Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 67: Lòng có ngàn lời muốn nói



Editor: Sakura Trang

“Trước không gấp, trẫm cũng có một chuyện lớn muốn ngươi hỗ trợ.”

Phong Thiên Ngạo mập mờ đưa ngón trỏ ra che ở trên môi hơi có chút tái nhợt của Lãnh Thu Bạch, cũng không từng phát giác sự khác thường của hắn, bàn tay thói quen ôm eo của hắn, ở nơi mềm mại nhạy cảm dùng lực đạo đầy đủ đạo nhéo một cái.

“Ngô...” Thân thể Lãnh Thu Bạch đã sớm đối với vuốt ve của hắn thực tủy tri vị lập tức nổi lên phản ứng, phát ra một tiếng rên rỉ như là hưởng thụ như là thống khổ, người cũng hoàn toàn xụi xuống ở trên người của Phong Thiên Ngạo.

“Hoàng thượng muốn thế nào, thần thiếp đều tùy ngươi.” Ở Phong Thiên Ngạo có chút ác ý khiêu khích Lãnh Thu Bạch phát ra một tiếng trả lời gần giống như nghẹn ngào, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh đã sớm lật ra long bào của hắn dò xét đi vào, hai ba cái liền trượt đến trong tiết khố của hắn, cẩn thận hầu hạ bảo bối hắn nhớ nhung nữa đã lâu.

Phong Thiên Ngạo hắn hiểu sai ý, ngược lại cũng không vội giải thích, mỹ nhân nếu như chủ động quan tâm ôm ấp, sao không hưởng thụ một cái lại nói sau? Lập tức ôm lấy mỹ nhân đi về hướng thiền điện chuyên cung hoàng đế nghỉ ngơi phía sau ngự thư phòng.

” Ừ... Ừ...” Lười biếng nằm ngửa ở trên giường, phía sau là đệm dựa vân cẩm mềm nhũn, người quyến rũ tận xương kia đang nằm sấp trên hai chân của hắn, đầu lưỡi cùng hai tay linh hoạt không ngừng kích thích cùng vỗ về dục vọng của hắn.

Xúc cảm đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng quét qua linh khẩu làm chìm đắm, mà tình cờ cái mút vào mang theo một trận khao khát lại rung động càng làm hắn từng bước một đi về phía đỉnh cao của dục vọng.

Lãnh Thu Bạch chú ý đến thân thể mình bây giờ cũng không dám để cho Phong Thiên Ngạo muốn hắn, cũng may dáng vẻ hắn dường như cũng không phải là rất muốn ôm hắn, chẳng qua là thoải mái nằm mặc do hắn phục vụ, nhất định là mấy ngày nay bị chuyện trong cung làm cho mệt lả? Run rẩy đem to lớn của hắn ngậm vào trong miệng, hai tay cũng không quên an ủi hai quả cầu nhỏ mềm mại phía dưới.

Nghe một chút tiếng rên rỉ hưởng thụ từ đôi môi khẽ nhếch của người nọ tràn ra, lòng của hắn có một tia an ủi. Hắn vẫn là muốn hắn, không phải sao?

Phong Thiên Ngạo sa vào  trong khoái cảm vô cùng khó tự kềm chế, không nhịn được đưa tay đè lại đầu của Lãnh Thu Bạch ấn xuống, để cầu tiến vào cổ họng của hắn sâu hơn.

Cổ họng cảm giác khó chịu khiến cho Lãnh Thu Bạch có chút không thoải mái, nhưng lòng hắn tràn đầy tràn đầy chỉ muốn lấy lòng người trước mắt này, đè nén cảm giác muốn nôn, hắn vẫn cười nhìn về phía gương mặt anh khí bức người đang nhắm mắt lại của hắn, căn bản là cái gì cũng không đoái hoài tới.

“Ngô...” Chất lỏng nóng bỏng mang chút mùi tanh phun ra vào trong miệng của hắn, nghe được người kia buông lỏng hừ một tiếng, cả trái tim của hắn cũng thay đổi đến mềm nhũn ra.

