Thời gian ngày ngày ở cuộc sống bình thản như nước lặng lẽ trôi qua, đảo mắt lại qua hai tháng, mùa thu đầu tháng chín, cả tòa đế đô cũng bao phủ trong mùi hoa quế ngọt nị.
Tấn vương luôn luôn giữ mình mưu lược hơn người dường như thay đổi thành người khác, chẳng những chủ động giao ra binh quyền không để ý tới chính vụ, lại là mỗi ngày lưu luyến nơi tần lâu sở quán, trong vương phủ cũng nuôi dưỡng lượng lớn diễm cơ mỹ quan. Ban đầu còn làm dáng một chút đi vào triều, sau đó dứt khoát tìm một cái cớ xin nghỉ một năm, trong đó cả ngày đóng cửa ẩm yến, như một hoa hoa công tử ăn chơi đàng điếm ngày ngày xem múa, đêm đêm sanh ca.
Có người nói y là bị cái chết của Văn vương cùng anh minh của đương kim thánh thượng làm sợ vỡ mật, từ đây chưa gượng dậy nổi; cũng có người nói y trời sinh chính là một người vô cùng phong lưu, chẳng qua là lúc tiên đế còn sống không dám buông thả thôi, mà tin đồn có ý tứ nhất cũng là được truyền lưu nhiều nhất trong dân chúng là nói y bị nam phi thích nhất vứt bỏ, khốn khổ vì tình vì vậy cả ngày lấy say rượu tới tê dại mình, để mình không sụp đổ.
Tấn vương lấy khuôn mặt cùng tài thống lĩnh nổi danh khắp thiên hạ, đã sớm là tình lang trong mộng của vô số thiếu nữ quý tộc. Hôm nay nghe nói y đam mê nam sắc lại dùng tình khá sâu, không khỏi thổn thức không dứt, xúc động vô cùng, lại rối rít dâng lên bao nhiêu ước mơ tuyệt vời, ảo tưởng chỗ ngồi Tấn vương phi để trống đã lâu.
Mà Mạc Ưu người này, dường như đã hoàn toàn bị Phong Tiêu Nhiên quên lãng, vào cung hơn hai tháng, y không nói chữ nào đối với chuyện đón hắn trở về phủ.
“Tam đệ, ngươi luôn luôn sát phạt quyết đoán bày mưu lập kế, hôm nay ván này dường như lòng lòng không bình tĩnh có chỗ cố kỵ?”
Sau buổi trưa nắng mệt mỏi, hai thân ảnh tuấn dật hào phóng ngồi xếp bằng ngồi đối diện, tay cầm một quân cờ, đang chuyên tâm dồn chí đối địch.
“Hoàng thượng khen lầm. Những năm gần đây thần đệ đa số thời gian vượt qua ở chiến trường, ít luyện tập, tài đánh cờ đã sớm lui ngàn dặm, hôm nay cho hoàng thượng chế cười.”
Phong Tiêu Nhiên khiêm tốn cười một tiếng, một tay cầm quân cờ, một tay nâng tai, dáng vẻ dường như đang đau khổ suy nghĩ, cuối cùng nhưng đành nhíu mi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hạ cờ rơi vào bẫy của đối phương.
“Chiếu tướng.”
Mày kiếm Phong Thiên Ngạo nhếch một cái, nén hưng phấn lãnh đạm nói ra hai chữ này, quân cờ trong tay nhưng sớm không chút lưu tình hạ xuống. Từ nhỏ huynh đệ đánh cờ hắn liền không thắng nổi Phong Tiêu Nhiên, thái phó thường thường nói hắn tâm tính nông nổi, không trầm ổn bằng người đệ đệ này, nhưng hôm nay người trước mắt này mê mệt tửu sắc sớm đã là một phế vật, tự nhiên lại cũng không phải đối thủ của hắn.
