Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 65: Hồn khiên mộng nhiễu



Editor: Sakura Trang

Buổi chiều ngày hạ oi bức mà yên tĩnh, bên trong ngự hoa viên cây xanh phồn hoa, oanh ca yến hót, trong không khí ngọt mềm mang trận trận thanh u hoa cỏ mùi thơm, không khỏi uyển chuyển mà làm người ta chìm đắm.

Giữa ao sen có một góc đình nhỏ bát giác lưu ly tinh xảo, bốn phía dầy đặc màn mỏng buông xuống, rên rỉ ái muội mà làm người ta đỏ mặt truyền ra từ trong đình, hồ có thể thấy được trên trường tháp trong đình nhỏ, hai thân ảnh tựa sát quấn quít nhau, đang làm chuyện triền miên tiêu hồn.

“Ừ... Ừ... A!” Tiếng kêu dụ hoặc mà tràn đầy hưởng thụ không chút kiêng kỵ nào, xen lẫn tiếng hít thở khi thì dồn dập khi thì dày đặc của hai người.

Vòm ngực Phong Thiên Ngạo rộng mở thoải mái nằm ở trên cẩm tháp, nửa híp mắt nhìn người ngồi cưỡi lên trên người hắn liên tục động mạnh, đã bị khoái cảm đập đến thất huân bát tố, khóe miệng hiện lên vẻ thương hại nhưng cũng mỉm cười không chối từ. Tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh của người nọ đè ở trên ngực phơi bày da thịt của hắn, theo thân thể mềm như không có xương kia trận trận co rúc lại run run, vuốt ve một trận thả lỏng một trận gấp gáp, đầu xinh xắn chợt ngửa về sau, lưng bóng loáng tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ mà lưu sướng.

“Hoàng thượng... Ừ! Cầu... Cầu người...”

Mật huyệt dưới người của Lãnh Thu Bạch bị vật to lớn của Phong Thiên Ngạo lấp đầy, đụng vào, ở chính hắn chủ động luật động từng trận mang tình dục lên đỉnh cao, cùng lúc đó phân thân trước người đang thật cao đứng thẳng nhưng ngày càng sưng đau khó chịu, vội vàng khát vọng bàn tay người nọ ở bên dưới bao dung vuốt ve.

Phong Thiên Ngạo không phải là không biết điều hắn muốn, trong lòng nhưng luôn có chút mâu thuẫn giả vờ như không biết, trừ Dạ, hắn thật đúng là không muốn đụng vào bất kỳ nam nhân nào mặc dù hiện tại Dạ đối với hắn... Một cảm giác bị thất bại làm người ta không vui tự nhiên nảy sinh, hai tay hắn cầm thật chặt eo yêu kiều nhỏ bé của Lãnh Thu Bạch bắt đầu phối hợp tiết tấu của hắn luật động, nhưng trận làm tình này cũng chưa mang đến cho hắn bao nhiêu vui vẻ giao hợp dường như đã bắt đầu có chút vô hình mất hết hứng thú.

Một trận hoan hảo cũng may trong bầu không khí càng ngày càng thấp mê vội vã kết thúc, Lãnh Thu Bạch bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng không ngực cọ lên trên người Phong Thiên Ngạo, Phong Thiên Ngạo nhưng có chút không kiên nhẫn dời một chút sang bên cạnh.

“Đừng làm ồn, không còn sớm, trẫm còn muốn đi Cam Tuyền cung dùng bữa tối.”

“Hừ, mỗi buổi tối đi đến nơi hắn, cũng không thấy hắn giữ người lại. Không phải ta nói, bệ hạ tốt của ta, Dạ Tiêu Vân này không khỏi cũng quá không biết điều, vào cung cũng hơn nửa tháng, lại đến bây giờ còn đang cho bệ hạ sắc mặt nhìn. Chỉ sợ một cái đầu ngón tay, người cũng không được cầm nhỉ?”

Lãnh Thu Bạch nửa là khích bác nửa là cười nhạo vừa nói, hai tay biết thức thời đi vòng qua trên vai của Phong Thiên Ngạo vì hắn xoa bóp.

“Đủ rồi.” Mới vừa mây mưa đi qua Phong Thiên Ngạo vốn không muốn nhanh như vậy lạnh khuôn mặt với người đối với mình còn có rất nhiều chỗ dùng này, nhưng hắn luôn là thich không ngừng khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, luôn là muốn ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện hắn không muốn nói đến, đây cũng là không oán được hắn.