“Thu, vẫn là ngươi chăm sóc người nhất, tối được lòng trẫm.” Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, Phong Thiên Ngạo giơ tay lên nhẹ nhàng vén một sợi tóc rơi vào trước trán Lãnh Thu Bạch, thanh âm ôn nhu gần như có thể nhỏ xuống mật.

“Hoàng thượng...” Đối mặt ôn nhu gần như chưa bao giờ có, Lãnh Thu Bạch không nhịn được có chút nghẹn ngào, đưa tay càng ôm chặt eo của Phong Thiên Ngạo, đầu càng dựa vào hõm vai của hắn.

Bụng vẫn là có một trận trụy như có như không, nhưng hắn đã không lại lo âu giống như mới vừa rồi, dẫu sao giờ phút này, hắn ngay tại trong ngực người yêu.

“Thu, mắt thấy liền muốn mười lăm tháng chín, trẫm nhớ ngươi từng nói qua đêm trung thu là ngày âm nguyệt quang hoa cường thịnh nhất, thích hợp lấy thả phệ tâm cổ. Muốn cho ngươi ở đó ngày vì Dạ giải trừ cổ độc trên người hắn, ngươi thấy được không?” Phong Thiên Ngạo ghé vào bên tai hắn nói nhỏ ôn nhu mà tràn đầy từ tính, đáng tiếc lời trong miệng hắn nói ra ngữ lại để cho người nghe hoàn toàn lọt vào trong hầm băng.

Lạnh lùng đẩy ra tay siết ở trên người, lòng Lãnh Thu Bạch hoảng hốt ngồi dậy.

“Hoàng thượng nhưng còn nhớ, lấy ra phệ tâm cổ. Cần muốn máu của thần thiếp làm vật dẫn?”

Phong Thiên Ngạo cũng đứng dậy theo, ngồi ở bên người hắn nhíu mày từ chối cho ý kiến: “Chẳng qua cắt vỡ điểm ngón tay một chút máu thôi, ngươi là người luyện võ sẽ không sợ cái này chứ?”

“Nếu là từ trước thần thiếp tự nhiên không sợ, nhưng mà hôm nay...” Lãnh Thu Bạch thật sâu nhìn người trước mắt một cái, nghiêm trọng vứt đi một chút trông đợi cùng không cam lòng. “Nhưng hôm nay thần thiếp đã mang thai hai tháng, phá máu lấy chung cần hao tổn thật nhiều nội lực, thần thiếp chỉ sợ sẽ bị thương tiểu nhi trong bụng.”

Phong Thiên Ngạo kinh ngạc nhìn Lãnh Thu Bạch mặt đầy bình tĩnh không gợn sóng trước mắt, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên tay không tự chủ bảo vệ bụng của hắn. Hắn làm sao quên chứ? Hắn là hoàng tộc Thanh Lưu, có thể lấy thân nam tử mang thai. Tại sao là hắn? Nếu như là Dạ, nếu như có thể vì hắn sinh sản đời sau là Dạ, thật là tốt biết bao.

“Thời gian phệ lòng cổ ở trên người hắn đã vượt qua một năm rưỡi, tử chung lâu dài không có được mẫu chung trấn an sẽ ngày càng phát tán độc tố, mặc dù không tới mức có thể chết người, nhưng sẽ làm hại thân thể Dạ, những thứ này ngươi hẳn rất rõ ràng. Trẫm tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra, ngươi chuẩn bị thật tốt, đêm trăng tròn chính là lúc khai đàn.” Gần như là cân nhắc trong chớp mắt, Phong Thiên Ngạo lãnh đạm nói ra quyết định của hắn, giống như căn bản không có nghe được chuyện mang thai Lãnh Thu Bạch nói vậy.

Lãnh Thu Bạch trợn to mắt nhìn người trước mắt, một đôi mắt xinh đẹp u buồn do thất vọng chuyển mà thành tức giận. Hắn lại vì Dạ Tiêu Vân, bỏ mặc hài tử của bọn họ không để ý, hắn trời sinh thích nam nhân, trong hậu cung thừa qua ân huệ của tất cả đều là nam phi, trừ hắn, còn có ai có thể vì hắn sinh con dưỡng cái? Hắn mới vừa lên ngôi căn cơ bất ổn, giờ phút này có thái tử không thể nghi ngờ là đối với quyền vị của hắn có tiến một bước củng cố, hắn truy đuổi ngôi vị hoàng đế nhiều năm, không thể nào không nghĩ tới tầng quan hệ lợi hại này, nhưng hắn lại!

