Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 3 - Chương 92: Vọng động bào thai



Editor: Sakura Trang

Đáng tiếc chiến sự cũng không có bởi vì phu phu hai người khó bỏ khó phân mà có chút giảm bớt, từ Phong Tiêu Nhiên đuổi Nghiêm Thông rời đi cũng cự tuyệt yêu cầu của Tinh Hãn, Tinh Hãn liền phát động công thành lần đầu.

Hai trăm ngàn viện quân của Úy Trì Vân Thiên chưa đến, tin tức Hách Liên Chiến bị thương đã truyền về, trước mắt chiến sự biên giới do Lưu Thành chống đỡ.

Tin chiến sự truyền về, triều đình một mảnh xôn xao.

Trong dân gian nhanh chóng truyền ra tin đồn Dạ Huyền đế chuyên sủng hoàng hậu, không để ý sống chết của lê dân bách tính, một mặt tham sống sợ chết lưu luyến mỹ nhân, tiếng hô yêu cầu Mạc Ưu đi trước hòa đàm cũng một đợt cao hơn một đợt, các phe văn nhân mặc khách càng có cơ hội tốt nêu cao tên tuổi thiên hạ, nhất thời hịch văn chống lại yêu hậu Mạc Ưu một quyển tiếp một quyển tự khắp nơi bay tới, Mạc Ưu ngược lại cũng vẫn thản nhiên, thậm chí còn chọn lựa quyển văn chương diễn ý hay làm quốc học vỡ lòng cho hai cái nhi tử.

Tự chiến sự di chuyển tới nay Phong Tiêu Nhiên liền khôi phục mỗi ngày lâm triều, mặc dù thân thể ít nhiều có chút không chịu nổi, nhưng quốc nạn trước mặt sĩ khí rất quan trọng, nếu vua của một nước vẫn bệnh thoi thóp đến tinh thần kết nối đều không có, đối với văn võ bá quan phía dưới mà nói tuyệt đối không phải một cái gương tốt.

Cũng chỉ có đoạn thời gian này, Mạc Ưu có thể bỏ y qua một bên mà mật nghị một phen với đám người Liễu Minh Nguyên.

“Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao? Coi như ngươi muốn đi, chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ không đồng ý.”

Trong Phượng Nghi cung, ba người ngồi vây bên cửa sổ, một người trong đó dĩ nhiên là Mạc Ưu, hai người khác theo thứ tự là Liễu Minh Nguyên cùng một thanh niên mặc quân trang, hắn kêu Phùng Khiêm, chính là quen biết cũ của Mạc Ưu lúc ở nhờ phủ Văn vương, Phùng nhị thiếu, hiện ddawtj câu hỏi chính là hắn.

“Chỉ sợ giờ phút này cũng không do bệ hạ, hôm nay thượng triều, y không thể không đồng ý.”

Liễu Minh Nguyên nhìn một chút trên mặt Mạc Ưu không chút biểu tình, không nhịn được thở dài.

“Làm sao?” Phùng Khiêm biết rõ vị lão hữu này của mình vạn sự hiền lành, nhưng nếu thật hạ quyết tâm gì, đó là chín con trâu cũng kéo không quay về của, hắn chẳng lẽ là đối với hoàng thượng có làm cái gì?

“Hôm nay lâm triều, sẽ có người cầm ra quyển tấu do chính tay Hách Liên lão tướng quân viết, khẩn cầu đế hậu lấy phúc vạn dân của quốc gia làm trọng, sớm lập ra sứ đoàn hòa đàm, giải quyết hiểm cảnh nơi biên giới.

Liễu Minh Nguyên lãnh đạm nói, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt không chút biểu hiện của Mạc Ưu.

“Trời, ngươi liên hiệp lão chiến thần tới uy hiếp điểm yếu của hoàng thượng? Hách Liên lão tướng quân trung quân báo quốc dân vọng rất cao, hôm nay có thân bút của ông, chỉ sợ hoàng thượng thật đúng là không thể không đồng ý. Hoàng hậu nương nương của ta, ngươi đủ tuyệt a!”

Phùng Khiêm kinh ngạc nhìn Mạc Ưu, nhất thời trăm xúc cảm đồng thời xuất hiện.

