Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 3 - Chương 88: Gương vỡ lại lành



Editor: Sakura Trang

Bên trong tẩm cung Phi Long điện của đế vương Đại Dạ quốc.

Bóng đêm thâm trầm, trước long sàng dạ minh châu treo cao tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hoàng trướng rũ thấp, màn che trùng trùng, đại nội tổng quản Lâm Đống khom người hầu hạ bên mép giường trận trận toát mồ hôi lạnh. Bên trong trướng mơ hồ có thể thấy một người nằm nghiêng, bên trong tẩm cung một mảnh tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thể nghe được bên trong trướng phát ra tiếng than nhẹ đè nén.

“Hắn còn không chịu trở lại?”

“Dạ, Hoàng quý phi nói hoàng thượng đã sớm không cần hắn, hắn nhàn vân dã hạc quen rồi, vẫn là tiêu dao tự tại tốt.” Lâm Đống biết tính khí hoàng thượng, cũng không dám tận lực giấu giếm, dứt khoát nói thật, chờ phát tác của y.

Người bên trong trướng nhưng không nói một câu, hai tay siết chặt chăn trên bụng cao ngất, đầu ngón tay thon dài trắng bệch. Đau đớn ray rức trong bụng làm y lăn lộn khó ngủ, nhưng lại không thể so với tin tức người nọ không chịu trở về càng làm y thống khổ không chịu nổi.

Ưu Nhi, ngươi hận trẫm như vậy sao?

Ngô... Tiểu nhi Trong bụng dường như cũng không chịu được việc mình lại phí hết tâm tư vẫn là đổi không về một vị phụ thân khác của nó, không khỏi tức giận đá y một cái, đau sắc mặt y trắng bệch, ở dưới thời tiết trời đông giá rét tháng chạp nhưng tóc mai lại rỉ ra điểm mồ hôi.

“Bệ hạ, Liễu đại nhân ở bên ngoài thỉnh mạch bình cho hoàng thượng.”

Trong lòng Lâm Đống thập phần lo lắng vị chủ tử cao ngạo quật cường này, hai ngày này tần số đau bụng càng ngày càng cao, hạ thân cũng có lúc tích tí tách chảy máu, quả thực để cho người không an tâm. Nhưng y không cho phép người đến gần thân thể của y, quả thực đau dử dội cũng chỉ biết tự mình kiềm chế trằn trọc trở mình ở trên long sàng, ngược lại người canh giữ bên ngoài là hắn nghe tiếng động mà trong vô cùng bất an.

“Để cho hắn vào đi.”

Người nọ cuối cùng cũng nói, Lâm Đống vừa dùng ống tay áo xoa xoa trán mồ hôi lạnh nhễ nhại, một mặt vội vàng lui ra ngoài.

“Di? Tại sao có thể như vậy...”

Đi đôi với một tiếng giật mình khẽ hô, Liễu Minh Nguyên bỗng dưng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn mặt của Phong Tiêu Nhiên.

“Làm sao, là hài tử xảy ra vấn đề sao?”

Phong Tiêu Nhiên bị hắn nhìn trong lòng rét một cái, không nhịn được ngồi thẳng người.

Thì ra là như vậy...

Liễu Minh Nguyên cũng không để ý tới câu hỏi của y, chẳng qua là tự nhiên giữ mạch môn của y không ngừng suy tư, cuối cùng phát hiện các loại huyền diệu.

“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu hoàng tử quả thật có chút vấn đề, nhưng cái vấn đề này còn phải chờ mười mấy năm mới cần phải lo lắng. Mà trước mắt bệ hạ cùng hoàng quý phi phu thê đoàn viên, đã ở trước mắt! Thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”

Mặt Phong Tiêu Nhiên đầy mờ mịt nhìn biểu tình hưng phấn nhanh muốn bật cười của Liễu Minh Nguyên, chỉ đành phải lăng lăng nghe hắn từ từ nói tiếp.

Thì ra hiện tại thai nhi đã hơn sáu tháng, đã sớm thành hình, ngày đêm hút lấy máu tươi mẫu thể lớn lên, cũng hấp thu toàn bộ nhược biệt ly trên người y, sớm ít ngày Liễu Minh Nguyên cũng bởi vì độc tố trên người y dường như có chút giảm bớt mà nghi hoặc, hôm nay lại nhìn một chút, lại một chút cũng không còn dư lại!

Thế nhân đều nói nhược biệt ly không có hỉa dược, bởi vì ai cũng không nghĩ ra nam nhân có thể sinh con, ai cũng không nghĩ ra độc này lại cứ giải như vậy!

