Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 53: Ngọt ngào mật mật 2



Editor: Sakura Trang

Rất nhanh, Phong Tiêu Nhiên liền vì những lời này hối hận đến hận không được cắn đầu lưỡi mình.

Ba ngày, ba ngày a! Y căn bản không thể xuống giường, người nào đó cứ như vậy một mực ngồi ở trước giường khi thì cười ngây ngô khi thì nổi điên nhìn chằm chằm y, chán ghét đến nỗi mỗi ngày Liễu Minh Nguyên đến bắt mạch bình an cũng sắp tiến hành không nổi nữa.

“Vương phi, làm phiền ngài nhường một chút, để cho kẻ hèn bắt mạch cho điện hạ.” Mặt Liễu Minh Nguyên đầy hắc tuyến nhìn người trước mắt, một người nhàm chán đến mức chỉ biết ngồi tựa vào trên gối mềm khó chịu đến chỉ có thể đếm ngón tay còn kém không trợn trắng mắt nhìn ngày, một người vẫn duy trì cùng một tư thế hai tay chống cằm ngồi ở giường ba ngày qua hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm đối phương, một hồi sờ một cái của của y, một hồi sờ một cái bụng còn hết sức bằng phẳng của y, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Đây thật là Ngọc diện diêm la Dạ Tiêu Vân làm người trong võ lâm nghe tiếng liền kinh hồn táng đảm.

Mà người trên giường nghe lời giống như con mèo vậy chính là vương gia nổi tiếng thiên hạ uy chấn bát phương nhà hắn?

Thế giới này rối loạn...

“Ngươi bắt cứ bắt, ta lại không làm phiền ngươi.” Mạc Ưu cũng không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục chơi trò hôn hôn đôi tay như ngọc của lão bà mỹ nhân nhà hắn. Thật ra thì Phong Tiêu Nhiên cũng không phải là vương tôn công tử ngồi ở trong cung cẩm y ngọc thực, y nhập ngũ nhiều năm chinh chiến tứ phương, mặc dù sinh ra vốn có một thân xương cốt tốt, mười ngón tay oánh nhuận thon dài đường nét thật tốt, nhưng sớm bị những năm này cầm đao chơi đùa mài ra tầng tầng kén dầy, nhưng những thứ này đến trong mắt Mạc Ưu dường như cũng đều thần kỳ không một không đẹp, không một không đáng yêu.

“Tốt lắm, đừng ma ma tức tức, ngươi qua bên kia ngồi đi, để cho Minh Nguyên ngồi qua tới.”

Nhìn mặt Mạc Ưu đầy mê luyến lại định đưa tay y đến bên khóe miệng, Phong Tiêu Nhiên không nhịn được cau mày, người này thật đúng là làm từ da trâu đường. Liễu Minh Nguyên với y, là thuộc hạ, lại là huynh đệ, hợp tác nhiều năm y sao cũng không muốn để cho hắn thấy tình cảnh lúng túng như vậy, bận bịu kéo tay dời một chút đến bên trong giường.

“Ta không muốn, ta phải ở cạnh ngươi!” Mạc Ưu dứt lời nhích sang bên nhường một chút, đầu nghiêng một cái tỏ ý Liễu Minh Nguyên ngồi vào vị trí bên cạnh hắn. Lần trước Tiêu Nhiên cùng hắn một đêm vuốt ve sau đi ngay chiến trường, suốt bốn tháng ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, còn muốn cùng người động đao động thương, hắn suy nghĩ một chút tâm liền đau… Sau đó ở vương phủ nuôi dưỡng cũng bảo vệ bảo thai hết sức khổ cực, đây đều là do thời kỳ đầu mang thai không đánh tốt trụ cột.

Không được, lần này hắn nhất định phải cố gắng hết sức có thể, đem y nuôi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh mới phải.

“Vậy ngươi ngồi đàng hoàng tử tế, đừng quấy rầy Minh Nguyên chẩn mạch. Cũng không cho hỏi nhiều vấn đề.”