“Nhưng bảo hổ lột da, quả thực quá nguy hiểm, ngươi sẽ không thật cho là đối phương chẳng qua là muốn ngươi đi hòa đàm như vậy đơn giản chứ? Vạn nhất bọn họ giữ ngươi lại hưng binh họa, kia bệ hạ ném chuột sợ vỡ bình, há chẳng phải là phiền toái hơn?”

“Phùng huynh nói có lý. Hành động này của hoàng hậu chẳng qua là một kế hoãn binh, hòa đàm hòa đàm, thường xuyên qua lại ngươi tới ta đi, tự nhiên cần thời gian, cũng tốt cho lão tướng quân cùng Lưu Thành bí mật chiêu mộ huấn luyện lính mới lấy cơ hội thở dốc chuẩn bị.”

Ba người đang nghị luận, chi thấy Lâm Đống hoảng hoảng trương trương chạy vào.

“Không xong, nương nương cùng Liễu đại nhân đi nhanh Phi Long điện xem một chút đi!”

“Bệ hạ làm sao?” Mạc Ưu sớm đoán được hôm nay thượng triều bị nhục Phong Tiêu Nhiên tất nhiên sẽ tâm tình không tốt, chỉ thấy dáng vẻ thần sắc của Lâm Đống, trong lòng lại không khỏi hoảng hồn.

“Tại trên triều cùng Thừa tướng và mấy vị đại nhân tranh chấp một phen, trở về thật là tức giận, đem đồ có thể đập trong Phi Long điện đều đập, các nô tài muốn khuyên cũng không dám khuyên, đều bị đuổi ở bên ngoài. Sau đó lão nô nghe bên trong không có thanh âm, trong lòng quả thực lo âu, liền đánh bạo tiến vào, ai ngờ thấy bệ hạ ngã ở trên bậc thang, chỉ nói đau bụng...”

Lâm Đống còn không có nói hết, Mạc Ưu đã sớm kéo Liễu Minh Nguyên chạy như bay về phía Phi Long điện.

“Như thế nào như thế nào?”

Nắm tay lạnh như băng của người nọ, Mạc Ưu gần như có chút hối hận mình thông minh vặt, nguyên tưởng rằng làm như vậy có thể giúp y giải trừ hậu hoạn, lại không nghĩ rằng y sẽ có phản ứng lớn như thế, hắn thật là heo, cũng không nghĩ thân thể của y bây giờ là cái dạng gì, làm sao chịu được đả kích như vậy.

“Nương nương an tâm một chút chớ nóng, bệ hạ là động bào thai, cũng không đáng ngại, thần trước đi sắc một ít an thai dược, bệ hạ uống vào tĩnh dưỡng là được.”

Liễu Minh Nguyên cảm thấy hôm nay mạch tượng của Phong Tiêu Nhiên có chút kỳ lạ, nhưng lại một lúc không nói được kết quả như thế nào, chỉ đành phải trấn an vỗ một cái bả vai của Mạc Ưu, đang lúc muốn đứng lên, Phong Tiêu Nhiên một mực nhắm mắt lại không nói một lời bỗng nhiên nói chuyện.

“Minh Nguyên huynh còn không bằng phối một phương thuốc sớm một chút đưa trẫm cùng hài tử không duyên phận này lên đường, để cho phụ hậu của nó không cần ngày đêm lo lắng như thế nào rời đi chúng ta, vì rời đi chúng ta không tiếc hết thảy thủ đoạn.”

Thanh âm của Phong Tiêu Nhiên nhẹ vô cùng, hiển nhiên vẫn là rất yếu ớt, nhưng giọng rất nặng, dứt lời Mạc Ưu bên người chớp mắt liền trắng bệnh mặt, hai tay nắm chặt hơi phát run, nhưng y lại không chịu mở mắt ra nhìn hắn một chút.

Liễu Minh Nguyên biết chuyện bị Phong Tiêu Nhiên biết, nhất thời cũng không biết nói gì, giờ phút này người có thể trấn an y cũng chỉ có Mạc Ưu, lo âu nhìn hắn một cái, thấy gật đầu với mình, liền thở dài ra ngoài.

