Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 1 - Chương 11: Cho thấy cõi lòng



Editor: Sakura Trang

“Bây giờ điện hạ còn cảm thấy đau bụng sao?” Liễu Minh Nguyên bắt mạch cho y có chút lo lắng, trên chiến trường ưu tư trùng trùng tâm lực quá mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày liên tiếp bôn ba, tâm tình phiền muộn, Phong Tiêu Nhiên hôm nay đã hiện ra trạng thái lạc thai, chỉ dựa vào thuốc và cẩn thận chăm sóc, cuối cùng là có thể giữ được thai nhi hay không, cũng phải xem ý trời. Vốn là hắn hết sức khuyên điện hạ đánh rụng đứa bé này, nhưng hôm nay thấy Mạc Ưu đối với y khẩn trương như vậy, tuyệt không giống như là giả vờ, lại có điểm không chắc chắn.

Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ánh mắt lại dừng trên tay Mạc Ưu đang nắm mình. Bàn tay của hắn thật ấm áp, ngón tay thon dài mà có lực, ngón tay hơi có chút kén mỏng lơ đãng ma sát trên tay y, một cảm giác mềm mại ngưa ngứa theo lòng bàn tay thẳng tới trong lòng y, có loại kinh sợ vô hình.

“Là bụng bị thương sao? Nội thương? Có nghiêm trọng không, cần muốn ta giúp ngươi vận khí chữa thương sao?” Mạc Ưu thấy dáng vẻ sững sờ của y, trong lòng không nói ra được cuống cuồng. Người cổ đại này làm sao ngốc như vậy, không biết giấu bệnh sợ thầy sẽ chết người sao, làm sao một cái hai cái cũng một chút cũng không cuống cuồng, xem ra ngày khác phải nói một chút cho họ nghe chuyện ‘Biển thước gặp thái hoàn công’.

“Không cần, xem ra có mấy tháng muốn dày vò. Bây giờ tiểu nhân đi nấu, điện hạ uống xong nghỉ một đêm đi. Phiền toái Mạc công tử nhìn điện hạ thay ta.” Liễu Minh Nguyên phát giác trong mắt Phong Tiêu Nhiên lóe lên một thần thái không tha, hắn nhìn mặt của Mạc Ưu, nụ cười lạnh nhạt, đó là một loại nụ cười… đau lòng, dung túng. Hắn lập tức biết điện hạ là không thể nào đánh rụng hài tử, y thích người nam nhân ông trước mắt này, nguyện ý vì hắn sinh con.

Thấy Phong Tiêu Nhiên gật đầu một cái, Liễu Minh Nguyên liền dẫn tiểu Lâm đi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Mạc Ưu và Phong Tiêu Nhiên, trong không khí lưu chuyển một cổ khí tức ái muội mà hơi ngọt.

Từ trước đến nay luôn luôn da mặt dày như Mạc Ưu dường như cũng cảm nhận được bầu không khí có chút lúng túng, không khỏi ngồi thẳng người giả vờ ho khan mấy tiếng, buông ra tay của Phong Tiêu Nhiên nhất thời cũng không biết làm gì, liền từ eo cầm ra quạt giấy vô ý thức đung đưa.

“Làm sao, ngươi rất nóng sao?” Phong Tiêu Nhiên thấy mặt hắn hồng hồng, mùa đông lại quạt, không nhịn được muốn cười.

“Ách, là... Ách, không phải.” Nhìn nụ cười thản nhiên của mỹ nhân trước mắt, dạ minh châu đầu giường phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa lên khuôn mặt gầy gò như điêu khắc của y, khiến cho y tuấn mỹ tăng thêm mấy phần phiêu phiêu dục tiên, lời nói của Mạc Ưu có chút không mạch lạc.

“Ngươi ngược lại là sẽ nghĩ, đem trụy tử này treo ở trên cây quạt, đẹp ngược lại là đẹp, chẳng qua là vạn nhất không thích vô tâm vứt bỏ nhưng làm thế nào?” Phong Tiêu Nhiên một cái nhận lấy cây quạt nhìn ngọc trụy phía dưới lúc ẩn lúc hiện, nhìn nó xuất thần.

Không nói cái này cũng được, vừa nói ra Mạc Ưu chính là tức cành hông.

“Điện hạ là người nào, bảo bối đồ hiếm gì không có. Một đêm phong lưu liền tặng cái ngọc trụy, chỉ sợ các đại nam quán trong kinh thành cũng không biết có bao có bao nhiêu vật ban thưởng của vương gia đâu. Ném sợ cái gì, tiểu nhân ân cần cẩn thận hầu hạ một đêm nữa, điện hạ thưởng ta một cái nữa là được.

Phong Tiêu Nhiên nhìn ánh mắt hắn sắc bén, biết hắn hiểu lầm, không khỏi thở dài thật sâu, vỗ một cái giường bên người nói: “Đi lên, cùng ta nằm một hồi.”

Mạc Ưu cũng không có từ chối, một cái mạnh mẽ xoay mình liền đến bên người y.

“Tới chút.” Phong Tiêu Nhiên xụ mặt.

Mạc Ưu lăng lăng nhìn y một cái, thấy y mặt đầy cương quyết, liền cũng giận dỗi tự đắc đem áo khoác kéo một cái ném ra thật xa, ôm y vào trong ngực.

“Như vậy điện hạ hài lòng chưa? Không biết lần này sẽ khen thưởng tiểu nhân chút gì?”

Phong Tiêu Nhiên tự nhiên nghe ra trong giọng nói của hắn tức giận nhàn nhạt, nhưng có chút tham luyến ấm áp trong ngực y không muốn dậy, một cái tay ở sau lưng vòng lên eo hắn, một cái tay leo lên ngực của hắn, dưới áo mỏng mơ hồ cảm giác được bắp thịt tráng kiện, xúc cảm thật tốt.

Hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa nắn, bình tĩnh nói: “Ngươi biết đó là khối ngọc gì sao? Là năm đó lúc Thái tổ hoàng đế đông chinh một cái cơ duyên xảo hợp được đến, tổng cộng chỉ có hai, trừ màu sắc cực tốt ra còn có tác dụng đặc biệt khác, chính là mang nó có thể trừ bách độc, dưỡng tâm thần, đối với người tu luyện nội công trợ giúp cực lớn. Thái tổ quy thiên sau một khối trong đó theo ông chôn dưới đất, một khối khác truyền cho hậu nhân, sau đi tới trên tay phụ hoàng ta. Phụ hoàng yêu quý mẫu phi, liền coi như tín vật đính ước đưa cho nàng. Lúc ta mười sáu tuổi thành niên, mẫu phi liền đem nó đưa cho ta, để cho ta tương lai gặp được người thương, có thể lấy vật này hướng hắn biểu lộ cõi lòng.”

“Vậy hôm nay ngươi cho ta, làm sao hướng lão bà tương lai của ngươi giao phó?” Mạc Ưu một câu mới vừa ra khỏi miệng, lập tức liền hối hận, y này không phải là nói rất rõ ràng sao, đưa cho người thương, đó không phải là hắn?!

“Hôm nay ta đã tìm được người yêu, dĩ nhiên là muốn tặng cho hắn.” Quả nhiên, Phong Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Ưu, trong mắt thâm tình thiếu chút nữa giết hắn trong nháy mắt, làm hắn chớp mắt bay lên đám mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.