Từ hôm đó Mạc Ưu nói cho hắn liên quan đến câu chuyện tá thi hoàn hồn, hắn thật không tiếp thụ nổi. Có thể nhìn ánh mắt hắn hời hợt không chút kháng cự, hắn lại đáng chết không xuống tay được.

Đúng vậy, trước kia Dạ Tiêu Vân đối với hắn là sùng bái cùng lệ thuộc như vậy, hắn luôn là ngẩng mặt nhìn hắn, dùng tấm lòng cảm kích đang mong đợi lâm hạnh của hắn, hắn của sủng ái. Nhưng hôm nay, một bộ khuôn mặt giống nhau, một bộ thân thể giống nhau, lại bỗng nhiên trở nên trong mắt căn bản không có hắn, hắn thậm chí không sợ hắn hận hắn, sợ hắn, nhưng thật không cách nào chịu được coi thường của hắn.

Mạc Ưu tự ái tự lập này, dường như lại so với Dạ của quá khứ càng nhiều một loại sức hấp dẫn thần bí, khiến cho hắn không nhịn được nghĩ lởn vởn bên người của hắn, không nhịn được nghĩ đi đến gần hắn, cho dù là lấy lòng hắn, chỉ muốn lấy được hắn thật lòng cười một tiếng, cái nhìn ôn nhu.

Nhìn bóng lưng không lưu luyến chút nào của Phong Thiên Ngạo, trên mặt quật cường của Lãnh Thu Bạch hiện lên một cái cười khổ khó có thể dùng lời diễn tả được. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng che ở bụng, thật vất vả bố trí tràng kích tình này, cũng không biết thành công hay không, trong này, có lẽ đã hạt giống sinh mệnh dựng dục rồi đi?

Vương thất Thanh Lưu quốc trăm ngàn năm qua con cháu khó khăn, ở thế hệ tổ phụ hắn kia đã từng thiếu chút nữa bị đoạn hương hỏa do tranh đoạt hoàng quyền. Vậy tổ phụ trăm phương ngàn kế cầu y vấn dược, cuối cùng tuyển được một phương thuốc thần kỳ, chỉ cần chế theo phương thuốc, ăn vào sau liền bất luận nam nữ đều có thể mang thai.

Từ tổ phụ trở xuống bắt đầu, hoàng gia mỗi đời nam đinh đều bị đổ thuốc từ nhỏ, hắn cũng không ngoại lệ. Nguyên bản hắn vẫn cảm thấy cái này là chuyện hoang đường, nam nhân sinh con, không có sản đạo sản huyệt tự nhiên, hơn nữa nam nhân sức nhẫn nại trời sinh liền không mạnh bằng nữ nhân, kia sẽ là gian khổ như thế nào, có thể tưởng tượng được. Hắn mới không nên đi tự mình chuốc lấy cực khổ.

Chính là đi theo Phong Thiên Ngạo sau, hắn cũng chưa từng nghĩ tới vì hắn mang thai con cháu, dẫu sao, hắn là người nam nhân. Mỗi lần hoan hảo sau cũng sẽ nhớ uống ngừa thai, nhưng hôm nay, từ Mạc Ưu vào cung, hắn sợ, thật sợ.

Sợ lúc Phong Thiên Ngạo gặp hắn dùng ánh mắt mê luyến lưu luyến, hắn đối với hắn yêu bao sâu, sâu thậm chí tới sợ xúc phạm hắn mà không có đi đụng hắn. Đây đối với luôn luôn cao ngạo như Phong Thiên Ngạo mà nói, là một loại nhượng bộ như thế nào?

Hắn thậm chí tới có thể rõ ràng cảm giác được mình đang mất đi hắn, dĩ nhiên, có lẽ hắn cho tới bây giờ liền không có được qua hắn.

Hắn chẳng qua là một món công cụ của hắn, một món đồ chơi.

Không, hắn không thể như vậy, hắn muốn danh chính ngôn thuận đứng ở bên người hắn, coi như một nửa khác có thể cùng hắn xứng đôi.. Mấy ngày gần đây nhất hắn luôn là nghĩ đủ phương cách cám dỗ Phong Thiên Ngạo muốn hắn, hơn nữa chưa từng uống thuốc, không biết tại sao khẳng định như vậy, hắn chính là biết, trong bụng của hắn nhất định đã có hài tử của hắn.

Trong Cam Tuyền cung, Diệp nhi đang dẫn mấy cung nữ bày cơm tối. Bệ hạ mỗi ngày đều đến trong này dùng bữa, vì vậy hắn luôn là ân cần chuẩn bị.