“Hoàng thượng, thần thiếp học nghệ không tinh nội lực có hạn, cưỡng ép khai đàn vạn nhất long thai trong bụng khó giữ được, như thế nào cho phải?” Đè nén lửa giận trong lòng, hắn chỉ đành phải mềm giọng khẩn cầu.

Ánh mắt Phong Thiên Ngạo bén nhọn lạnh lùng đảo qua gương mặt mong đợi của hắn, trả lời lạnh như băng không thể nghi ngờ là tự tay đưa hắn vào địa ngục, “Thu, chỗ trẫm luôn một mực thưởng thức ngươi nhất, chính là ngươi rất hiểu chuyện, biết tiến lui. Trẫm đã nói sẽ không nói lần thứ hai, còn về long thai, ngươi đi theo trẫm nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh, hết lần này tới lần khác Dạ về lại liền có, ngươi đang đánh chủ ý gì, ngươi cho là trẫm không biết sao? Trẫm lại nói cho ngươi một lần, trẫm không thích người khác ở dưới mí mắt của trẫm đùa bỡn tâm cơ, đứa nhỏ này lưu được liền lưu lại, không giữ được, đó cũng là mệnh của nó.”

Dường như nghe được bên tai có thanh âm vật gì bể tan tành, Lãnh Thu Bạch kinh ngạc ngồi không nói ra được một câu. Nhìn người mới vừa rồi còn nhu tình mật ý triền miên một phen kiên quyết rời đi, hắn chỉ có thể một tay chống thành giường, một tay đè bụng lại mơ hồ đau run rẩy đứng dậy, cứng rắn là buộc mình đứng thẳng lưng.

“Tin tức tốt!” Trong phủ Tấn vương, một tay Liễu Minh Nguyên cầm mật báo vừa lấy được trong cung, bước nhanh vào trong phòng của Tấn đó để cho Lãnh phi giải độc giúp vương phi, chúng ta cuối cùng cũng đợi được lúc này. Điện hạ bước đi này của người thật sự là hiểm a! Ta một mực nhận được tin tức nói vương phi đối với hoàng thượng rất lãnh đạm, trong lòng thực lo lắng...”

Hưng phấn không thôi kể lể khi nhìn đến một màn trước mắt đột nhiên ngừng lại, chẳng qua là Phong Tiêu Nhiên để nguyên y phục nằm ở trên trường tháp, một đôi mắt phượng nhắm thật chặc, lông mi đen dầy theo mí mắt không ngừng run run, trán gò má đã sớm phủ đầy mồ hôi lạnh, môi mỏng sau khi mang thai một mực không có bao nhiêu huyết sắc lại hiện lên màu sắc hôi bại.

“Điện hạ, ngươi đây là!” Liễu Minh Nguyên quả thực dọa sợ không nhẹ, bận bịu đi lên phía trước đỡ thân thể của y, một để tay lên mạch môn của y.

“Thật là đau... Minh Nguyên, ta...” Phong Tiêu Nhiên một cái cầm chặt ngược lại tay của Liễu Minh Nguyên, không nhịn được toàn thân đánh rùng mình.

Bụng mang thai hơn năm tháng bởi vì là sinh đôi đã sớm nhô lên thật cao, lôi xé kịch liệt đau lặp đi lặp lại hành hạ đến y gần như không nói ra lời.

Vì không muốn bị người khác nhìn thấu tình huống trước mắt của y, y đến bây giờ cũng mỗi ngày đều mặc đồ lót cứng vô cùng bó sát người, rõ ràng bụng đã lớn như sọt nhưng mõi ngày đều muốn siết ra một cái eo như cũ như cũ, thai nhi trong bụng chịu áp lực có thể tưởng tượng được.