“Rốt cuộc là bệ hạ xuất thủ bất phàm, thần đệ cam bái hạ phong.” Phong Tiêu Nhiên vẫn là ôn hòa cười một tiếng, nhận lấy trà nóng của một nam thị xinh đẹp tuyệt trần đưa lên, một đôi mắt phượng không nhịn được tới lui trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, thậm chí tỉnh bơ bắt được đầu ngón tay muốn rụt trở về của hắn sờ một cái, hù dọa kia thị mặt đầy ửng hồng, không khỏi thẹn thùng lòng tràn đầy sợ hãi liếc mắt nhìn Phong Thiên Ngạo.
“Thôi thôi, ngươi a, đến trong nơi này của trẫm còn không đứng đắn. Ngâm Thu này là cái biết hầu hạ, hôm nay ngươi thua cờ, trẫm liền đem hắn thưởng cho ngươi đi.”
Phong Thiên Ngạo thấy Phong Tiêu Nhiên một bộ dáng vẻ khẩn cấp, trong lòng không nhịn được khinh bỉ. Chính là cái hạng người vô năng như vậy mình lại từng đem y làm kẻ địch nhiều năm như vậy, thực đáng cười nhạo. Chẳng qua là một người nam thị, hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tốt nhất liền một chút sạch bóng sau cùng trong mắt y kia cũng đều tiêu tan đi, từ đây thành một phế nhân hắn mới an tâm.
“Tạ bệ hạ ân điển.” Phong Tiêu Nhiên một chút cũng không cảm thấy xin lỗi, ngược lại lớn mật ôm lấy eo thon của nam thị kia đặt ngồi ở trên mình đầu gối, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm hắn, một cái tay khác lặp đi lặp lại ở trên gò má trắng noãn của hắn cọ xát, lấy được lấy được đồ cổ bảo bối gì, phải giám định một phen thật tốt.
Nam thị là người hầu cao cấp nhất Đại Dạ quốc, nhà phú hộ có, nhà vương công quý tộc, hoàng cung trong cũng có. Công việc của bọn họ không khác thiếp thân nha hoàn, đồng thời cũng là nam sủng của chủ nhân.. Nhưng nam thị trong cung cùng nam phi đều có một chỗ bất đồng, đó chính là bọn họ tuy có nam căn khác với với thái giám, nhưng cũng uống qua dược vật đặc biệt, không cách nào khiến cho nữ tử mang thai. Trong cung sử dụng phương pháp như vậy, dĩ nhiên là vì phòng ngừa phát sinh chuyện uế loạn cung vi, làm xáo trộn huyết mạch hoàng gia.
Phong Tiêu Nhiên trêu chọc nam thị tên Ngâm Thu kia một trận, tựa như chợt nhớ tới cái gì phất phất tay để cho hắn đi xuống, mình đứng dậy nghiêm túc làm một đại lễ hướng Phong Thiên Ngạo: “Hôm nay vào cung nguyên là có một chuyện nghĩ cầu hoàng thượng ân điển, thường xuyên qua lại thiếu chút nữa đã quên rồi, thần đệ một mảnh thành tâm, còn cầu hoàng huynh tác thành.”
Phong Thiên Ngạo thấy mặt y đầy trịnh trọng nghiêm túc, lòng trong không nhịn được lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là muốn đón Dạ Tiêu Vân về? Không, hắn quyết không thể lại đem Dạ cho y…
Đè nén tim đập xao động không dứt, Phong Thiên Ngạo ổn ổn khí tức nói: “Huynh đệ một nhà, Tam đệ có lời cứ nói đừng ngại.”
“Tự phụ hoàng băng hà sau thần đệ một mực tự trách không dứt vì không thể đích thân hầu hạ ngự tiền và đưa tang, ngày gần đây càng thường xuyên mơ thấy phụ hoàng, lão nhân gia lên án mạnh mẽ thần đệ bất hiếu, lại thị phi bất phân, đen trắng không rõ, làm bạn với bọn nịnh thần.”
Mặt Phong Tiêu Nhiên đầy trầm thống vừa nói,, ánh mắt thỉnh thoảng không dấu vết rơi vào trên mặt ngày càng trắng bệch của Phong Thiên Ngạo.