Lo lắng nhìn về phía chủ tử trong thời gian này luôn chăm chú luyện chữ, hắn không nhịn được lắc đầu một cái, tâm tư của Mạc Ưu hắn biết, trong mắt trong lòng của hắn chỉ chứa chấp một người là Phong Tiêu Nhiên, coi như bệ hạ cho hắn núi vàng núi bạc cùng toàn thân toàn ý sủng ái, hắn cũng sẽ không nhiều liếc mắt nhìn.

Nhưng Tấn vương kia rõ ràng đã thay lòng a! Mấy ngày trước có tin tức truyền tới, nói Tấn vương trở lại sau liên tục mang muội muội Úy Trì tướng quân cùng nhau ra vào biệt quán ôn tuyền của kinh giao, nam quả nữ ở nơi mập mờ đó, có thể làm được chuyện gì tốt? Đáng thương công tử nhà hắn một người si tình…

“Diệp nhi ca ca, hoàng thượng đã đi gần tới bên này.”

Một cung nữ mười ba mười bốn tuổi đến gần bên tai Diệp nhi báo cáo một câu, Diệp nhi gật đầu một cái, bước vào  gian trong.

“Công tử...”

“Biết, các ngươi cẩn thận hầu hạ đi, liền nói ta ăn rồi, nghỉ ngơi trước.”

Mạc Ưu để bút lông trong tay xuống, đứng dậy liền đi.

“Công tử! Cầu công tử vì tiền đồ của mình lo nghĩ, không nên vì một người phụ lòng, ngay cả mạng cũng không lo nữa a!”

Diệp nhi lần này cũng không yên lặng thường ngày, mà là một thái độ khác thường bổ nhào ở trước mặt Mạc Ưu, kéo vạt áo của hắn khẩn thiết nói.

Mạc Ưu nhàn nhạt quét hắn một cái, bỗng nhiên trong mắt có loại cảm giác đau nhức đã lâu.

Ở trong cung này mười mấy ngày, đối với hắn mà nói một ngày như bằng một năm.

Hắn đã sớm làm xong chuẩn bị tâm tư có thể chịu các loại làm nhục hành hạ của Phong Thiên Ngạo, cho dù là đại hình trên người, cho dù là xử tử lăng trì. Nhưng nhất không nghĩ tới, chính là Phong Thiên Ngạo lại muốn dùng thế công nhu tình như vậy tới yếu dần hắn, làm hắn có chút không biết làm sao.

Nhiều ngày như vậy, hắn không có đối với hắn nói qua một cái chữ không, không cưỡng bách hắn làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua là bầu bạn hắn, ở lúc hắn thoáng lộ ra mệt mỏi hoặc là không kiên nhẫn, liền ngay sau đó rời đi. Hắn thậm chí chủ động cùng hắn nói lên nên vì hắn giải đi phệ tâm cổ, chỉ đợi thời cơ chín muồi chuẩn bị ổn thỏa mà thôi.

Nghĩ đến phệ tâm cổ, Mạc Ưu cảm thấy lòng mình dường như đều đang đau nữa. Không có Tiêu Nhiên của hắn, mà muốn hắn cả ngày đối mặt người kia, hắn thật thà rằngbị vạn kiến phệ tâm mà chết.

Vừa mới lên đèn, bóng đêm mông lung.

Phong Thiên Ngạo ở trong lạnh lùng của Mạc Ưu một lần nữa ảm đạm rời đi, Mạc Ưu một mình nằm ở trên giường lạnh như băng, lần đầu tiên cảm thấy đối với cái thế giới xa lạ này tràn đầy không biết làm sao, lần đầu tiên nhớ nhà như vậy, muốn trở về.

Hắn cũng không biết, ở trong biệt quán ôn tuyền của kinh giao, có người có cùng tâm cảnh như hắn, nhớ nhung giống nhau.

“Điện hạ, lần nữa khẩn cầu người nghĩ lại! Bảy bảy bốn mươi chín cây châm này của ta chia ra phong bế mấy chỗ đại huyệt trên người người, lấy quấy nhiễu huyết mạch quá độ sinh động quanh thân người hiện tại, có lẽ quả thật có thể giữ được thế tử. Nhưng phong gân bế huyệt đúng là chuyến đi nghịch thiên, coi như thành công cũng sẽ đối với quý thể tổn thương rất nhiều, chỉ sợ về sau cũng rất khó trị tận gốc...”

Liễu Minh Nguyên quỳ xuống bên cạnh ao hơi nước mông lung mặt đỏ lên không thấy phiền nói liên miên, nhưng người nằm ở trong ao kia nhưng một chút cũng không có nghe lọt. Phất phất tay cắt đứt lời khuyên của hắn.

