Xa xa có tiếng trống truyền tới, thì ra đã canh tư.
Gió bắc tàn phá bừa bãi gào thét thổi trước cửa sổ, đem rũ xuống bằng gỗ thổi vang xào xạc, lông cừu dày đặc rũ xuống trước cửa sổ cũng bị thổi đến có chút không chịu tịch mịch vang động, dường như vẫn có mootj chút gió lạnh chui vào bên trong.
Đã tháng hai, bông tuyết trên trời liên tục rơi xuống, cái thời tiết quỷ gì.
Mạc Ưu vừa trách móc vừa vỗ bông tuyết rơi trên tay áo, đưa tay mở cửa phòng, lại bị cảnh tượng trong phòng dường như còn lạnh hơn so với bên ngoài làm sợ ngây người.
Phong Tiêu Nhiên chẳng qua là khoác lỏng một món áo lót màu xanh nhạt, đứng gần cửa sổ, một tay vịn tường, một cái tay khác lại duỗi về phía của sổ đang mở, không biết ở nhìn cái gì đó.
Gió lạnh đang không chỗ chui vào bên trong có một chỗ như ý cuồng loạn chui vào, tùy ý dây dưa ở trên người y, tóc dài đen nhánh mềm mại bị thổi tung bay, áo lót cũng ở trong gió rét dính sát trên người, càng phác họa thân hình cao gầy kiện mỹ, eo thon mông hẹp.
“Tiêu Nhiên, ngươi điên rồi sao?” Giờ phút này Mạc Ưu lại không có rảnh rỗi thương hương tiếc ngọc, lòng tràn đầy chỉ biết là nữ nhân sau khi sinh không thể chịu gió không thể bị lạnh, nếu không khi về già sẽ lưu lại bệnh tật do không chăm sóc khi ở cữ. Phong Tiêu Nhiên tuy không phải nữ nhân, nhưng y có thể mang thai, lại vừa mới sinh non, làm sao có thể chịu được sự dày vò như vậy?
“Đừng nói cho ta bây giờ ngươi còn có tâm tư ngắm tuyết.” Mạc Ưu có chút tức giận, tức giận vì y không biết thương tiếc mình.
Áo khoác bằng lông vừa dày vừa nặng phút chốc rơi xuống trên vai, Phong Tiêu Nhiên có chút mờ mịt xoay người lại, một khuôn mặt sáng lạn như hoa đào bỗng xuất hiện trước mặt y.
“Ưu Nhi.” Y dường như không có nghe được tức giận trong lời nói của Mạc Ưu, chẳng qua là mặt đầy mờ mịt nhìn hắn, mi này, mắt này, đều làm y say mê như vậy. Ngón tay lạnh như băng của y lướt qua gò má căng thẳng của hắn, ở trên đôi môi mím thật chặc của hắn ma sát, dường như muốn cho nó trở nên đỏ thắm sáng bóng, chọc người trìu mến như trước kia.
“Ưu Nhi, ta không thể không có ngươi, thật sự.”
“Tiêu Nhiên, chúng ta là phu thê, ta tự nhiên sẽ không rời đi ngươi, ngươi kết quả đang suy nghĩ gì?” Mạc Ưu bắt được tay đang sờ loạn của y, tay kia, lại lạnh như băng vậy. Hắn không chút do dự đem nó nhét vào trong ngực ấm áp của mình, cách một món áo lót mong mỏng, để cho y có thể cảm giác được tim đập chân thật của mình. Ánh mắt của Tiêu Nhiên chuyên chú mà tan rã, trong mắt y tràn đầy mình, con ngươi lại không có tiêu cự, cái này làm hắn cảm thấy có chút sợ.
Cách áo lông thật dày, Mạc Ưu ôm thật chặc lấy Phong Tiêu Nhiên thần sắc hoảng hốt, giống như ôm lấy một thi thể không chút sinh mệnh nào vậy, lành lạnh, cương cứng. Hắn không khỏi cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, đáy mắt ê ẩm có cổ hơi nóng bốc lên, nhưng không chảy nổi ra nước mắt. Thân thể của nam nhân hắn đã sớm quen thuộc, nhưng kinh ngạc phát hiện người này tựa hồ đối với cảm tình khống chế được cực tốt, trả giả cho việc vui giận không hiện lên sắc mặt chính là kìm nén đến khó chịu, giờ phút này Mạc Ưu liền có lãnh hội sâu sắc.