Nghe xong Liễu Minh Nguyên nói lải nhải bởi vì hưng phấn tự thuật lộn xộn, Phong Tiêu Nhiên còn chưa kịp vui mừng, nhưng lại vì bảo bối trong bụng cảm thấy lo lắng.

“Nói như vậy nhỏ này vừa ra đời liền muốn chịu đau khổ không thể nắm tay người yêu?”

“Bệ hạ không cần quá qua lo lắng, ít nhất chúng ta còn có mười mấy năm, thần coi như đạp biến đại giang nam bắc, dùng hết trọn đời tâm huyết, cũng phải giúp tiểu hoàng tử tìm được phương pháp giả độc. Trước mắt người vẫn là yên tâm nuôi thai thật tốt, còn nữa, hoàng quý phi bên kia...”

“Hừ, hắn trêu trẫm lâu như vậy, trẫm ngược lại cũng muốn cho hắn nếm thử một chút mùi vị gan đứt từng khúc.”

Suy nghĩ cũng nhanh gặp lại oan gia kia, lòng của Phong Tiêu Nhiên nhịn được nhảy nhót, lại nổi lên tâm tư trêu đùa hắn, chân mày khóe mắt mấy ngày liên tiếp một mực nhíu chặt cũng không khỏi rạo rực xuất hiện một nụ cười nghịch ngợm.

Sáng sớm mùa đông vẫn mang chút mờ tối, mặt trời mặc đã mọc, nhưng cảm giác không có bao nhiêu ấm áp. Sau khi mang thai thể chất của Phong Tiêu Nhiên trở nên kém rất nhiều, cực độ sợ lạnh, ban đêm lại thường thường nóng ran đổ mồ hôi trộm, tóm lại trong một ngày không bao nhiêu thời gian cảm thấy thoải mái, sáng sớm hẳn là lúc tinh thần y tốt nhất.

Dường như chắc chắn Mạc Ưu vừa nhận được tin tức của Liễu Minh Nguyên thì sẽ không nhẫn nại được chạy tới, Phong Tiêu Nhiên thật sớm đuổi mấy vị đại thần, chuyên tâm dồn chí chuẩn bị.

Đầu tiên là mặc vào “chiến bào”.

Mặt A Lâm đầy khó xử nhìn đồ lót thiết giáp bó chặt trên tay này, lại nhìn chủ tử trước mắt hai mắt tỏa sáng mặt đầy vui vẻ đùa dai, nhanh chóng mặt đầy hắc tuyến.

“Bệ hạ, y phục này mặc dù trước kia đa từng mặc, nhưng bây giờ người tháng lớn, chỉ sợ...”

“Không có sao, chỉ mặc một hồi. Mau mau, mặc cho trẫm, hắn đến ngay bây giờ đó!”

Phong Tiêu Nhiên lanh lẹ cởi trường bào rộng thùng thình thường ngày quen mặc, nhao nhao muốn đứng ở trước mặt A Lâm, xoay người chờ hắn giúp mình buộc bụng, một đôi mắt nhưng không nhịn được liếc về phía ngoài cửa.

Ngày đông, bên trong tẩm cung đốt chậu lửa lớn, tất cả cửa sổ đêu treo cẩm đoạn màn bằng vải bông thêu chỉ vàng, vì vậy bên trong phòng vô cùng ấm áp. Sau khi mặc áo giáp Phong Tiêu Nhiên liền dựa ở trên trường tháp như có như không xem tấu chương, thật ra thì nơi nào xem vào đầu, tất cả trong lòng nghĩ đều là người nọ làm sao còn chưa tới.

Đi thông trên đường lớn Phi Long điện Phi Long điện, một thân ảnh tuyết trắng lóe lên mà qua, làm Ngự lâm quân tuần tra trên đường tưởng ảo giác, tiếp lại trố mắt nhìn nhau, mới vừa rồi... Có phải có bóng người lướt qua hay không?

Không có chứ, lập tức đã không thấy tăm hơi, có thể là gió lớn mê mắt.

“Hoàng quý phi, bệ hạ đang nghỉ ngơi, người đứng đợi, để lão nô đi thông báo.”

“Không cần, ta muốn cho y kinh hỉ.”

“...”

Ngoài điện tiếng đối thoại Lâm Đống tận lực kéo cao giọng truyền tới, khóe miệng Phong Tiêu Nhiên không khỏi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, đưa tay nhẹ nhàng sửa lại một chút y phục, tiếp tục “tập trung tinh thần”Phê duyệt tấu chương.

Rèm nặng bị vén ra, một cổ gió lạnh thổi vào, đi đôi với một trận tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hít thở nghe tựa như đang cố gắng bình phục.