“Tiêu Nhiên, ta...”

“Trẫm rất mệt mỏi, muốn ngủ.”

Phong Tiêu Nhiên nhắm hai mắt chỉ từ tốn nói một câu, liền ngăn chặn thiên ngôn vạn ngữ đến khóe miệng của Mạc Ưu. Đau lòng nhìn mặt y đầy thần sắc mệt mỏi, tay Mạc Ưu nghĩ muốn chạm vào người y nhưng cứng ở ở giữa không trung.

Một ngày này, Phong Tiêu Nhiên một mực nằm trên giường nghỉ ngơi, Mạc Ưu cũng từ đầu đến cuối ngồi ở bên cạnh mép giường với y, nhưng là một ngày không nói. Lâm Đống lặng lẽ nói cho hắn bệ hạ tại trên triều bất đắc dĩ đã đồng ý chuyện để Mạc hoàng hậu lạp sứ đoàn đi hòa đàm, chỉ sợ cũng vì vậy trong lòng rất không cam lòng, nhìn vẻ mặt lão nhân muốn nói lại thôi, Mạc Ưu sáng tỏ cho hắn một mỉm cười đầy trấn an.

“Lâm tổng quản yên tâm, y như vậy cũng là vì ta, ta tự sẽ cẩn thận hướng nhận lỗi với y, sẽ không cùng y giận dỗi không được tự nhiên.”

Lúc này Lâm Đống mới yên lòng lui ra ngoài, buổi tối vẫn là A Lâm hầu hạ y ở trên giường dùng một chút chè hạt sen, y nhưng chỉ ăn vài miếng, liền ôm bụng ngã xuống trên gối, Mạc Ưu thấy khí sắc y quả thực không tốt, rõ ràng uống thuốc nhưng tình hình không thấy tốt hơn, trong lòng thực lo lắng.

Bây giờ Phong Tiêu Nhiên lại khôi phục tính khí ương ngạnh trước kia, rõ ràng sắc mặt cũng đau đến trắng bệch, vẫn là không nói tiếng nào.

“Tất cả các ngươi đi xuống đi xuống đi, bổn cung phục vụ bệ hạ nghỉ ngơi.”

“Dạ.”

Đuổi hạ nhân trong tẩm cung, lúc này Mạc Ưu mới rón rén nhoài người đến mép giường của Phong Tiêu Nhiên, đưa tay nhẹ khẽ đẩy đẩy y, trùng điệp ngàn câu nhuyễn ngữ dỗ y để ý mình. Ai ngờ chẳng qua là Phong Tiêu Nhiên quyết tâm, chính là không để ý tới hắn, chẳng qua là nghiêng người vào bên trong ngủ, không một lời.

Mạc Ưu tự nhiên biết y chưa từng ngủ, nghĩ muốn lên giường phụng cùng y, lại sợ càng chọc y tức giận, trái lo phải nghĩ vẫn là cầm gối đến trên trường tháp bên ngoài nằm xuống, một mặt không yên lòng lật sách, một mặt lưu ý động tĩnh bên trong.

Phong Tiêu Nhiên nhắm mắt chờ đợi nửa ngày chợt phát hiện bên người không có động tĩnh, xoay mình nhìn một cái người nọ không ngờ không ở bên người, cách rèm thấy mặt nghiêng của hắn đọc sách bên ngoài, du dương tự tại không nói thành lời, trong lòng không khỏi một trận khí huyết cuồn cuộn, bụng trụy phồng độn đau cũng càng thêm lợi hại.

Hài tử trong bụng dường như cảm nhận được phụ thân ưu tư kích động, cũng ồn ào lên theo, càng đưa tay đưa chân không theo quy luật, đau đến chân mày Phong Tiêu Nhiên nhíu chặt, đưa tay đặt lên trên bụng ngày càng cứng rắn an ủi, eo nhưng lại càng thêm đau xót, cái loại cảm giác đau thắt lưng đó gần như muốn cắt đứt đó giống như đã từng quen biết.

“Ngô...” Bụng đau từng đợt làm y không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ thành tiếng, Mạc Ưu một mực canh giữ ở bên ngoài dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh lập tức vọt vào.

