quả nhiên bị hắn hấp dẫn, hai người hơi phẩm bình một phen mới đến trước giường Phong Tiêu Nhiên, lúc này y nằm vào trong chăn thật dầy, một chút cũng không lộ ra dấu vết.
“Điện hạ, đêm đã khuya, trước khi ngủ để cho tại hạ vì ngươi bắt mạch đi.” Liễu Minh Nguyên thấy tinh thần y mặc dù cực tốt, sắc mặt cũng không phải cố cậy mạnh, cuối cùng cũng có chút phóng tâm.
“Đúng vậy, ngươi mau nhìn xem hắn kết quả làm sao, phải bao lâu mới có thể được a?” Mạc Ưu ngược lại là một chút cũng không khách khí, một bộ dáng vẻ tựa như quen ngồi bên mép giường của Phong Tiêu Nhiên. Thấy Liễu Minh Nguyên nắm tay của y chẩn mạch, liền rất tự nhiên nắm một tay khác tùy khoác lên trước ngực của y.
Liễu Minh Nguyên tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, trong đầu nghĩ nếu không phải ngươi, điện hạ chúng ta làm sao phải dùng tới chịu phần tội này! Vốn là mang thai những tháng đầu phản ứng liền lớn, choáng váng đầu hoa mắt buồn nôn đau hông, mỗi một dạng càng thêm đầy đủ, hết lần này tới lần khác mang thai sơ kỳ vẫn là vượt qua ở trên chiến trường, tuy nói chẳng qua là bày mưu lập kế chưa từng đích thân ra trận, nhưng loại cuộc sống hành binh đánh giặc đó điều kiện là một cái người thân thể mang thai có thể chịu được sao?