“Bệ hạ, là hoàng quý phi đến.”

A Lâm thấy vị chủ tử đã lâu không thấy cuối cùng với trở lại, đứng như cũ ngọc thụ lâm phong như vậy, cái gì cũng không cần làm, cũng đã như một vầng trăng sáng lóe sáng nhất trong bầu trời đêm chói mắt động lòng người, trong lòng không khỏi thổn thức một trận, cúi người nhẹ nhàng nói bên tai Phong Tiêu Nhiên.

“Nga.”

Phong Tiêu Nhiên thờ ơ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Mạc Ưu, không ngạc nhiên chút nào của thấy được trên mặt hắn tràn đầy kinh hỉ và trông đợi.

“Tiêu Nhiên, ta...”

“Hôm nay Mạc lão bản thật hăng hái, làm sao có rãnh rỗi đến nơi này của trẫm, chẳng lẽ là do cuối năm nên đến thu phí? A Lâm dẫn Mạc lão bản đi xuống thanh toán hết mấy khoản phí vài ngày trước đó trẫm uống rượu làm vui ở Phượng Cầu Hoàng, ngoài ra cuối năm, chuẩn bị chút lễ mọn cho Mạc lão bản, coi như chút tiền thưởng.”

Mạc Ưu biết được độc trên người Phong Tiêu Nhiên không thuốc tự hết sau tràn đầy vui mừng đến hơn nửa đêm, thật là cố gắng chịu đựng đến trời tờ mờ sáng, hào hứng canh giữ ở cửa cung vừa chờ cửa cung mở ra, liền lấy ra lệnh bài ban đầu Phong Tiêu Nhiên tặng cho hắn để có thể tự do ra vào, cũng không kịp đợi thị vệ dẫn đường, liền mình một đường bay vút chạy thẳng tới Phi Long điện.

Không nghĩ thân thân Tiêu Nhiên luôn luôn đối với hắn ôn nhu bao dung, lại lấy một bộ cao cao tại thượng giọng  điệu hời hợt vô cùng nói chuyện với hắn, đem cảnh tượng ấm áp xa cách gặp lại hắn ước mơ vô số lần ở trong lòng sanh biến thành một đoạn đối thoại giữa một người lão luyện phong nguyệt và tú bà kỹ viện.

A Lâm thấy sắc mặt Mạc Ưu khó coi, nào dám đồng ý, lập tức thức thời lui ra ngoài, Lâm Đống cũng muốn xoay người đi ra ngoài, lại bị Phong Tiêu Nhiên lơ đãng liếc mắt một cái, lập tức rút về bước chân trái, ngoan ngoãn đi tới đứng phía sau Phong Tiêu Nhiên.

Mạc Ưu muốn thừa dịp hai người dỗ dành y ai ngờ y cố ý không cho Lâm Đống đi ra ngoài, nhất thời cũng đoán không ra ý nghĩ trong lòng y, chẳng qua là lăng lăng đứng, có chút tay chân luống cuống.

“Là ta sai rồi, ngươi tha thứ ta đi.”

Giằng co hồi lâu, vẫn như cũ là Mạc Ưu mở miệng trước. Trên mặt Phong Tiêu Nhiên bình tĩnh cũng không nhìn ra là bi thương là vui mừng, giơ tay lên tiếp lấy trà thơm Lâm Đống đưa  qua, ung dung thong thả nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn Mạc Ưu lạnh nhạt nói: “Bây giờ mới nhận sai, không chê quá muộn sao?”

“Ta biết mấy ngày nay để cho ngươi chịu ủy khuất, ta cũng là không có biện pháp. Về sau ta sẽ bồi thường ngươi thật tốt, mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai tuổi của các tiểu tử, Mộ nhi cùng Hoàn nhi cũng đã lâu không gặp, chúng ta một nhà đoàn viên, về sau không bao giờ chia xa.”

Mạc Ưu nói hết suy nghĩ trong lòng, không khỏi bước mấy bước đến trước án của Phong Tiêu Nhiên.

Phong Tiêu Nhiên chỉ lo đùa bỡn lư hương trước mặt, cũng không ngẩng đầu lên, bởi vì y không muốn để cho Mạc Ưu nhìn thấy hơi nước mờ mờ trong mắt y.

Một nhà Chúng ta lại cũng không phân rời xa.

Những lời này, y lại đợi hơn nửa năm.

“Nếu hoàng quý phi không ngại trong nha trẫm có thêm người, kia trẫm cũng hết sức vui mừng, chuyện này liền giao cho hoàng quý phi làm đi.”

Có thêm người? Là ai chứ?