“Ngươi như thế nào? Có phải hay không bảo bảo động lợi hại, ta đi gọi Liễu đại ca!”

“Không cần, trẫm không muốn dựa vào các ngươi.”

Phong Tiêu Nhiên vẫn cố chấp xưng “trẫm”, nghĩ giãy giụa ra khỏi cái ôm của Mạc Ưu, nhưng toàn thân đau nhức vô lực căn bản không cách nào nhúc nhích, hơn nữa môi khẽ run cùng sắc mặt tái nhợt cũng đã sớm bán đứng y.

Ngoan, đừng lấy thân thể mình hả giận, chờ thân thể người tốt hơn, tùy ngươi phạt ta làm sao có được hay không?”

Mạc Ưu ôm đầu vai của y nhẹ nhàng xoa vuốt bụng của y, một mặt ôn nhu nói, một mặt ở bên tai y hạ xuống nụ hôn liên tiếp.

Thời khắc này Phong Tiêu Nhiên sớm bị trận đau bạo khởi đánh tan, nơi nào chịu nổi hắn vuốt ve như vậy, thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài, trong hoảng loạn lại kéo lại tay của hắn.

“Ưu Nhi... Ưu Nhi chớ đi, không muốn rời xa ta.”

Thanh lệ không nhịn được trượt qua, từng viên một rơi vào trên tay đang nắm nhau của hai người, Mạc Ưu bất đắc dĩ nhìn người quật cường trước mắt này, nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ đành phải vòng lại ôm chặt người nọ vào trong ngực.

“Tiêu Nhiên, ngươi nghe ta nói, chuyến đi nguy hiểm lần này ta khong đi không được. Giang sơn ngươi định ra, vào lúc này không thể cho ra một chút chuyện rắc rối a, ngươi nếu là không bỏ được ta, sẽ cho những người có dụng tâm khác lợi dụng. Ngươi một người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới tầng này?”

Vỗ nhẹ lưng giúp y thuận khí, Mạc Ưu vẫn là thử nghiệm cùng y câu thông. Chỉ cần y nghĩ thông suốt, nuốt xuống cơn giận này, thân thể tự nhiên cũng sẽ tốt, nhưng ông trời dường như liền thì không muốn để cho hắn như ý, người trong ngực càng thêm nóng nảy hơn, thậm chí vặn người một cái tránh cái ôm trong ngực của hăn, ôm bụng ở trên giường trăn trở rên rỉ.

“Ngô, thật là đau, Ưu Nhi...”

Mạc Ưu thấy trên mặt y đã có tầng mồ hôi mỏng, trong lòng không khỏi rét một cái. Không ngừng bận rộn đỡ y xuống vì y xoa vuốt bụng, xoa bóp lưng, nhưng cảm giác trên bụng y càng ngày càng thêm cứng rắn làm hắn không tĩnh tâm được.

Chẳng lẽ là muốn sinh? Này... Này vẫn chưa đến tám tháng mà!

Suy nghĩ một chút vẫn là gọi Liễu Minh Nguyên tới tương đối yên tâm, nhưng người trong ngực bỗng nhiên bực bội hừ một tiếng, lại còn định bước xuống dưới giường.

“Tiêu Nhiên!”

Mạc Ưu bận bịu một tay đỡ người y, trái tim không khỏi treo đến cổ họng.

“Ta... Ta muốn đi vệ sinh.”

“Ta ôm ngươi quá đó.”

Phong Tiêu Nhiên không từ chối, chẳng qua là cúi đầu buồn bực không lên tiếng, trên mặt đỏ ửng không bình thường. Thời khắc này y cũng không nghĩ đến phương diện sinh sớm, chẳng qua là cảm thấy mình thậm chí ngay cả sức lực một mình đi vệ sinh đều không có, quả thực có chút mất mặt.

Quả nhiên như Mạc Ưu đoán, y cũng không bài tiết được cái gì, ngược lại tích tí tách lịch có chút thấy đỏ. Trong bụng trận trận trụy đau càng thêm lợi hại, hắn không khỏi có chút hiểu rõ nắm chặc tay của Mạc Ưu.

“Để cho A Lâm... Đi gọi Minh Nguyên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.