“Thần đệ trái lo phải nghĩ, phụ hoàng định là vì thần đệ gần đây thường xuyên thân cận những người đưa về mà tức giận, trong lòng hết sức bất an. Vì vậy nghĩ dứt khoát cắt đứt lui tới với những người đó, đi cựu đô hoàng lăng vì phụ hoàng thủ hiếu một năm, còn cầu bệ hạ tác thành.”
Phong Tiêu Nhiên dứt lời dường như thật vô cùng thương tâm, không nhịn được dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt. Phong Thiên Ngạo mất tự nhiên toàn bộ đã sớm rơi vào bên trong mắt của y, làm sao, thái tử ca ca, người phụ hoàng của ngươi thật báo mộng cho ta đau tố tội của ngươi? Phụ hoàng người không, nhưng ta tự có biện pháp đem hết thảy việc ác giết cha hành thích vua tra ra, sớm muộn có một ngày muốn ngươi trả giá đại giới.
Phong Thiên Ngạo nghe y cầu xin không liên quan đến Mạc Ưu, lại tự mình lưu đày bản thân, trong lòng đơn giản là vưi mừng. Chỉ chẳng qua nói mấy câu giả dối giữ lại y, thấy y kiên quyết, cũng liền đồng ý.
“Hiếm thấy tam đệ hiếu tâm như vậy,, quả thực cảm thiên động địa. Quốc không nhưng một ngày không quân, trẫm không cách nào cùng ngươi cùng đi, hôm nay liền ban cho ngươi ngự liễn của trẫm, cũng coi là tấm lòng của trẫm đối với phụ hoàng.”
“Bệ hạ nhân ái hiếu nghĩa, lòng thần đệ hiểu rõ, ắt sẽ ngày đêm vì bệ hạ cầu phúc.”
Từ trong ngự thư phòng đi ra, Phong Tiêu Nhiên không dấu vết thở phào một cái, không tự chủ thấy sau lưng đã ướt mồ hôi một mảnh. Đối đáp Cùng lão hồ ly này một vòng, lại còn mệt hơn so với ra chiến trường, khá tốt hắn dường như càng ngày càng tự cao.
“Điện hạ chậm chút.” A Lâm thấy dáng vẻ kiệt sức của y bận bịu quan tâm đỡ cánh tay của y, bây giờ trong phủ trừ Liễu Minh Nguyên ra hắn là người duy nhất biết tình trạng thân thể của điện hạ, tự nhiên muốn mọi việc hết sức chú tâm.
Hai người xuyên qua ngự hoa viên nghĩ đi đường tắt mau đi ra cửa cung, nơi đó có xe ngựa đang chờ. Ai ngờ ở lưng một núi giả tầm thường, lại bắt gặp Lãnh Thu Bạch mềm yếu tựa trên núi đá một tay siết chặt đè lên bụng, một tay che ngực thở dốc không ngừng.
“Lãnh phi nương nương ngươi không có sao chứ?” Người đứng ở trước mặt nghĩ muốn làm bộ không nhìn thấy là không thể nào, Phong Tiêu Nhiên chỉ đành phải chịu đựng tính tình giả vờ quan tâm một tiếng. Chính là người trước mắt này hạ phệ tâm cổ muốn mạng người cho Ưu Nhi, làm cho phu phu bọn họ không thể không chia lìa, phải nói giờ phút này thân thể hắn khó chịu, y ngược lại là rất vui lòng lại cho hắn một chưởng.
“Ngô... Ngô, thật là đau, giúp ta một tay...” Lãnh Thu Bạch sớm bị quặn đau trong bụng hành hạ đến đầu một mảnh hỗn độn, nơi nào còn nhớ được trước mắt là ai, nghĩ đưa tay cầu viện nhưng không nhịn được hai chân mềm nhũn.
“Ngươi làm sao?” Phong Tiêu Nhiên theo bản năng đưa tay đỡ hắn, nhìn dáng vẻ của hắn dường như thật sự không tốt, nhưng muôn ngàn lần không thể để cho hắn chết đi, hắn chết ai thay Ưu Nhi giải trừ cổ độc chứ?