Mạc Ưu đang muốn há miệng, cũng bị Phong Tiêu Nhiên chặn trở về. Nói thật, hắn biết những ngày qua hắn là dài dòng một chút, nhưng hắn chính là muốn biết gần đây y có khẩu vị biến hóa không, đặc biệt muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì đó, còn không phải là vì y tốt... Nhớ tới kiếp trước lúc đi học có một bạn học của chị gái có thai, nửa đêm canh ba muốn ăn vịt quay, nghĩ cũng muốn khóc đâu! Kết quả chồng nàng không thể làm gì khác hơn là nửa đêm lái xe cả thành phố loanh quanh tìm vịt quay.

Thật hâm mộ người chống ngọt ngào đó, tại sao Tiêu Nhiên cho tới bây giờ không yêu cầu hắn như vậy chứ? Cái gì đều là khá tốt, cái gì đều có thể, có phải hay không ngại hắn làm chưa tốt? Mạc Ưu càng nghĩ càng thẫn thờ, cả gương mặt ngồi ở một bên âm thầm thương tâm, không suy nghĩ một chút Tiêu Nhiên thân thân nhà hắn làm sao chịu để cho hắn chạy ngược chạy xuôi làm này làm kia?

“Như thế nào?” Phong Tiêu Nhiên thu cổ tay về không nhanh không chậm sửa lại một chút ống tay áo, Liễu Minh Nguyên nói: “Điện hạ yên tâm, thai nhi tráng kiện vững vàng, toàn bộ bình thường.”

“Vậy thì tốt.” Phong Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn một chút Mạc Ưu vẫn đang đi vào cõi thần tiên, không tự chủ giảm thấp giọng xuống hỏi: “Sự kiện kia làm được ra sao?”

“Hạ cổ cho vương phi chính là một cao nhân, thủ pháp đặc biệt hiếm thấy, ở trên người tử trộn máu của hắn, nghĩ muốn giải trừ cũng chỉ có lấy máu của hắn làm thuốc dẫn, lấy thực cá nhân của ta không cách nào dẫn ra. Buổi sáng thám tử của Thanh Lưu quốc hồi báo, vương thất Thanh Lưu có một vị Thất hoàng tử, từ nhỏ tinh thông dùng cổ, hưởng hết chân truyền của quốc sư Thanh Lưu quốc. Nhưng mà ước chừng mười năm trước mẹ đẻ của Thất hoàng tử bị hoàng hậu độc hại, bản thân hắn ngay sau đó cũng mất tích, như vậy xem ra rất có thể lưu lạc ở Đại Dạ ta, thậm chí tới đã vì đương kim hoàng thượng sử dụng.

Trong lúc nói chuyện Liễu Minh Nguyên không nhịn được liếc một cái Mạc Ưu vô ưu vô lự, trong lòng cũng là lo âu vạn phần. Nếu như coi là thật toàn bộ cũng điều khiển ở trong tay hoàng thượng, chỉ sợ Mạc Ưu có mạng để thấy tiểu thế tử ra đời hay không đều là ẩn số.

“Ngươi nhìn tình huống của Ưu Nhi còn có thể kiên trì bao lâu?” Phong Tiêu Nhiên cau mày, thanh âm có chút hơi run rẩy.

“Cứ theo lẽ thường suy đoán tử mẫu cổ đang thúc giục ba lần sẽ tản ra lượng độc tố lớn, vương phi túc chủ trúng độc bỏ mạng. Bây giờ vương phi phát tác qua một lần, hẳn tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, chẳng qua là vạn nhất phát tác lần thứ hai, liền vô cùng khó làm, bởi vì chúng ta không biết lần thứ ba sẽ vào lúc nào.”

“Rất tốt. Vậy ta cho ngươi thời gian một tháng, nhất định phải tìm được tung tích của Thất hoàng tử, hoặc là tìm thêm một cao thủ dùng cổ của Thanh Lưu quốc tới cho ta.” Phong Tiêu Nhiên chỉ hơi trầm ngâm, khóe miệng thoáng qua một nụ cười khổ.

“Điện hạ như thế nào chắc chắn chúng ta có thời gian một tháng?” Liễu Minh Nguyên có chút không hiểu.

“Yên tâm đi, bản vương tự có diệu kế, Liễu huynh chỉ cần phối hợp thật tốt. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.