Không, ta là Mạc Ưu, không phải sát thủ máu lạnh Dạ Tiêu Vân. Ta có Tiêu Nhiên của ta, nhà của ta, hận yêu toàn do mình làm chủ. Tựa hồ là đang cùng con tim Dạ Tiêu Vân chống lại, khi cảm thấy trên mặt hai hàng nước lạnh băng, hắn gần như có chút vui mừng. Nửa ngồi nằm ở trước ngực hắn Phong Tiêu Nhiên hiển nhiên cảm thấy hắn có chút cảm xúc phập phồng, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thì ra khóe mắt hai người đều đã ướt một mảnh.
“Hài tử kia cùng chúng ta không duyên phận, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, người cần giữ gìn sức khỏe.”
Đối diện với khuôn mặt gần như không còn chút sức sống của Phong Tiêu Nhiên, Mạc Ưu quả thực không nghĩ ra được cái gì để an ủi người này. Tận mắt thấy Phong Tiêu Nhiên đối với hài tử này có mong đợi như thế nào, vì nó bị bao nhiêu tội, hôm nay cứ như vậy không có, trong lòng y đắng, làm sao có thể vì vài ba lời của hắn liền hết?
Phong Tiêu Nhiên như tượng đá vậy im lặng không lên tiếng, chẳng qua là thuận theo tùy Mạc Ưu ôm y lên giường, vì y cởi áo choàng, vì y mặc lại áo ngủ bằng gấm thật dày, cẩn thận đắp chăn lên. Thật ra thì ở lòng y, càng khát vọng là cái ôm có chút lỗ mãng thậm chí có chút bá đạo của Mạc Ưu, mà không phải là chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ như hô nay, thật giống như y là một đồ sứ tùy thời sẽ vỡ tan tành vậy, trong cẩn thận mang chút hơi xa cách.
Nhưng trời sinh kiêu ngạo khiến cho y cũng không có nói ra suy nghĩ trong lòng mình, y chẳng qua là thuận theo nhắm hai mắt, thậm chí còn xoay người quay vào bên trong.
Mạc Ưu dựa ở mép giường thần sắc có chút phức tạp nhìn bóng lưng cô độc của y, đột nhiên có một loại xúc động muốn xông tới ôm y thật chặc, nhưng mà hắn không, hắn không dám... Hắn không biết trong lòng là Tiêu Nhiên có phải đang trách hắn hay không, trách hắn trong lúc vô tình làm đồng lõa của Văn vương, hại y rơi vào một cái bẫy rập tuy thắng nhưng càng bại như vậy.
Ban đầu bởi vì mang thai, y mới tin hoa ngôn xảo ngữ gả cho hắn, nga, không, là thú hắn, nhưng hôm nay hài tử không có, y vẫn là Tấn vương cao cao tại thượng, hắn nhưng là người không rõ lai lịch thậm chí có thể là gián điệp Văn vương phái tới, y đối với hắn, còn có thể giống như lúc trước sao? Hay là ăn nói khép nép van cầu y? Tại sao, bình thường lúc hai người sống chung Mạc Ưu có thể hạ thấp tư thái, để dụ dỗ Phong Tiêu Nhiên, nhưng lúc này đây, hắn nhưng đáng chết không mở miệng được nữa.
Khí tức Ngưng trọng bất đắc dĩ tràn ra xung quanh hai người, hai người rõ ràng là khát vọng ôm nhau, nhưng bởi vì mỗi người tự đi suy đoán mà gắng gượng trốn tránh đối phương, nếu như bọn họ biết chia ly đang ở trước mắt, không biết có thể vì chia ly mà mỗi người hạ thấp cái đầu kiêu ngạo xuống không.