Liễu Minh Nguyên thấy dáng vẻ y mồ hôi như mưa rơi bận bịu hạ thủ điểm trúng mấy huyệt đạo mấu chốt, phòng ngừa trên chân khí trên người y đi loạn bị thương tâm mạch, không đoái hoài tới quá nhiều một tay cởi ra vạt áo của y nhẹ nhàng đè ở trên bụng của y, bên trong cứng rắn từng trận, giống như phụ nhân bình thường muốn sinh vậy, này... Tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ phải sinh sớm.

“Đừng... Đừng đụng.” Phong Tiêu Nhiên suy yếu đẩy ra tay hắn đè ở bụng mình, là không có thói quen trừ Ưu Nhi ra có người tới đụng chạm thân thể mình.

Liễu Minh Nguyên biết mình không cướng ép được y, chỉ đành phải đỡ y ngồi dậy đút mấy viên dược hoàn bảo thai, tiếp ngồi vào sau người hai tay để ở trên lưng y giúp y truyền một ít chân khí.

Thật ra thì bào thai của Phong Tiêu Nhiên bị một chiêu vụng về của Ngọc Linh Lung kia làm bị thương rất nặng, tiếp theo chuyện xảy ra liên tiếp làm y không cách nào tĩnh tâm dưỡng thai, mỗi ngày lại đều cần lượng lớn chân khí tới bảo vệ thai nhi cùng tâm mạch của y, hơi có bất trắc, chỉ sợ lớn nhỏ cũng gặp nguy hiểm. Nguyên tưởng rằng qua mấy ngày đi hoàng lăng có thể thật tốt bảo thai, không nghĩ tới bây giờ liền phát tác.

“Điện hạ, ta có một lời không biết có nên nói hay không.” Liễu Minh Nguyên cẩn thận đỡ Phong Tiêu Nhiên nằm xuống, nhưng thủy chung cau mày.

“Minh Nguyên, ngươi ta huynh đệ còn có cái gì không thể nói?” Phong Tiêu Nhiên cảm thấy đau đớn trong bụng giảm bớt chút, thai động cũng không kịch liệt như vậy nữa, liền đưa tay từ từ xoa bunjgm ý đồ trấn an hai tiểu tử nóng nảy bất an bên trong.

“Chờ cổ độc trên người vương phi trừ, chúng ta liền nói hết sự thật cho hắn biết, đón hắn trở lại. Hắn là sát thủ đệ nhất thiên hạ, nội lực tinh thuần thâm hậu, có hắn ở ngươi bên người giúp người khai thông chân khí, giữ được tiểu thế tử tỷ lệ lớn hơn nhiều. Lại nói… Lại nói cảm tình của các ngươi rõ ràng rất tốt, cần gì phải...”

“Được rồi, ta tự có chừng mực, ngươi đừng nói nữa. Ngày kia sẽ lên đường, ngươi nhìn một chút còn có cái gì cần chú ý, mấy vị lão tướng quân nhưng không được buông lỏng.”

“... Là, ta biết.” Đuổi đi Liễu Minh Nguyên lo lắng, Phong Tiêu Nhiên cũng không khống chế được nỗi nhớ vô biên vô tận đối với Mạc Ưu.

Lần này đi hoàng lăng, kế hoạch một khi triển ra, đổi không cách nào quay đầu lại nữa. Nếu nghĩ toàn bộ cũng phát triển hướng phương hướng y mong muốn, chỉ sợ còn phải làm ra một ít hy sinh. Ưu Nhi, Ưu Nhi thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành của y, có thể chịu được sao?

Trận trận đau nhức trên eo tập kích, hai tay y một tay đỡ eo một tay nâng bụng thay đổi một chút tư thế ngủ, chỉ là một cái xoay mình, trên lưng lại là một lớp mồ hôi lạnh. Nhớ tới trận tân hôn kia, bụng y cũng là lớn như vậy, nhưng bên người luôn có người nói dông dài không ngừng, ban ngày ở trước mắt y lúc ẩn lúc hiện bưng trà rót nước, đêm cũng mỗi ngày vì y xoa bóp eo chân ê ẩm sưng phù, ôm chặt y bình yên chìm vào giấc ngủ. Cuộc sống như thế, thật một đi không trở lại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.