Mạc Ưu đang suy nghĩ, lại thấy người nọ một tay đỡ mặt bàn run run rẩy rẩy muốn đứng lên, Lâm Đống bận bịu đưa tay đỡ cánh tay của y. Hôm nay y mặc một bộ trường bào bằng gầm màu minh hoàng, mặc dù không bó chặt, nhưng bụng hơi nhô lên dáng vẻ mang thai là không lừa được người, nhìn có lẽ là dáng vẻ mang thai ba bốn tháng.

“Ngươi?” Mạc Ưu bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ không nhẹ, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

“Lão nô hồi hoàng quý phi, mấy tháng trước bệ hạ mới nạp mấy vị nam phi, trong hậu cung quả thực náo nhiệt không ít, bây giờ bệ hạ đẫmng thai, rất nhanh sẽ cho thái tử gia và Phần vương điện hạ thêm đệ muội rồi.”

Lâm Đống cố làm vui vẻ nhìn Mạc Ưu, trong lòng lại suy nghĩ tất cả đều là ngày sau hoàng quý phi có thể đánh gãy bộ xương già này của hắn hay không.

Mạc Ưu trợn mắt nhìn Phong Tiêu Nhiên, ánh mắt từ trên mặt gợn sóng không sợ hãi của y chậm rãi dời xuống, cuối cùng rơi vào trên bụng hơi nhô lên kia.

Lúc này Phong Tiêu Nhiên đã từ từ đi đến bên người của hắn, đưa tay nâng lên cằm của hắn buộc hắn đối mặt với mình.

“Hoàng quý phi, ngươi hời hợt, vắng vẻ trẫm như vậy, chẳng lẽ không phải vì sự phồn thịnh của Đại Dạ quốc ta hay sao, muốn trẫm phong phú hậu cung, mưa móc chia đều hay sao?”

Lời nói lạnh lùng của người yêu vang lên bên tai, trong lòng Mạc Ưu bỗng nhiên có một loại ý tưởng tự làm bậy không thể sống, khóe miệng không nhịn được nhếch lên mỉm cười tự giễu.

Chẳng lẽ thật là hết duyên với nơi này?

Tham lam nhìn dung nhan quen thuộc của người nọ, gương mặt trong trẻo kia, che giấu là sự mệt mỏi vô tận.

“Gần đây thân thể người như thế nào, ăn uống không ngon miệng sao? Ta nhìn sắc mặt ngươi không tốt, đừng tùy tính tình mình, ngươi bây giờ là người mang thai, phải chú ý dinh dưỡng, muốn ăn cái gì kêu bọn họ  làm cho mình.”

“Dưới tàng cây lê hoa ở hậu viện Cam Tuyền cung có mấy cái bình thuốc rượu, là lúc ta vào cung chôn ở nơi đó, vào thu sang năm có thể mang ra dùng, đối với vết thương cũ trên lưng ngươi rất tốt, nhớ kêu bọn họ hâm ấm hãy dùng sức lau cho ngươi, nhất định phải làm ấm lau mạnh cho nó thấm dưới da mới có hiệu quả.”

“Bao giờ thân thể nặng nề không cho phép lười biếng, để cho bọn họ đỡ ngươi nhiều đi đi lại lại, lúc sinh cũng ít chịu tội chút.”

“Bệ hạ hãy bảo trọng, Mạc Ưu có một yêu cầu quá đáng, nghĩ đi gặp một chút thái tử lại rời đi, mời bệ hạ ân chuẩn.”

Mạc Ưu nói lải nhải một đống, bỗng nhiên không dám nhìn tới ánh mắt người kia. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là không cách nào ôm y vào trong ngực, thật chẳng lẽ là ban đầu hắn sai rồi, nhược biệt ly, giỏi một cái nhược biệt ly!

Một đôi tay nâng cánh tay của hắn ngăn cản hắn quỳ xuống, thanh âm tràn đầy nụ cười của Phong Tiêu Nhiên mập mờ vang lên bên tai: “Bọn họ? Bọn họ là ai?”

“Tự nhiên... Dĩ nhiên là sinh phụ hài nhi trong bụng, nam phi mới nạp.”

Đầu của Mạc Ưu cúi rất thấp, lại không nhịn được liếc một mảnh hòa hợp trước mắt, cắn răng nhịn được không để cho nước mắt thương tâm rơi xuống.

Trả lời hắn nhưng là người trước mắt xì một chút, còn đang nghi hoặc, lại thấy người nọ đỡ bụng cau mày khom người xuống.

“Ngô...”

“Làm sao? Lâm công công, mau gọi ngự y!”

“Không cần... Đồ chơi này siết quá chặc, hài tử không chịu nổi, nhanh, nhanh cởi ra cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.