Một trận chân khí ấm áp liên tục không ngừng trào vào bên trong cơ thể, thân thể không dừng được co rút của Lãnh Thu Bạch dần dần giảm bớt, lông mày nhíu chặt cũng bắt đầu từ từ giãn ra.
Lãnh Thu Bạch nhắm mắt lại tự lẩm bẩm, Phong Tiêu Nhiên không khỏi sững sốt một chút. Hắn kêu người nào mẫu phi? Chẳng lẽ hắn thật là thất hoàng tử Thanh Lưu quốc đã mất tích kia?
Nhìn bộ dáng thất thần bất lực kia, một loại cảm giác đồng bệnh tương liên lặng lẽ lướt qua trong lòng của Phong Tiêu Nhiên, ra hắn cũng không phải là một người ác độc đến tột cùng, thật sâu trong lòng hắn cũng đang nhớ nhung mẫu phi của hắn.
Cảm giác tốt hơn nhiều sau Lãnh Thu Bạch chậm rãi mở mắt, trong mơ hồ đập vào mi mắt là một khuôn mặt có mấy phần quen thuộc.
“Hoàng thượng!” Hắn kích động nắm chặt vạt áo của Phong Tiêu Nhiên, hoàng thượng, hắn đã hơn một tháng không triệu kiến hắn, hắn nghĩ nói cho hắn hắn mang thai, nhưng thủy chung không có cơ hội. Thật vất vả lấy được triệu kiến của hắn, mình lại vô dụng như vậy, nhấc chân khí nghĩ nhanh lên một chút đến trước mặt hắn, lại một lần nữa thiếu chút té xỉu ở một góc hoa viên vắng vẻ không người hỏi han này.
“Lãnh phi nương nương, ngươi nhận lầm người, tiểu vương không phải bệ hạ.”
Thanh âm dịu dàng khiêm tốn vang lên bên tai, Lãnh Thu Bạch đưa tay dụi mắt một cái, lại là y...
Là nam tử hắn đã từng ở trong tối sau lưng giám thị ám toán vô số lần, khoảng cách nhìn gần như vậy, mới phát hiện thì ra huynh đệ bọn họ nhìn ở một cái góc độ còn có mấy phần giống nhau. Hai cánh tay của y là có lực như vậy, khuỷu tay là ấm áp như vậy, nhiều ngày khẩn trương bây giờ lại hết sức khao khát một cái ôm của y.
“Ách, bổn cung rất tốt, đa tạ Tấn vương giúp đỡ.”
Tựa hồ là ý thức được mình thất thần, Lãnh Thu Bạch phút chốc lóe lên rời xa mấy bước, lúc này mới thi thi nhiên thi lễ một cái với Phong Tiêu Nhiên, để bày tỏ cảm kích.
Vẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng nhanh nhẹn đó rời đi, Lãnh Thu Bạch không nhịn được thở dài, nếu là Phong Thiên Ngạo có thể ôn nhu tường hòa giống như y vậy, thật là tốt biết bao. Tư tưởng thời gian nhiều năm qua cùng Phong Thiên Ngạo cùng y là địch của hắn, đột nhiên cảm giác được Phong Tiêu Nhiên cũng không phải là ghê tởm khó ưa như vậy.
Đỡ tay lạnh như băng nhăn nheo của đại nội tổng quản đi vào ngự thư phòng, hoặc giả mang thai tính tình tương đối kích động đi, thấy người ngày nhớ đêm mong trái tim vò nát cũng ngại không đủ, Lãnh Thu Bạch lại không nhịn được đỏ mắt.
“Gần đây bận chuyện, không có nhìn ngươi, người nhưng tốt? Các nô tài có nghe lời không?”
Bất quá là mấy câu thăm hỏi sức khỏe cho có lệ, Lãnh Thu Bạch nhưng như nghe tiếng Phật thành kính gật đầu, người mềm nhũn liền ngã về phía trong ngực người kia.
“Thần thiếp rất tốt, chẳng qua là mỗi ngày nhớ hoàng thượng, thần thiếp có một tin tức vô cùng tốt, nghĩ nói cho hoàng thượng.”