“Minh Nguyên, ngươi nếu thật là tốt vì ta, liền nghĩ biện pháp giữ được bọn chúng. Lời khác, nói nhiều vô ích.”

Thanh âm của Phong Tiêu Nhiên yếu ớt mà trầm thấp, hắn đang trải qua từng đợt từng đợt trận đau tập kích, đã sớm toàn thân hư mềm đến không có một chút sức lực. Đưa tay ở trên bụng mới hơn ba tháng mà đã nhô lên rõ ràng nhẹ nhàng xoa vuốt, cảm giác đau nhọn kéo dài cũng không giảm bớt bao nhiêu, toàn bộ eo kia giống như bị vật nặng ngăn chặn đau nhức từng trận tấn công tới, làm y cảm thấy mệt mỏi phí sức gấp bội.

Mấy ngày liên tiếp bôn ba hồi kinh đã khiến cho y tổn thương nguyên khí nặng nề, vì tránh điều tra của Phong Thiên Ngạo, cũng vì không để hắn đối với mình nổi lên lòng nghi ngờ, lại liên tiếp cùng vương công quý tộc đi săn ẩm yến, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi đại động bào thai.

Cũng là Liễu Minh Nguyên đề xuất phương pháp đến biệt quán suối nước nóng. Tới suối nước nóng này quả thật có tác dụng trấn tĩnh an thần, thứ hai biệt quán hẻo lánh an tĩnh, dàng trốn ra những tai mắt phiền người kia, cũng thuận lợi nghỉ ngơi.

Ngân châm nóng bỏng mới vừa hơ trên lửa chậm rãi đâm vào thân thể của y, rất nhanh, bả vai, phần lưng, eo của y đã cắm đầy ngân châm.

“Điện hạ chuẩn bị xong chưa? Ta độ khí giúp điện hạ.”

Phong Tiêu Nhiên nâng lên mí mắt nặng nề nhìn Liễu Minh Nguyên một cái coi như là câu trả lời, sắc mặt Liễu Minh Nguyên tối sầm lại, người này, tại sao luôn là quật cường như vậy. Mang thai mười tháng, muốn bảo vệ hài tử, châm cứu chẳng qua là bước đầu tiên trên đường hành quân vạn dặm, nếu là người nọ còn ở bên người y, thật là tốt biết bao.

“Còn không mau ra tay, đừng mè nheo.”

“... Là. Chân khí nghịch trào sẽ có điểm đau, người kiên nhẫn một chút.”

Phong Tiêu Nhiên không nói nữa, chẳng qua là theo bản năng kéo kéo chăn mỏng trên người đắp lên trên bụng hơi nhô lên. Trừ Ưu Nhi, cho dù là thân mật như huynh đệ Liễu Minh Nguyên, cho dù là vì giúp y, y cũng không muốn để cho người quá thân cận.

Hai người song chưởng tương đối nín thở ngưng thần, lại nghe thấy ngoài cửa sổ một trận huyên náo.

“Úy Trì tiểu thư, điện hạ đã ngủ rồi, xin trở về đi.” Là thanh âm của A Lâm.

“Phóng thí, ta mới vừa nhìn thấy Liễu Minh Nguyên đi vào. Ta là điện hạ đặc biệt mời tới du ngoạn, chẳng lẽ muốn gặp y cũng không được? Bây giờ cũng không phải là rất khuya a...”

“Tiểu thư, chúng ta vẫn là ngày mai lại tới đi, người nhìn bên trong đều không có đèn nữa.”

“Ta không, ta không đi.”

“Úy Trì tiểu thư, người liền đừng làm khó dễ tiểu nhân...”

Thanh âm cãi nhau kéo dài ước chừng nửa canh giờ mới dần dần biến mất, Phong Tiêu Nhiên không từ ở trong lòng thở dài một tiếng. Đeo vào tiểu muội muội không hề thảo hỉ này, hoàn toàn là vì che giấu tai mắt người, cũng là muốn cho người khác chế tạo giả tưởng Tấn vương sa vào hưởng lạc mê mệt sắc đẹp, tựa như việc y đã làm ở Chiết Tây làm vậy.

Những lời nói bóng gió này sớm muộn cũng sẽ truyền tới trong lỗ tai của Ưu Nhi, hoàng cung, chính là một địa phương không bí mật.

Ưu Nhi, ngươi sẽ còn vì ta thương tâm sao? Ưu Nhi, ta thật là nhớ ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.